• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết thúc kỳ nghỉ, Thiệu Khâm lại bận rộn như trước. Giản Tang Du cũng không làm diễn viên múa nữa. Thiệu Khâm ngại thời gian làm việc và nghĩ ngơi không ổn định, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.

Thực ra tâm tư là muốn vợ ở nhà với mình nhiều hơn.

Mỗi ngày Giản Tang Du đều đưa đón con trai. Lúc rãnh rỗi vào công ty giúp anh trai vài việc lặt vặt. Hai người đều cố gắng không nhắc tới chuyện mang thai. Nhưng mà tận sâu trong lòng Giản Tang Du vẫn hi vọng có thai.

Cô vẫn tính cẩn thận chu kỳ kinh nguyệt của mình, cho đến khi phát hiện kinh nguyệt của mình đã chậm ba ngày, trong lòng kích động không nói nên lời. Nhưng kết quả que thử thai lại làm cô thất vọng.

Thiệu Khâm an ủi cô:” Không sao, chúng ta mới 26 tuổi, còn rất nhiều cơ hội.”

Trong lòng Giản Tang Du hơi khổ sở. Có lẽ trước đó hi vọng quá nhiều, cảm giác từ trên cao rớt xuống làm bản thân tê liệt thật lâu.

Thiệu Khâm vừa dịu dàng vừa lưu manh, Mạch Nha cũng làm cho họ vui vẻ rất nhiều, cho nên dần dần Giản Tang Du cũng không tiếp tục cố chấp chuyện có con. Đừng nói thân thể cô không tốt, ngay cả người phụ nữ khỏe mạnh không phải muốn có con liền có thể mang thai.

Ngày cứ trôi qua không nhanh không chậm, mỗi ngày bình thường cũng rất hạnh phúc.

Ngày Giản Đông Dục và Trình Nam kết hôn, sáng sớm thức dậy Giản Tang Du đã cảm thấy thân thể có chút khác thường, trong lòng khó chịu, bụng chua xót. Dù sao cô cũng là người đã từng làm mẹ, suy nghĩ đầu tiên trong cô chính là phản ứng trong thời kỳ mang thai. Nhưng do kết hợp với kinh nghiệm lần trước, cô không dám nói ngay với Thiệu Khâm, ngồi trên giường thêm một lúc liền vui vẻ đứng dậy thay quần áo.

Hôn lễ rất náo nhiệt. Bây giờ việc làm ăn của Giản Đông Dục có nhiều chuyển biến tốt. Giản Tang Du biết trước kia Thiệu Khâm dù bận rộn cũng âm thầm giúp đỡ rất nhiều, cô cũng không nói cám ơn, chỉ là trong lòng càng thêm ấm áp.

Tuy nhiên ở trên giường Thiệu Khâm vô cùng lưu manh. Thế nhưng bình thường lại làm tất cả những chuyện làm cô vui vẻ, cảm động. Khiến cô càng ngày càng có cảm giác an toàn. So với cuộc sống cô đơn, bấp bênh của mấy năm trước, bây giờ gia đình đã làm cho cô thật sự biết được mùi vị của hạnh phúc.

Khách của Trình gia rất nhiều, lúc Giản Tang Du nhìn thấy Trình Doanh và Hà Tịch Tranh hơi không được tự nhiên. Tuy sau cùng sự thật hết sức kinh hoàng. Nhưng dù sao hai người kia đã từng có suy nghĩ đó, cho nên Thiệu Khâm cũng không thể cho bọn họ sắc mặt hòa nhã được, ôm vợ trực tiếp đi vào đại sảnh.

Có thể nhìn thấy anh trai hạnh phúc, không có chuyện nào làm Giản Tang Du vui bằng chuyện này. Nhưng nghĩ đến phản ứng vào buổi sáng của mình, cô không dám uống rượu, những thứ phụ nữ có thai kiêng ăn cô cũng không dám ăn.

Thiệu Khâm luôn chú ý động tĩnh của cô, hơi lo lắng:” Sao ăn ít vậy?”

“Không có khẩu vị.” Giản Tang Du nhìn khuôn mặt quen thuộc của Thiệu Khâm. Dù ở chung với nhau đã lâu, cô vẫn cảm thấy được mỗi lần nhìn anh, trái tim sẽ không kìm chế đập loạn lên. Hi vọng lần này có thể thực sự mang thai như mong muốn, dọa anh nhảy dựng lên cũng rất thú vị.

Loại cảm giác khó chịu vào buổi sáng cứ tái diễn vài ngày, Giản Tang Du liền gạt Thiệu Khâm đi bệnh viện kiểm tra, cô đi chung với Trình Nam.

Khi có kết quả Giản Tang Du đặc biệt hồi hộp, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trình Nam không nhịn được cười cô: “Lần này kinh nguyệt đã muộn một tháng rồi, chắc là sẽ không sai.”

Giản Tang Du vẫn còn lo lắng, sợ hi vọng lại sụp đổ lần nữa, chưa nhìn thấy kết quả xét nghiệm nên lúc nào cũng bất an.

Lúc y tá gọi số thứ tự của mình, Giản Tang Du chạy qua rất nhanh, y tá đeo khẩu trang liếc mắt nhìn kết quả xét nghiệm, nhíu mày nói:” Đã mang thai lại còn hấp tấp như vậy, phải cẩn thận, ba tháng đầu là nguy hiểm nhất.”

Giản Tang Du trừng mắt nhìn cô y tá nhỏ, hốc mắt dần dần ẩm ướt.

Cô y tá nhỏ hoảng sợ, không ngờ mình lại mắng bệnh nhân đến khóc, sợ cô khiếu nại cô ấy, vì thế dịu dàng nói tiếp:” Đã hơn sáu tuần.”

Giản Tang Du mở bản xét nghiệm ra, trên hình ảnh siêu âm không nhìn thấy rõ gì cả, nhưng mà cô xúc động đến không nói nên lời.

Đây là con của cô và Thiệu Khâm.

Hoàn toàn khác với cảm giác lúc trước khi biết có thai Mạch Nha. Lúc ấy cô mất cha mẹ và gia đình, anh trai bị thương nặng nằm trên giường bệnh, ngay trong lúc khó khăn gian khổ lại biết mình có thai ngoài ý muốn.

Cô gái mười tám tuổi………….Vẻ mặt bác sĩ nhìn cô cũng có ẩn ý khác.

Giản Tang Du rưng rưng gật đầu. Chuyện này đã từng làm cho cô tưởng rằng đây là một vật rất xa không thể chạm tới. Bây giờ rõ ràng đã đến bên cạnh cô, tất cả đều trở nên mờ ảo, ngay cả đến không khí cũng trở nên bắt đầu dễ chịu.

***

Lúc Giản Tang Du về nhà, vô cùng bí mật đi vào phòng. Nhưng lại đúng lúc thời gian Thiệu Khâm ở nhà, cô vừa khóa trái cửa xong, đã bị một bóng người cao lớn bế lên.

Giản Tang Du sợ hãi, theo bản năng vội vàng che bụng.

“Bà xã.” Thiệu Khâm cúi đầu nhẹ nhàng bật ra hai chữ đó bên tai cô, giọng nói khàn khàn.

Giản Tang Du thở ra, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Anh mau thả em xuống.”

“Chờ một chút.” Thiệu Khâm nói xong liền ôm cô vào phòng ngủ. Lúc này Giản Tang Du mới nhìn thấy ngọn nến trong phòng ngủ, không khí tràn ngập hương hoa.

Thiệu Khâm đặt cô lên giường, cũng không chờ cô mở miệng liền nắm phía trên cô, ngang ngược hôn lên môi cô.

Giản Tang Du cẩn thần đề phòng anh đè toàn bộ lên người, những lời định nói còn chưa kịp nói ra:” Thiệu……Khâm, chờ……….”

Thiệu Khâm mút đầu lưỡi xinh xắn của cô, đưa lưỡi vào trong miệng thăm dò qua lại. May mắn là dường như anh chỉ muốn hôn môi, không nghĩ muốn làm gì khác, Giản Tang Du giả vờ đón ý hùa theo.

Thiệu Khâm hôn đủ rồi mới từ từ dừng lại, nhìn vợ thờ hổn hển:”Bà xã, anh có vật này cho em.”

Giản Tang Du mở to mắt nhìn, vô cùng thỏa mãn nhìn anh.

Từ chiếc ghế sang trọng bên cạnh, Thiệu Khâm cầm lên một cái hộp lớn, Giản Tang Du tò mò nhìn sang, lập tức kinh ngạc không biết nói gì nữa. Sau khi đi hưởng tuần trang mật bù trở về, dưới sự giúp đỡ của Trình Nam và Thiệu Khâm, cô đã bù lại rất nhiều kiến thức về chuyện tình cảm nam nữ.

Dù mặt đỏ tim đập cũng lén lút xem phim sex vài lần, cho nên đối với cô những bộ quần áo trong hộp này không có gì xa lạ……..

“Mặc vào.” Thiệu Khâm lấy ra một bộ đồ y tá, cười giả tạo ở trước mặt cô, khoa tay múa chân. Quả nhiên anh hiểu rõ bà xã từ đầu đến chân như lòng bàn tay.

Thiệu Khâm nói xong liền cởi quần áo của Giản Tang Du. Giản Tang Du dùng cả tay chân để phản đối, vội vàng bảo vệ bô ngực:” Không được, Thiệu Khâm, chờ một chút.”

Lúc Giản Tang Du vùng vẫy mới phát hiện trên bàn còn có một thứ làm cho cô muốn lên máu não. Cô khó tin đứng lên, lấy một vật đưa đến bên giường:” Đây là cái gì!”

Thiệu Khâm ôm chặt cô từ phía sau, cúi đầu cởi nút áo của cô, cũng không ngẩng đầu lên trả lời thản nhiên: “Là máy quay phim.”

Giản Tang Du hít vào một hơi, cười mỉa nói:” Không phải là anh chuẩn bị quay lại chứ?”

Thiệu Khâm đã cởi xong nút áo của cô, bàn tay nóng bỏng đang bao lấy nơi mềm mại của cô ngắm nghía qua lại. Hoàn toàn không để ý tim Giản Tang Du đang đập thình thịch, trán đầy gân xanh:” Ừm.”

Giản Tang Du không thể nhịn được nữa, xoay người liền đạp người đàn ông kia xuống giường. Tên lưu manh này thực sự càng ngày càng không có giới hạn!

Thiệu Khâm lộ ra khuôn mặt tuấn tú xấu xa, giằng co trong giây lát với Giản Tang Du. Đôi chân dài duỗi ra liền bước lên, hai ba động tác đã cởi váy của cô xuống: “Vậy không quay, mặc bộ đồ anh đưa trước đi.”

Giản Tang Du hít một hơi, ôm lấy cái đầu đang ngoan cố vùi trong ngực cô, nhìn chăm chú vào ánh mắt đen tối của anh: “Nếu anh không muốn con của anh, anh có thể tiến vào.”

Thiệu Khâm nhíu mày: “Mạch Nha được ông nội đón đi rồi.”

Giản Tang Du kéo tay của anh đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng nói: “Nơi này, có đứa con thứ hai của anh.”

Thiệu Khâm sững sờ nhìn cái bụng bằng phẳng của Giản Tang Du, ngây ra một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt mở lớn khó tin ngẩng đầu lên:” Giản Tang Du! Sao em có thể không nghiêm túc như vậy. Có con cũng không nói cho anh biết sớm, còn để cho anh có cơ hội lột sạch em!”

Thiệu Khâm nói xong liền nghiêng qua một bên kéo chăn mỏng nghiêm chỉnh che cả người cô.

Giản Tang Du không nói gì:” Anh có cho em cơ hội mở miệng đâu.”

Thiệu Khâm ôm vợ hôn mãnh liệt, khuôn mặt không giấu được vui sướng: “Anh sai rồi, lúc nãy anh không nên biến thành lang sói.” Khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự dịu dàng, đáy mắt chứa đầy tia yêu thương, cẩn thận đưa tay vào trong chăn, vuốt ve cái bụng mềm mại, “Bây giờ có cảm giác gì, con có cử động không?”

Khóe môi Giản Tang Du cong lên, nắm tay anh nói nhỏ: “Làm sao nhanh như vậy, bây giờ con còn rất nhỏ.”

Thiệu Khâm không nói nữa, nhìn Giản Tang Du nồng nàn. Sau đó cúi đầu chú tâm hôn môi cô. Sau đó lại trầm giọng thì thầm bên tai cô:”Bà xã, anh sẽ hết sức yêu thương em và con. Cám ơn em đã trở về. Em không biết em trở về bên cạnh anh khiến anh rất hạnh phúc. Nhiều lúc nữa đêm tỉnh lại sợ rằng còn đang nằm mơ, em còn đang ở một chổ rất xa anh…….tiếp tục hận anh.”

Giản Tang Du im lặng nhìn Thiệu Khâm, tay vòng qua ôm anh.

Giản Tang Du bảo Thiệu Khâm đem ném tất cả nội y tình thú này. Thiệu Khâm lại dùng lời lẽ chính nghĩa nói sẽ đem chúng cất kỹ:” Chờ sinh xong em bé, còn có thể tái sử dụng.”

Giản Tang Du lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trăm ngàn lần hi vọng em bé sinh ra đừng di truyền gien của ba nó!

Mạch Nha đặc biệt phản đối chuyện có em trai nhỏ! Vì thế Thiệu Khâm và Giản Tang Du đấu tranh tư tưởng rất lâu. Cuối cùng nó đau lòng thu xếp quần áo của mình nói muốn đi khỏi nhà.

Lúc đó Giản Tang Du đã bảy tháng, thân thể rất nặng nhọc. Thiệu Khâm lo lắng Mạch Nha gây sự sẽ làm Giản tang Du cực kỳ vất vả. Vì thế chiều theo ý của thằng nhóc kia thu xếp hành lý bỏ vào thùng xe: “Đưa con tới nhà ông nội”

Lập tức hai mắt Mạch Nha đẫm lệ hóa đá tại chỗ, đây là ba thực sự không cần cậu nữa sao?.

Thiệu Khâm nhìn thấy bộ dạng kia của con trai liền đau lòng, ngồi xổm trước mặt nó kiên nhẫn giải thích: “Ba mẹ sẽ không vì em bé mà không thương Mạch Nha, Mạch Nha của chúng ta hiểu chuyện, ba mẹ sẽ vẫn yêu thương con.”

Mạch Nha xoa xoa cái mũi, nước mắt lã chã rơi xuống, cực kỳ đau lòng: “Ba nói dối. Em bé không đáng yêu chút nào. Mẹ vốn rất xinh đẹp, em bé làm cho mẹ trở nên béo, lại còn làm cho mẹ đi đứng vất vả, ăn không vô này nọ, con ghét em bé.”

Thiệu Khâm nhíu mày, một lúc lâu mới nói:” Con trai, trước kia con cũng dày vò mẹ như vậy đó.”

“Nói bậy”. Mạch Nha than thở khóc lóc lên án, “Sao con lại không biết! Vì ba muốn con thích em bé, lại nói dối gạt con. Con không bao giờ để ý đến ba nữa, con muốn đến nhà ông nội.”

Gân xanh trên trán Thiệu Khâm càng lộ rõ. Cuối cùng thực sự ném con trai tới nhà Thiệu Chính Minh.

Trước lúc Thiệu Khâm đi Mạch Nha còn tức giận đóng cổng, trực tiếp để cho Thiệu Khâm đi ra ngoài. Ngay cả nước Thiệu Khâm cũng chưa uống, đứng trước cửa trợn mắt nhìn, rốt cuộc thằng nhóc con thối tha này là giống ai!

***

Tấc cả quá trình mang thai của Giản Tang Du, Thiệu Khâm đều cố gắng hết sức chăm sóc cô. Trước khi trời tối sẽ về nhà, chủ nhật còn đi học khóa yoga cho người có thai với cô. Lần đầu tiên anh cảm nhận được có một sinh mệnh đang lớn lên từng ngày, là chuyện làm cho người ta cảm thấy vô cùng vui sướng, cũng là chuyện vô cùng gian nan.

Thân thể Giản Tang Du không tốt, vì thiếu can xi nên buổi tối chân thường bị chuột rút. Mỗi lần như vậy anh đều mát xa cho cô, chạm vào bắp chân của cô liền không nhịn được đau lòng. Người phụ nữ vì gia đình, vì con cái thật sự phải trả giá rất nhiều nhiều, cho dù anh làm bất cứ chuyện gì đều không thể sánh được.

Nghĩ đến lúc cô mang thai Mạch Nha cũng gặp phải tất cả chuyện này, mà lúc đó bản thân anh hoàn toàn không hề hay biết, áy náy của Thiệu Khâm ngày càng nhiều.

Gần tới ngày dự kiến sinh, Thiệu Khâm còn lo lắng hơn Giản Tang Du. Buổi tối chỉ cần cô hơi cử động là anh lập tức thức dậy. Giản Tang Du an ủi anh:” Không có chuyện gì, đừng lo lắng, cách ngày sinh còn nhiều mà.”

Thiệu Khâm vẫn còn không an tâm. Buổi tối khi ngủ liền ôm cô từ phía sau, thỉnh thoảng bàn tay đặt lên bụng cô cảm giác được em bé đang cử động ở bên trong, bàn tay nhỏ kia vẫn còn nhiệt tình vùng vẫy.

Bé gái nhỏ đã chọn cơ hội tốt chui ra. Bé con đặc biệt chọn sinh ra vào buổi chiều, lúc đó Thiệu Khâm vừa giúp Giản Tang Du làm thủ tục nhập viện phẫu thuật, trước ngày dự sinh hai ngày.

Lúc Giản Tang Du được đẩy ra từ phòng phẩu thuật. Thiệu Khâm mới thở phào nhẹ nhỏm. Nhìn đầu vợ đầy mồ hôi, trong nháy mắt những lời nói ngon ngọt của Thiệu Khâm đều nghẹn trong cổ họng.

Anh cầm bàn tay mềm mại của Giản Tang Du, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Cám ơn bà xã.”

Bánh trôi nhỏ rất ngoan, có thể là do di truyền tính cách hướng nội dịu dàng của Giản Tang Du. Khi khóc đều là đói bụng hoặc tè dầm. Bình thường đều nhắm mắt ngủ. Tính tình này làm cho người lần đầu làm cha như Thiệu Khâm có vẻ thoải mái hơn, không cần nửa đêm thức dậy dỗ con, pha sữa cho con.

Thiệu Khâm không mời dì Nguyệt, cũng không cần Cố Dĩnh Chi giúp đỡ. Chuyện công ty giao cho nhóm trợ lý, còn mình thì mỗi ngày đều chăm sóc Giản Tang Du.

Giản Tang Du rất mất tự nhiên, ngay cả đi vệ sinh đều bị anh ôm đi.

Cố Dĩnh Chi vô cùng thích cháu gái mới sinh, mỗi ngày đều đến thăm vài lần, thái độ đối với Giản Tang Du cũng càng ngày càng thân thiết.

Thiệu Chính Minh dẫn Mạch Nha đi vào, Mạch Nha bỉu môi không thích nhìn cái giường nhỏ ở xa xa, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của em, xem thường nói:” Xấu chết đi được, đó là em gái của con sao?.”

Thiệu Khâm vỗ vỗ đầu con trai, nghiêm túc trả lời:” Trước đây con cũng như vậy đó.”

Mạch Nha nghi ngờ nhìn bánh trôi nhỏ vài lần, chắc như đinh đóng cột không nhận: ” Không thể nào, một chút ấn tượng con cũng không có, ba không được bôi nhọ con.”

Thiệu Khâm:”…………”

Giản Tang Du gọi con trai đến bên giường, lấy tay bánh trôi nhỏ đưa tới trước mặt Mạch Nha, dịu dàng dỗ dành: ” Mạch Nha nắm tay em thử xem.”

Mạch Nha chần chờ, cẩn thận quan sát bàn tay nhỏ kia. Nó nhỏ đến khó tin, móng tay cũng có chút xíu. Trong lúc Mạch Nha còn đang do dự, bàn tay của bánh trôi nhỏ đã cầm ngón tay của nó.

Mạch Nha nhìn ngón tay nhỏ của mình bị bàn tay nho nhỏ nắm, trừng mắt ngạc nhiên. Khuôn mặt được bao bọc ở trong kia xừa xấu vừa có nhiều nếp nhăn, nhưng lại cười với nó, thật sự là không đáng yêu!

Nhưng Mạch Nha cảm nhận được cảm giác từ bàn tay nhỏ nhắn kia, nếu như muốn đánh em bé, em bé cũng không đánh lại được, vậy chờ khi nào em bé lớn lên mới đánh, dù sao cũng còn nhiều thời gian!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK