"..."
"..."
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tiếu Trần bĩu môi, nước mắt lại bắt đầu xoay quanh hốc mắt, cậu thiếu chút nữa liền suýt nữa khóc ra.
Nam nhân dừng lại một chút, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhăn dúm này, bằng cách nào đó, trái tim không thể giải thích được có một cảm giác thoã mãn khác thường, với giọng điệu cưng chiều mà chính mình không nhận ra, trong khi xoa xoa mái tóc của đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói, "Được được được, chính em đến."
Bất quá một giây sau, ánh mắt nam nhân bất giác di chuyển đến chân trần trụi lủi của Tiếu Trần.
Đôi chân trần này trắng nõn trong bóng tối như đang phát sáng, thập phần bắt mắt, chân cậu rất đẹp, xương thịt đều đều, trắng đến mức thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu, ngón chân nhỏ nhắn lại phấn phấn, đẹp đến mức giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Mà ánh mắt trần trụi của nam nhân càng nhìn chằm chằm đến nỗi Tiếu Trần nhịn không được né tránh, chân liên tục động trái động phải.
Ánh mắt nam nhân càng thêm nguy hiểm, trong ánh mắt mang theo vài phần kiều diễm không nói nên lời.
Tiếu Trần có chút khổ não.
Cậu vẫn chưa được đi vệ sinh.
Tiếu Trần ủy khuất cực kỳ.
Một giây sau, nam nhân không biết lấy ra một đôi giày từ đâu ra trực tiếp đặt nó vào lòng bàn tay của mình.
Hắn nhìn thoáng qua Tiếu Trần, nửa ngồi xổm xuống, không để ý Tiếu Trần mơ hồ, trực tiếp nắm lấy chân trái của đối phương nắm trong lòng bàn tay, Tiếu Trần lại bị dọa cho giật mình, cảm giác không trọng lượng sợ tới mức cậu lập tức hai tay nắm lấy bả vai đối phương.
Rất ngứa.
Động tác của nam nhân rất nhẹ, nắm lấy chân Tiếu Trần không chút ghét bỏ lau trên tay áo của mình.
Tiếu Trần trực tiếp nháo ra một khuôn mặt đỏ bừng, theo bản năng rụt lại.
Nam nhân không chú ý đến biểu tình của Tiếu Trần, đem trần chân của cậu nắm chặt hơn, thậm chí một giây sau trực tiếp đặt chân lên đùi mình quỳ trên mặt đất làm chống đỡ, tiếp theo lại giống như biến ma thuật từ trong túi mình lấy ra một đôi vớ trắng, cẩn thận mặc vào cho Tiếu Trần.
Biểu tình nghiêm túc tựa như trong tay cầm chí bảo.
Trong lòng Tiếu Trần sinh ra một loại cảm giác khác thường.
Tư thế của nam nhân quá mập mờ, ngay cả ánh mắt cũng là loại ôn nhu đến mức có thể chết người.
Tiếu Trần nghĩ như vậy, tim càng đập nhanh hơn.
Mang giày xong, nam nhân mới đứng dậy.
Tiếu Trần có chút thở hổn hển, miễn cưỡng cố gắng bình tĩnh lại, đỏ mắt, ủy khuất ba ba nói, "Vậy anh không cần ở lại chỗ này, tôi muốn đi vệ sinh."
Nam nhân cũng không phản bác, nhẹ giọng cười cười, ánh mắt nhìn Tiếu Trần giống như đang nhìn bạn nhỏ mang theo vài phần dung túng, hắn trực tiếp vòng qua Tiếu Trần, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tiếu Trần nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, thở phào nhẹ nhõm.
Người nam nhân này rốt cuộc là ai?
Trên mặt Tiếu Trần còn lưu lại ửng đỏ bởi vì vừa rồi ngượng ngùng mà có, cậu vừa cởi quần ra, mơ mơ màng suy nghĩ lung tung.
Kết quả là, khuôn mặt của cậu càng đỏ nhiều hơn nữa.
Trước kia cậu chưa từng yêu đương, càng không bao giờ hôn mội, sao nụ hôn đầu tiên không hiểu sao lại cho một ngườì nam nhân?
Hơn nữa.
Tiếu Trần vùi đầu.
Hơn nữa cậu đối với người này có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời, làm cho cậu theo bản năng muốn thân cận với đối phương, cho dù là chân trần bị người ta nắm trong lòng bàn tay, cậu cũng không có phản cảm.
Tiếu Trần nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Trong chốc lát, tiếng nước ào ào vang lên trong nhà vệ sinh.
Nghẹn chết tôi.
Nam nhân đứng ở cửa, lắng nghe âm thanh liên tục phát ra từ nhà vệ sinh, đôi mắt màu xám lóe lên.
Hắn tựa như một quý tộc thời Trung cổ ở Châu Âu, quần áo rất rườm rà, nhưng hắn không có mái tóc dài, mà là không chút cẩu thả vuốt ngược, mỗi một sợi tóc đều rất nghiêm cẩn kéo sau tai.
Cử chỉ của hắn có một loại tao nhã nói ra, khí chất cũng rất độc đáo, cho dù là hắn vừa quỳ xuống mang giày cho Tiếu Trần, toàn bộ động tác đều là tao nhã.
"Lộc cộc." Xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân vụn vặt.
Nam nhân dừng một chút, không khỏi nhíu mày, theo bản năng quay đầu lại nhìn cửa nhà vệ sinh, không nói gì, liền thần bí đi theo như vậy về phía góc tối thoáng lui ra sau một bước.
Biến mất rồi.
Tiếu Trần mặc tốt quần, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Cậu bước ra cửa, lập tức nhìn xung quanh, chờ cậu nhìn rõ, vẻ mặt hơi cứng lại.
Người đã biến mất!
Nghĩ tới đây, Tiếu Trần càng ủy khuất.
Không phải nói sẽ đợi tôi ở cửa sao?
"Bạn nhỏ, trùng hợp như vậy, sao em lại tới đây, đi vệ sinh vậy mà có thể chạy xa như vậy." Kim Điềm Điềm dùng ngón trỏ ôm tóc mình, biểu tình dường như quan tâm, nhưng trong giọng nói mang theo chút hoài nghi.
Đó là ba người kỳ lạ vừa rồi.
"..." Tiếu Trần có chút thích khóc, nhưng không phải ngu xuẩn, vừa rồi cậu đi xa như vậy, căn bản không nhìn thấy nhà vệ sinh, cậu sao còn không đoán được đối phương đang lừa gạt cậu? Càng đừng nói nữ nhân trước mắt thủy chung tản ra ác ý làm cho cậu rất khó chịu.
Mặc dù người phụ nữ không thể hiện ác ý với cậu, cậu vẫn rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được.
Nhìn thấy Tiếu Trần không nói gì, Kim Điềm Điềm híp mắt lại, không thể không hừ lạnh một tiếng.
Có vấn đề.
Mạch não Tô Cảnh Hạ và mạch não của Kim Điềm Điềm nằm trên một đường dây, ban đầu có bao nhiêu khinh thường Tiếu Trần, hiện tại có bao nhiêu hoài nghi.
Tựa hồ ba người vừa mới ở thời điểm Tiếu Trần vắng mặt trao đổi cái gì, Kim Điềm Điềm trừng mắt nhìn Tiếu Trần, cười lạnh nói, "Em trai nhỏ, em là phạm tội gì?" Tiếu Trần nhíu mày.
Không hiểu.
Người phụ nữ tựa vào tường, biểu tình có chút không để ý, "Ba người chúng tôi có điểm chung rất rõ ràng, tôi là một kẻ lừa đảo, hắn ta là kẻ lừa đảo." Kim Điềm Điềm chỉ chỉ Tô Cảnh Hạ.
Ngón tay Kim Điềm Điềm xoay chuyển, rơi xuống trên người ông chú vừa rồi, cũng chính là Hà nghị Lực, trong giọng nói mang theo vài phần khinh miệt, "Hừ, về phần ông ta à, cướp bóc."
Giọng điệu của cô mang theo sự chắc chắn, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Tiếu Trần, "Cho nên cậu, là tội phạm gì đây? ”
Dứt lời, cô liền chú ý tới đôi giày dưới chân Tiếu Trần, trong ánh mắt cẩn thận và cố kỵ càng ngày càng nhiều, mang theo đề phòng không chút che giấu.
Tiếu Trần chính là một sinh viên đại học bình thường, bình thường cũng là một công dân tốt, đâu phải là tội phạm gì.
Cậu nhìn lại người phụ nữ, tức giận nói, "Tôi không phải!"
Kim Điềm Điềm không tin.
Thành thật mà nói, tất cả mọi người ở đây không tin điều đó.
Tiếu Trần mặc kệ bọn họ có tin hay không, bởi vì cậu nói vốn dĩ là thật.
Trong một thời gian ngắn, bốn người rơi vào cục diện bế tắc.
Còn chưa đợi Tiếu Trần tiếp tục biện giải cho mình, một màn trước mắt liền làm mọi người sợ ngây người.
Bọn họ ở hành lang rất dài, tối đen một mảnh, kiến trúc cũng rất cao, là trang trí của lâu đài cổ, hơn nữa không có đèn, ngẩng đầu thậm chí không nhìn thấy trần nhà, chỉ có ánh trăng mỏng không biết từ đâu chiếu vào.
Cho nên khi một đám đồ vật đen nghìn nghịt từ trên đỉnh đầu vọt ra, tất cả mọi người cơ hồ đều bất ngờ không kịp đề phòng, thậm chí ngay cả trốn cũng chưa kịp trốn.
Đó là quạ đen.
Hàng ngàn con quạ kích động cánh, phát ra tiếng kêu khó nghe, thậm chí vì số đếm quá lớn, chúng kích động cánh giống như một cơn gió mạnh.
"A a a!! Tránh ra!!" Kim Điềm Điềm thét chói tai ra tiếng, chật vật không chịu nổi không ngừng né tránh, lấy tay đẩy những thứ rậm rạp lao ra trước mắt.
- Mẹ kiếp, cái đồ vật quỷ gì! Hà Nghị lực sợ tới mức □□ nói lời thô tục, thịt ngang trên bụng cũng theo động tác của hắn búng búng, liên tục lui sang bên cạnh, miệng quạ không ngừng mổ bụng hắn, mặt, lỗ tai...!
Tô Cảnh Hạ cơ hồ theo bản năng lui sang bên cạnh một bước lớn, ánh mắt anh sắc nhọn, càng không chút do dự nắm lấy Kim Điềm Điềm bên cạnh rất gần mình ngăn cản đến trước mặt mình, ý đồ phân tán công kích khiến cô ngăn trở đám đồ vật ghê tởm này.
Kim Điềm Điềm một bên giãy dụa Tô Cảnh Hạ giam cầm, một bên mù quáng dùng tay chống lại quạ, miệng quạ không ngừng mổ lòng bàn tay cô, một ngụm chính là một mảnh đỏ tươi.
Tiếu Trần cách bọn họ rất xa, ngốc nghếch đứng tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt này, cả người đều cứng đờ tại chỗ.
Nhưng càng kỳ quái hơn chính là, đám quạ này rõ ràng đã gần như sắp bao trùm toàn bộ hành lang, nhưng ở vị trí cách Tiếu Trần một mét tự động hình thành một khối bảo hộ, không có một con quạ nào dám vượt qua nửa bước.
Tiếu Trần lui về phía góc tường, quạ liền theo bước chân cậu tránh né rời đi.
Cậu rút lui vào góc, thần sắc mờ mịt.
Nhưng còn chưa đợi cậu có hành động tiếp theo, đột nhiên một đôi tay ôm eo cậu từ phía sau cậu.
Tiếu Trần suýt nữa kêu to.
"Suỵt, đừng sợ." Âm thanh nhẹ, nhưng mạnh mẽ.
Đó là nam nhân vừa rồi.
Tâm Tiếu Trần lơ lửng trong lòng không hiểu sao liền rơi vào chỗ thật, phỏng chừng ngay cả chính cậu cũng không phát hiện, cậu đối với nam nhân xa lạ này có tín nhiệm siêu thoát người thường.
- A a a a! Kim Điềm Điềm giống như bị người ta chém phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu thậm chí càng lúc càng lớn, giống như nữ quỷ đòi mạng trong phim.
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Tiếng kêu thảm thiết của Kim Điềm Điềm vô cùng chói tai.
- Cút đi! Hà Nghị lực thì vừa gào thét vừa giãy dụa, hoàn toàn không ai có thể phân ra nửa điểm tâm đi chú ý nhất cử nhất động của Tiếu Trần.
Con ngươi màu xám của nam nhân bình tĩnh nhìn trận trò hề trước mắt này, bởi vì so với những con kiến hôi này, hắn càng quan tâm đến người trong lòng mình.
Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu.
Môi Tiếu Trần trắng bệch, hiển nhiên sợ tới mức không nhẹ, ngay cả tay cũng hơi run rẩy.
Nam nhân dừng một chút, có chút nghi hoặc, buông thắt lưng Tiếu Trần nắm tay đối phương, cẩn thận che chở trong lòng bàn tay mình, mà tư thế của hai người so với vừa rồi mập mờ không giảm, thậm chí có qua.
"Lạnh không?" nam nhân nắm lấy hai tay này, tha thiết nói chuyện.
Tiếu Trần phản ứng lại, cố gắng thoát khỏi vòng tay của nam nhân, lại bị người sau cau mày ôm chặt hơn.
Trong đầu Tiếu Trần không giải thích được hiện lên vô số ý nghĩ, sợ hãi nói, "Anh là ai anh là người sao?"
Nam nhân dừng một trận, ngay sau đó giống như một con lông vàng, dùng đầu cọ cọ vào cổ đối phương, thân thể Tiếu Trần càng thêm cứng ngắc, nam nhân một bên nắm lấy Tiếu Trần, một bên cọ cổ, giống như đang giả bộ đáng thương, "Dụ Mặc."
Cái gì?
Tiếu Trần ngốc ba bốn giây mới phản ứng lại đây là tên của nam nhân.
Nhưng còn chưa đợi Tiếu Trần tiếp tục nói chuyện, nụ hôn của nam nhân liền trực tiếp niêm phong miệng cậu, nụ hôn này cực nóng bỏng bá đạo, không ngừng vuốt ve cánh môi cậu, mềm mại, ướt đẫm.
Tiếu Trần theo bản năng giãy dụa, lại bị nam nhân ấn chặt, buộc phải tiếp nhận nụ hôn điên cuồng này, mà cái hôn sau lưng này, tư thế khiến Tiếu Trần khó chịu vô cùng.
Của hắn!
Dụ Mặc híp mắt lại, biểu tình thập phần thoã mãn.
Hắn không dám không màng ngâm môi Tiếu Trần, điên cuồng giống như hận không thể dung nhập đối phương vào máu thịt của mình, mang theo cố chấp không chút che giấu, giống như dã thú cắn nuốt con mồi, phá hủy nó ăn vào bụng.
Đây là của hắn!
Có thể là Tiếu Trần cực kỳ không thoải mái, trong lòng lại ủy khuất, nước mắt giống như đậu vàng lại một lần nữa xuất hiện, thậm chí khóc nức nở hai cái.
Dụ Mặc dừng một chút, đồng tử co rúm lại, giống như một trận động đất, hắn buông Tiếu Trần ra, trong mắt không chút che giấu bối rối, ngay cả tay chân cũng mang theo vài phần không dồn dập, hắn một tay dời phương hướng của Tiếu Trần, làm cho hai người có thể đối mặt với mặt.
Nhìn gương mặt nhỏ nhăn dúm này, hắn vô cùng đau lòng, không biết Tiếu Trần như thế nào liền đột nhiên khóc lên, co quắp bất an nuốt một ngụm nước miếng, khô cằn nói, "Đừng khóc, đừng khóc."
Em vừa khóc, trái tim tôi liền bị đau dữ dội.
Tôi thích em.
Là cái loại yêu có thể đi xuống địa ngục thích.
Là cái loại em thậm chí không cần phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần đứng đó, một cái nhìn thoáng qua tôi liền sẽ thích vạn năm.
Là cái loại thích nghe được tên của em liền di động sóng thần sơn mimh.
Là cái loại cho dù em chỉ hơi nhíu lông mày một chút, tôi cũng sẽ đau lòng như xoắn thích.
________________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: Moah moah, các bảo bối
Có thể chơi trạm b để theo dõi tôi?
Khiêm tốn bạch liên online để có được số lượng nhấp chuột và bình luận, cho tôi một tin nhắn riêng tư tôi sẽ trả lời, mua.
Danh Sách Chương: