Tiếu Trần nghe vậy, theo bản năng kinh hô thành tiếng, trong đầu trực tiếp hiện ra một khuôn mặt.
Đáy lòng một trận ác hàn, lộp bộp một chút.
Không phải là nam sinh cậu gặp lúc rửa mặt chứ.
Đang lúc nội tâm Tiếu Trần nổi lên sóng cuộn mãnh liệt, thậm chí lúc tự tẩy não chắc là không phải, một nam sinh bên cạnh nghe hai người bọn họ nói chuyện đột nhiên chen vào một cái.
"Tôi có ảnh của nam sinh kia, có nhìn không!"
Mí mắt Tiếu Trần giật giật, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh.
Nam sinh vừa nói chuyện phiếm với Tiếu Trần lập tức gật đầu, "Nào nào, tôi muốn xem."
Tiếu Trần do dự một lát, cũng duỗi đầu qua, khi nhìn rõ khuôn mặt trên màn hình, tay chân vốn bởi vì vận động mà nóng lên trong nháy mắt từ dưới lên trên trở nên lạnh như băng.
Không sai, đó là hắn.
Sắc mặt Tiếu Trần biến đổi, hoàn toàn trắng bệch.
Tựa như ngực bị cái gì đó đâm một kiếm, cảm xúc toàn bộ đều trực tiếp chìm xuống.
Cậu đã hoàn toàn ngây người, giống như mất đi thính giác, bên tai vang lên từng trận tiếng ù tai, căn bản không biết mọi người bên cạnh đều đang bàn tán cái gì.
Trong đồng tử là hoảng sợ không giấu được.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Hai ngày liên tiếp!
Cậu cùng Tử Thần gặp thoáng qua hai lần!!
Tiếu Trần có chút sởn tóc gáy.
"Hãy nhường đường cho! Cảnh sát đang đến!"
Cho đến khi Tiếu Trần bị người ta đẩy sang một bên, thậm chí lảo đảo vài bước, trực tiếp đụng vào tường, cậu vẫn là một bộ ảo giác vừa tỉnh khỏi mộng.
Đẩy Tiếu Trần cũng là một học sinh, hắn trợn trắng mắt, hùng hổ lên tiếng, "Ngốc nghếch."
Tiếu Trần ôm ngực mình, tinh thần cả người cậu đã hoàn toàn bị vây trong trạng thái nửa si nửa ngốc, đồng tử trống rỗng vô thần.
Ồ.
Mi dám đẩy cậu!!
Bóng đen giấu ở góc tối, lẳng lặng nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Tiếu Trần, đem một màn vừa rồi thu hết vào đáy mắt.
Ko ko ko ko.
Nam sinh đẩy người cảm giác lòng bàn chân có chút lạnh, cả người giống như bị dội một thùng nước lạnh, hắn thậm chí còn bị đông lạnh đến run rẩy.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao đột nhiên lạnh lên.
Nam sinh đang nghĩ như vậy, đại não có một khoảnh khắc hoảng hốt.
Đột nhiên, một lực lượng mạnh mẽ từ phía sau hắn đá thẳng về phía đầu gối hai chân của hắn.
Đồng tử nam sinh co rút mạnh, muốn theo bản năng đưa tay đỡ cái gì đó, nhưng quỷ dị chính là, thân thể của hắn tựa hồ không chịu sự khống chế của đại não, liền giống như bị dây thừng trói buộc hai tay, không cách nào nhúc nhích.
Càng đáng sợ hơn chính là, chỗ hắn đứng vừa mới chính là vị trí tay vịn ở góc cầu thang, chân hắn vừa quỳ xuống, cả người liền thẳng tắp ngã xuống dưới lầu, lăn vài vòng trên bậc thang, "cạch" một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy, ngay cả đầu "pong" một cái nện xuống đất.
"A a a!" Nam sinh thống khổ phát ra tiếng rên rỉ, hai tay bị cởi trói ôm lấy chân mình, ngũ quan đều vặn vẹo cùng một chỗ.
Quản lý vốn đứng ở cửa lập tức vọt xuống, gào thét cổ họng, "Mau mau mau, mau gọi xe cứu thương."
Cả thế giới là một sự hối hả và hỗn loạn.
Tiếu Trần đứng ở góc nhất, ánh mắt trống rỗng vô thần.
Cả thế giới đang phát điên.
"Cậu không có bạn bè sao?"
"..."
"Vậy vừa vặn, tớ cũng không có, hai chúng ta liền làm bạn tốt đi."
"..."
Tiếu Trần đỡ đầu mình, không hiểu sao lại nhớ tới chuyện trước kia, trong đầu thanh âm líu ra líu ríu, trống rỗng vang lên.
Mà bộ dáng người nói chuyện kia cũng cùng lúc hiện lên.
Tiếu Trần nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm lá cây bị gió thổi bay gợn sóng.
Cậu lại nghĩ về người kia nữa!
Người nói muốn cùng cậu cả đời làm bạn tốt.
Thẳng đến khi Tiếu Trần thất thần thật lâu, phục hồi tinh thần lại, cậu mới đột nhiên phát giác mình viết không ít tên người trong vở luyện tập.
Hơn nữa tất cả đều là tên cùng một người.
Tiếu Trần thở dài một hơi.
Nhìn thấy cái tên này, có một loại cảm giác bừng tỉnh cách thế hệ, thậm chí làm cho cậu không hiểu sao trống rỗng.
Cậu lặng lẽ lật một trang cuốn vở bài tập của mình.
Bóng ma trong bóng tối phát ra tiếng cười khoa khoa, trong thanh âm là sung sướng không giấu được.
Hắn đã thấy được!
Tên người được viết trên giấy.
Cố Lộc Minh.
Trục Lộc Trung Nguyên, nhớ mãi không quên.
- Ha ha ha ha, nhìn cái tên câm này, trên ghế đều bị hắt sơn đỏ, thế mà còn trực tiếp ngồi lên, một chút cũng không phản kháng! Đó là tuổi thiếu niên khinh cuồng vô tri, mười lăm mười sáu tuổi.
Các nam sinh nhìn một màn thảm trạng này, ôm bụng cười to, quá phận một chút, còn huýt sáo, phát ra tiếng nghị luận trào phúng.
Ngay cả nữ sinh trong lớp sau khi nhìn thấy cũng không nhịn được cười ra tiếng, nhỏ giọng cùng bên cạnh thảo luận, sau đó chỉ trỏ.
Nam sinh vẻ mặt tê dại nhét túi xách vào ngăn kéo, lấy sách ra, làm ngơ trước tiếng ồn ào bên cạnh, không thèm để ý chút nào.
Mà sơn màu đỏ sền sệt dưới quần hắn, dán vào da hắn.
- Ha ha ha ha, Tiếu Trần đến kinh nguyệt!
Cũng không biết là ai đột nhiên lớn tiếng hô một câu như vậy, ngay sau đó cả lớp đồng loạt cười vang lên.
Tiếu Trần mím môi, tựa hồ đã sớm quen với tình cảnh như vậy.
“pong!
Đó là một tiếng đập vào thịt vang lớn.
Tiếu Trần dừng lại, quay đầu lại.
Một nam sinh mặc đồng phục học sinh, tóc dài che mắt không nhúc nhích ở cửa, trong tay cầm cặp sách của mình.
Hắn vừa mới cầm lấy cặp xách liền hung hăng đập vào đầu người đang nói chuyện một cái.
Cả người hắn tản ra hàn khí âm u, tựa hồ ngoại trừ tâm tình bộc phát bùng nổ, giống như là một con rắn độc, lộ ra răng nanh của mình, thiếu một ngụm sẽ cắn lên.
Nam sinh bị đập trợn to mắt, đỡ đầu mình, biểu tình trở nên dữ tợn, "Mày con mẹ nó, một tên quái thai, lão tử không khi dễ mày, mày thế mà còn muốn quậy trên đầu lão tử!!"
Dứt lời, nam sinh bị đập dễ dàng cầm ghế ném về phía quái thai.
Những người khác trong lớp biết điều né tránh, không ai muốn quản chuyện này.
Một giây sau, hai người liền điên cuồng xé rách nhau.
Quái thai vóc người không tính là quá cao, trước nam sinh chiều cao có chút thấp, trên cánh tay cũng không có thịt gì, thoạt nhìn giống như là gà yếu.
Ngược lại, nam sinh thì khác, vóc người của hắn rất cao, ở tuổi này đã cao một mét tám, cơ bắp cũng rất phát triển.
Trong nháy mắt đánh nhau, tất cả mọi người cơ bản cảm thấy nhất định là nam sinh ồn ào kia sẽ thắng, quái thai hoàn toàn cũng chỉ có thể bị đánh, nghiền ép.
Nhưng điều đáng lo ngại là sự thật hoàn toàn trái ngược với những gì bọn họ nghĩ.
Quái thai mỗi một chút đều giống như tìm đúng vị trí, nhanh chuẩn độc, âm u nhếch miệng, một tay trói chặt hai tay nam sinh, tay kia nắm chặt gáy nam sinh, đem nó gắt gao nhấn trên mặt đất.
Túm tóc hắn, ấn đầu, đánh mạnh xuống đất.
Quái thai đã phát điên rồi.
Đã có học sinh lao ra khỏi lớp học gọi giáo viên.
Tiếu Trần cọ một cái đứng lên, cũng không quản màu đỏ trên quần mình, xông lên, bắt lấy cổ áo quái thai, bộ dáng gấp muốn khóc, cái miệng trong lớp cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện lần đầu tiên phát ra thanh âm, "Cố Lộc Minh!"
Bàn tay quái thai vốn muốn vung xuống dừng lại, tóc mái bởi vì thứ gì đó trên phạm vi lớn mà thoáng bị vén lên, lộ ra đôi mắt màu xám tro tràn ngập tơ máu đỏ, trong ánh mắt của hắn xuất hiện thần sắc khó có thể tin.
Tâm ý, phấn khích, cuồng nhiệt.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được thanh âm của Tiếu Trần.
Hét lên vẫn là tên của hắn.
Trong lòng quái thai dâng lên cảm giác thỏa mãn khác thường, giống như là bị thứ gì đó mềm nhũn, từng chút từng chút lấp đầy.
Nam sinh vừa rồi dọa người đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, thân thể hắn đều đang phát run, đồng tử co rút lại, đại não giống như là chập mạch trống rỗng, cả người đều cứng đờ.
Chỉ cần nắm đấm quái thai lại vung xuống, hắn nhất định sẽ bị đánh chết!!
Từ góc độ nam sinh nhìn, con ngươi màu xám tro quái thai phát ra hàn quang lạnh lẽo, đáy mắt là sát ý không giấu được, cái loại sợ hãi tựa như bị rắn độc tập trung bao phủ cả người hắn.
Cơ thể của nam sinh run rẩy hơn.
Hắn thật sự muốn giết chính mình!!
"Lộc Minh, chúng ta đi!" Hốc mắt Tiếu Trần cũng đỏ lên, cậu lấy tay kéo tay quái thai.
Tất cả mọi người xung quanh đều có một loại ánh mắt xem kịch nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong ánh mắt là chán ghét cùng ghét bỏ không giấu được, loại ánh mắt này giống như là đang nhìn hai con giun sâu trong cống ngầm.
Ngoài ra, nhiều hơn vẫn là sợ hãi.
Nam sinh đã bị đánh đến thấy máu, đám người bọn họ chưa bao giờ gặp qua trận đánh lớn như vậy.
Quái thai vốn đã mất đi lý trí lập tức an tĩnh lại, buông nam sinh bị đánh ra, ngoan ngoãn nắm lấy tay Tiếu Trần, sau đó gắt gao đi theo bước chân của cậu đi ra khỏi phòng học.
Trên hành lang đã sớm vây quanh một đám người xem náo nhiệt, đoàn người mắt nhìn hai người từ cửa sau đi ra.
Trong nháy mắt bọn họ đi ra, tất cả mọi người đều theo bản năng lui ra sau một bước, nhường lối đi cho bọn họ, chung quanh lại càng yên tĩnh đáng sợ.
Giống như là lần đầu tiên quen biết hai người này.
Quái thai đi theo sau lưng Tiếu Trần, nhìn chằm chằm màu đỏ trên quần cậu, ánh mắt híp lại, biến ảo khó lường, ngón tay lại một lần nữa bóp thành một nắm tay.
Hai người ai cũng không nói gì, dọc theo đường đi, trạng thái tinh thần của Tiếu Trần gần như sụp đổ.
Có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía quần của Tiếu Trần, có vài người cười nhạo, có người nghị luận.
Phàm là có thanh âm vang lên, ánh mắt ấm ủ của quái thai sẽ nhìn chằm chằm từng người một, làm cho người sau cả người cứng ngắc, trong nháy mắt im lặng.
Cuối cùng.
Tiếu Trần dừng bước, dừng ở góc không người.
Hai người mặt đối mặt đứng chung một chỗ, quái thai có chút luống cuống cùng cậu đối diện.
Tiếu Trần vẫn rất kiên cường rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp khóc ra tiếng, nước mắt như hạt châu rơi xuống từng viên.
Cậu cắn răng mình, tựa hồ là đang khống chế cảm xúc của mình, nhưng đôi mắt sưng đỏ kia lại không khống chế được điên cuồng rơi lệ.
Trái tim quái thai co rút, đau đến lợi hại.
Nhưng trong lòng hắn lại có một loại cảm giác hưng phấn nói không nên lời, giống như là bị người thỏa mãn suy nghĩ quái dị trong lòng hắn.
Khóc lên, thật sự rất đẹp.
Quái thai nhịn không được, trực tiếp ôm cậu vào trong ngực, nhưng chiều cao của hắn so với Tiếu Trần còn thấp hơn vài cm, tư thế hắn ôm lên như vậy có chút quái dị.
Tiếu Trần mặc cho hắn ôm mình vào trong ngực, vùi đầu mình vào cổ đối phương, nước mắt trực tiếp theo cổ quái thai trượt vào trong y phục của hắn.
Sự ẩm ướt ấm áp kia làm cho quái thai càng thêm hưng phấn.
Nhưng nhìn thấy Tiếu Trần khổ sở như thế, tâm tình hắn cũng theo đó thấp xuống.
Cậu vừa khóc, tôi liền muốn giết người.
Con ngươi màu xám tro của quái thai trầm xuống.
Cậu là người tôi đặt ở đáy lòng, ngay cả một ngón tay cũng không dám đụng vào, dựa vào cái gì bọn họ làm tổn thương cậu.
Tiếu Trần mở mắt ra, mới phát hiện mình cư nhiên trực tiếp nằm sấp ở bàn ngủ thiếp đi.
Sắc mặt của cậu vẫn tái nhợt như trước, không có bất kỳ huyết sắc nào.
Mà hai tay hai chân của cậu lại càng thêm lạnh băng, không có chút độ ấm nào.
Bóng đen không tiếng động trốn ở trong góc âm u, ánh mắt si mê nhìn bảo bối mình yêu quý, thỏa mãn đủ phát ra tiếng thở dài.
Ko ko ko ko.
Thật là đẹp quá! Hì hì.
Tôi sẽ bảo vệ em! Hì hì.
______________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: trúc mã trúc mã, hắc hắc hắc (si hán cười).
Danh Sách Chương: