Thư Di bước vào phòng kín chỉ có hai người, vị đạo diễn ngồi đối diện nàng ánh mắt có đôi phần do dự, nhưng vì dự án phim tâm huyết ông đành phải chấp nhận lời đề nghị của Hoa Dao.
"Cô gái ngồi xuống đi, tôi muốn trao đổi thêm cùng cô."
Thư Di kéo ghế ngồi xuống, vị đạo diễn bắt đầu phân giải vấn đề ông ấy tìm gặp Thư Di.
"Tôi biết cô là một diễn viên trẻ, nhưng sau màn diễn xuất lúc nãy của cô đã khiến cho tôi vô cùng ấn tượng, hiện tại tôi đang cần casting cho vai nữ chính để chuẩn bị quay dự án phim mới vào tháng sau, tôi muốn mời cô tuyển thẳng vào vai nữ chính cô có bằng lòng không?"
Thư Di không thể tin vào tai của mình nữa nàng vô cùng bất ngờ và vui mừng khi được đạo diễn nhìn đến, nàng không thể nói chuyện lưu loát được nữa vì quá sốc.
"Đạo...diễn muốn..mời tôi vào vai. nữ chính sao?"
Vị đại diễn gật đầu xác định.
"Đúng vậy, tôi rất kì vọng vào cô."
Thư Di không thể nào ngừng cười được, nhưng vẫn rất lịch sự đứng lên cúi đầu nói.
"Tôi cảm ơn đạo diễn đã cho tôi cơ hội lần này, tôi rất cảm kích."
Vị đạo diễn gật đầu rồi vỗ vỗ vào vai của Thư Di động viên nàng.
"Đừng làm tôi thất vọng, tôi mong là chúng ta sẽ hợp tác thành công."
Thư Di bước ra bên ngoài ngay sau đạo diễn, không khỏi tránh được ánh mắt của bạn học, ai cũng đang nhìn nàng chờ đợi kết quả, Phùng Thông đi đến hỏi hang thư Di.
"Sao rồi em, kết quả thế nào?"
Thư Di tỏ vẻ buồn rầu, làm cho Phùng Thông lại nghĩ khác, anh cho rằng nàng đã bị từ chối, nên đã vội lên tiếng an ủi.
"Đừng buồn còn rất nhiều cơ hội."
Đột nhiên Thư Di cười khúc khích nhìn lên gương mặt đang hoang mang của Phùng Thông nói.
"Em được nhận vào vai nữ chính rồi."
Phùng Thông bất ngờ hơn là vui mừng cho cô, bình thường vị đạo diễn đó rất khó, muốn đóng phim của ông ấy thật sự rất khó, những sinh viên còn non trẻ giống Thư Di nếu được nhìn trúng cũng chỉ ở những vai phụ, vậy mà nàng lại được tuyển thẳng vào đóng vai nữ chính.
Phùng Thông không quên gửi lời chúc mừng đến Thư Di.
"Chúc mừng em, em thật sự rất may mắn vì được chọn, được rồi hôm nay ăn gì sau giờ tan trường đi, anh sẽ khao em xem như là một bữa tiệc chúc mừng em."
Thư Di gật đầu đồng ý với Phùng Thông.
Buổi chiều tan làm Thư Di và Phùng Thông đến một quán ăn bình dân để ăn tối, dù vậy hai người lại rất vui, Phùng Thông liên tục chỉ cho Thư Di những kĩ thuật diễn xuất của riêng anh đã học được suốt mấy năm qua, Phùng Thông thì tận tình, còn Thư Di thì lại chăm chú lắng nghe, hình ảnh của hai người cứ như một cặp tình nhân mới yêu nhau, trong vô cùng xứng đôi.
Phùng Thông thể hiện sự ga lăng của mình muốn đưa Thư Di về nhà, nhưng nàng đã vội từ chối vì nàng không muốn Phùng Thông biết hoàn cảnh sống của mình lúc này.
"Không cần đâu em sẽ tự đi về, anh cứ về nhà nghỉ ngơi sớm đi, anh đã giúp đỡ em cả ngày rồi."
Nói rồi nàng chạy vội ra đường lớn bắt chuyến xe buýt cuối cùng để quay về nhà, Phùng Thông cảm giác Thư Di có rất nhiều điều muốn giấu giếm mình, nhưng anh lại phải lòng một cô gái vừa đáng yêu xinh đẹp lại còn rất dịu dàng, một người con gái giống Thư Di lại là tâm điểm của những người đàn ông xung quanh nàng.
Thư Di quay về di thự, đã bị Thư Kỳ chặn lại tra hỏi.
"Chị đó đi đâu cả ngày hôm nay mà để em ở nhà một mình, có biết là em chán chường như thế nào không hả."
Thư Di quên bén vẫn còn Thư Kỳ ờ nhà, vì nàng mãi chìm trong niềm vui của bản thân.
Thư Di xuống nước xin lỗi em gái.
"Chị xin lỗi vì đã để em ở nhà một mình, ngày mai chị chỉ học có nửa ngày, chị sẽ đưa em đi chơi."
Thư Kỳ không quan tâm đến lời nói của Thư Di, cô ấy chỉ chú tâm nhìn sợ dây chuyền đã ở trên cổ của Thư Di từ lúc nào, Thư Kỳ chạm vào mặt dây chuyền ánh mắt đầy khát vọng nói.
"Em muốn một cái giống hệt chị."
Thư Di không ngần ngại liền tháo sợ dây chuyền ra đeo vào cổ của em gái mình.
"Nếu em thích chị sẽ tặng em đây là ngài đô đốc đã tặng cho chị."
Thư Kỳ lại dâng lên một cảm giác ganh tị.
"Chị được tặng những món đồ đắt giá như vậy luôn sao, em cũng muốn."
Thư Di khó hiểu nhìn em gái nói.
"Em đang nói linh tinh gì thế, ngài ấy cho chúng ta tá túc ở đây là một phước phần rồi, đừng bao giờ vòi vĩnh hay xin xỏ bất cứ điều gì hết, nếu không chị sẽ giận em đấy."
Thư Kỳ bĩu môi ngang ngược nói.
"Tại sao chị lại được quyền quyến rũ ngài ấy để được mua những món đồ xa xỉ và những buổi ăn tối đắt tiền."
Thư Kỳ nhìn Thư Di bằng ánh mắt vô cùng cợt nhã.
"Hay chị sợ em cướp đi ngài đô đốc của chị."
Thư Di chau mày nói với thái độ khó chịu.
"Em đang nói gì vậy?"
Thư Kỳ đưa tay nâng sợi dây chuyền mà Thư Di mang vào cho mình lên, quay người đi lên hướng lầu vừa đi vừa nói.
"Em chỉ nói đùa thôi."