• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Hiểu Vi chỉ thẳng vào mặt của Ôn Noãn. Người cảnh sát liền quay đầu nhìn cô, nói:

“Xin mời cô theo tôi về đồn hợp tác điều tra.”

Nghe xong, Từ Hiểu Vi cười hả hê, để xem lần này Ôn Noãn thoát tội kiểu gì? Đúng lúc đó hiệu trưởng rẽ đám đông đi vào, tới trước mặt cảnh sát nói:

“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”

Từ Hiểu Vi nhanh nhẹn đáp lời:

“Thầy hiểu trưởng! Ôn Noãn là người lấy cắp sợi dây chuyền của em! Cô ta không chịu nhận tội cho nên em đã báo cảnh sát tới bắt cô ta!”

“Có chuyện như vậy sao?” Ông ta liếc mắt qua Ôn Noãn, Từ Hiểu Vi khẳng định chắc chắn:

“Đúng vậy! Tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng!”

Dù sao để cảnh sát xuất hiện ở trường học cũng không tốt nên ông ta nhanh chóng bảo với bọn họ đưa Ôn Noãn đi.

“Vậy thì mau đưa đi đi!”

Ôn Noãn lên tiếng:



“Khoan đã, trong phòng học này có camera quay lại toàn bộ mọi chuyện. Chú cảnh sát, phiền chú làm sáng tỏ mọi chuyện đi! Tôi không phải là kẻ trộm!”

Từ Hiểu Vi cùng hiệu trưởng cùng biến sắc mặt, cô ta gân cổ lên cãi:

“Ôn Noãn! Cô đừng có ăn nói hàm hồ nữa! Làm gì có cái camera nào? Cô muốn kéo dài thời gian để hòng thoát tội chứ gì?!”

Ôn Noãn không bận tâm tới cô ta, hướng tới người cảnh sát kia nói:

“Camera đó dẫn tới phòng hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng, mong thầy lấy lại công bằng cho em.”

Dứt lời, đám đông sinh viên xung quanh “ồ” lên một tiếng, thầy hiệu trưởng mặt xám ngắt. Từ Hiểu Vi quay sang nhìn ông ta, đôi môi mấp máy không nói thành lời.

Người cảnh sát kia hướng tới ông ta mà nói:

“Có đúng trong phòng này có camera không?”

Đối diện với ánh mắt của cảnh sát, ông ta run sợ không nói thành lời. Người cảnh sát kia đưa mắt ra hiệu cho đồng đội của mình, ngay lập tức kiểm tra vị trí mà Ôn Noãn chỉ.

Lúc mở cái chụp đèn quả nhiên nhìn thấy một chiếc camera giấu kian rất nhỏ nếu không để ý kỹ thì cũng chẳng phát hiện ra.

“Mời ông dẫn chúng tôi về phòng làm việc của mình.”

Thầy hiệu trưởng mặt cắt không còn giọt máu, hai chân cứng đờ không phản ứng lại được. Cho đến khi một cảnh sát đích thân đi kiểm tra và về báo lại thì tất cả mọi người mới ngỡ ngàng.

Thì ra là ông ta lắp camera quay lén sinh viên trong lớp học. Hơn nữa điều kinh ngạc hơn là ông ta lại cùng với Từ Hiểu Vi làm chuyện mờ ám ngay trong chính lớp học này.

Âm thanh ái muội phát ra từ trong đoạn clip quay trộm khiến cho tất cả ai nấy phải sững sờ, Từ Hiểu Vi như phát điên mà hét lên:

“Không! Không thể nào! Đây là một cái bẫy! Là bịa đặt!”

“Bằng chứng sờ sờ ra đấy mà cô còn chối cãi được à? Từ Hiểu Vi, sợi dây chuyền cũng do cô bỏ vào túi xách, tôi không hề lấy của cô. Cô cong gì muốn nói không?”



Tiếng bàn tán ngày càng nhiều, Từ Hiểu Vi bị bẽ mặt, đây là lần đầu tiên trong đời cô ta xấu hổ như vậy. Cô ta nhìn Ôn Noãn đầy căm hận, không cam tâm chấp nhận sự thật đó liền lao tới muốn đánh cho Ôn Noãn một trận.

“Đồ hồ ly tinh! Tất cả là tại mày!”

Từ Hiểu Vi vươn tay ra muốn cào vào mặt Ôn Noãn, những móng tay sắc nhọn chỉ cách mặt cô có vài cen ti met thì bị cảnh sát ngăn cản.

“Thả tôi ra! Các người làm gì thế?! Tôi phải giết chết con nhỏ đó!”

Cô ta như phát điên, miệng liên tục thốt ra những lời lẽ khó nghe, tất cả danh dự của cô ta giờ đây đã không còn nữa rồi, tất cả đều là do Ôn Noãn mà ra!

“Từ Hiểu Vi, cô có hận tôi đến mấy thì cũng không thay đổi được gì đâu. Gieo gió thì gặt bão thôi!”

Ôn Noãn lấy lại sợi dây chuyền của mình, khoé môi nở một nụ cười chiến thắng giống như thách thức cô ta.

Hai mắt Từ Hiểu Vi đỏ ngầu, Ôn Noãn nói:

“Đồng chí cảnh sát, phiền anh dẫn cô ta đi.”

“Không! Các người không có quyền làm thế! Thả tôi ra!”

Từ Hiểu Vi bị lôi đi, miệng không ngừng chửi rủa Ôn Noãn, bao nhiêu người đứng quay phim rồi đưa lên trên mạng, tin tức theo đó lan nhanh chóng mặt, lan tới tận tai của Bạch Khinh Dạ.

“Nữ sinh xử lý bạn học lấy trộm đồ của mình, còn phanh phui mối quan hệ giữa hiệu trưởng và học sinh.”

Bên dưới bài đăng là vô số bình luận, ý kiến ủng hộ Ôn Noãn, khen ngợi cô xử lý hạng con gái mặt dày như Từ Hiểu Vi. Thư ký Lâm lúc biết tin này đã ngay lập tức báo cho Bạch Khinh Dạ biết.

Anh ta thầm nhìn xem tổng giám đốc nhà mình đang nghĩ cái gì, Bạch Khinh Dạ mỉm cười rất nhẹ, lông mày hơi nhướn lên, năm ngón tay gõ thành nhịp trên mặt bàn làm việc.

Giây lát, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát.

Chưa đầy một phút, đầu dây bên kia đã có người nghe điện thoại.

“Bạch tổng, quý hoá quá, không biết anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Xin chào cục trưởng, tôi có chút chuyện muốn nhờ ông…”

“Mời anh cứ nói.”

Bạch Khinh Dạ nhàn tản đáp:

“Cấp dưới của anh đưa một nữ sinh về đồn, trên mạng đang rầm rộ về vụ đó, nhờ ông “chăm sóc” cho cô ta kĩ càng một chút…”

“Ồ…” cục trưởng dường như đã hiểu, cười trả lời:

“Tôi hiểu rồi, chuyện này xin Bạch tổng đừng lo.”

“Cảm ơn ông.”

Bạch Khinh Dạ ngắt máy, lời đề nghị của anh sao ông ta dám từ chối. Không lâu sau Từ Hiểu Vi bị đưa đến, lập tức bị đem nhốt vào căn phòng hôi hám bẩn thỉu.

“Đồ khốn! Các người cứ đợi đấy! Tôi sẽ gọi điện thoại cho luật sư!”

Cô ta la hét một lúc mà chẳng ai quan tâm, bất lực và mệt mỏi gọi điện cho anh trai cầu cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK