• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn khóc một lúc lâu, cả cơ thể cảm giác cũng mềm nhũn ra không có sức lực, bên ngoài đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa. Cô tưởng đó là Bạch Khinh Dạ, bèn lớn tiếng:

“Mặc kệ em đi!”

Nhưng không ngờ tiếng của Ngô quản gia vang lên:

“Ôn tiểu thư, là tôi ạ.”

Ôn Noãn vịn tường đi mở cửa, trong lòng cảm thấy vừa buồn vừa hụt hẫng, trên tay Ngô quản gia cầm một ly sữa vẫn còn ấm, nói với cô:

“Tiểu thư, cô uống sữa đi ạ, là thiếu gia đích thân đi hâm nóng cho cô đấy.”

“Bạch Khinh Dạ sao?”

Ngô quản gia gật đầu, Ôn Noãn đón lấy ly sữa, ngấm từng ngụm nhỏ, vị ngọt và ấm xoa dịu đi nỗi buồn trong cô, Bạch Khinh Dạ trước đây làm gì biết nấu ăn đâu, không ngờ lại vì cô mà đích thân đi làm.

Cô nhận ra bản thân mình ban nãy có chút kích động, bây giờ bình tĩnh lại mới hỏi:

“Anh ấy đâu?”

“Thiếu gia vừa mới đi làm rồi ạ.”

Ôn Noãn vội đi tới cửa sổ nhìn thấy bên dưới Bạch Khinh Dạ vừa mới bước lên xe ô tô, chiếc xe nhanh chóng rời đi xa dần, cuối cùng chỉ còn lại một chấm nhỏ.

Ngô quản gia thấy cô buồn liền lên tiếng an ủi:

“Tiểu thư, thiếu gia trước đây rất lạnh lùng, chẳng biết bày tỏ thế nào, nhưng bên trong thiếu gia là một người rất ấm áp và quan tâm đến tiểu thư đấy, xin cô đừng hiểu lầm cậu ấy.”



Ngô quản gia đã chăm sóc cho Bạch Khinh Dạ từ nhỏ nên ông ta rất hiểu tính cách của anh, Ôn Noãn gật đầu, mân mê ly sữa trong tay, thở dài đáp:

“Tôi biết tính cách của anh ấy ngoài lạnh trong nóng, tôi không trách anh ấy đâu, Ngô quản gia yên tâm.”

“Vậy thì tốt rồi ạ.”

Cô nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ đi học, nhanh chóng uống hết cốc sữa rồi chuẩn bị thay đồ đi học, Bạch Khinh Dạ như mọi ngày để thư ký Lâm đến đưa đón cô, hành động quan tâm đó của anh khiến cô thấy ban nãy mình có hơi quá đáng.

“Cảm ơn anh nhé, thư ký Lâm, nhưng lần sau anh không cần phải đưa đón tôi đâu, tôi tự gọi xe về được.”

“Ôn tiểu thư đừng khách sáo, đây là nghĩa vụ của tôi mà, khi nào tiểu thư tan học thì cứ gọi tôi nhé.”

Ôn Noãn biết đó thực ra là lệnh của Bạch Khinh Dạ mà thôi, nếu không có anh thì chẳng một ai quan tâm tới một đứa trẻ mồ côi như cô cả.

Thấy cô xuất hiện, mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào cô, Ôn Noãn không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng lúc đó Từ Hiểu Vi bước ra.

“Ôn Noãn, cô đúng là may mắn thật đấy, không ngờ một kẻ tàn phế lại được Doãn Hạo để mắt tới.”

“Doãn Hạo?”

Từ Hiểu Vi cười khẩy, nói đểu cô:

“Đừng tỏ ra ngây thơ nữa, chẳng lẽ cô không biết Doãn Hạo là ai à? Anh ấy là một trong số thần tượng nổi tiếng nhất đấy, không biết cô dùng cách nào mà hôm nay anh ấy gửi hoa tới cho cô kìa.”

Qủa nhiên trên bàn cô có một bó hoa hồng màu đỏ rất đẹp, bên trong còn có một tấm thiệp viết bằng tay:

“Anh đã để ý em từ lâu rồi, em rất xinh đẹp, trái tim anh đã bị em cướp mất rồi, bó hoa này dành tặng cho em. Ký tên: Doãn Hạo.”

Từ Hiểu Vi ghen tỵ tới đỏ cả mắt, tại sao Ôn Noãn chỉ là một kẻ tàn phế mà nhân duyên lại tốt như vậy, cô ta vẫn còn chưa quên được chuyện lần trước đâu, nhân cơ hội này Từ Hiểu Vi liền bới móc cô:

“Ôn Noãn, không phải cô là bạn gái của Chu Hoàng Anh à? Sao Doãn Hạo lại bày tỏ với cô? Hay là cô bắt cá hai tay?”

Ôn Noãn chau mày, biết ngay cô ta lại muốn kiếm chuyện với cô đây mà, cô thờ ơ trả lời:

“Tôi không biết Doãn Hạo là ai cả, cũng không phải là bạn gái của Chu Hoàng Anh, và chuyện này cũng chẳng liên quan tới cô.”

Từ Hiểu Vi tất nhiên không tin những lời cô nói, cô ta cười khẩy:

“Cô nghĩ tôi tin những gì cô nói à Ôn Noãn? Cô biết cuộc thi lần này giải thưởng lớn nhất là được khiêu vũ cùng với Doãn Hạo cho nên mới gây sự chú ý với anh ấy đúng không?”



Cô ta vừa dứt lời, xung quanh bàn tán xôn xao, mấy nữ sinh đều nhìn cô với ánh mắt đố kỵ và ghen ghét, bởi vì ai cũng muốn được khiêu vũ cùng với Doãn Hạo.

Ôn Noãn phản bác lại:

“Cô tin hay không thì tùy, nhưng tôi không quen biết anh ta!”

“Nếu không quen biết mà anh ấy lại tặng hoa cho cô à? Nghe khó tin thật đấy ha ha.” Từ Hiểu Vi cười lớn.

Cô ta chậm rãi tiến lại gần Ôn Noãn rồi nói nhỏ vào tai cô:

“Ôn Noãn, cô cứ tỏ vẻ ngây thơ đi, nhưng sự ngây thơ đó chỉ lừa được đàn ông mà thôi, đồ hồ ly!”

Ôn Noãn định phản bác lại nhưng đúng lúc đó thì thầy giáo lại vào trong lớp, mọi người di tản dần, Từ Hiểu Vi cũng hếch mặt về chỗ ngồi.

Tan học, Ôn Noãn chẳng nhìn bó hoa lấy một lần mà quăng nó vào thùng rác ngay tức khắc, vừa ra đến cổng trường thì Doãn Hạo đã xuất hiện, trên tay cầm một bó hoa còn to hơn cả bó hoa lúc nãy, đứng chờ cô ở cổng trường.

Sự xuất hiện của anh ta đã thu hút không ít sự chú ý, ánh mắt si mê của mấy cô gái nữ sinh, vừa nhìn thấy Ôn Noãn thì Doãn Hạo đã chạy tới.

“Ôn Noãn!”

Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Tặng em.”

“Anh là ai? Tại sao lại tặng hoa cho tôi?” Cô lùi bánh xe lăn lại, Doãn Hạo càng tiến tới:

“Anh là Doãn Hạo đây, em không nhận ra anh sao?”

Thì ra anh ta là người đã tặng hoa cho cô lúc sáng sao? Là thần tượng nổi tiếng mà Từ Hiểu Vi nói tới?

Nhìn bề ngoài đúng là rất đẹp trai, là kiểu chàng trai ấm áp, nhưng so với Bạch Khinh Dạ thì còn kém xa. Ôn Noãn lập tức từ chối anh ta:

“Xin lỗi, chắc là anh lầm người rồi, tôi không thích anh.”

Vẻ mặt của anh ta rất kinh ngạc và sốc, đây là lần đầu tiên anh ta bị từ chối như vậy. Doãn Hạo tất nhiên không thể chấp nhận và bỏ cuộc dễ dàng như thế được, anh ta đột nhiên quỳ một gối xuống giống tư thế cầu hôn, sau đó đưa bó hoa tới trước mặt cô, chân thành nói:

“Ôn Noãn, anh thật sự rất thích em, mong em hãy cho anh một cơ hội nhé.”

Nữ sinh xung quanh vô cùng đố kỵ với cô, Ôn Noãn thẳng thừng từ chối một lần nữa:



“Tôi đã nói rồi là tôi không thích anh, hơn nữa tôi có bạn trai rồi.”

“Bạn trai của em là ai? Anh có thể gặp anh ta không? Chắc chắn anh ta không thể nào bằng anh được đâu.” Doãn Hạo rất tự tin nói.

Ôn Noãn không muốn ở đây cùng anh ta thu hút thêm sự chú ý nữa, cô đẩy xe lăn đi, Doãn Hạo lập tức đuổi theo cô, không ngờ lần này lại bị một người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện ngăn cản.

Doãn Hạo cao một mét tám mươi lăm nhưng người đàn ông đó còn cao hơn anh ta gần một cái đầu, ít nhất cũng phải hơn một mét chín.

Anh mặc áo sơ mi đen cùng quần tây, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, cả người tỏa ra một thứ khí chất băng lãnh và kiêu ngạo làm anh ta phải lùi lại mấy bước.

“Anh là ai?” Doãn Hạo nhíu mày hỏi.

Bạch Khinh Dạ trả lời:

“Bạn trai của cô ấy.”

Anh ta ngạc nhiên, thầm đánh giá Bạch Khinh Dạ, cho dù có tự tin đến mấy thì anh ta cũng phải thừa nhận là mình kém hơn anh một bậc.

Ôn Noãn ngây người, mọi thanh âm bàn tán xung quanh như biến mất, bên tai cô chỉ văng vẳng câu nói của anh ban nãy và hình bóng anh trước mặt.

Bạch Khinh Dạ vốn dĩ chẳng coi Doãn Hạo là đối thủ của mình, nhưng hành động của anh ta khiến anh thật ngứa mắt. Thế là chẳng nghĩ ngợi gì mà xuống xe dằn mặt anh ta một trận để cho anh ta biết Ôn Noãn là người phụ nữ của anh.

Doãn Hạo ngây ngốc nhìn anh bế Ôn Noãn tới một chiếc xe ô tô đắt tiền, hơn nữa còn là phiên bản giới hạn, thảo nào mà anh ta bị từ chối…thư ký Lâm đem xe lăn cất vào trong cốp xe, sau đó lái xe rời đi.

Ôn Noãn trộm liếc anh, Bạch Khinh Dạ không vui lên tiếng:

“Lúc sáng vừa mới giận tôi xong thì đi học đã được người khác tỏ tình, xem ra không có tôi thì em vẫn vui vẻ lắm đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK