• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đôi mắt của Hà Nghị Lực lóe lên ánh sáng, lộ ra vài phần nguy hiểm, hắn đứng thẳng người mình, giống như chuẩn bị làm cái gì đó.

Tiếu Trần nuốt một ngụm nước miếng, tay có chút run rẩy không kiểm soát được, tuyến nước mắt cơ hồ một giây sau sẽ bị kích thích đến chảy nước mắt.

Nơi này, thật là đáng sợ.

Một giây sau, bàn tay hơi run rẩy của Tiếu Trần bị một đôi bàn tay to hơi lạnh lẽo nắm lấy, Tiếu Trần dừng lại, cậu không nhìn thấy bên cạnh có người.

Nhưng không nghi ngờ gì, cậu biết, người này là ai.

Có lẽ là bởi vì bị người nắm tay, nội tâm Tiếu Trần tuy rằng vẫn khẩn trương như trước, nhưng không đến mức sợ hãi.

Hà Nghị Lực tựa hồ chuẩn bị đi về phía Tiếu Trần, ánh mắt cũng từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Tiếu Trần, bước chân cũng di chuyển theo.

Nhưng còn chưa đợi hắn làm cái gì, đôi mắt vốn thanh minh giảo hoạt của ông chú này đột nhiên hoảng hốt ba giây, cả người giống như máy tính chết máy bị kẹt tại chỗ, ngay cả thân thể cũng dùng một tư thế rất quỷ dị đứng ở nơi đó.

Nhưng chuyện này chỉ có thể là nếu.

Hà Nghị Lực sau mười giây quỷ dị, cổ cứng ngắc giật giật, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt mơ hồ, giống như mộng lớn một hồi, làm cho hắn có chút hoảng thần.

Cảm giác sai lệch này làm cho hắn cảm thấy một cái gì đó rút ra khỏi tâm trí của mình.


Ánh mắt của hắn cùng ánh mắt Tiếu Trần ngồi xổm trên mặt đất một mực quan sát hắn lại một lần nữa đối đầu.

Đang lúc Tiếu Trần bị nhìn đến có chút da đầu tê dại, Hà Nghị Lực lại chỉ liếc cậu một cái, đem trọng lượng của cả người đều tựa vào tường gần nhất của mình, lại liếc mắt nhìn Tô Cảnh Hạ đang ở một bên điên cuồng thất thường, bộ dáng không liên quan gì đến mình.

Tim Tiếu Trần vốn gia tốc đập nhanh chậm rãi bình phục lại, nắm lấy đôi tay hắn vẫn gắt gao nắm chặt lấy cậu, cậu thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhẹ giọng nói, "Cám ơn anh."
Ngoại trừ nam nhân có chút bí ẩn, không ai sẽ giúp cậu
Cậu cũng may mắn, có một tồn tại như vậy có thể bảo vệ mình trong bóng tối của hắn.

Kể cả màn hình cậu có thể nhìn thấy, cậu biết tuyệt đối không thể là trùng hợp, là sau khi nam nhân đeo sợi dây chuyền cho cậu cậu mới có được loại năng lực thần kỳ này, cho nên cậu biết tất cả đều là nam nhân đang giúp câuh không thể nghi ngờ.

"Ừm." Tiếu Trần nghe được thanh âm kia ở bên tai cậu, cách lỗ tai cậu có thể kém mấy cm như vậy, cảm giác tê dại, làm cho Tiếu Trần có một loại ảo giác tai mang thai.

Nghĩ tới đây, mặt Tiếu Trần lại có chút đỏ lên.

Nam nhân nhìn thấy trên mặt Tiếu Trần như có màu đỏ như không, một giây sau ánh mắt tựa hồ hiện lên cái gì đó.

"Mẹ kiếp, nơi này còn có người." Nơi hành lang rẽ đột nhiên nhảy ra một thân ảnh, người đàn ông lên tiếng kia ở xa xa nhìn thấy hình dáng thân thể mấy người Tiếu Trần, kêu lên tiếng.

Nhưng cũng bởi vì quá xa, nhìn cũng không tính là quá chân thật, chỉ có thể xác nhận nơi đó đứng mấy người, cho nên căn bản cũng không nhìn rõ thi thể Kim Điềm Điềm máu thịt mơ hồ trên mặt đất.

Mà phía sau hắn còn đi theo hai nam một nữ, thêm mấy người Tiếu Trần bọn họ, tổng cộng có tám người.

Tiếu Trần nghe được tiếng kinh hô đồng thời, ánh mắt ngay sau đó liền nhìn qua.

Bốn người kia từ từ đi về phía vị trí của bọn họ.

Người mới bắt đầu nói chuyện tên là Lý Cẩu Đan, miễn cưỡng coi như là một tráng hán, cơ ngực cũng rất phát triển, thoạt nhìn rất đàn ông.

Mà khi bước chân của bốn người đi tới một nửa, cuối cùng cũng hoàn toàn nhìn rõ quang cảnh nơi này.

Lý Cẩu Đan cơ hồ đồng bộ mắng chửi nhếch lên tiếng, "Mẹ kiếp."
Sắc mặt bốn người đều trầm xuống, thần sắc phức tạp, có chút khó coi, nhưng phản ứng vẫn có thể tính là rất bình tĩnh, bình tĩnh không giống một người bình thường chưa từng thấy qua người chết, cũng không có dấu hiệu nhìn thấy thi thể liền nôn mửa choáng váng, thậm chí không có sợ hãi thét chói tai.

Trong một phút ngắn ngủi này, Tiếu Trần ngũ vị tạp trần, nội tâm trăm chuyển ngàn lần, cậu thích khóc là thật, kiều khí là thật, nhưng chỉ số thông minh của cậu cũng không có nghĩa là là một tên ngu xuẩn.

Kết hợp với trang phát sóng trực tiếp mà cậu mới có thể nhìn thấy cùng với luận tội phạm mà Kim Điềm Điềm bắt đầu nói với cậu, nội cậu hắn cơ hồ đã có một phỏng đoán, nơi này có phải là trò chơi trừng phạt gì hay không.

Để lại tù nhân ở đây, sau đó tra tấn đám người này đến chết.

Nhưng ở đây ngoại trừ Tiếu Trần không ngừng quan sát, phỏng đoán, còn có một người khác khi nhìn thấy mấy người Tiếu Trần sắc mặt biến đổi, cũng bắt đầu quan sát.

Hứa Tài Đồng sắc mặt khó coi giống như ăn phân.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, lần này con người sao lại có nhiều một người nữa!
Nói dễ nghe một chút, hắn là người xử phạt trong trò chơi phát sóng trực tiếp điên cuồng này, nói rất đúng hiểu một chút, nói trắng ra, hắn kỳ thật là lẻn vào nằm vùng giữa đám ma quỷ giết người này.


Một lần phát sóng trực tiếp, một trò chơi, một kẻ trừng phạt, sáu kẻ giết người, nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, chính là bắt cóc những người này, cho họ một số hướng dẫn, phá hủy xây dựng tâm lý của họ, để cho đám chó cắn chó, hắn chỉ cần dẫn họ đến những nơi nguy hiểm, họ tự nhiên sẽ bị tra tấn đến chết, vì vậy họ có thể chơi một trò chơi giết người đẫm máu và tàn bạo trước khán giả.

Hứa Tài Đồng phát hiện thêm một người, còn có một người cư nhiên trước khi hắn còn chưa tìm được đã bị giết chết, nhịn không được ở trong lòng chửi mịa nó, nhưng vì không bại lộ thân phận, hắn không có cách nào trực tiếp liên hệ trực tiếp với người phía trên hỏi tình huống cụ thể, cho nên cho dù trong lòng hắn có vạn nghi hoặc cùng ngàn vạn thảo nê mã, hắn cũng chỉ có thể nghẹn.

Hắn nhìn thi thể nữ nhân trên mặt đất đã hoàn toàn thối rữa, cùng với Tô Cảnh Hạ cả người máu thoạt nhìn có chút điên cuồng, còn có một bên thoạt nhìn có chút hèn mọn, ông chú già không liên quan đến mình cùng với Tiếu Trần ngồi xổm trong góc, liền sơ bộ phán đoán mấy người này.

Hứa Tài Đồng nhìn thấy Tô Cảnh Hạ lần đầu tiên, liền không chút do dự kéo người này vào danh sách đen.

Người đàn ông này tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu gì, thập phần nguy hiểm, tốt nhất là sớm giết chết.

Là người phụ nữ duy nhất còn sống ở đây, Dương Như và Kim Điềm Điềm hoàn toàn không phải là một loại, cô giữ một mái tóc ngắn gọn gàng, đầu cũng rất cao, chiều cao chuẩn có thể cao hơn Tiếu Trần chỉ có 1m78, khuôn mặt là loại mặt chữ điền, mắt một mí, có một loại khí chất siêu mẫu khó hiểu.

Khi Dương Như nhìn thấy thi thể Kim Điềm Điềm, ngón tay không khỏi siết chặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Cảnh Hạ, ánh mắt cũng gắt gao híp lại.

Tiếu Trần có thể rất rõ ràng cảm nhận được người phụ nữ này tựa hồ đối với những người đàn ông động thủ với phụ nữ có một loại địch ý giống như nhìn thấy thiên địch.

Dương Như hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

【 người qua đường 5344796: người rốt cục toàn bộ gom đủ, gần như có thể trực tiếp tiến vào chính kịch chứ?
Người qua 5542697: Lần này lại là Tiểu Hứa dẫn đội, hại, hắn tuyệt đối là người đẹp trai nhất trong tất cả những người trừng phạt.

Người qua đường 43398: Cắt, đẹp trai có ích lợi gì, tiểu tâm hắn không hành chết người khác, ngược lại bị mấy người khác hành chết.

Người qua 423668: Lầu trên là chưa từng xem trực tiếp Hứa Tài Đồng phải không? Chỉ số IQ của hắn ta cao như thế nào và giá trị vũ lực của hắn ta có nhiều max, anh biết không? Phòng này it nhất một phần tư đều là số người hâm mộ của hắn ta trong chương trình phát sóng trực tiếp này 】
Mắt thấy trong phòng phát sóng gần như sắp ầm ĩ lên, mắt Tiếu Trần, liếc một cái liền chú ý tới ba chữ "Hứa Tài Đồng" trong phòng phát sóng trực tiếp.

Nội tâm nghi hoặc sâu sắc, còn chưa đợi cậu chải vuốt rõ ràng, liền thấy một người đàn ông đột nhiên đứng lên.

Hứa Tài Đồng trực tiếp tiến lên một bước, thanh âm không lớn không nhỏ, ngoại hình có chút nho nhã, mang theo giọng điệu hỏi thăm nói, "Tôi là Hứa Tài Đồng, không biết mấy người các vị xưng hô như thế nào?"
Hà Nghị Lực đánh ha ha, dùng tay vỗ vỗ thịt béo trên bụng mình, dựa vào tường, không quan tâm nói, "Tôi là Hà Nghị Lực."
Tô Cảnh Hạ đã cởi áo khoác của mình ra, cầm áo khoác lau tay mình, động tác vô cùng cẩn thận và nghiêm túc, biểu tình khát máu điên cuồng toàn bộ thu hồi vào thời khắc có người xa lạ đến, giống như không phải Tiếu Trần tận mắt nhìn bộ dáng hắn phát cuồng giết người, nhất định sẽ dễ dàng bị gương mặt anh tuấn thâm trầm của hắn lừa gạt.

Tô Cảnh Hạ ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Hứa Tài Đồng, người sau bị nhìn chằm chằm đến cảm thấy có chút hàn ý.

Đây chắc chắn là tên tội phạm khó giải quyết nhất mà hắn từng gặp kể từ khi hắn nhập chức tới nay!
"Tôi là Tô Cảnh Hạ." Người đàn ông cười lạnh một tiếng, tựa hồ cũng không đem đám người này để vào mắt.

Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều đặt lên người Tiếu Trần ngồi xổm ở một bên đáng thương bất lực.

"..."
"Tôi là Tiếu Trần." Thanh âm Tiếu Trần có chút mềm nhũn, cả người thoạt nhìn rất dễ khi dễ, cũng không biết có phải bị một màn máu tanh dọa sợ hay không, khóe mắt cậu còn có nước mắt.

Dễ bắt nạt, không uy hiếp về cơ bản là ấn tượng đầu tiên của tất cả mọi người về cậu.


Khi Hứa Tài Đồng nói ra tên mình, ánh mắt Tiếu Trần liền hoàn toàn khóa vào người người này, nhất là khi trên màn hình mà cậu muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được vẫn bị ba chữ "Hứa Tài Đồng" quét màn hình, ánh mắt cậu nhìn về phía Hứa Tài Đồng càng thêm quỷ dị.

Bất quá cũng để ý Hứa Tài Đồng không có cách nào đồng cảm với cậu, cũng không biết Tiếu Trần nội tâm tính toán.

Hứa Tài đồng gật đầu, mấy người khác phía sau hắn cũng lần lượt bắt đầu giới thiệu mình.

"Lý Cẩu Đan."
"Dương Như."
"Trương Quảng Quân." Người đàn ông này là một cái đầu trọc.

Trong lúc nhất thời mọi người lại lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Lý Cẩu Đan trực tiếp phá vỡ phần quỷ dị này, mở miệng liền trực tiếp hỏi, "Các người ở những nơi này có quan sát ra cái gì không? Các người có biết đây là chỗ nào không?"
Tô Cảnh Hạ đã lau tay xong, cơ hồ không chút do dự liền đem bộ quần áo bị hắn lau tay, thoạt nhìn quần áo rất đắt tiền ném lên người Kim Điềm Điềm, "Chúng tôi ở chỗ này quan sát thật lâu, không có phát hiện gì, chúng tôi cũng không biết nơi này là đâu."
Giọng điệu nhàn nhạt, rất lạnh lùng.

Lý Cẩu Đan giống như xác nhận chuyện gì, tính cách thoạt nhìn rất sảng khoái, tựa hồ không ngại Tô Cảnh Hạ xa cách với hắn, gật đầu nói, "Xem ra chúng ta đều vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây."
Bất quá dưới phần mặt ngoài bình tĩnh này, là hắn hoàn toàn bỏ qua thi thể máu thịt mơ hồ, cũng không mở miệng hỏi thăm, như vậy ngược lại càng thêm cảm giác quỷ dị.

Ít nhất tiểu đáng thương duy nhất ở đây Tiếu Trần cảm thấy như vậy.

Hứa Tài Đồng đúng lúc mở miệng nói, "Đã như vậy, không bằng kết bạn, nhìn xung quanh, nói không chừng có thể phát hiện ra manh mối gì."
Tiếu Trần đã đứng lên, cậu cơ hồ là theo bản năng giấu tay sau lưng mình, sợ người khác nhìn ra tay cậu từ không trung làm ra tư thế bắt tay.

Bất quá nếu sợ bị người phát giác, nên buông ra ngay bây giờ mới đúng, cũng không biết là Tiếu Trần nghĩ như thế nào, tóm lại, tâm tình nam nhân bởi vì Tiếu Trần vẫn nắm chặt tay mình mà cảm giác sung sướng.

Ánh mắt nam nhân rơi vào vành tai mềm mại của Tiếu Trần, giống như đang nhìn một món ngon bị hắn nhớ thương hồi lâu, món ăn này có mùi thơm đầy đủ, đặt ở đó liền mang đến cho hắn mười phần hấp dẫn, cuối cùng cũng không nhịn được, cũng không biết lá gan từ đâu, hoặc là bị quỷ mê tâm khiếu, luôn cảm thấy Tiếu Trần không có khả năng cự tuyệt hắn, lần này hắn cũng không có khả năng hỏi thăm, nghĩ, hắn cả đều để sát vào Tiếu Trần.

Tiếu Trần có thể cảm nhận được có một thân thể tiến đến bên cạnh mình, không nghĩ nhiều, dưới tình huống này, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Nào biết một giây sau cậu liền cảm giác được vành tai mình bị thứ gì đó vừa ướt vừa mềm bao bọc.

"..."
?????
________________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: "Đến đây, tôi đến với một bản cập nhật!!!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK