Trong cái rét căm căm của tháng 12 có người con trai vẫn cười đầy hạnh phúc
Hai cái con người kì dị nhất hành tinh bỏ qua việc ngồi trong chiếc xế hộp đắt tiền vừa ấm áp lại nhanh để nắm tay nhau đi bộ xuốt một quãng đường dài ...
Nó nhìn anh cười ngây ngô...
-Lạnh không?
-Có. Nó thành thật đáp...Nhân kéo nó sát vào người kéo khóa áo tới tận cổ cho nó
-Anh cũng lạnh...mình về nhà ủ cho tan đá đi
Nhân rủ rê
??? Nó ngu ngơ... ủ tan đá???
Là thế nào nhỉ???
-Không biết à?
-Biết chết liền
Nó nói
Nhân cười tươi khoác cho nó cái áo khoác to đùng của anh
-Làm gì vậy?
Nó chớp mắt nhìn anh, tính làm anh chàng galang à?
-Anh cõng em về, với tốc độ của em có khi đến tối mới bò về được đến nhà mất
-Ai bảo em đi hơi bị nhanh đấy nhé đừng có khinh
Nó bĩu môi. Vâng nó biết anh chân dài rồi không cần phải khoe hàng để dìm nó , khiến nó tủi thâm một đống với đôi chân ngắn của mình
Anh cười xoa đầu nó
-Anh nào dám. Chỉ là đói rồi... muốn về ăn cơm sớm một chút
-....
-Nhanh lên anh cõng.
-Nặng lắm đấy
Nó ngại ngùng
-Thì em cứ lên đi
Nó ôm cổ anh , giữ cái rét lạnh hai trái tim được sưởi ấm ... khẽ giữ lại trong tim chút yêu thương thuở ban đầu chớm nở
-Mệt không?
Nó dựa đầu vai anh hỏi nhỏ
Nhân cười tươi đáp lại
-Nói thật thì em không nặng bằng con chó săn của anh
Cái gì cơ? Dám bảo nó không bằng con chó sao? To gan , to gan...
Nó trừng mắt ra sức véo tai anh...
-A... đau... đau mà...tha cho anh...
-Dám bảo em không bằng con chó sao? Định cho anh ăn ngon nhưng mà giờ không được rồi... cắt cơm cắt cơm luôn
-Bảo bối... đừng mà... đừng mà... anh không dám nữa không dám nữa.
Thảm rồi thảm rồi! Cắt cơm của anh không phải muốn anh chết sao???
-Kệ anh, đừng có sang nhà em ăn cơm nữa
-Giận anh à? Bảo bối đừng giận anh mà... tội nghiệp anh, bảo bối...
-Anh lại bảo em không bằng con chó đi
Nó bĩu môi
-Nhưng mà em nhẹ thật không nặng bằng con chó săn mà
-Cái anh này
Quãng đường về nhà ngày một ngắn lại
Nó sắn tay áo bước vào bếp chuẩn bị bữa tối
Tên bạn trai đáng ghét của nó về nhà là chạy tót đi đâu đó
Một lúc sau ai đó điên điên khùng khùng khoác chiếc chăn màu xám bước vào bếp ôm chầm lấy nó
-Anh làm gì vậy?
-Quái vật màu xám đây
Vương Lãnh Ngân căn nhẹ vào cổ nó
-Hâm. Buông ra để em sắp cơm nào
-Không thích...
-Nhanh lên
-Đợi anh ủ tan đá đã. Ai đó mè nheo
-Anh đúng là...Nghiêm túc ra ăn cơm nào. Không chốc đói đừng kêu
Nó bẹo má anh nói
Nhân ném nỉnh hôn chụt vào má nó một cái rồi chạy vụt ra ngoài quăng cái chăn vào phòng ngủ rồi phi ra ngồi nghiêm chỉnh vào bàn ăn
Nó lắc đầu nhìn đứa trẻ lớn xác đang chống tay lên cằm nhìn nó
Hạnh phúc giản dị yên bình có anh và có em bên nhau. Sự ấm áp của em, sự chu đáo của anh... thật khiến bàn dân thiên hạ ghen tỵ
-Mai bạn anh về nước, em đi đón cùng anh nhé?
Nhân hỏi
-Xem đã...
-Đi mà. Mai em không phải đi làm mà
-Được rồi
-yêu thế không biết. Cho hôn miếng nào
-..Ya... đi ra nào
Bữa cơm diễn ra nhăng nhít hơn bao giờ hết