〈 Thích cậu, khuôn mặt của cậu, đôi môi của cậu, tất cả mọi thứ của cậu, tôi chỉ thích cậu! Cậu là sự cứu rỗi của tôi! 〉
Tiếu Trần cầm lấy tấm thiệp đặt trêи bàn, nhíu nhíu mày. Cậu không khỏi nhìn xung quanh, toàn bộ lớp học cộng thêm cậu cũng chỉ có vài người.
Cậu được coi là người đầu tiên đến trường mỗi ngày, và là người tan học muộn nhất. Đã một tuần liên tiếp, mỗi buổi sáng cậu đều nhận được một tấm thiệp kiểu này trêи bàn, và trêи bàn của cậu còn để thêm một ít đồ như bình giữ nhiệt, đồ ăn vặt, bữa sáng...
Nhưng hôm nay trong hộc bàn cậu có một cây dù.
Tiếu Trần không khỏi sửng sốt. Cậu là một người không thích mang theo dù, miễn là trời không mưa quá lớn, nếu có thể cậu sẽ không cầm theo dù. Ngoài ra, cậu không chú ý nhiều đến dự báo thời tiết, về cơ bản chỉ cần trời mưa là cậu sẽ bị xối ướt như con gà trong canh gà, nhưng cậu không có trí nhớ lâu về vụ này.
Hôm qua sau khi tan học trời bất chợt đổ xuống cơn mưa nhỏ, Tiếu Trần mặc đồng phục học sinh đi về. Nhà cậu cách trường không xa, chỉ tốn mười mấy phút đi bộ là có thể đến nơi, cho nên chờ cậu về đến nhà, toàn thân đã ướt nhẹp.
Tiếu Trần không khỏi vỗ vỗ nam sinh gần cậu nhất, "Hôm nay trong các cậu ai là người đầu tiên đến lớp?"
Nam sinh sửng sốt hai giây, "Chính là tớ, làm sao vậy? ”
Tiếu Trần cầm cây dù trong tay, "Cậu có biết đây là ai đặt trong hộc bàn của tôi không? ”
Bạn học nam phải lắc đầu, "Không biết nữa, sau khi tớ đến lớp vẫn không có đi ra ngoài, nên có thể nó được đặt trước khi tớ đến lớp á".
Tiếu Trần gật gật đầu, không nói gì, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, ánh mắt của cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỗ ngồi của cậu gần cửa sổ và có tầm nhìn rộng.
Ánh mắt của cậu chợt đối diện với đôi mắt màu xám nhạt bên ngoài cửa sổ.
Là nam sinh kia.
Tiếu Trần dừng lại.
Cả người Hứa Thăng trốn ở phía sau bảng thông báo, sợ hãi rụt rè vươn ra nửa cái đầu, phần tóc mái dày bởi vì ngửa đầu mà kéo ra hai bên, lộ ra đôi mắt xám nhạt. Tầm mắt nhìn tới, đúng là ngay cửa sổ của Tiếu Trần.
Khi tầm mắt của Tiếu Trần nhìn tới, nam sinh giấu đầu lòi đuôi ngồi xổm trêи mặt đất rụt lại thành một đoàn, lại lộ ra một con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Trần, giống như khi cây mắc cỡ bị người ta chạm vào, bởi vì mắc cỡ mà khép lại lá, nhưng vẫn cố chấp cẩn thận dùng lá bao lấy ngón tay của người khác.
Cũng không biết tại sao mình có loại cảm giác như vậy, khóe miệng Tiếu Trần không tự chủ nhếch lên, lộ ra một tia tươi cười sủng nịch.
Bóng dáng của nam sinh càng thu hẹp lại.
Anh ấy đã thấy mình! Anh ấy còn cười với mình!
Nam sinh nuốt nước miếng, ánh mắt nóng bỏng mà điên cuồng, lộ ra nụ cười si mê.
Học trưởng của mình...
Đúng như dự báo mưa kéo tới, đập vào mặt nhựa đường vỉa hè. Đám học sinh cùng nhau cầm dù đi ra cổng trường, tiếng nói cười vui vẻ, nhộn nhịp.
"Chị Ny, chúng ta không có dù, làm sao bây giờ?" Một nữ sinh tóc dài mặc váy ngắn, giày Martin nhỏ, dùng chân điểm điểm một chút trêи sàn nhà, cô nhìn màn mưa trước mắt cảm thấy có chút phiền não, không khỏi nhìn về phía cô gái bên cạnh có mái tóc ngắn như đầu của mấy nam sinh.
Tiểu tử giả tên là Lý Ny, tóc dài tên là Chu Thanh Thanh.
Lý Ny hừ lạnh một tiếng, cô cười lạnh, không chút để ý dùng ngón trỏ chỉ vào một góc, "Đây không phải là có tên đó sao? ”
Chu Thanh Thanh nhíu mày, "Cậu ta? ”
Chỉ thấy nam sinh một mình rụt vào góc ngồi xổm, bộ dáng lén lút, cũng không biết đang làm cái gì, tóc mái dày che đi đôi mắt hắn, trong tay nắm chặt một cây dù, cũng không biết ở đó bao lâu rồi.
Nam sinh này không phải là Hứa Thăng sao?
"Không đâu, lấy dù của tên đó, ai biết tên đó có bị AIDS hay không! Mẹ cậu ta không sạch sẽ như vậy, chắc chắn đã lây nhiễm cho cậu ta rồi! Chúng ta lấy dù của cậu ta rồi lỡ nhiễm bệnh từ cậu ta thì sao! "Thanh âm của Chu Thanh Thanh không tính là lớn, nhưng hết lần này tới lần khác có thể truyền đi rõ ràng đến tai người đứng gần đó mười mét, khiến người xung quanh không khỏi nghiêng mắt nhìn, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thăng mang theo đầy ghét bỏ cùng ác ý, căn bản không ai để ý nữ sinh này vốn là vì muốn cướp đi đồ đạc của người khác.
Mà hai tai Hứa Thăng tựa như không nghe thấy, không có cãi lại cái gì.
Tiếu Trần cau mày, cậu vừa đi xuống cầu thang liền nghe được những lời này, không khỏi làm cho cậu cảm thấy ác cảm.
Đầu tiên không nói đến AIDS sẽ không lây nhiễm bệnh nếu tiếp xúc cơ thể của người bệnh, nhưng làm thế nào những đứa trẻ ở độ tuổi thuần khiết có thể dùng ác ý lớn như vậy để suy đoán về người khác! Cho dù là tính tình tốt như Tiếu Trần cũng nhịn không được muốn chửi thề.
Tiếu Trần đem cây dù trong tay mình đưa cho hai nữ sinh, Chu Thanh Thanh sửng sốt, đợi cô nhìn rõ là ai, hai gò má lập tức đỏ lên, thấp giọng lẩm bẩm nói, "Tiếu, Tiếu Trần học trưởng? ”
Thân mình Hứa Thăng vốn giống như cái xác chết không khỏi run lên, mơ hồ ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn híp lại thành một đường thẳng, tay cầm dù siết chặt vang lên. Ánh mắt của hắn như muốn phun lửa, mang theo sát ý.
Nam sinh tướng mạo tuấn mỹ đưa dù cho thiếu nữ ngượng ngùng tâm xuân nhộn nhạo trước mặt.
Làm thế nào học trưởng có thể mang dù của mình cho người khác! Tại sao lại tốt với người khác như vậy! Dựa vào cái gì người như cô ta cũng có thể được đối xử ôn nhu như vậy.
Hứa Thăng cắn chặt hàm răng, vũ trụ nhỏ ác độc phảng phất muốn bộc phát.
Nếu...
Các nữ sinh đó đều chết đi!! Học trưởng sẽ là của một mình mình!
Chết đi! Tất cả đi chết đi!! Cả đám bọn họ đi chết đi!
Tiếu Trần lộ ra một nụ cười mỉa mai, "Học muội, nghe học trưởng khuyên nhủ một câu, nói chuyện phải chừa lại chút đức. Các cô gái nhỏ như em mà lại có thể nói những lời độc địa này, em chắc chắn sẽ sống rất khổ đó!" Cậu nhấc chân lên, bước đến gần Chu Thanh Thanh, Chu Thanh Thanh hoảng hốt một trận, "Cái gì? ”
"Nếu không sao lại không nhìn người khác tốt như vậy!" Thanh âm của Tiếu Trần không lớn, thậm chí có thể nói là ôn nhu, từng câu từng chữ như châu ngọc, những lời này so với nữ sinh về cơ bản không tính là ác độc, nữ sinh lại đỏ mắt, người xung quanh im lặng.
Học trưởng...
Đôi mắt Hứa Thăng trợn to, biểu tình trở nên dữ tợn, nhưng nhìn kỹ, rõ ràng là một bộ dạng mừng rỡ, trái tim hắn thình thịch đập lên đập xuống rất nhanh, cảm giác một giây sau nó có thể chạy ra, rõ ràng hắn không có bệnh tim, những cảm giác mình sắp không thể hô hấp quá mãnh liệt khiến hắn không thể bỏ qua!
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng học trưởng, mặc dù đôi mắt hắn nhìn đến phát đau, đau nhức đến lợi hại hắn cũng không muốn nhắm mắt lại, sợ đối phương một giây sau sẽ biến mất.
Đây là sự cứu rỗi của hắn...
Khóe miệng Hứa Thăng lơ đãng nhếch lên một vòng cung.
Thần minh của hắn...
Học trưởng của hắn...
Mấy ngày trước tin tức Tiếu Trần giúp Hứa Thăng lan truyền khắp khuôn viên trường, dù sao cộng thêm Hoàng Mao, ba người ở trường đều rất nổi tiếng, vốn những nữ sinh như Chu Thanh Thanh còn chưa tin, hôm nay lại được chứng kiến! Cô cắn răng, ủy khuất nói, thấp giọng, "Nhưng em lại không nói sai".
Tiếu Trần cười cười, mang theo lãnh ý, "Học muội, không cần nói, cầm cây dù này về sớm một chút, đừng để mắc mưa! "Hắn lại liếc mắt nhìn Lý Ny xấu hổ đứng bên cạnh, "Tôi hy vọng, các em sau này sẽ không như vậy nữa!". Giọng điệu của cậu rất nhẹ, lại mang theo cảm giác áp bách, nhưng cậu chung quy vẫn chừa lại bậc thang cho đối phương, không làm cho đối phương quá khó xử.
Nhìn bóng lưng xa xa của hai nữ sinh, đám người xung quanh vốn cố ý vô tình nhìn qua lập tức ầm ĩ tản đi.
Nhưng cũng không ai chú ý tới, đỉnh đầu của hai nữ sinh bị một đoàn sương đen bao phủ, tử khí âm trầm quấn lấy tứ chi các cô, thậm chí mang theo vài phần huyết sắc.
Tiếng thảo luận nho nhỏ vụn vặt truyền đến bên tai Tiếu Trần.
"Học trưởng vì sao đối với tên quái gở kia tốt như vậy?"
"Không phải đâu, học trưởng vốn dĩ là người ôn nhu, anh ấy đối với mỗi người đều rất tốt nha!"
“......”
Tiếu Trần thu hồi ánh mắt, cất bước, mỗi một bước đều vô cùng nhẹ nhàng, cậu đến gần vị trí của nam sinh.
Hứa Thăng cứng đờ tại chỗ, trong một cái nháy mắt ngũ cảm của hắn đều phóng đại, thậm chí hắn có thể nghe rõ âm thanh từng bước từng bước chân giẫm lên vô cùng rõ ràng trêи mặt đất. Hết thảy mọi thứ trêи thế giới dường như mất màu sắc trong nháy mắt, màu sắc duy nhất trong đôi mắt của hắn là ánh sáng của hắn.
Tiếu Trần ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nam sinh, cười cười, "Học đệ, em không sao chứ! ”
Hứa Thăng tựa như đi vào cõi tiên, miệng hơi mở ra, giống như bị dọa choáng ngợp.
Tiếu Trần cũng không tức giận, thấy hắn không có việc gì, liền nói, "Em không có việc gì là tốt rồi, thời gian không còn sớm, em cũng nên sớm trở về đi, anh đi đây! ”
Hứa Thăng nghe thấy chữ "Đi" ngẩng đầu lên, Tiếu Trần dừng lại, lộ ra thần sắc kinh diễm, đôi mắt màu xám nhạt của nam sinh đẹp đến không gì sánh được, phía sau bị mái tóc che đậy lại càng là khuôn mặt nam nữ khó phân biệt, trắng nõn như ngưng mỡ.
Còn chưa đợi Tiếu Trần từ trong trùng kϊƈɦ kinh diễm bình tĩnh lại, nam sinh liền vội vàng nhét cái gì vào lòng cậu, đứng dậy chạy về tòa nhà giảng dạy. Một làn khói biến mất trong tầm mắt của Tiếu Trần.
Tiếu Trần cúi đầu.
Đây là một cây dù.
Một đôi mắt nhìn xuyên qua đám đông qua kính cửa sổ.
Tiếu Trần mở cây dù chậm rãi cất bước rời đi.
Hứa Thăng vội vàng đi theo, ánh mắt bất luận như thế nào đều cố định một chỗ, trong đó là sự điên cuồng nóng bỏng.
_____________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: "Hãy nói trước về thiết lập nhân vật của Tiếu Trần."
Tôi không có thiết lập nhân vật cho cậu ấy!
Cậu ấy sẽ đi qua các thế giới khác nhau! Nhưng bản thân cậu ấy không có ký ức.
Vì vậy, tính cách nhân vật của cậu từ thế giới này đến thế giới khác đều không giống nhau.
Cụ thể theo một ý nghĩa nào đó, cậu không phải là nguyên chủ ban đầu, cho nên hành vi của cậu và nguyên chủ sẽ không giống nhau.
Công và thụ là hai linh có ràng buộc lại với nhau, cho nên hai người đối với nhau đều có hảo cảm không thể giải thích được dành cho đối phương.
Chương sau sẽ có giải thích!
Chương tiếp theo cảnh báo: Công lãnh hộp cơm hộp!!! Đặc biệt thảm, vô cùng thảm, thật sự thảm, không hóa thành Lệ Quỷ không trả thù xã hội không có đạo lý thảm!!
________________________________________
BtNguytThng: sau chương này mọi chuyện thú vị lên rồi đây?:)))))))
Danh Sách Chương: