Mạch Nha hoàn toàn không để ý Diệp Ân nói gì. Mắt nhìn chằm chằm vào cái cửa thang máy đã đóng lại, một lúc sau bỗng nhiên xoay người nói với cô:”Bạc Diệc Nam sắp đến rồi, anh có việc đi trước nên không tiễn em được.”
Diệp Ân ngạc nhiên trợn mắt nhìn, nhớ tới Trần Úc ở trong thang máy, bất giác cô há miệng ngạc nhiên: “Anh và Trần Úc…….”
Vừa rồi cô hơi quá phấn khởi khi đến thăm Mạch Nha, nên quên không chú ý đến hành động của cô, bây giờ nghĩ lại hình như không thích hợp.
Mạch Nha chuẩn bị xoay người, nghe thấy lời của cô dừng lại một chút, nói thật: “Anh và cô ấy đã kết hôn.”
Diệp Ân kinh ngạc trợn mắt to. Ngoài cảm giác kinh ngạc, quả thật bên trong còn xúc động hơn, nhưng không có cảm giác đau lòng. Cô thoải mái cong cong khóe môi:” Khó trách anh thoải mái như vậy khi đồng ý giúp em mua quà cho Diệc Nam, Trần Úc rất thích hợp với anh.”
Khuôn mặt Mạch Nha hơi xúc động. Nhưng mà nghĩ đến tình trạng hiện nay của mình và Trần Úc, trong lòng không thể thoải mái được:”Anh đi đây.”
Trước hết Mạch Nha chuộc lại những chiếc lắc Trần Úc cầm. Khi cậu nhìn thấy Trần Úc mang những thứ đó vào tiệm, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Trong phút chốc cậu hận không thể xông lên làm cho cô gái ngốc đó thức tỉnh. Cậu khiến cho cô không có cảm giác an toàn vậy sao? Cô thà làm như vậy chứ không thèm mở miệng nói với cậu. Tình cảm nhiều năm của cậu với cô, cuối cùng được xem là gì?
Trên đường về, tiện thể Mạch Nha đi chuyển khoản cho Trần Bưu. Lần trước cậu mở di động của Trần Úc tìm được số điện thoại của cửa hàng sợi tổng hợp của Trần Bưu, vẫn chờ Trần Úc mở miệng nói với mình. Bây giờ nhìn hai cái lắc kia cậu liền muốn sôi máu lên não, chờ hồi phục tâm trạng một chút cậu mới lái xe về nhà, cậu sợ mình không khống chế được sẽ nổi điên lên.
Về tới lại thấy Trần Úc không có nhà, Mạch Nha nóng nảy đi tới đi lui trong phòng ngủ của mình.
Trong lòng cậu rất khó chịu, giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim cậu, làm cho cậu không thở được.
Cậu vẫn tin chắc rằng Trần Úc có tình cảm với mình, cho dù bình thường cô hướng nội như thế nào, cô đều ngoan ngoãn chăm sóc cậu. Nhưng mà giờ phút này cậu mới phát hiện, có lẽ tính cách này của Trần Úc là theo bản năng. Cô đều làm như vậy với mỗi người trong Thiệu gia, suy nghĩ kỹ thì đối với cậu cũng không có đặc biệt hơn.
Cậu vẫn cho là cô yêu cậu. Nhưng nếu là tình yêu, vì sao có thể thản nhiên như vậy khi nhìn cậu đi chung với Diệp Ân, chẳng hề có phản ứng gì cả?
Mạch Nha càng nghĩ càng sợ, cậu bắt đầu không tự tin, Trần Úc có yêu cậu không? Vì sao cậu cảm thấy bản thân cậu giống như một đứa bé xấu tính, càn quấy được cô dễ dàng bao dung tha thứ, nhưng chưa từng ngọt ngào yêu thương…
Trái Tim Mạch Nha bắt đầu thắt chặt đau đớn. Cậu chống trán khó chịu cúi người xuống. Cậu ngồi rất lâu trên ghế sô pha, lâu đến không biết từ lúc nào ánh trăng ngoài cửa sổ đã rọi vào phòng.
Trần Úc vẫn chưa trở về.
***
Cậu lấy điện thoại ra gọi cho cô, điện thoại tắt máy. Mạch Nha nằm trên giường nhìn lên trần nhà, trong đầu nhớ lại nhiều năm qua lại với Trần Úc. Cậu ngạc nhiên khi phát hiện bản thân mình luôn nhớ rõ từng chuyện đã qua.
Lúc mới tới Thiệu gia, cô vẫn chưa hết hoảng sợ, bình thường cô cư xử rất tinh tế, dịu dàng. Ở trên giường cô đều rất cẩn thận. Trong lòng Mạch Nha rất khó chịu khi nhớ đến từng chuyện một.
Lúc trước cậu muốn Thiệu Khâm nhận nuôi Trần Úc vì muốn tốt cho cô. Cậu muốn Trần Úc trở thành một cô gái cởi mở lạc quan, nhưng cuối cùng thì sao? Càng ngày Trần Úc càng gầy, càng ngày càng trầm tĩnh, tất cả đều ngược lại với mục đích ban đầu.
Khi gặp khó khăn, cô vẫn kiên cường chịu đựng một mình. Lúc cô bất lực, lúc cô băn khoăn, chắc chắn vô cùng sợ hãi.
Mạch Nha nhớ đến cô, cố gắng nhắm mắt lại.
Cậu quá ích kỷ, cũng quá vô lại. Cuộc đời của Trần Úc vì cậu mà đã đi trật quỹ đạo, cuối cùng cũng vì cậu mà trở nên rối loạn.
Nếu lúc trước cậu không ích kỷ, Trần Úc đã tìm được một người đàn ông thật lòng yêu thương cô___
Nghĩ đến dây Mạch Nha hận không thể đánh chết mình. Vì sao cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ thật sự nhìn Trần Úc một lần? Cũng không bỏ nhiều thời gian suy nghĩ đến cô. Trước kia cậu yêu Diệp Ân, toàn bộ thời gian đều nghĩ tới cô ấy, nhưng chưa từng có cảm giác khó chịu như thế. Có lẽ Diệp Ân đã giày vò tình yêu của anh quá lâu , khiến cho cảm giác của anh chỉ còn sự tê liệt.
Nhưng mà Trần Úc thì sao?
Mạch Nha vẫn chưa hề suy nghĩ sâu xa đến cảm giác của cậu đối với Trần Úc. Cậu cảm thấy Trần Úc sẽ luôn ở cạnh cậu, khi cậu cần ấm áp Trần Úc sẽ dịu dàng ôm cậu, mặc cho cậu cần gì cứ lấy.
Vì sao cậu lại muốn Trần Úc sẽ mãi ở bên cạnh mình nhiều hơn nữa?
Bây giờ nhớ lại, tim của cậu đã bắt đầu đau đớn. Khi còn nhỏ Trần Úc đã khiến cậu đau lòng, đến trưởng thành cũng như vậy.
Cậu vẫn cho rằng đây là sự thương hại, nhưng mà không biết từ lúc nào cảm giác đã thay đổi…………Cảm giác sự tồn tại của Trần Úc ở bên cạnh cậu quá thấp, nhưng mà nó đã từ từ thấm vào trong xương tủy của cậu. Thứ tình cảm này quá lu mờ nên cậu đã không phát hiện được.
Úc không phải đồ dự phòng, lại càng không phải là người cậu tùy tiện tìm làm thế thân. Lúc trước bỗng nhiên cậu nghĩ ra ý muốn kết hôn là vì lo sợ. Cậu ghen tị, cậu không thể không thừa nhận sâu trong nội tâm của cậu vẫn sợ Trần Úc rời khỏi cái nhà này, sợ Trần Úc lập gia đình, gả cho người đàn ông khác.
Nếu sự thật diễn ra như vậy, tim của cậu sẽ thật sự bị hổng một lỗ lớn.
Mạch Nha mở đôi mắt đen nhánh nhìn phòng ngủ quen thuộc. Cơ thể cậu nằm trơ trọi trên chiếc giường lớn. Lần đầu tiên cậu cảm thấy buổi tối lạnh lẽo cô đơn đến thế..
Lúc Mạch Nha xuống lầu, Giản Tang Du và bánh trôi nhỏ đang ở trong bếp trộn salad hoa quả. Mạch Nha thong thả đi qua đi lại, nhẫn nại nhiều lần, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi mẹ:” Mẹ, Úc đâu?”
Giản Tang Du và bánh trôi nhỏ cùng nhau nhìn cậu. Trong mắt dường như hơi ngạc nhiên: “Con bé nói về nhà thăm cha mẹ mình, nó không nói với con à?”
Mạch Nha đứng tại chỗ, vẻ mặt thừ ra.
“Con bé nói vốn là muốn cùng con đi, nhưng mà hơn hai ngày nữa con phải trở về doanh trại.” Giản Tang Du cũng không ngẩng đầu lên nói tiếp, hoàn toàn không chú ý sắc mặt con trai u ám sa sầm.
Bánh trôi nhỏ nằm bò lên bàn ăn bĩu môi: “Anh tệ quá, từ lúc kết hôn đến giờ cũng chưa về thăm nhà cùng chị dâu? Người trong thôn sẽ cười chị dâu, em xem TV đều thấy diễn như vậy.”
Tay Mạch Nha để trong túi quần nắm càng chặt, cuối cùng mang vẻ mặt lo âu đi lên lầu.
Bỗng nhiên Giản Tang Du kêu cậu lại: “Đúng rồi, hình như con bé để lại cho con thứ gì đó ở thư phòng.”
Tim Mạch Nha đập hơi nhanh. Bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, Trần Úc không nói một tiếng đã trở về nhà……………Để lại cho cậu vật gì đây?
Mạch Nha đi nhanh lên lầu, khi đẩy cửa thư phòng không thấy có vật gì, trên trán đều đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cậu đi đến trước bàn học nhìn chằm chằm vào một tờ giấy mỏng nhạt.
Cậu đã rất quen thuộc với nét chữ xinh đẹp rõ ràng của Trần Úc. Chỉ là nội dung ở trên thư, vì sao cậu đọc chẳng hiểu gì cả?
“Y Hàm, cám ơn anh đã để cho em thực hiện giấc mơ một cô bé lọ lem biến thành công chúa. Bây giờ công chúa thật sự đã trở lại, cô bé lọ lem cần phải ra đi. Từ lúc bắt đầu chúng ta đã sai. Có miễn cưỡng cũng không thể nào đi đến kết cục đúng đắn. Nếu có thể, em thà rằng anh vẫn là “em trai” của em, ít nhất chúng ta chưa từng lãng phí tình cảm đơn thuần đó.”
“Em muốn bình tĩnh một khoảng thời gian, cẩn thận suy nghĩ tương lai của mình, cũng muốn nghĩ lại tương lai của chúng ta, anh đừng lo lắng.”
Mạch Nha đứng trước bàn học, gió đêm thổi qua khuôn mặt trắng xanh của cậu, nghĩ lại tương lai của bọn họ…….Tương lai của bọn họ có cái gì để suy nghĩ nữa? Bây giờ không phải rất tốt sao?
***
Cả đêm Mạch Nha đều nằm mơ. Mơ thấy ở cái thôn trong núi kia, nhớ về tuổi thơ của cậu và Trần Úc. Bỗng nhiên hình ảnh lại không ngừng nghịch chuyển. Trần Úc gả cho người khác, một người mà cậu hoàn toàn không biết. Trần Úc lại sinh cho người kia một đứa bé, nhìn thấy cậu, lúc đó cười một nụ cười quen thuộc ngọt ngào với cậu, cô kêu cậu là “em trai”.
Mach Nha sửa lời cô, lớn tiếng la hét:” Không được gọi anh là em trai.”
Nhưng mà Trần Úc vẫn cười, bỗng nhiên mặt không chút thay đổi lạnh lùng trả lời:” Vậy gọi anh là gì?”
Mạch Nha đau thương mang theo chút chờ đợi, cậu nói:” Úc, gọi anh là ông xã.”
Khóe môi Trần Úc lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, nhìn cậu bằng vẻ mặt kinh thường: “Không phải anh đã có Diệp Ân của anh rồi sao?” Trần Úc nói xong liền bước đi không quay đầu lại. Bóng dáng của cô càng ngày càng mờ ảo, dần dần mất hút giữa sương mù của núi rừng, chỉ còn lại một mình cậu bị lạc trong rừng rậm.
Đột nhiên Mạch Nha ngồi bật dậy khỏi giường. Căn phòng tối đen khiến lòng cậu càng sợ hãi. Cậu vuốt cái trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cậu hoảng sợ nhìn cái gối bên cạnh, từ từ nằm xuống, vùi mặt vào trong gối, nơi đó vương vấn mùi hương đặc biệt trên người Trần Úc, nhẹ nhàng, sạch sẽ, có một không hai.
Cậu dựa vào mùi hương còn lại ấy dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cậu liền mua vé máy bay đi về quê của Trần Úc.
Đã vài năm chưa từng tới miền núi này, nhà của gia đình Trần Úc đã thay đổi, đặc biết chói mắt trong cái thôn nghèo nàn. Ngôi nhà nhỏ màu trắng có thể nhìn ra được tiền xây dựng vô cùng tốn kém. Cậu có thể tưởng tượng những năm này Trần Úc gửi về cho gia đình cũng không ít tiền. Trước giờ cậu không biết những thứ này.
Mạch Nha hít vào một hơi, gõ cửa.
Người mở cửa chính là em trai của Trần Úc – Trần Long. Trần Long hơi lộ ra một chút biểu cảm kinh ngạc, rất nhanh liền khiêm tốn mời cậu vào nhà.
Ngô Xuân Mai và Trần Bưu cũng ở nhà, nhìn thấy cậu đều kinh ngạc như nhau.
Mạch Nha đảo mắt nhìn khắp nhà, không thấy Trần Úc, tâm trạng đột nhiên có chút khẩn trương:” Úc đâu?”
“À, chị của em đi rừng trúc đào măng rồi.” Trần Long lấy ra một bao thuốc lá Ngọc Khuê, rút ra một điếu chuẩn bị đưa cho Mạch Nha. Mạch Nha phất tay ý bảo không cần lấy ra, đứng dậy đi ra ngoài, “Con đi tìm cô ấy.”
“Cần em dẫn đường không?” Ở phía sau Trần Long nói nịnh nọt, Mạch Nha không hề để ý tới cậu ta.
Ngô Xuân Mai cau mày nhìn bóng lưng của cậu, thì thào nói nhỏ: “Chuyện gì đã xảy ra, không phải Úc bị bọn họ đuổi về sao?”
Trần Long cười phủi phủi khói bụi, cà lơ phất phơ ngồi trên ghế sô pha, gác chéo chân lên: “Con đã nói quân nhân không thể ly hôn. Nếu ly hôn làm sao anh ta tiếp tục con đường làm quan, mẹ nó, thiệt là khéo lo.”
Ngô Xuân Mai mấp máy môi, khuôn mặt hơi lo lắng:” Cậu ta chỉ vì sự nghiệp tương lai, vậy…….”
Trần Bưu lườm bà một cái, khinh thường nói:” Bà biết cái gì, người thành phố đều như vậy. Bà thật đúng là trông cậy vào ai cùng ai sống cả đời, cũng là Úc ngốc, muốn tôi còn phải dạy nó làm sao cho tốt. Có thể kiếm một khoản thì đỡ một khoản, tương lai có thể làm vợ hai ,vợ ba của người ta, nó cũng không đến mức thiếu thứ gì.”
Ngô Xuân Mai im lặng thở dài, đứng dậy đi vào bếp: “Tôi đi xem còn đồ ăn gì không.”
“Giết con gà đi.”
Mạch Nha dựa theo trí nhớ mơ hồ đi vào rừng trúc. Từ khi đến nơi đây, ký ức ngắn ngủi của cậu và Trần Úc càng ngày càng rõ ràng. Lá trúc xanh biếc rì rào trên đầu, chóp mũi còn thơm mùi bùn đất tươi mát.
Mạch Nha đi thêm một đoạn nữa liền nhìn thấy Trần Úc ngồi xổm phía dưới hàng trúc, đang cầm cái cuốc nhỏ đào măng.
Mái tóc dài đen tuyền bị buộc cao lên, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài. Cả người ngồi đó lại cô đơn mỏng manh dễ vỡ. Ngực Mạch Nha đang đập điên cuồng, từng bước trầm ổn đi qua.
Trần Úc cũng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy cậu.
Đôi mắt trong vắt của cô hơi kinh ngạc, rất nhanh lại phục hồi vẻ lạnh nhạt như trước, bình tĩnh đứng dậy, khóe môi cong lên:” Sao anh lại tới đây?”
Mạch Nha bị bộ dạng cố gắng ngụy trang của cô làm cho đáy mắt nóng lên. Cậu đã bị bộ dạng lạnh nhạt này lừa gạt quá nhiều năm, vẫn cho là cái gì cô cũng không để ý, cái gì cũng không sợ.
Thực ra……Rõ ràng là cô yếu ớt không chịu nổi đả kích.
Cậu bước qua, giữ chặt cái gáy của cô hôn lên mãnh liệt.
Trần Úc ngạc nhiên đẩy anh:” Đừng, tay em dơ.”
“Không sao”. Mạch Nha ngậm môi cô mút ngấu nghiến, kéo tay đang buông thõng của cô ôm lấy eo mình, cúi đầu phát ra một tiếng than nhẹ,” Úc, Úc của anh.”