Cô lập tức ngồi dậy, Bạch Khinh Dạ bèn đi tới ấn cô nằm lại xuống giường.
“Em cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Ôn Noãn không yên tâm lắm, dù gì người phụ nữ đó cũng là mẹ của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi hỏi:
“Khinh Dạ, bác gái có làm sao không?”’
“Không có vấn đề gì đâu, em đừng lo.’’ Bạch Khinh Dạ nở nụ cười hiền trấn an cô.
Thấy cô cụp mi mắt xuống buồn bã, anh liền kéo gáy cô rồi phủ đôi môi của mình xuống, Ôn Noãn bị bất ngờ không phản ứng kịp, lúc anh buông tha cho cô thì hơi thở của cô đã gấp gáp, hai gò má thì đỏ bừng. Thời điểm này mà anh còn làm chuyện đó được, nhỡ đâu bị ai đó nhìn thấy thì…
Ôn Noãn chỉ mới nghĩ thôi, nào ngờ suy nghĩ đó lại biến thành sự thật rồi, Diêu Thanh Ngân vừa nhìn thấy hai người thân mật như thế, bà ta như phát điên đi tới cầm cốc nước trên tủ đầu giường rồi hất thẳng vào mặt Ôn Noãn.
“Đồ hồ ly tinh! Cô dám quyến rũ con trai của tôi à?!”
Nước nhỏ tong tỏng xuôi theo gò má rơi xuống ướt đẫm cổ áo cô, Bạch Khinh Dạ đứng trước mặt Ôn Noãn như bảo vệ, còn ánh mắt thì chằm chằm lườm bà ta:
“Mẹ làm gì thế?’’
“Làm gì? Nếu như mẹ không xông vào thì có phải cô ta quyến rũ con rồi hay không? Khinh Dạ! Tỉnh táo lại đi!”
Diêu Thanh Ngân hét lớn, Bạch Khinh Dạ gọi Ngô quản gia:
“Ngô quản gia, ông mau vào đây!’’
“Có chuyện gì vậy ạ? Thưa thiếu gia?” Ông ta hớt ha hớt hải chạy vào.
Anh lạnh giọng nói:
“Mau đưa phu nhân vào bệnh viện đi.”
“Cái gì? Mau buông tôi ra!”
Diêu Thanh Ngân giận dữ quắc mắt lườm Ngô quản gia, vẻ mặt ông ta hiện lên rõ sự khó xử chẳng biết nên làm như thế nào. Bạch Khinh Dạ kiên quyết nói:
“Mẹ, con đã nói là mẹ đừng động tới Ôn Noãn rồi mà?”
“Chỉ vì một đứa con gái mà con đối xử với mẹ như thế sao?”
Diêu Thanh Ngân ném ánh mắt uất hận về phía Ôn Noãn. Cô bèn kéo tay áo anh năn nỉ:
“Khinh Dạ…”
“Em đừng nói gì nữa, anh sẽ tự quyết định.”
Diêu Thanh Ngân kiên quyết không chịu, bà ta vùng ra khỏi tay Ngô quản gia rồi nói:
“Khinh Dạ, con dám đối xử với mẹ như vậy, bố con còn sống mà biết được chuyện này thì con định giải thích thế nào? Con không thấy có lỗi với bố của con sao?”
Sắc mặt của Bạch Khinh Dạ không đổi:
“Không phải ba chết một phần là do mẹ à?”
Diêu Thanh Ngân biến sắc mặt, mặt mũi tái mét, bà ta không nói được câu nào nữa, bấy giờ Bạch Khinh Dạ lại liếc mắt ra hiệu cho Ngô quản gia kéo bà ta ra ngoài, Ôn Noãn sững người nãy giờ vì câu nói ban nãy của anh.
Cái chết của bố anh lại liên quan tới Diêu Thanh Ngân?
Rốt cuộc sự thật là thế nào?
Bạch Khinh Dạ thu ánh mắt lạnh lùng về sau đó cúi đầu xuống nhìn Ôn Noãn, thấy cô đang ngây người mất rồi.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô sau đó kéo cô vào trong ngực.
“Đừng để ý đến những lời nói của bà ấy.”
Ôn Noãn gật đầu, bỗng nhiên hỏi anh:
“Khinh Dạ, anh có ghét bà ấy không?”
Mặc dù cô không biết nguyên nhân chính xác là gì nhưng ban nãy cô có nhìn thấy trong mắt anh hiện lên một sự bi thương khó nói thành lời, tuy nhiên chỉ diễn ra rất nhanh nhưng Ôn Noãn vẫn cảm nhận được. Bạch Khinh Dạ nhìn sâu vào mắt cô, cuối cùng đôi môi hoàn mỹ khẽ nhếch lên:
“Em đang thương hại tôi?”
“Không phải.” Cô phủ nhận ngay lập tức.
“Chỉ là em muốn biết thôi, nếu anh cảm thấy không muốn nói thì thôi.”
Bạch Khinh Dạ khẽ nhéo yêu đầu mũi cô một cái:
“Không hề, nhưng nếu bà ấy làm tổn hại đến em thì tôi sẽ không tha thứ cho bà ấy.”
Trái tim Ôn Noãn khẽ khàng rung động vì câu nói của anh, Bạch Khinh Dạ ôm siết eo cô, cùng cô nằm xuống giường.
“Khoan đã, em không buồn ngủ.”
“Nằm với tôi một chút đi, mấy hôm nay tôi đều không ngủ được.”
“Công ty có chuyện gì hay sao?”
Bạch Khinh Dạ không đáp, Ôn Noãn chờ đợi câu trả lời từ anh nhưng đáp lại cô lại là tiếng thở sâu của anh.
Ôn Noãn bị anh ôm cứng trong ngực, cả người không thể cựa quậy được, cô len lén từ ngực anh ngẩng lên nhìn, hai gò má đột nhiên nóng rực…
Hơi thở anh vương vấn xung quanh cô, khuôn cằm đĩnh đạc góc cạnh nam tính, sống mũi cao ráo, đặc biệt trên người anh có một mùi hương rất thơm mà Ôn Noãn không thể nhầm lẫn với ai được.
Ôn Noãn ngượng ngùng, len lén dụi đầu vào ngực anh, Bạch Khinh Dạ ngủ say không hề biết gì, tựa như chỉ có thể ở bên cạnh cô thì anh mới có thể ngủ được mà thôi.
Bấy giờ cô mới để ý đến anh đã cởi áo sơ mi ra, thấp thoáng lồng ngực vạm vỡ màu nâu đồng khỏe khoắn, Ôn Noãn tựa vào ngực anh nãy giờ…
Cô đỏ mặt lùi lại một chút, Bạch Khinh Dạ lại bất ngờ cựa người ôm cô nằm sang bên cạnh, cả quá trình đó không hề mở mắt, hoàn toàn coi cô là gối ôm của mình…Ôn Noãn khóc dở mếu dở, không biết nên làm thế nào…