Dương Phong quay trở về xe ra lệnh cho Kỳ Sơn, hắn đã bị sự dịu dàng nét đẹp liễu yếu đó làm cho không ngừng suy nghĩ về nàng, hắn vô thức đưa tay sờ lên má nơi nàng đã chạm vào khoé môi cong lên ý cười.
...............
Thư Di vừa về đến nhà mọi thứ đã trở nên hỗn độn nhà cửa tan tành, nàng thật sự rất bất lực về người mẹ ham mê cờ bạc của mình.
"Dừng lại được chưa bao nhiêu lần nữa mới đủ với mẹ đây."
Mẹ của nàng xem những chuyện này là những việc xảy ra thường ngày, ngồi trên đóng hỗn độn mà phì phào điếu thuốc, Thư Di đi vào bên trong soạn đồ của mình nước mắt thê lương rơi trên gương mặt vẫn còn vương phấn của mình.
"Con sẽ đi khỏi cái nhà này cho mẹ vừa lòng, con đã thật sự chịu hết nổi rồi."
Ánh mắt tàn nhẫn của mẹ nhìn về phía nàng đầy sự tức giận, bà ném điếu thuốc xuống sàn nhà đi về phía nàng không ngần ngại tóm lấy mái tóc đen của nàng.
"Á."
Tiếng hét của nàng vang lên vì đau đớn.
"Mẹ làm gì vậy?"
Bà tức giận càng nắm chặt lấy tóc của nàng da đầu căng cứng khiến cho nàng ứa cả nước mắt.
"Đau quá mẹ buông con ra."
Mẹ nàng nghiến răng thốt ra từng chữ mất cả nhân tính.
"Mày vẫn còn trinh trắng không đúng sao, bán cái sự trong trắng của mày chắc cũng được đủ tiền trả nợ, suốt ngày đi hát ở phòng trà chẳng được bao nhiêu tiền, thay vào đó thì hãy đi tìm mấy tên đại gia mà cưa cẩm vòi vĩnh tiền từ mấy tên đó."
Thư Di thật sự không biết người mẹ này có phải là mẹ ruột của nàng không nữa.
"Mẹ đang nói gì vậy mẹ có phải là mẹ của con nữa hay không."
Ánh mắt của bà đầy sự thật lòng.
"Bây giờ tiền đâu mà trả nợ mày nói xem, mày thương tao thì đi bán thân trả nợ cho tao đi xem như là mày đã trả hiếu cho tao đi."
Thư Di lắc đầu nghẹn ngào nói.
"Con xin mẹ đừng đối xử với con như thế mà."
Bà không những không mềm lòng mà còn dùng dây trói tay nàng lại thốt ra những lời nói mất cả nhân tính.
"Mày mà không chịu bán thân tiếp khách tao sẽ bỏ đói mày nhốt mày ở nhà không cho mày đi hát hò gì cả."
Thư Di bất lực nói.
"Mẹ đừng đối xử với con như thế mà."
Nàng đã khóc cạn nước mắt vì người mẹ của mình, bà trói chặt Thư Di vào ghế không cho nàng kháng cự, từng bạt tay giáng xuống gương mặt xinh đẹp xinh đẹp của nàng.
"Mày đúng là đứa con bất hiếu tao sẽ đi tìm người để đẩy mày bán cho bọn nhà giàu trả nợ cho tao, có cái nhan sắc làm gì mà phải giữ thân như ngọc, vốn dĩ mày cũng chẳng phải con ruột của tao."
Sự kinh ngạc và bất lực đã hiện hết lên cả gương mặt của Thư Di.
"Mẹ đang nói gì vậy hả?"
Cô không ngờ người mình gọi là mẹ suốt bao nhiêu năm qua ngày hôm nay lại thốt lên những lời tàn nhẫn như thế.
"Tao không hề muốn nuôi nấng mày chút nào vì ba của mày ép buộc tao phải nuôi mày, mày chỉ là đứa con đáng thương của bà chị chết do bệnh tật của chồng tao, ông ta cũng vì quá có tình người nên mới nuôi nấng mày khôn lớn như ngày hôm nay, tao đã quá mệt mỏi rồi đã đến lúc mày nên trả ơn cho tao rồi."
Thư Di đau lòng không thể nào tả nổi được, trái tim của nàng bóp ngẹn lại, nàng thật thần không muốn khóc thêm nữa, gương mặt xinh đẹp với số phận đầy bi ai, nước mắt là thứ rửa cho gương mặt xinh đẹp của nàng.
"Mẹ đang nói dối có đúng không?"
Nàng vẫn không bao giờ chấp nhận được sự thật đầy nghiệt ngã như thế này.
"Xin hãy buông tha cho con, con sẽ đi kiếm tiền về trả nợ cho mẹ."
Mẹ nhìn nàng đầy hoài nghi đưa tay bóp lên gương mặt của nàng.
"Mày kiếm tiền bằng cách nào, đi hát chỉ có vài đồng bạc lẽ làm sao đủ tiền trả nợ."
Thư Di tức tưởi nói lớn.
"Con sẽ bán thân, nhưng xin mẹ hãy cho con biết nơi chôn cất mẹ ruột của con là ai."