"Mã gia tiểu tử, đừng trách chú, vợ chú đang mang thai, đây là đứa con duy nhất của chú đó! Nếu không ăn gì nữa, con chú sẽ chết đói!" Hai má người đàn ông lõm xuống, dưới đôi mắt là một quầng thâm đen, tứ chi càng gầy gò.
Trong tay hắn cầm một cái rìu chặt củi mới có thể dùng, mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mã Thành Công, ánh mắt tham lam không che giấu.
Cậu bé quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ, cả người đều run rẩy, giống như không cảm giác đau đớn lặp đi lặp lại cái gật đầu, mỗi một lần đều có thể phát ra tiếng "bang bang" vang lớn, hai tay không ngừng chắp tay, nằm sấp trên mặt đất, phát ra tiếng khóc, "Cháu cầu xin chú! Cháu có một người em trai để chăm sóc, chú đã quên ba cháu đã chết như thế nào sao? Ba cháu là vì cứu con dâu chú mới chết đuối! Cháu cầu xin chú! Chú không thể lấy oán trả ơn!"
Ánh mắt tham lam của người đàn ông bởi vì lời vừa nói này, ánh mắt lóe loé, có vài phần chần chờ, ngay cả tay cầm búa cũng buông lỏng.
Còn chưa đợi cậu bé thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, "Coi như chú xin lỗi cả nhà con, kiếp sau làm trâu làm chó chú nhất định sẽ báo đáp các người! Chú không còn lựa chọn nào khác nữa!"
Cậu bé có chút ngất, con ngươi hoảng sợ của cậu giật giật, giống như có chủ ý gì đó, lại lập tức cuống cuồng gật đầu vài cái, vội vàng nói, "Cháu, cháu còn có biện pháp, ngoại trừ cháu còn có người khác mà! Vì sao nhất định phải là cháu? Ví dụ như, tên ăn xin sống ở cuối thôn, Tiếu Trần! Cậu ta cũng có thể mà!"
Người đàn ông nghe xong, sắc mặt có chút thay đổi.
Cậu bé thấy còn có thể cứu được, lập tức gào thét, "Cháu, cháu dẫn Tiếu Trần kêu tới! Chú buông tha cháu! Cháu có thể giúp chú bắt Tiếu Trần!"
Mã Thành Công đột nhiên bừng tỉnh, mắt trừng to, miệng thở phì phò, cả người vẫn còn chìm đắm trong cơn ác mộng vừa rồi.
"Anh trai, có chuyện với anh vậy?" Mã Hàng ngủ bên cạnh hắn, bị một trận tay chân loạn động đột ngột của hắn dọa tỉnh lại.
Mã Thành Công che đầu, cùng ánh mắt Mã Hàng nhìn nhau.
Mã Hàng bị ánh mắt của hắn nhìn có chút thấm người, run môi, hỏi, "Sao, làm sao vậy?".
Mã Thành Công thu hồi ánh mắt phức tạp, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, cố gắng bình phục tâm trạng của mình, "Không sao."
Tiếu Trần không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mặt Đàm Quân, giống như muốn nhìn ra một đóa hoa trên mặt hắn.
Ngón tay cậu vuốt ve cái gì đó trong không khí, động tác rất nhẹ, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, "Thì ra sau khi anh lớn lên, sẽ là cái dạng."
Đàm Quân không nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn cậu, đôi mắt quét qua lại trên người cậu vài lần, miệng giật giật, mang theo vài phần ẩn nhẫn, "Có phải em vẫn luôn không chăm sóc tốt cho mình không."
Tiếu Trần sửng sốt, chớp chớp một cái, ánh mắt có chút né tránh, cười cười, cười rất thoải mái, "Còn tốt.
”
Đàm Quân nhíu nhíu mày, nghiêm giọng nói: "Em từ buổi chiều đã không ăn gì cả! Bây giờ là đêm khuya rồi, em vẫn không ăn!" Nam nhân dừng lại một chút, xương hàm có chút căng thẳng, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đem tính tình đè xuống, mềm giọng nói, "Nghe lời, đi ăn chút gì đi! ”
Đàm Quân rũ mắt.
Cảm giác đói khát thật sự rất khó chịu, dạ dày trống rỗng, đói đến cực hạn sẽ bắt đầu co giật, cả người vô lực, trong lòng đối với thức ăn sẽ phóng đại hàng ngàn vạn lần, để lấp đầy cái này, người ta có thể làm ra rất nhiều chuyện táng tận lương tâm, cho dù hắn đã không cần ăn, nhưng loại cảm giác này lại in sâu trong trí nhớ của hắn.
Đàm Quân nghĩ tới đây, ánh mắt hơi nheo lại.
Tiếu Trần cười cười, thoạt nhìn rất vô tội, "Em ăn là được rồi, anh đừng nóng giận."
Đàm Quân bị dỗ dành đến không có tính tình, hai tay vòng ra, ôm Tiếu Trần vào lòng, Tiếu Trần không chạm được hắn, nhưng cậu lại có thể thật sự cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của đối phương.
"Đừng sợ, anh sẽ tìm được em."
"Được rồi, em tin tưởng anh, ngoại trừ anh, sẽ không có người khác, anh đi rồi, tôi tuyệt đối sẽ không sống tạm trên đời."
"........."
"Bảo bối, em ngủ rồi sao?"
"........."
Đầu Đàm Quân đau đớn, trong đầu hiện lên hình ảnh gì đó.
Hắn mơ hồ nhìn thấy hai người.
Một nam nhân mặc âu phục màu đen mặt không chút thay đổi ôm một người, hắn thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được, hai tay nam nhân có chút run rẩy.
Nhưng kỳ lạ thay, hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân hoặc bộ dáng người trong vòng tay của nam nhân.
Người nọ giống như đang ngủ, lẳng lặng nằm trong lòng nam nhân, chăn bao phủ chân cậu, rất nghe lời, nhưng lại ngoan ngoãn khiến Đàm Quân có chút hoảng hốt.
Ánh mắt nam nhân ôm bắt đầu biến hóa, ánh mắt vốn buông xuống chậm rãi nâng lên, thậm chí nhìn về phía Đàm Quân, ánh mắt của hắn hơi nheo lại, giống như đang cố gắng nhận ra cái gì đó, sau đó ánh mắt sắc bén như xuyên qua thời không rơi xuống trên người hắn.
Cũng chính lúc này, một câu nói xuất hiện trong đầu Đàm Quân.
Cần phải được bảo vệ tốt cậu ấy! ’
Đàm Quân đột nhiên mở mắt ra, khuỷu tay khẽ rung động, buông lỏng Tiếu Trần ra.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Trần, thân thể hắn càng ngày càng rõ ràng, thậm chí dùng tốc độ đáng thương bằng mắt thường ngưng tụ thành thực thể.
Tiếu Trần mở miệng, ánh mắt không nhúc nhích rơi trên người Đàm Quân, cậu thăm dò sờ lên mặt đối phương, ngón tay đều có chút run rẩy.
Còn chưa đợi tay cậu đi lên, Đàm Quân trực tiếp nhanh tay nắm lấy tay cậu, đặt tay vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng đặt lên tay trái cậu, đầu cũng hơi nghiêng, cười nhìn cậu.
"Là anh không có bảo vệ tốt cho em."
Kim Hồng bị kinh hãi, cả buổi tối cơ bản cũng không nhắm mắt lại, cả người thoạt nhìn đều có chút tiều tụy.
Bầu không khí trong phòng có chút buồn bực.
"Đúng rồi, tôi cũng chưa biết tên các người?" Nam sinh từ đầu đến cuối yên lặng ngồi ở một bên đột nhiên lên tiếng.
Nam sinh này là người nhỏ nhất trong bảy người, thoạt nhìn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, bất quá dường như chạy rất nhanh, cao một mét tám trở lên, dưới ánh mặt trời có thể thấy diện mạo rất cường tráng, nhưng trên người hắn còn có loại trẻ con ngây thơ chưa thoát.
"Tôi tên là Hoàng Kha," nam sinh mắt rất sáng, có thể thấy được không tiếp xúc với quá nhiều mặt tối của xã hội, "Cha tôi trước đây là ở trong thôn này, nhưng năm nay ông ấy đã qua đời..." Nói đến đây, ánh mắt của hắn có một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh lại điều chỉnh, nói, "Tôi vì nhận được thư mời trong thôn, đột nhiên muốn đến thăm nơi cha tôi sống trước đây, cho nên mới trở về! ”
Giọng của Kim Hồng có chút yếu ớt, thoạt nhìn rất mệt mỏi, "Tôi tên là Kim Hồng.
”
Hồ Binh gật đầu, ý bảo nói, "Tôi là Hồ Binh.
”
Mã Hàng không nghỉ ngơi quá tốt, cả người cũng có chút phế, hắn miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Tôi tên là Mã Hàng, đây là anh trai tôi Mã Thành Công." Hắn chỉ vào anh trai bên cạnh, "Tôi là đi theo anh trai trở về."
Tiếu Trần ngước mắt lên, ánh mắt cậu nhìn trộm Mã Thành Công, người sau rõ ràng hoảng hốt, ánh mắt né tránh.
Tiếu Trần lẳng lặng nhìn chằm chằm Mã Thành Công, nhàn nhạt nói, "Tôi tên là Tiếu Trần."
Mã Thành Công nghe được những lời này, cả người rùng mình một cái, con ngươi xoay chuyển, chớp chớp mắt, tựa hồ đang tận lực che giấu sự hoảng loạn trong lòng mình.
Đáng chết, trước khi trọng sinh, Tiếu Trần là người đầu tiên chết, dưới tình huống sáu người bọn họ ngay cả tên của cậu cũng không biết đã chết!
Nếu như cậu thật sự là Tiếu Trần, vậy tất cả sẽ giải thích rõ ràng!
Hắn vì tự bảo vệ mình, lựa chọn Tiếu Trần! Mà Tiếu Trần vì sống sót, hại chết Đàm Quân.
Khó trách Đàm Quân hận hắn như vậy! Đối tượng trả thù đầu tiên của Đàm Quân chính là Tiếu Trần!
Chờ đã, vậy tại sao, lần này người đầu tiên chết là Trương Hiểu Quận, chứ không phải Tiếu Trần.
Còn chưa đợi Mã Thành Công nghĩ rõ, Hồ Binh đứng ở một bên giống như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt nhìn về phía Mã Thành Công, "Nữ nhân ngày hôm qua anh quen biết có phải hay không? Anh còn biết tên cô ấy! ”
Mã Thành Công chớp chớp mắt, rõ ràng Hồ Binh so với hắn nhỏ hơn gần mười tuổi, nhưng lúc này, khí thế ở hắn lại yếu đi một đoạn, hắn có chút khẩn trương gật đầu, "Đúng."
Hồ Binh nhìn trái phải xung quanh mọi người một chút, nói, "Những người chúng ta đều là hậu nhân của thôn này, nhưng tôi đối với nơi này đã không còn ký ức gì nữa, mà tôi cùng gia đình tôi ở trong thôn này 16 năm trước thời điểm nạn đói đã rời đi! ”
Hắn dừng một chút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mã Thành Công, lại nói, "Cho nên tôi đoán, các vị ở đây kỳ thật đều là mười sáu năm trước rời khỏi thôn này, nếu phỏng đoán của tôi là đúng, như vậy dùng thời gian suy đoán, đối với thôn này còn có trí nhớ, trong bảy người chúng ta hẳn là có ba người!" Hắn nghiêm túc híp híp mắt, "Nữ nhân hôm qua, anh, " Nói đến đây, hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Trần, "Còn có cậu."
________________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: So trái tim.
Tất cả các nhân vật đã xuất hiện!
Tiếu Trần, Kim Hồng, Trương Hiểu Quận (tốt), Mã Thành Công, Mã Hàng, Hồ Binh, Hoàng Kha.
Yêu các bạn yêu các bạn!!!
Cột để nuôi dưỡng!!
Hệ thống bình luận của Tấn Giang đang được nâng cấp, nhưng tất cả mọi người không cần keo kiệt bình luận ah, mỗi người tôi đều sẽ trả lời, đừng để tôi cảm thấy như tôi đang ở trong một máy duy nhất ah! Khóc chít chít.
_____________________________________
BtNguytThng: mới đầu để xưng hô Ta - Cậu, sau đó thấy xa lạ quá tính đổi thành Ta - Em rồi khom biết cuối cùng lằng nhằng kiểu gì lại thành Anh - Em ????.
Nhưng mà phần tự thoại nội tâm của anh công vẫn để Ta nhé, cách nói với người khác cũng dị, em thụ là đặc biệt nhá! *Khặc khặc*
Dưới đây có thể lướt thì cứ lướt nhá! Đừng đọc!! (TUI VIẾT ĐỂ TUI BIẾT HOI Ạ)
BtNguytThng: *tâm sự nói nhỏ* thiệt ra tuần rồi bị rối đại từ xưng hồ và một số từ không biết nên để sau nên lười bỏ ngang á, chứ khon là tuần rồi đã hoàn thành thế giới này gùi, đáng lẽ tới chương 46 gòi???? nên tuần này sẽ cố gắng cấp tốc lên 50 luôn nhe! Mục tiêu là mỗi tuần một thế giới mà dậy gùi, thông cảm!.
Danh Sách Chương: