Một cái nhìn của người ấy thôi cũng khiến họ mất ăn mất ngủ
Vương Lãnh Nhân hoàn toàn không thèm để ý đến những đứa con gái hám trai xung quanh. Anh còn bận nghĩ cách đối phó với "oan hồn" không tan kia...
-Mời cậu...
-Coi tôi như học sinh bình thường.
Nhân lạnh nhạt nói. Xong anh bước vào lớp
Bọn con gái rú lên như bị chúng tà. Rồi chúng nó xì xào bàn luận đem anh và tên nhóc Đức Tuấn lớp 10A lên bàn cân so sánh. Đúng là một lũ não phẳng
-Các em... lớp ta có thêm bạn học mới. Em có thể giới thiệu ngắn gọn về mình cho các bạn biết
Nhân hơi chau mày... anh ghét nhất khoản này.
-Vương Lãnh Nhân. Du học sinh
Vâng theo đúng ý giáo viên anh giới thiệu cực kỳ ngắn gọn. Ông chủ nhiệm thấy khuôn mặt khó coi của anh nên cũng biết điều mà đon đả lảng sang chuyện khác
-Lãnh Nhân, em muốn ngồi ở đâu?
-Bạn ơi... ngồi cùng mình đi...
-Không. Với mình
-Nhân à. Cậu ngồi đây đi...
...vân vân và mây mây...những lời mời gọi
Khiến lớp 11A như có bạo động
Một ánh nhìn anh suốt từ khi anh bước vào lớp đến giờ. Người con gái đó vẫn im lặng không lên tiếng. Khuôn miệng xinh xắn khẽ cười
-Tôi muốn ngồi một mình...
Nhân nói .
-Vậy được. Em ngồi sau Ánh nhé... lão chủ nhiệm khéo sắp đặt
Nhân không đáp mặc dù không thích nhưng đỡ hơn là phải ngồi với con nhỏ "Oan hồn"
-Anh..
Lại nữa. Không biết kiếp trước mình có làm sai gì đối với nó không mà sao kiếp này nó bám mình hoài không tha vậy.
Nhân thầm than vãn. Đưa đôi mắt buồn chán nhìn Ánh
-Chúng ta lại gặp nhau rồi. Đúng duyên tiền định anh nhỉ?
Ai đó làm ơn hốt cái đống duyên ấy đi rùm tôi... tôi các thêm tiền cho... Nhân gào thét tron lòng.
Tự nhiên hình ảnh con bé hiện ra
Nếu so với Ánh thì sao nhỉ????
-Anh Nhân... anh đang nghĩ gì vậy?
Ánh nhỏ nhẹ hỏi
Trước mặt Nhân-Người con trai cô yêu từ nhỏ cô phải đóng vai một người con gái hiền thục nết na. Có đủ công dung ngôn hạnh...
Áp đặt tất cả thật hoàn hảo để phù hợp với anh...
.....
Nếu ai đó vô tình chen chân vào mối quan hệ mà cô đã dành nhiều tâm sức sắp đặt thì Chương Hà Ánh cô cũng chẳng ngại cho người ấy về với cát bụi...
******
Chuông reo sau tiết học dài đằng đẵng... Vương Lãnh Nhân vội vã rời ghế...
Anh rất nhớ con bé nha...