“Cô làm gì vậy?” Ôn Noãn nhíu mày nhìn cô ta.
Từ Hiểu Vi nhếch môi cười, đáp:
“Lớp chúng ta không ngờ lại có một tên trộm cơ đấy.”
“Cô nói linh tinh gì thế?”
“Linh tinh? Cô lúc nào cũng giả vờ ngây thơ, đâu chịu thừa nhận mình đã làm gì?”
Ôn Noãn không muốn phí lời với cô ta nữa, muốn đi vào trong lớp nhưng Từ Hiểu Vi cứ đứng chặn đường. Cô ta còn giật lấy túi xách của Ôn Noãn rồi dốc ngược nó xuống, đồ đạc bên trong lập tức rơi hết xuống đất.
“Cô làm gì vậy?”
Ôn Noãn phẫn nộ nhìn cô ta.
Từ Hiểu Vi không những không sợ mà còn cười:
“Ôn Noãn, một kẻ trộm như cô mà còn dám lớn lối ở đây à? Sợi dây chuyền của tôi bị mất, tất cả mọi người đều không lấy nó, vậy thì chỉ còn có cô mà thôi!”
Cô ta lục lọi đống đồ trên đất của Ôn Noãn, khi nhìn thấy sợi dây chuyền của cô thì lại nhận vơ đó là của mình.
“Chính là nó! Cô còn chối cãi được gì nữa không?”
“Đây là dây chuyền của tôi!”
Từ Hiểu Vi nhếch môi cười khẩy:
“Dây chuyền của cô? Nhưng tôi có bao giờ thấy cô đeo nó đâu? Trong khi đó sợi dây chuyền của tôi thì ai cũng biết. Ôn Noãn, cô lấy trộm nó thì hãy thừa nhận đi!”
Đúng là sợi dây chuyền của Từ Hiểu Vi và của cô hao hao giống nhau, nhưng cô còn chưa bao giờ để ý tới sợi dây chuyền của cô ta, mọi người ở xung quanh sau khi nghe cô ta nói xong dường như tin rằng cô là người đã lấy nó.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên càng nhiều, Từ Hiểu Vi thấy cô im lặng càng được nước lấn tới:
“Ôn Noãn, cô hãy thừa nhận đi, chính cô là kẻ đã lấy cắp dây chuyền của tôi. Đến đàn ông mà cô còn có thể giật được thì một sợi dây chuyền đã là gì?”
Sắc mặt của Ôn Noãn biến đổi, cô cảnh cáo cô ta:
“Từ Hiểu Vi, tôi không lấy cắp dây chuyền của cô, còn nữa, tôi không giật đàn ông của ai cả, cô đừng có xúc phạm người khác!”
“Ha! Cô nghĩ tôi tin cô à? Đến Doãn Hạo cô còn quyến rũ được thì vài ba người đàn ông khác có là gì?”
Theo mỗi lời nói của cô ta, mọi người liền phỉ nhổ, xúc phạm cô. Ôn Noãn cực kỳ bình tĩnh đối diện với chuyện này, điều đó khiến Từ Hiểu Vi rất khó chịu, liền tìm cách hạ nhục cô thêm.
“Chắc cô thèm tiền lắm nhỉ? Cho nên mới qua lại với nhiều đàn ông như thế? Lại còn đánh cắp sợi dây chuyền của tôi?”
“Cô nói đủ chưa?” Ôn Noãn cuối cùng cũng lên tiếng.
Từ Hiểu Vi tất nhiên không dễ dàng bỏ qua cơ hội hạ nhục cô rồi, cô ta cười khẩy, nói:
“Tôi nói sai à? Loại người như cô không xứng đáng học ở cái trường này, nếu biết xấu hổ thì hãy cút đi!”
“Tôi không làm gì sai thì sao phải cút?”
Ôn Noãn bình tĩnh nói lại.
Từ Hiểu Vi nghiến chặt răng, đôi mắt loé lên sự đố kỵ cùng căm ghét:
“Đến nước này rồi mà cô còn già mồm được à?!”
“Từ Hiểu Vi, cô nói tôi lấy cắp dây chuyền của cô, nếu như không phải là tôi vậy thì cô định tính thế nào?”
Cô ta nhếch miệng cười khinh bỉ:
“Hừ! Tang chứng vật chứng rõ rành rành ra đây, cô còn chối cãi?”
Ôn Noãn bình thản đáp:
“Nếu như tôi chứng minh được sợi dây chuyền đó không phải do tôi lấy thì cô là người phải cút khỏi đây.”
Từ Hiểu Vi giật mình, người xem bu đến càng đông, rất tò mò xem rốt cuộc bọn họ định giải quyết thế nào. Cô ta thầm nuốt nước bọt một cái, mọi chuyện đến nước này rồi cô ta không tin rằng Ôn Noãn có thể xoay chuyển được tình thế, hơn nữa nếu không chấp nhận thì đám đông sẽ nghi ngờ cô ta mất.
“Được! Tôi đồng ý! Nhưng nếu cô không chứng minh được thì cô sẽ phải đi khỏi đây!”
Ôn Noãn chờ mãi câu nói này. Cô bình tĩnh trả lời:
“Được!”
Tiếp đến. Ôn Noãn hỏi cô ta:
“Cô bị mất nó khi nào?”
“Mới…mới sáng nay.”
“Ở đâu?”
“Trong lớp này.”
Cô nhướn mày, Từ Hiểu Vi giật thột trong lòng, thành ra nói lắp:
“Cô hỏi làm gì?! Trong lớp này tôi đã kiểm tra từng người rồi, chỉ còn lại mình cô mà thôi!”
“Nhưng có một chỗ mà cô chưa tìm đấy.”
“Chỗ nào?”
Ôn Noãn nhìn thẳng vào mắt cô ta, lạnh lùng nói:
“Túi xách của cô!”