"Anh đến đây để làm gì?"
Kỳ Sơn vẫn nghiêm túc trong công việc, anh cúi đầu chào hỏi Thư Di rồi lên tiếng đối đáp.
"Xin chào buổi sáng!, tôi được lệnh của ngài đô đốc đưa cô quay về biệt thự ạ."
Thư Di có đôi phần khó xử nàng ngập ngừng một lúc mới lên tiếng.
"Tôi vẫn chưa thể quay về được."
Phùng Thông bước ra ngay sau đó, anh vẫy tay với Thư Di còn liên tục gọi nàng.
"Thư Di! em đang nói chuyện với ai vậy?"
Nàng lúng túng nói nhỏ với Kỳ Sơn.
"Khoảng chiều nay tôi sẽ được quay về nghỉ ngơi hai ngày, tôi sẽ quay về cùng anh, còn bây giờ tôi phải đi làm việc, mong anh thông cảm cho tôi có được không."
Kỳ Sơn cũng không muốn làm khó Thư Di, anh luôn là người đàn ông chuẩn mực và hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.
"Tôi sẽ đợi cô, việc đưa cô quay về đều là chủ đích của ngài đốc quân tôi xin lỗi nhưng tôi phải làm theo mệnh lệnh của ngài ấy."
Thư Di gật đầu nói.
"Được được tôi sẽ quay về cùng anh, cứ yên tâm nhé."
Nói rồi nàng đi cùng Phùng Thông đến trường quay, ánh mắt Kỳ Sơn dõi theo hướng của Thư Di đang đi, anh ngồi vào xe để chờ đợi nàng quay xong phân cảnh ngày hôm nay.
Thư Di đang trong quá trình quay phim nhưng lại luôn lo lắng cho Kỳ Sơn sợ anh sẽ không đợi được mình, trong giờ nghỉ nàng đã chạy đến hỏi han anh.
"Kỳ Sơn! anh vẫn ổn chứ, hay là anh quay về trước đi khi nào xong tôi sẽ quay về sao."
Kỳ Sơn không đồng tình với ý kiến của Thư Di.
"Không được! tôi sẽ đợi cô đến khi nào cô xong việc quay về, nếu làm trái lệnh sẽ khó xử với ngài đốc quân."
Thư Di chỉ biết thờ ra một hơi bất lực nói.
"Tùy anh vậy."
Nàng quay trở lại trường quay Phùng Thông tò mò hỏi.
"Có chuyện gì vậy Thư Di?, người đàn ông đó là ai?, sao em có vẻ lo lắng cho anh ta vậy?"
Thư Di ngồi xuống bên cạnh Phùng Thông.
"Là một người quen anh ấy sẽ đưa em về nhà khi kết thúc cảnh quay ngày hôm nay."
Phùng Thông không khỏi thất vọng khi Thư Di thông báo.
"Anh còn có ý định đưa em đi chơi trong hai ngày được nghỉ ngơi, tại sao em phải quay về từ đây mà về thì rất xa, chỉ có hai ngày thôi, em có nên suy nghĩ lại không?"
Thư Di biết nếu mình làm trái lệnh của Dương Phong, thì chắc chắn nàng sẽ được hắn đối đãi một cách biến thái, nàng rất sợ cảm giác đó, nhưng nếu như không quay về thì cũng chẳng yên với Kỳ Sơn, anh cứ như một tảng núi kiên định không đổi dời khi nhận được mệnh lệnh của Dương Phong.
“Em.. thật sự xin lỗi anh, nhưng em không thể ở lại đây.”
Phùng Thông có đôi chút thất vọng, nhưng anh ấy cũng chẳng muốn ép buộc Thư Di.
“Được rồi! anh sẽ về cùng em, nếu em không ở lại thì anh ở lại còn ý nghĩ gì nữa.”
Thư Di gật đầu đồng ý.
“Vậy chúng ta đi cùng xe đi.”
Hai người tiếp tục cho buổi quay nhìn của Thư Di, đến tận chiều nàng mới có thể sắp xếp đồ đạc quay về cùng Kỳ Sơn, Thư Di cảm thấy hơi áy náy khi Kỳ Sơn đã đợi mình từ lúc sáng cho đến tận bây giờ nàng mua cho Kỳ Sơn một chai nước suối đưa đến cho anh.
“Kỳ Sơn uống đi đã vất vả cho anh rồi.”
Kỳ Sơn gật đầu đón lấy chai nước trong tay của Thư Di, anh nhìn Phùng Thông đang đi đến, ánh mắt đầy tính dò xét, Thư Di nhìn theo hướng của Kỳ Sơn, thì ra anh đang nhìn Phùng Thông, nàng vội lên tiếng giải thích.
“Chúng ta có thể để anh ấy đi cùng không, vì anh ấy là người hỗ trợ tôi suốt tuần qua, anh không hẹp hòi đến mức không cho anh ấy đi về cùng có đúng không.”
Kỳ Sơn sa sầm gương mặt, có vẻ anh cảm thấy không vui.
“Tôi không chắc là ngài đốc quân sẽ thích chuyện này đâu thưa cô.”
Thư Di mỉm cười nói.
“Không sao đâu tôi sẽ nói lại với ngài ấy.”
Nàng bước gần đến lay lay cánh tay của Kỳ Sơn.
“Đi mà, tôi đã hứa với anh ấy rồi.”
Kỳ Sơn đành phải mềm lòng đồng ý với đề nghị của Thư Di.
“Được rồi! Quay về thôi.”