Họ rảnh dang thêu nên câu chuyện rối ren
Chuyện tình đẹp như mơ của nữ thần và đại mỹ nam của trường bỗng rạn nứt vì có người thứ 3 xuất hiện. Dương Ái Mỹ được học sinh vẽ nên bức họa bỉ ổi ( đúng thật ) là kẻ thứ 3 bày mưu phá hoại cặp đôi đẹp nhất học viện
Vương Lãnh Nhân cũng bị xem như tội đồ khi "phản bội" nữ thần
Hi, nhận được đa số sự cảm thông an ủi
Kun Nguyễn lại được xem như thiên sứ mang lại nụ cười cho nữ thần... sự trẻ con, lịch sự galang của anh chàng ăn điểm mạnh trong mắt các học viên
Nghiễm nhiên kun và nó trở thành cặp đôi được mong chờ nhất
&***&***&
Tầng thượng
-Mày đang nghĩ cái gì vậy? Cứ để con bé đi như thế sao?
Tùng Tửng dựa lưng vào lan can rầu rĩ hỏi
-Tao không thể làm khác . Hơn nữa như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho cô ấy
Lãnh Nhân thở dài
Anh làm gì có quyền mà có thể yêu nó. Bên cạnh nó chỉ làm nó đau lòng thêm...
-Còn Ái Mỹ, mày tính thế nào? Để cô ta nộng hành thế à?
-Cô ta có tài liệu mật, hơn nữa công ty cần vốn nên....
-....
-Tao cũng chưa biết phải làm sao nữa!
Anh thở dài
-Chết tiệt thật
Tùng thở dài
Reng reng....
-Alo, bà xã. Nhớ anh à?
-...
-Sao cơ? Được anh xuống ngay
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của thằng bạn anh có dự cảm chẳng lành
-Có chuyện gì vậy?
-Ái Mỹ làm loạn , nói Hi Hi vì thù oán riêng hủy hợp đồng làm người mẫu của cô ta...
-Cái gì.....
-Còn ở đó mà ngạc nhiên, mau qua đó xem
-Tôi chẳng là gì cả.Chỉ là tôi thôi. Là một kẻ bình thường không có gì nổi bật, không có gì nhiều về vật chất như cô . Lại càng không thể quyến rũ làm người khác ngây ngất vì bề ngoài...Là một người sống theo cảm xúc..Lúc tôi vui thì tôi cười nói vui vẻ..Nhưng những lúc tôi buồn..tôi sẽ im lặng... Tôi luôn bắt đầu bằng nụ cười "gượng gạo" trong mọi hoàn cảnh..vậy thôi...nhưng tôi không mang nên mặt mình bộ mặt giả tạo, bỉ ổi vô sỉ
-Cô....
-Công ty đã nói rất rõ ràng trong hợp đồng. Bộ sưu tập của tôi, tôi có quyền chọn người mẫu. Tôi tự nhận thấy cô không đủ tư chất để góp mặt trong bộ sưu tập của tôi
-Cô tưởng mấy bộ sản phẩm rẻ tiền của cô tôi muốn sao? Có các thêm tiền tôi cũng không làm
-Vậy sao? Thế mà tôi nghe dám đốc nói có người cầu cạnh mãi... hơn nữa...
-Nói náo
-Nếu tôi nói náo cô chạy tới đây làm gì? Chẳng phải cô sẽ có nhiều lựa chọn khác để vào diễn ở các show lớn sao? Đáng lẽ cô lên cám ơn tôi mới phải
-Cô ... cô....
Kun cười, cô bé này thú vị thật đấy...
Một con nhím nhỏ, khi bị uy hiếp sẽ xù gai nhọn tự về.
Thật màn khí phách hơn người. Cao ngạo bất trị....có tính cá.
-Mỹ đừng làm loạn nữa! Cô không thấy mất mặt sao?
Vương Lãnh Nhân lạnh nhạt nói. Đôi mắt sâu thẳm liếc qua chỗ nó.
Trong giây phút hai đôi mắt chạm nhau. Có thứ gì đó không thốt nên lời
Môi anh khẽ mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không nên lời...
Mỹ lườm nó một cái rồi bỏ đi
Nó cũng không ở lại lâu. Phạm Bănh Hi rất nhạy cảm. Khi nhìn vào anh... nó biết anh có điều gì đó che giấu. Anh... không phải kẻ phụ bạc, không dễ dàng thay lòng như vậy
-Đang nghĩ gì vậy?
-À... không có gì!... chỉ là...
Nó mỉn cười
Kun chăm chú nắng nghe
- Tôi thích sự im lặng. Nên cái tôi cần cũng bình thường lắm.Chỉ cần một người hiểu và luôn bên cạnh tôi.... lắng nghe tôi là đủ rồi nhưng mà...
-Em đâu có cô đơn. Bên em có rất nhiều người còn gì...
-Tôi không cô đơn nhưng tôi thấy lạc lõng