Tú Linh không tin nổi vào những gì mà mình vừa nghe thấy, cô ta cười gượng nói:
“Ôn Noãn à, chuyện hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, em đã suy nghĩ kỹ hay chưa? Chị chỉ muốn tốt cho em mà thôi.”
Tốt cho tôi sao? Ôn Noãn thầm cười khẩy, cô trả lời:
“Chị à, em nghĩ kỹ rồi, chị không cần phải lo cho em đâu, em hơi mệt rồi.”
Cô dụi đầu vào ngực anh, cảm nhận mùi hương tử đinh hương trên người Bạch Khinh Dạ. Tú Linh nhìn đỏ cả mắt, cô ta không cam tâm nói:
“Noãn Noãn à, hình như em bị thương rồi đúng không? Để chị xem cho.”
Ôn Noãn đang định lên tiếng từ chối thì một thanh âm lạnh lùng vang lên:
“Không cần đâu. Tôi sẽ lo cho cô ấy.”
Bạch Khinh Dạ liếc nhìn cô ta lạnh lùng như xua đuổi, Tú Linh quay sang Ôn Noãn mong rằng cô nói gì đó nhưng cô thậm chí còn không thèm nhìn cô ta.
Chu Hoàng Anh bấy giờ mới có phản ứng, hai hàng lông mày của anh ta xếch ngược lên, lớn tiếng chỉ vào cô và Bạch Khinh Dạ mắng:
“Ôn Noãn, em nói như thế là sao? Em đang là bạn gái của anh đấy, vậy mà em lại đi ôm ấp người đàn ông khác sao?!”
Ôn Noãn cười nhạt, nếu là trước đây có khi cô còn bị những lời nói của Chu Hoàng Anh lay động, nhưng sau khi biết bộ mặt thật của anh ta thì cô chẳng còn gì luyến tiếc nữa. Hơn nữa sau khi nhìn thấy anh ta và Tú Linh thân mật với nhau, cô cảm thấy anh ta thật ghê tởm.
“Chu Hoàng Anh, tôi nhớ là tôi chưa hề nói đồng ý làm bạn gái của anh, thế nên tôi ôm Khinh Dạ thì chẳng có gì sai cả!”
Sắc mặt anh ta tái mét, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt cô:
“Ôn Noãn, em là bạn gái của anh không ai là không biết, em nói như thế khác gì anh bắt ép em?”
“Chính anh đi loan tin đồn khắp mọi nơi, còn tôi chưa hề nói đồng ý.”
Trước mặt cô thì anh ta diễn vai thâm tình, còn sau lưng cô lại âm thầm qua lại với Tú Linh, Chu Hoàng Anh nghe xong, tức lắm mà không nói được câu nào. Tú Linh không biết sao Ôn Noãn lại đột ngột thay đổi thế, cô ta thầm chột dạ trong lòng.
“Noãn Noãn, hôm qua em nói với chị là lần trước em uống say nên Hoàng Anh đã đưa em về đúng không? Hai người không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ôn Noãn liếc nhìn Bạch Khinh Dạ thấy khuôn mặt anh chẳng bộc lộ chút cảm xúc nào, nhất thời không đoán được anh đang nghĩ gì. Tú Linh nói tiếp:
“Noãn Noãn à, chị không biết giữa em và Hoàng Anh đã xảy ra chuyện gì mà bây giờ em lại đổi ý muốn lựa chọn Khinh Dạ, vậy còn Hoàng Anh thì sao?”
Ôn Noãn cười nhạt, bề ngoài giả vờ quan tâm lo lắng cho cô nhưng thực ra hàm ý trong câu nói của cô ta lại muốn làm cho Bạch Khinh Dạ hiểu lầm cô. Đáng tiếc cô không còn là Ôn Noãn ngu muội ngày xưa để cho cô ta nhào nặn nữa. Cô điềm nhiên mỉm cười đáp:
“Chị à, giữa em và Hoàng Anh chẳng có chuyện gì hết, hơn nữa nếu xảy ra chuyện thì cũng là chuyện giữa hai bọn em, em không phải là trẻ con mà không biết cách giải quyết.”
Tú Linh sững người, sau đó khóe mắt bỗng rơm rớm:
“Noãn Noãn, sao em lại nói như thế chứ? Chị là chị của em, chị đang lo lắng cho em mà thôi, em nói giống như chị là một người nhiều chuyện vậy?”
Ôn Noãn nhìn cô ta đóng kịch, khóc mà chẳng có giọt nước mắt nào, cô hối hận vì từng đặt niềm tin vào cô ta. Tú Linh vừa khóc vừa nói:
“Noãn Noãn, chúng ta là chị em thân thiết cùng nhau lớn lên, chị là người hiểu em nhất, em nói em thích một người giàu có và quyền thế, công ty của Hoàng Anh vừa gặp chút vấn đề nhỏ nhưng chị tin anh ấy sẽ giải quyết được thôi.”
Nghe cô ta nói xong, cô thực sự khâm phục tài dẫn dắt của cô ta, đây không phải là muốn ám chỉ cô đang ham tiền của Bạch Khinh Dạ sao?
“Chị à, em nhớ là mình chưa từng nói như thế, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy được đâu. Hơn nữa con người em như thế nào em tin Khinh Dạ là người hiểu rõ nhất, đúng không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, tặng anh một nụ cười tươi tắn hiếm có. Đây là lần đầu tiên Bạch Khinh Dạ thấy cô mỉm cười với mình như vậy, trước đây cô luôn tìm mọi cách xa lánh anh, anh không hiểu cô đang muốn làm gì…
“Đúng vậy.”
Trong lòng Tú Linh đố kỵ như sắp điên tới nơi, cô ta siết chặt hai tay thành nắm đấm, đang định mở miệng nói thêm gì đó thì đã bị Ôn Noãn chặn họng:
“Chị, xét về bề ngoài và gia thế, cộng thêm tính cách, Khinh Dạ đều vượt trội, có lý do gì để em không đồng ý cuộc hôn nhân này chứ? Người thích anh ấy đếm không xuể, sao em lại nhường cho bọn họ chứ?”
Sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi, Ôn Noãn tiếp tục:
“Hơn nữa, nếu anh ấy không phải là vị hôn phu của em thì chắc chị cũng thích anh ấy rồi đúng không?”
Tú Linh giật mình, lập tức lớn tiếng phản bác:
“Em nói linh tinh gì vậy?!”
Ôn Noãn cong môi cười:
“Em chỉ đùa mà thôi, chị tức giận cái gì chứ?”
Chu Hoàng Anh không nhịn nổi nữa đứng ra bênh vực cho Tú Linh:
“Ôn Noãn, cô hơi quá đáng rồi đấy!”
Anh ta ôm vai cô ta an ủi, Tú Linh càng được đà khóc nức nở:
“Chị… nếu chị làm gì để em hiểu lầm thì em cứ trách chị, đừng liên lụy đến Hoàng Anh, em giận thì cứ trút lên chị đi.”
Chu Hoàng Anh bảo vệ cô ta:
“Tú Linh, em đâu có tội tình gì chứ?”
Dứt lời, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt trách móc, Ôn Noãn không muốn ở đây đôi co thêm với bọn họ. Cô co người vào trong ngực Bạch Khinh Dạ, hai tay dang ra ôm lấy thắt lưng anh, cất giọng mềm mại:
“Khinh Dạ, em đói quá.”
“Được, tôi đưa em đi ăn.”
Bạch Khinh Dạ định đưa cô đi nhưng Ôn Noãn đã ngăn cản:
“Không cần đâu, trong nhà bếp có cháo.”
Anh bế cô đặt xuống ghế sô pha mềm mại rồi vào nhà bếp hâm nóng cháo rồi mang lên, Ôn Noãn bị hành động dịu dàng của anh làm cho cảm động. Cô hối hận vì kiếp trước bản thân quá ngây thơ và dại khờ nên không tin vào tình cảm của anh, không nhìn thấy được tâm tư của người đàn ông mang vẻ ngoài lạnh lùng sắt đá này, cho đến khi hai người bọn họ bị ngọn lửa nuốt chửng thì cô mới hiểu ra…
Bạch Khinh Dạ cầm bát cháo đưa cho cô nhưng Ôn Noãn làm nũng, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh:
“Anh đút cho em được không?”
Anh khựng người, đáy mắt bỗng nhiên tối lại, cầm thìa lên xúc cho cô từng thìa cháo một. Cô biết Tú Linh và Chu Hoàng Anh đang nhìn bọn họ nên mới cố tình nói như thế, quả nhiên hai người họ đang ghen tỵ đến nỗi đỏ cả mắt lên.
Chu Hoàng Anh nhìn mà còn tưởng đây là nhà của Ôn Noãn và Bạch Khinh Dạ chứ không phải là nhà của anh ta, mà Ôn Noãn cũng không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, ban nãy là cô muốn chọc tức hai người họ thôi. Cô nói với Bạch Khinh Dạ:
“Khinh Dạ, em muốn về nhà.”
Bạch Khinh Dạ sững người giây lát, sau đó không nói thêm một lời nào bế cô đi lướt qua hai người Tú Linh và Chu Hoàng Anh.
“Khoan đã, chị à.” Ôn Noãn bỗng nhiên quay sang Tú Linh:
“Từ bây giờ chị không cần đến đây nữa đâu, vì từ bây giờ em cũng không ở đây nữa, tránh cho việc người khác nhìn thấy chị ở đây lại hiểu lầm.”
Tú Linh giật mình, bàn tay sau lưng run lên bần bật nhìn theo bóng Ôn Noãn, con nhỏ này tự nhiên hôm nay lại thay đổi như thế chứ? Còn muốn đuổi cô ta ra khỏi đây sao? Trong lòng cô ta đong đầy sự hoài nghi. Chẳng lẽ là Ôn Noãn đã phát hiện ra chuyện xảy ra đêm hôm đó sao?
Cô ta lắc đầu thật mạnh, không thể nào! Hôm đó Ôn Noãn say bí tỉ, căn bản chẳng biết có chuyện gì, chắc là do cô ta suy nghĩ quá nhiều mà thôi…