• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiệu Khâm nhíu mày nhìn bàn tay Mạch Nha tiếp tục lần vào trong chăn, trong đầu lại tưởng tượng ra cảnh hấp dẫn dưới chăn kia. Toàn thân anh cũng bắt đầu nóng lên. Ánh mắt anh bối rối dời đi “Xong chưa? Chúng ta đi ra ngoài đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ.”

Hai lông mày nhỏ của Mạch Nha chau lại, ánh mắt van cầu Thiệu Khâm “Nhiều nút áo quá.”

Thiệu Khâm ngẩn người, nhanh chóng làm ra vẻ quân tử “Muốn chú giúp à?”

Mạch Nha theo dõi anh cảnh giác “Không phải chú vừa nói, chú là đàn ông, không thể giúp mẹ cởi áo sao?”

Thiệu Khâm giữ bình tĩnh như thường, bước qua, sắc mặt không thay đổi “Chú là người đàn ông tốt đối với Mạch Nha và mẹ, không giống những kẻ khác.”

Mạch Nha ra vẻ đăm chiêu nhìn anh, cẩn thận lấy chăn che kín Giản Tang Du, lắc đầu nói “Hay là thôi đi, cởi quần áo sẽ đánh thức mẹ, cứ để mẹ ngủ vậy đi.”

Thiệu Khâm “…” Thằng nhóc này cố ý đùa bỡn anh ư?

****************

Thiệu Khâm chơi với Mạch Nha ở phòng khách, cũng không dám làm ồn nhiều, căn nhà này thật sự quá nhỏ, hiệu quả cách âm cũng không tốt. Bây giờ anh mới có cơ hội đánh giá cấu tạo và bày biện trong nhà. Anh không biết mấy năm nay Giản Tang Du sống như thế nào, nhưng từ hoàn cảnh trong nhà có thể thấy được rằng cũng không tốt như anh tưởng tượng.

“Cục cưng, Ông bà ngoại đâu?” Bỗng nhiên Thiệu Khâm nhớ lại, từ lúc gặp lại đến giờ chưa từng gặp cha mẹ Giản Tang Du, ngoài trừ Giản Đông Dục ra thì chưa từng thấy có ai khác.

Mạch Nha đang cắm cúi chơi đồ chơi cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to vụt sáng “Không có ông bà ngoại.”

Thiệu Khâm khẽ cau mày “Không có?” Nếu tính tuổi của cha mẹ Giản Tang Du, hiện tại vẫn chưa tới 60 tuổi mà.

Anh suy nghĩ rồi hỏi tiếp “Ở nơi khác hả?”

Mạch Nha nghe lời này, cười gật đầu “Dạ, cậu nói bọn họ đi đến một nơi rất xa rất xa, một nơi rất xinh đẹp. Nhưng mà xa quá, không có cách nào trở về gặp chúng ta.”

Lòng Thiệu Khâm trầm xuống, đây là…. qua đời ư?

Anh không thể diễn tả được cảm thụ giờ phút này. Giống như có một sức mạnh vô hình đang phác họa trong đầu anh thứ gì đó, tựa như muốn miêu tả sinh động điều gì…

“Chú ơi.” Mạch Nha nhăn nhó ngẩng đầu, cắt ngang suy nghĩ của Thiệu Khâm “Cái này làm sao lắp ráp ạ?”

Thiệu Khâm nhìn những mảnh mô hình của súng đồ chơi trong tay nó, cười yếu ớt “Mạch Nha thích cái này à?”

“Thích” Mạch Nha mím cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Thiệu Khâm thành thạo lắp ráp cây súng mô hình, thao tác nhanh nhạy, Mạch Nha vô cùng thán phục “Chú thật lợi hại, còn lợi hại hơn cậu Ân nữa.”

“?” Thiệu Khâm cũng không biết cậu Ân mà nó nói là ai, chỉ biết là rất đắc ý khi được nó khích lệ, ôm Mạch Nha, dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu của nó “Sau này dẫn con đi tập bắn, chơi súng thật thích hơn.”

Mạch Nha sung sướng mắt sáng rỡ khó tin “Thiệt sao?”

Thiệu Khâm chau mày, đôi mắt đen nhánh vui vẻ vô cùng. Nhìn tên nhóc vui mừng, đáy lòng anh cũng ấm áp lên, anh cảm thấy càng ngày càng thích ở chung với mẹ con Giản Tang Du, ít nhất là rất hợp ý với tên nhóc này.

*************

Giản Tang Du ngủ rất say, Thiệu Khâm và Mạch Nha đi ăn cơm về cô vẫn còn đang ngủ. Mạch Nha giải thích với Thiệu Khâm “Bình thường mẹ rất cực khổ, tan việc còn phải làm rất nhiều việc nhà, bởi vì chân cậu bất tiện, có nhiều chuyện không làm được. Sáng mẹ phải dậy rất sớm làm điểm tâm cho cậu và con, mẹ rất xót cậu.”

Mạch Nha nhìn Thiệu Khâm rồi bồi thêm một câu “Mạch Nha cũng xót mẹ”

Thiệu Khâm nghe xong cũng hơi xót xa, cất dọn đồ chơi lúc nãy đang bày bừa dẹp vào trong thùng. Sau đó hai chú cháu ngồi ở phòng khách nhìn nhau.

Tiếng đồng hồ tíc tắc thật giống bài hát ru, tối hôm qua Thiệu Khâm cũng thức trắng cả đêm, bây giờ cũng không còn gắng gượng nỗi, vò vò tóc Mạch Nha “Con ăn cơm xong rồi làm gì nữa?”

“Ngủ” Mạch Nha nghiêng đầu nhìn Thiệu Khâm, bàn tay nhỏ bé bắt đầu dụi mắt “Chú ơi, chúng ta cùng ngủ trưa đi.”

Thiệu Khâm cảm thấy trái tim anh vui mừng rõ rệt, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi “Chúng ta ngủ ở đâu?”

Mạch Nha ngây thơ chỉ chỉ vào phòng ngủ của Giản Tang Du “Con và mẹ đều ngủ ở đó, trong nhà chỉ có một cái giường lớn.”

Thiệu Khâm kiềm chế, giọng nói trầm ổn “Chú, ngủ cùng ư?”

Mạch Nha nhướng mày suy nghĩ hồi lâu. Mặc dù chú này đối với mình rất tốt, nhưng hình như mẹ không thích chú ấy lắm. Nhưng nếu không cho chú ngủ chung thì… nếu mình ngủ rồi sẽ không có ai chơi với chú ấy cả. Mạch Nha vô cùng buồn rầu, rối rắm rất lâu mới cho ra kết luận “Chú ơi, chú vào trong dỗ con ngủ, con ngủ rồi thì chú có thể ngủ ở ghế salon.”

Thiệu Khâm “…”

Được rồi, nhất định cũng sẽ có cơ hội nằm cùng với Giản Tang Du, Thiệu Khâm đồng ý chịu nỗi nhục mất nước này, gương mặt đẹp trai sa sầm. Chưa có ai ghét bỏ Thiệu Khâm anh, ngoại trừ hai mẹ con này.

***********

Thiệu Khâm nhẹ nhàng đặt Mạch Nha lên giường, hai chú cháu vô cùng cẩn thận, sợ đánh thức Giản Tang Du. Nhanh như chớp, Mạch Nha rút vào bên người Giản Tang Du, cởi áo mình ra, chỉ còn mặc một chiếc quần cộc, lộ thân thể trắng bóc ra ngoài.

Thiệu Khâm lập tức trợn mắt “Đắp chăn lại.” Nếu như nó lại phát sốt nữa, chắc chắn Giản Tang Du sẽ giết anh mất.

Mạch Nha lấy cái chăn nhỏ của mình ở cuối giường, ngoan ngoãn đắp kín người mình, bàn tay nhỏ vỗ vỗ vị trí bên cạnh “Chú nằm ở đây đi.”

Thiệu Khâm nhìn tên nhóc nằm chính giữa mình và Giản Tang Du, đôi mắt đỏ lên, tên nhóc này có ý thức phòng bị rất nặng.

Thiệu Khâm nghiêng người nằm bên cạnh, cánh tay cứng ngắc không biết để ở đâu, Mạch Nha chui vào trong ngực Thiệu Khâm, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng ngực của anh.

Cảm giác này rất kỳ diệu, từ nhỏ đến lớn Thiệu Khâm chưa bao giờ có được sự ấm áp của gia đình, đứa bé mủm mỉm đang cuộn trong lòng mình, vẫn còn hơi nóng, ôm nó vào lòng cũng khiến cho trái tim lạnh lẽo nhiều năm của anh bắt đầu nóng lên.

Anh cúi đầu nhìn tên nhóc đang nhắm mắt, hai lông mi đen nhánh nổi rõ trên gương mặt trắng nõn của nó, môi nó cũng mím chặt, gương mặt thoạt nhìn cũng rất sáng sủa. Ngoại trừ có nét giống Giản Tang Du, hình như còn có nét nhìn rất quen… Nếu như nó là con của mình và Giản Tang Du thì…. tốt biết bao nhiêu.

Thiệu Khâm nghĩ tới đây, lập tức bị ảo tưởng của mình làm hoảng sợ, tại sao anh lại có suy nghĩ này chứ?

Mạch Nha nói mớ trong lòng anh, không được bao lâu liền ngủ say. Cánh tay Thiệu Khâm bị nó gối lên hơi tê, còn phát hiện ngực mình lại ươn ướt một chút. Anh cúi đầu nhìn xuống, cả khuôn mặt cũng sa sầm, tên nhóc này ngủ cũng chảy nước miếng ke à!

Thiệu Khâm phải đành chịu, ánh mắt không kiềm chế được, lướt qua đỉnh đầu của nhóc con, nhìn về người phụ nữ bên cạnh vẫn đang ngủ say, nhưng gương mặt vẫn phảng phất có nét u buồn.

Giản Tang Du, mấy năm nay, rốt cuộc là em đã trải qua chuyện gì?

Thiệu Khâm phát hiện mình quên rất nhiều chuyện, chỉ lo làm lại từ đầu với Giản Tang Du, vẫn chưa hỏi qua 5 năm nay cô đã xảy ra chuyện gì. Trước đó, anh chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện 5 năm trước, nhưng nay, dường như còn có tâm tình khác. Anh không rõ cuối cùng là vì sao không muốn buông tha cho Giản Tang Du, là vì muốn chinh phục, hay lòng hiếu kỳ… hay là….

Anh chỉ biết, anh phải tìm hiểu rõ một số chuyện lúc trước anh đã bỏ qua, và một số chuyện bị cố ý giấu diếm nữa.

Thiệu Khâm nghĩ tới những thứ này, không biết từ lúc nào cơn buồn ngủ lại kéo tới.

Ba người chen chúc trên một chiếc giường 1m8, cũng không có rộng rãi lắm. Cơ thể Mạch Nha tuy nhỏ, nằm ngủ giữa hai người bọn họ, nhưng thân thể lại không yên, cứ chốc chốc lại giơ tay múa chân, Thiệu Khâm cũng bị đánh thức nhiều lần.

Lần cuối cùng tỉnh lại, thấy lờ mờ như Mạch Nha đang cầm điện thoại của Giản Tang Du chụp hình anh với cô. Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

**************

Lần nữa mở mắt thì ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông xuống, ánh nắng xế chiều chiếu vào màn cửa sổ màu da cam, cả phòng đều được bao phủ trong ánh sáng mờ nhạt.

Theo thói quen, Thiệu Khâm quay đầu nhìn tên nhóc trong lòng, phát hiện cảm giác trong ngực thay đổi. Anh từ từ cúi đầu, đập vào mắt chính là cái trán của Giản Tang Du, da thịt trắng nõn, hơi thở nhẹ của cô phả vào xương quai xanh lộ ra của anh… Toàn thân Thiệu Khâm cứng đờ.

Anh phát hiện trên giường chỉ còn anh và Giản Tang Du, Mạch Nha không biết đã chạy đi đâu rồi. Anh lắng nghe cẩn thận, phát hiện ngoài cửa loáng thoáng có tiếng phim hoạt hình được vặn nhỏ, thỉnh thoàng còn có tiếng cười non nớt của trẻ con.

Đôi mắt đen của Thiệu Khâm nhìn vào cơ thể Giản Tang Du, cánh tay của anh vẫn còn khoác lên thắt lưng của cô, lồng ngực còn bị bộ ngực mềm mại của cô đè sát, mỗi lần hít thở cũng đều có thể cảm thấy sự tồn tại của đối phương.

Mà anh… càng cảm nhận rõ mỗi hơi thở của Giản Tang Du hơn. Bởi vì mỗi lần hít vào thở ra, thì bộ ngực của cô càng mạnh mẽ đè sát vào lồng ngực rắng chắc của anh.

Hơi thở Thiệu Khâm trở nên bất ổn.

Bởi vì trước đó, Mạch Nha đã cởi áo Giản Tang Du được một nửa thì thôi, cho nên giờ phút này, quần áo trên người Giản Tang Du thật là…. Không đành lòng nhìn thẳng xuống. Bộ vai lộ hết ra đã không nói, bộ ngực êm ái kia càng bởi vì bị đè ép nên càng lộ rõ hơn ở trước mắt của Thiệu Khâm, làm da trắng nõn, biên độ lên lên xuống xuống kia như muốn đòi mạng của anh vậy.

Anh không ngừng ổn định hơi thở, vải áo sơ mi cũng bị bộ ngực mềm mại kia cọ sát đến nóng hổi.

Tầm mắt anh nhìn xuống chút xíu nữa, phát hiện chân dài của Giản Tang Du đang gác lên bên hông anh, quấn lấy cả người anh. Anh chỉ nhẹ nhàng cử động thì Giản Tang Du lập tức mơ màng ôm lấy anh, gắt giọng “Cục cưng, đừng nhúc nhích.”

Thiệu Khâm nghĩ thầm, thật ra mình vô tội. Anh vốn không có nghĩ muốn lưu manh đùa bỡn cô, nhưng dưới tình huống vô cùng hấp dẫn này, có được bao nhiêu người đàn ông có thể kiềm chế chứ?

Du sao, Thiệu Khâm cũng nhịn không được.

Anh nắm tay của Giản Tang Du đang đặt ngang người mình, kéo lại gần, ôm chặt cô vào trong ngực, thân thể hai người kề sát vào nhau. Phía dưới của anh và cô cũng cọ sát vào một chỗ, anh cúi đầu ngậm lấy bờ môi đỏ mọng đang hé mở của cô.

Giản Tang Du đang mơ mơ màng màng, trong miệng không kiềm chế được còn phát ra âm thanh “ưm ưm”. Điều này càng làm cho Thiệu Khâm càng kích động hơn, mút lấy mút để hai cánh môi của cô.

Giản Tang Du chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, hé miệng muốn thở, thì lại bị một cái gì đó trơn trượt mềm mại chui vào, khuấy đảo qua lại trong miệng cô. Giản Tang Du khó chịu nhăn mày, dùng lưỡi mình đẩy vật kia, ai ngờ nó chỉ dừng hai giây, sau đó càng khuấy đảo ác liệt hơn nữa.

Môi Giản Tang Du bị bưng kín, mi mắt nặng không mở ra được, suy nghĩ dần dần rõ ràng. Tựa như giấc mơ vô số lần của cô, cô tự mình nhắc nhở nên tỉnh lại, nhưng làm sao cũng không mở mắt ra nỗi,

Cũng may là thứ kia dần dần lui ra ngoài, Giản Tang Du trở mình, nhưng lại có cảm giác kỳ lạ lan tràn hơn.

Là bộ phận giữa hai chân đang nhức mỏi của cô, hang sâu tĩnh lặng đang bị khai thác từ từ, thứ trơn trượt mới vừa rồi, nó đang ở bên ngoài hang, rồi dừng lại ở trên khe liếm lên liếm xuống. Bộ phận xấu hổ kia lại bị rò rỉ đọng nước.

Cơ thể vốn đang cứng ngắt lại ngày càng nhũn ra, gương mặt Giản Tang Du vừa đau khổ vừa vui sướng, cô rất khó chịu.

Toàn thân cô run lên, dần dần phát hiện có điều gì không đúng, vật mềm mại kia vẫn còn đang tấn công mạnh mẽ trong khe cô, tựa như muốn càng muốn liếm vào chỗ sâu hơn….

Đột nhiện Giản Tang Du thức tỉnh. Trong đôi mắt đen nhánh, đầy rẫy sợ hãi và kinh hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK