Dịch: Nguyệt Ẩn Các
Bên dưới tấm vải đỏ có một cái tủ kính, tinh xảo như tủ kính bằng pha lê trong những cửa hàng xa hoa, bên trong tủ ánh đèn lấp lánh, ngoài ra bên trong tủ kính còn có thêm một tủ trưng bày, có một số vật phẩm được đặt ở đây.
Chính những vật phẩm này đã khiến mấy ông chủ cửa hàng kia kinh hô thành tiếng!
Dưới ánh đèn là những vật điêu khắc đã được Phương Minh định bút khai quang mấy hôm trước, Tử Mẫu Thụ vốn có màu bạch ngọc, nay lại được ánh sáng chiếu soi càng lóe ra một tầng sáng nhu hòa.
Nếu như không lờ mờ nhìn thấy họa tiết riêng biệt của gỗ, có lẽ mọi người đều tưởng rằng đây là bạch ngọc!
“Loại gỗ có màu sắc như vậy thật sự là tôi chưa được nhìn thấy bao giờ, chỉ là bị ai điêu khắc quá xấu, quá là phung phí của trời.”
Nhìn những đồ vật này mọi người đều có thể nhận ra, đây tuyệt đối không phải đồ vật do đại sư khắc lên, thậm chí cho dù là học đồ cũng không thể khắc ra thứ xấu như vậy được.
“Chuyện này thì đã là gì, các ông còn chưa nhìn vào giá tiền sao? Không biết là ai cho ông chủ nơi này dũng khí mà có thể đặt ra mức giá như vậy, không lẽ là Lương Tĩnh Như?”
Một vị khách tham quan tuổi nhỏ hơn cất lời, mà lời nói của anh ta cũng khiến mọi người chú ý tới giá cả, sau nháy mắt tất cả đều cười vang!
“Cái giá thật không thể tin tưởng nổi! Chỉ có một cái vòng tay đơn giản mà bán giá 188888, đừng nói đây chỉ là gỗ, cho dù thật sự là ngọc cũng đừng mơ có thể bán được cái giá đó!”
“Thật đúng là trò cười mà, một cái vòng tay giống y hệt cái đó vậy mà bán giá 288888, đây không phải là đùa quá lố rồi sao?”
“Cái đó đã là gì, các người nhìn phật châu này giá cả mới càng không hợp lý, 366666 một chuỗi phật châu, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy chuỗi phật giá cả đắt đỏ như vậy! Với giá tiền này trừ khi là Thiên Châu đang được mọi người ưa chuộng, những thứ khác làm sao có thể có giá như vậy chứ?”
“Cái đó đã là gì, chỉ là một khối gỗ hình chữ nhật thôi mà cũng có giá 888888, sao không đi ăn cướp luôn đi?”
Sau khi tấm vải đỏ được xốc lên thì lời dị nghị của mọi người cũng nổi lên từ bốn phương tám hướng, càng có không ít khách hàng tự động quay người rời đi.
Mẹ nó, đây thật sự là hắc điếm, hơn nữa còn là hắc điếm đường đường chính chính không chút che dấu nào, mau mau chuồn nhanh một chút không thì kiểu gì cũng bị ăn tới xương cốt không còn, hiện tại không phải cũng có nhiều danh lam thắng cảnh đưa ra mức giá trên trời như vậy để lừa bịp người sao?
*Hắc điếm: quán trọ hay cửa hàng cướp của giết người
Khách tới thăm quan cửa hàng chỉ thoáng chốc liền ít đi một nữa, nhưng mà vẫn còn khá nhiều người ở lại, chỉ tiếc những người này ở lại cũng chỉ vì xem náo nhiệt…
Vẻ mặt cha con Hoa Bác Vinh lúc này vô cùng cổ quái, bởi bọn họ cũng không hiểu thứ trong tủ kính kia là gì, nhưng bọn họ có thể nhận ra tài liệu chế tạo những vật này chính là từ cây Tử Mẫu Thụ.
“Ông chủ Phương, những vật này có gì lợi hại mà ông lại bán giá cao như vậy?”
Người nói chuyện là ông chủ tiệm mộc ở sát vách, mà lời nói của ông thành công khiến mọi người đặt hết sự chú ý vào Phương Minh.
“Không có gì để thuyết phục cả, giá của những vật này chính là như vậy.” Phương Minh tùy tiện trả lời.
“Ông chủ Phương, nói thật từ trước tới nay tôi chưa từng gặp loại gỗ nào có màu sắc kỳ lạ như vậy, liệu có phải giá trên thị trường của nó rất đắt? Không biết là bao nhiêu một m3?”
Lại có một ông chủ khác hỏi thăm, nhưng mà Phương Minh cũng chỉ mỉm cười: “Không có giá thị trường gì cả, đây chỉ là do tôi tùy tiện ra giá mà thôi.”
Trầm mặc, tất cả mọi người đều dùng loại ánh mắt sùng bái nhìn Phương Minh, chỉ tùy tiện ra giá liền ra giá mấy chục vạn, đây chỉ sợ không phải bán đồ mà là bán dũng khí đi!
“Các vị, những thông tin liên quan tới đồ vật này cũng đã được ghi rõ, mọi người có thể tới xem.”
Phương Minh vừa nói vừa chỉ vào góc bên phải tủ kính, nơi đó quả thật có đặt một bia giới thiệu, giống với cách bài trí bên trong viện bảo tàng, dưới mỗi văn vật đều có một đoạn chú thích.
“Các đồ vật bên trong tủ trưng bày đều được khắc từ Tử Mẫu Thụ vạn năm, nó có vòng tròn tên là Tử Mẫu liên tâm, thích hợp cho phụ nữ có thai hoặc cả hai mẹ con cùng đeo, công hiệu chi tiết xin hãy hỏi chủ quán…”
Có người đọc đoạn giới thiệu lên thành tiếng, mà mọi người càng nghe càng cảm thấy cổ quái, nhất là cái gì mà Tử Mẫu Thụ, bọn họ căn bản chưa từng nghe qua.
“Ông chủ Phương, có thể lấy ra cho chúng tôi nhìn xem một chút được không?”
Phương Minh lắc đầu: “Đồ vật này chỉ có sau khi mua mới có thể đụng chạm, trừ người mua không ai được tiếp xúc.”
Lại thêm một quy củ khiến mọi người mê mang, làm gì có ai mua đồ lại không thể dùng tay để sờ soạng cảm thụ kia chứ? Chưa thấy ai lại mở cửa hàng buôn bán như vậy bao giờ, đầu năm nay cho dù là những loại xe sang trọng giá mấy ngàn vạn thì cũng phải để cho người ta ngồi thử cảm thụ một chút đấy!
“Ông chủ Phương, những đồ vật này quá nhiều quy củ lại đắt như vậy, chỉ sợ là sẽ rất khó bán ra, ông không sợ không có khách tới cửa sao?”
Nếu không phải nể mặt Hoa Bác Vinh lại nhìn thấy Phương Minh quan hệ rộng rãi, những ông chủ này còn lâu mới có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, chắc hẳn lúc này đã trực tiếp đứng ra mỉa mai trào phúng rồi.
Nhưng mà những ông chủ này có lẽ còn uyển chuyển chứ những khách hàng kia thì không. Trong số khách hàng có một người đàn ông trẻ tuổi trực tiếp đứng ra cười nhạo: “Ông chủ ông chắc đã muốn tiền tới điên mất rồi, cái gì mà Tử Mẫu Thụ, tôi thấy những đồ vật này chắc chắn là có mánh khóe tạo thành, có lẽ ông đã sơn một lớp sơn trắng lên đúng không? Vậy nên mới không dám cho người khác nhìn! Hừ, đồ vật bán đắt như vậy, chỉ có kẻ điên mới tới mua đồ của ông!”
“Anh đang nói xàm cái gì đó?”
Phương Minh còn chưa kịp phản bác thì đã có người trực tiếp nhảy ra quát lớn.
Hỗ Quân đi tới nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia: “Anh không mua không có nghĩa người khác cũng không mua, anh nói chuyện làm ơn có chừng mực một chút, đừng có không biết giữ mồm giữ miệng như vậy!”
Hồ Quân cũng xem như là một ông chủ lớn, khí phách trên người ông ta không phải là một thanh niên trẻ tuổi có khả năng thừa nhận được đấy! Người thanh niên trẻ tuổi đối mặt với cái trừng mắt của Hỗ Quân thì im re, không dám phản bác gì.
Sau khi quát lớn người trẻ tuổi kia, Hỗ Quân lại nhìn về phía Phương Minh, vẻ mặt tươi cười: “Cậu Phương, cậu hãy bán một vật trong này cho tôi đi, tôi không thích đeo đồng hồ gì, tôi thấy cái vòng đeo tay kia cũng không tồi, thật sự muốn mua một cái để đeo.”
Mọi người đều nhìn Hỗ Quân với ánh mắt kỳ quái, vừa rồi sở dĩ bọn họ không phản đối người thanh niên trẻ tuổi kia bởi vì bọn họ có cùng suy nghĩ với anh ta, chỉ có kẻ ngu ngốc mới mua mấy vật này.
Nhưng không ngờ chỉ sau chớp mắt kẻ ngu ngốc kia đã xuất hiện!
Hỗ Quân không thèm quan tâm ánh mắt của những người này, chỉ một mực chờ mong nhìn Phương Minh. Không sai, đúng là ông ta không biết tác dụng của những chiếc vòng này nhưng mà ông ta cũng chẳng cần phải biết, bởi vì đối với ông ta thì mấy chục vạn này có ý nghĩa gì đâu kia chứ? Mục đích duy nhất của ông ta là dùng tiền để tạo mối quan hệ mà thôi.
Chỉ cần có thể tới gần Phương Minh hơn, đừng nói vài chục vạn, cho dù là dùng mấy trăm vạn để mua một khối gỗ mục ông ta cũng đồng ý!
Nhưng mà câu trả lời của Phương Minh lại càng khiến người ta trố mắt!