Từ lúc bọn họ bắt đầu thư từ qua lại, trong những bức thư mà Mạch Nha gửi cho cô luôn nhắc tới tên của cô bé này. Cho nên lần đầu tiên gặp Diệp Ân, Trần Úc đã không nhịn được lén quan sát đánh giá cô gái đó.
Cô gái này hoàn toàn bất đồng với cô, là một cô gái khả ái, gương mặt rất xinh đẹp.
Trong trí nhớ có hạn của cô, cô chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp hơn Diệp Ân. Cùng hình ảnh cô bé và Mạch Nha đứng chung một chỗ cũng rất hài hòa, thoạt nhìn rất xứng đôi.
Thỉnh thoảng Diệp Ân lại nổi tính trẻ con giận dỗi. Trần Úc đã nhìn thấy rất nhiều lần. Lúc cô bé tức giận khuôn mặt nhỏ luôn phồng lên ửng hồng. Đôi mắt đen nháy như phủ một tầng sương mỏng nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng êm ái.
Mạch Nha cũng không phải là một chàng trai trầm tính. Cậu có thể nổi cơn lên chỉ vì một chút chuyện không hài lòng, cho nên Trần Úc biết Mạch Nha thật sự rất thích Diệp Ân .
Bởi vì cậu luôn vô điều kiện nuông chiều Diệp Ân. Lúc Diệp Ân tức giận cậu sẽ nhỏ giọng dỗ dành cô bé. Lúc nói chuyện với cô bé vẻ mặt của cậu luôn chú tâm, giọng nói trầm ấm dễ nghe. Cậu rất khi dịu dàng với ai như vậy.
Trần Úc luôn không quá thân mật với Diệp Ân. Nhưng vì quan hệ với Mạch Nha, theo bản năng cô cũng sẽ đối xử tốt với Diệp Ân. Thỉnh thoảng, sâu trong nội tâm cô lại có một chút hâm mộ. . . .
Ở nhà họ Thiệu cô vẫn duy trì thái độ cẩn thận như cũ. Đối với mỗi người đều tốt đến mức khiến họ không khỏi suy nghĩ. Mạch Nha biết đây là phương thức biểu đạt sự cảm kích của Trần Úc. Cậu vốn muốn nói cô không cần phải làm như vậy. Nhưng sau đó lại chậm rãi thản nhiên đón nhận. Cậu yêu cầu càng nhiều, Trần Úc càng không được tự nhiên.
Chẳng thà cô tự lo cho cuộc sống của mình còn hơn.
Quan hệ của Trần Úc và Mạch Nha vưa giống người thân vừa giống như bạn bè. Thỉnh thoảng hai người cũng đùa giỡn giống như những bạn bè cùng trang lứa. Nhưng vẫn luôn có gì đó không tự nhiên. Mạch Nha không biểu hiện sự dịu dàng giống như lúc dỗ dành Diệp Ân, thậm chí có lúc còn thể hiện tất cả tính cách trước mặt Trần Úc.
Có lẽ giữa người và người chính là như vậy, luôn luôn vô tư bộc lộ tính cách với một người.
Vì cảnh ngộ lúc nhỏ nên tính tình của Trần Úc luôn lạnh lùng khép kín. Cô không giỏi biểu đạt tình cảm của mình. Lúc nào cũng chỉ lặng lẽ ở bên cạnh chăm sóc người khác. Có những khuyết điểm của người khác mà không ai chịu được, thì đối trong mắt cô đôi khi nó chỉ là chuyện nhỏ. Nhịn một chút rồi mọi thứ đều trôi qua.
Cho nên, sau hai năm Mạch Nha đã bị Trần Úc làm hư. Mọi tính xấu của cậu đều dùng với Trần Úc, còn dịu dàng cậu đều để lại cho Diệp Ân .
Cuộc sống như vậy làm cho ai cũng cảm thấy không ổn. Ngay từ đầu Mạch Nha cùng Diệp Ân luôn chìm đắm trong tình yêu của mình. Trong suốt quá trình yêu nhau cũng trải qua nhiều lần cãi vã ồn ào. Mà rõ ràng người ngoài cuộc như Trần Úc cũng bị liên lụy.
Nhưng Trần Úc vẫn rất vui vẻ, thấy Mạch Nha cùng Diệp Ân hòa thuận. Cô cũng vui hơn bất cứ ai. Mặc dù đêm khuya tĩnh lặng . . . . . . trong lòng luôn có một nơi rất đau đớn.
***
Lúc cô học lớp 11, Thiệu Khâm dẫn Giản Tang Du và bánh trôi nhỏ đi Nhật Bản trượt tuyết. Lúc này chính là thời điểm quan trọng nhất trong thời trung học của Mạch Nha và Trần Úc. Kết thúc năm học chưa được bao lâu thì trường học đã bắt đầu học thêm. Cho nên trong nhà chỉ còn Mạch Nha và Trần Úc.
Lúc đi Giản Tang Du hơi lo lắng, nhiều lần lặng lẽ hỏi Thiệu Khâm: “Để bọn chúng ở nhà một mình sẽ không có chuyện gì chứ?”
Thiệu Khâm cau mày nghĩ rất lâu mới hiểu được ý của vợ, không nhịn được cười nói: “Đứa trẻ mười bảy tuổi thì có thể làm được gì chứ?”
Giản Tang Du trừng mắt nhìn anh : “Lúc anh mười bảy tuổi đã rất giỏi giang làm nhiều chuyện tốt rồi đấy thôi!”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Thiệu Khâm hiện lên vẻ lưu manh. Anh cười xấu xa, ôm Giản Tang Du thấp giọng bên tai phụ họa: “Thì ra, trong mắt em lúc anh mười bảy tuổi đã rất có khả năng rồi sao.”
Mặt Giản Tang Du nóng bừng lên, nhéo vào hông của anh: “Em chỉ lo con trai di truyền bản tính lưu manh của anh thôi!”
Trên thực tế, Mạch Nha không dư thừa tâm tư với Trần Úc. Mặc dù trong nhà chỉ có cậu và Trần Úc, cậu cũng chưa từng có nhận thức rằng có một cô gái kế bên phòng của mình.
Trong nhận thức của cậu, Trần Úc giống như một người thân trong gia đình.
Mỗi ngày, Trần Úc đều dậy từ sớm làm bữa sáng, sau đó mới lên gọi Mạch Nha dậy. Mạch Nha ngủ rất ít khi khóa cửa, Trần Úc trực tiếp mở cửa là có thể đi vào.
Chuyện như vậy Mạch Nha cũng đã quen, cho đến —— ngày đó.
Hôm đó lúc Trần Úc lên gọi Mạch Nha cũng không có gì kì lạ, tư thế ngủ của Mạch Nha rất khó coi, khuôn mặt thanh tú chôn vào gối, đôi lông mày lộn xộn nhướng cao.
Trần Úc theo quán tính đi tới cửa sổ kéo rèm, cậu thiếu niên trên giường túm lấy chăn trùm kín cả mái tóc lộn xộn đen nhánh của mình.
Trần Úc đi tới lay người cậu hai cái, Mạch Nha không trả lời. Trần Úc đứng ở bên giường gọi to mấy tiếng cũng không thấy cậu phản ứng, cuối cùng khoanh tay nói: “Tôi lật chăn lên nhé.”
Tối hôm qua Mạch Nha mải xem ngôi sao NBA đến tận nửa đêm, nên giờ đầu óc trở nên mơ màng, cậu buồn bực lầm bầm trong chăn: “Năm phút nữa.”
Trần Úc liếc nhìn thời gian, nếu ngủ thêm chút nữa sẽ trễ mất. Cô cúi người nâng góc chăn của Mạch Nha lên. Một làn không khí lạnh tràn vào, Mạch Nha mở đôi mắt đen ra, giọng nói mơ màng khàn khàn: “Đừng làm ồn.”
Trần Úc làm gì có hơi sức mà để ý tới lời cảnh cáo không có tính uy hiếp này của cậu. Từ trước tới giờ tự chủ của cô vô cùng tốt, cô không nói hai lời liền lôi cả cái chăn ra.
Trời đông giá rét, tối hôm qua lúc đi ngủ Mạch Nha đã tắt điều hòa. Bây giờ đột nhiên bị không khí lạnh ùa vào trong phòng, cậu nhắm hai mắt đưa tay đi mò chăn, giật mạnh lấy góc chăn vừa bị cô kéo ra.
Hai năm nay mặc dù Trần Úc đã đầy đặn hơn trước một chút. Nhưng dù thế nào thể lực làm sao có thể so sánh với một cậu thiếu niên thường xuyên luyện tập được. Chỉ cần một chút sức của cậu cả người cô lẫn chăn đều nằm gọn trong ngực Mạch Nha.
Mạch Nha mới vừa ôm lấy chăn liền phát hiện có chuyện gì không đúng lắm, mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt hoảng hốt của Trần Úc.
Hai người nhìn nhau, tim Trần Úc đập mạnh. Bình thường cô cũng chưa bao giờ dám quan sát kĩ khuôn mặt của Mạch Nha, bây giờ lại được nhìn rõ tới từng chi tiết, ngay cả đôi lông mày tinh xảo của cậu cũng thấy rất rõ.
Thì ra lớn lên Mạch Nha rất giống chú Thiệu. Bây giờ các nét trên khuôn mặt cũng hiện rõ hơn, nhìn rất đẹp.
Trần Úc mím môi, chuẩn bị rời khỏi lồng ngực của cậu.
Cả người Mạch Nha cũng không được tự nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu chạm vào một cô gái khác ngoại trừ Diệp Ân. Lúc này cậu đang ôm chặt cô trong ngực mới phát hiện trên người Trần Úc có một mùi hương thơm mát, thân thể cô lại quá mềm mại.
Rất nhanh cậu liền cảm thấy mình ổn, bộ phận kia trong người mình có phản ứng. Cậu khó tin trợn to đôi mắt. Đột nhiên cậu cảm thấy chột dạ, đây là người nhà của cậu, sao cậu lại có thể có cảm giác này được?
Lúc đó cậu vẫn chưa hiểu, ở tuổi đó thì đây là phản ứng bình thường, hơn nữa lại đang là sáng sớm. Nhưng Mạch Nha cảm thấy rất đáng xấu hổ, cậu lập tức giống như cầm vật gì đó nóng bỏng tay liền đẩy Trần Úc ra.
Trọng tâm của Trần Úc không vững khiến cho cô ngã xuống sàn nhà, cú ngã mạnh làm sàn nhà vang lên một tiếng lớn.
Trong khoảnh khắc đó Trần Úc không cảm thấy đau về thể xác mà thấy trong lòng có một chỗ nào đó nhói lên.
***
Hai ngày sau đó Trần Úc chỉ đứng xa xa ở cửa gọi cậu rời giường. Mạch Nha cũng không còn dám ngủ nướng nữa. Hai người trầm mặc ăn điểm tâm. Trên đường tới trường họ cố ý đi cách xa nhau. Ngay cả khi ở cùng một chỗ cũng cố ngồi cách xa nhau.
Tình huống khó xử như vậy cứ kéo dài cho tới khi Thiệu Khâm trở về. Có bánh trôi nhỏ ở giữa làm cầu nối, cuối cùng Mạch Nha và Trần Úc cũng nói với nhau vài câu không mặn không nhạt.
Hiện tại quan hệ của Mạch Nha và Diệp Ân đã rất tốt. Trong lòng Giản Tang Du và Thiệu Khâm cũng biết rõ, chỉ cần không ảnh hưởng tới học tập thì bọn họ cũng sẽ không ngăn cản. Cho nên thỉnh thoảng Diệp Ân có tới nhà làm khách, quan hệ với mọi người trong nhà cũng rất hòa hợp.
Trần Úc giúp Giản Tang Du ở phòng bếp nướng bánh ngọt, nghe được tiếng Mạch Nha và Diệp Ân ở phòng khách đùa giỡn với bánh trôi nhỏ, nhiều lần làm bơ rơi vãi khắp phòng. Cuối cùng Giản Tang Du cảm thấy không ổn nên sai cô mang nước trái cây lên nhà.
Lúc cô bước ra ngoài không thấy Mạch Nha và Diệp Ân ở phòng khách, bánh trôi nhỏ cầm quả táo cắn từng miếng, miệng bình thản trả lời: “Họ đang ở trong phòng anh trai chơi điện tử.”
Trần Úc do dự không biết có nên mang nước trái cây lên hay không, cuối cùng lặng lẽ lên lầu. Lúc nhìn thấy cửa phòng chỉ khép một nửa thì thở phào nhẹ nhõm. Đôi dép nhung dẫm trên thảm lông không phát ra tiếng động. Bàn tay vừa giơ lên ngay lập tức cứng lại, dừng giữa không trung.
Ngón tay thon dài của Mạch Nha đang nắm lấy chiếc cằm thon gầy của Diệp Ân, khẽ nâng mặt cô bé lên, cúi đầu dùng sống mũi nhẹ nhàng cọ sát vào chóp mũi của cô, vuốt ve cánh môi của cô như có như không.
Trần Úc biết chuyện này rất bình thường, bình tĩnh xoay người, lúc xuống lầu mới phát hiện tay mình đang run.
Cô thừa nhận mình ở đây thêm mỗi một khắc thật quá khó, không nên tin vào một câu nói đùa “Sau này cô hãy theo tôi.” của một cậu thiếu niên. Đúng vậy một đứa trẻ 14 tuổi thì có biết gì đâu, hơn nữa cô như vậy . . . . . . Lấy cái gì để so sánh với Diệp Ân đây?
Sau đó Trần Úc vẫn đối xử tốt với Mạch Nha và Diệp Ân và với người nhà họ Thiệu vẫn như cũ. Cô rất giỏi giấu diếm nội tâm của mình. Những chuyện như vậy cô đã biết từ khi còn bé lúc đi học tới ở nhà bác, bị anh họ khi dễ. Cô khổ sở cũng tốt, vui vẻ cũng được, nhưng thật ra cũng chẳng có ai quan tâm.
Cần gì phải bày ra dáng vẻ sầu não để làm mọi người phiền lòng chứ?
Lúc học lớp mười hai quan hệ của Mạch Nha và Diệp Ân càng thắm thiết hơn. Đại khái đã bước vào giai đoạn yêu đương nồng nhiệt. Ngược lại quan hệ của Trần Úc và Mạch Nha lại càng lúc càng xa, ngay cả giờ đi học hay tan học bọn họ cũng không đi cùng nhau nữa.
Buổi tối trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, đêm hè ở thành phố N luôn rất nóng bức, Trần Úc mới vừa tắm rửa xong chuẩn bị ngủ, bánh trôi nhỏ lặng lẽ chui vào trong phòng cô, xịu mặt nói: “Chị à, anh trai vẫn chưa về.”
Ngực Trần Úc rất nhanh giống như bị thứ gì đó rất bén nhọn đâm vào. Cô mỉm cười ôm bánh trôi nhỏ đặt lên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô bé: “Buổi tối anh trai sẽ về thôi.”
“Nhưng đã sắp 1 giờ rồi, mà chủ nhật rõ ràng không đi học mà đúng không?”
Trần Úc nhìn cô bé trước mặt, bánh trôi nhỏ vô cùng quấn quýt Mạch Nha, mỗi buổi tối đều phải hôn chúc ngủ ngon nếu không thì sẽ ầm ĩ không chịu ngủ.
Bây giờ Trần Úc đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở thành phố, bao gồm cả những suy nghĩ khác nhau giữa cô và những đứa trẻ thành phố. Mười tám tuổi, cô hiểu hai người trưởng thành yêu nhau đến lúc tình nồng ý mật, thì phải xảy ra chuyện gì.
Cô không biết nên giải thích thế nào với bánh trôi nhỏ, chỉ nói: “Cục cưng ngủ chung với chị nhé, chị rất lạnh.”
Bánh trôi nhỏ nghi ngờ nhìn cô : “Bây giờ là mùa hè mà.”
Trần Úc mím môi cười không trả lời, giấu nhẹm những tính toán trong mắt vào lòng.
Ngủ đến tận nửa đêm bỗng có tiếng điện thoại vang lên, đây là Thiệu Khâm mua cho cô để tiện liên lạc. Mơ màng tỉnh dậy cô thấy rõ số điện thoại của Mạch Nha, thấy kì lạ cô bắt máy.
Cô còn chưa kịp nói, bên kia đã truyền đến giọng nói say khướt của Mạch Nha, giọng chàng trai bị vỡ lúc dậy thì, âm sắc thô nhưng trầm ấm : “Úc à, tới đón tôi đi.”
***
Lúc Trần Úc chạy tới quán bar đã thấy Mạch Nha đang nửa ngằm ghế salon. Áo khoác bị ném sang một bên, lưng dựa vào tường. Mấy chiếc cúc áo trên người cậu bị cởi bỏ, trong ánh sáng mờ mờ có thể nhìn thấy rõ xương quai xanh và hầu hết bộ ngực cường tráng của cậu.
Trần Úc không có thói quen đi tới những nơi hỗn tạp đầy mùi rượu như vậy. Cô trầm mặc đi đến đỡ Mạch Nha đứng lên. Mạch Nha mơ mơ màng màng nhìn cô, cười trầm ấm: “Sao cô lại nghe lời tôi như vậy.”
Trần Úc không để ý đến cậu, ráng gượng hết sức đỡ cậu dậy. Hiện tại Mạch Nha đã cao tới 1m8, cả người rắn chắc nặng nề. Gương mặt Trần Úc cọ vào ngực cậu, bị làn da nóng hổi của cậu thiêu đốt đỏ ửng cả lên.
Vài sợi tóc rơi ra khỏi chiếc đuôi ngựa được buộc cao lên trong lúc cô chật vật đung đưa lắc lư chạm vào ngực cậu.
Mạch Nha nheo mắt nhìn cô, đôi mắt càng ngày càng u tối hơn. Trần Úc ngẩng đầu trừng cậu một cái: “Cậu cũng cố mà đứng lên đi——”
Câu nói kế tiếp của Trần Úc đã bị bao phủ dưới đôi môi của Mạch Nha. Bỗng nhiên cậu hé môi đưa đầu lưỡi dò xét đi vào trong miệng cô. Trần Úc đứng im bất động, toàn thân giống như biến thành hòn đá càng ngày càng cứng ngắc.
Mạch Nha giữ lấy khuôn mặt của cô càng lúc càng hôn mãnh liệt.
Chiếc lưỡi cậu linh hoạt đùa nghịch trong miệng cô, hấp thụ hơi thở sạch sẽ của cô. Trần Úc nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen gần trong gang tấc kia, càng ngày cô càng không hiểu biểu cảm trong đôi mắt ấy.
Nụ hôn này kéo dài hơi lâu. Cho đến lúc bàn tay Mạch Nha không tự chủ chạm vào móc áo trong của cô, Trần Úc rồi mới hoàn hồn từ trong kinh ngạc, cố thu đầu lưỡi của mình về.
Đôi mắt say khướt của Mạch Nha lờ đờ đầy sương mù nhìn cô, có chút mê hoặc, lại có những tình cảm khác mà cô xem không hiểu.
Hơi thở của Trần Úc hỗn loạn nắm chặt quả đấm. Nhưng Mạch Nha mở miệng nói chuyện trước. Cậu hỗn loạn cười ra tiếng, có chút tự giễu nói: “Có phải tôi rất ngu ngốc mới không nhận ra người ta có thích tôi thật hay không? Nếu không sao cô ấy lại dễ dàng không cần đến tôi, nói xuất ngoại là đi ngay.”
Sau đó Trần Úc mới biết Diệp Ân muốn đi Mĩ, cô bé muốn Mạch Nha cùng đi. Nhưng từ nhỏ Mạch Nha đã có lý tưởng giống Thiệu Khâm, muốn làm một quân nhân.
Trần Úc không biết nên an ủi Mạch Nha thế nào. Lần đầu tiên Diệp Ân vứt bỏ Mạch Nha, nụ hôn đầu của cô cũng không còn. Lúc đó Trần Úc cũng không biết còn có thể có lần thứ hai nữa không. . . . . .Nhưng cô đã hoàn toàn không có cách nào rút lui khỏi chuyện của hai người nữa rồi.