-À... không sao. Nhân đáp
-Có vẻ nó thích anh...
Con bé mỉm cười
-Có lẽ...
-Anh tìm ai ở đây à? Có cần tôi giúp gì không? Con bé thân thiện hỏi
-Không, tôi vừa chuyển đến căn hộ này...
-Thế sao? Vậy bắt tay làm quen cái nào hàng xóm mới
Con bé hồ hởi
-Hi... có người tìm dưới lầu kìa con!
Một người phụ nữ ngoài 40 nói vọng tới.
Con bé hơi cau mày, miệng lẩm nhẩm cái gì không rõ
-Win, đi nào... chào anh, chúng ta sẽ chính thức chào hỏi sau.
*******
Đi đường xa khá mệt nên vừa vào phòng Lãnh Nhân liền ngả lưng xuống sofa ngủ một mạch đến chiều
Có lẽ sẽ còn ngủ tiếp nếu cái bụng của anh không biểu tình liên tục
Vừa đi anh vừa nhìn xung quanh, phong cách cũng không đến nỗi nào... không phí công gia đình anh đầu tư cả núi tiền vào đây
Bỗng....
-Phạm Băng Hi.... con đứng lại đó?
-Ông lại muốn gì nữa ? Xin ông đấy... làm ơn tránh xa xa ra khỏi cuộc đời của tôi. Nó khinh bỉ nói
-Con...
-Tôi đã không còn là con ông từ khi Phạm Anh Hi chết rồi. Giờ thì mời ông về... chào! Hẹn không gặp lại...
Nó xoay người bước đi, những bước chân vũng vàng...
Để lại sau lưng nó... một người đàn ông với hai hàng nước mắt
Nó dựa vào tường thân hình bé nhỏ từ từ trượt xuống.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi
Quá khứ ùa về đau tê tái...
....
.......