Hơn nữa đối mặt với sự kháng cự, giãy giụa của Giản Tang Du, tình cảm anh cố gắng đè nén rốt cuộc lại như trận đại hồng thủy tuôn trào làm lu mờ lý trí của anh trong khoảnh khắc.
Sự kiên nhẫn chờ đợi của anh cũng chỉ đổi lấy là sự cự tuyệt của Giản Tang Du.
Tại sao không thể là anh?
Thiệu Khâm không để ý tới việc Giản Tang Du đang giãy giụa, bế cô vào phòng ngủ dành cho khách, vừa vào phòng thì ngay lập tức đè thẳng người cô lên cánh cửa, cúi đầu chặn miệng cô lại nặng nề.
Dù Giản Tang Du đánh hay cắn anh, nhưng người đàn ông cường tráng đó vẫn không nhúc nhích. Đôi mắt thâm trầm như nước vẫn nhìn chăm chú vào cô từ đầu đến cuối. Cô không nhịn được bắt đầu phát run, thậm chí hoài nghi giây phút tiếp theo, đôi mắt đen nhánh kia sẽ biến thành đỏ thẳm, và người đàn ông này sẽ nuốt hết xương cốt cô vào bụng mình.
Thiệu Khâm thô bạo đẩy quần áo trên người cô lên, ngay tiếp theo chiếc áo cũng cuốn lên tận trên ngực. Lòng bàn tay bị chai của anh nắm chính xác vào bộ ngực mềm mại của cô. Anh hung hăng mút chặt lấy đầu lưỡi Giản Tang Du, hoàn toàn khác hẳn trong quá khứ, cường độ lần này không hề có sự thỏa hiệp.
Giản Tang Du không phát ra được bất cứ âm thanh nào, tay chân yếu ớt của cô đấm đá như gãi ngứa trên người Thiệu Khâm.
Sau khi sự trêu trọc của Thiệu Khâm trong miệng cô đã được thỏa mãn, anh lại rời khỏi miệng cô một chút, nhìn cô lẳng lặng: “Nếu như anh còn đợi nữa, thì vĩnh viễn sẽ không đợi được ngày em chấp nhận anh.”
Trong mắt Giản Tang Du tràn đầy lửa giận, nhìn anh chằm chằm như nhìn mãnh thú hay rắn độc.
Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, đây là người đàn ông cô đã yêu. Từ tối hôm qua đến sáng sớm hôm nay, và chỉ trước đây mấy giờ, cô còn cảm thấy ấm áp và ỷ lại vào anh. Mà vào giờ khắc này, anh lại dùng loại cách thức này chặt đứt chút hi vọng vừa mới nảy sinh trong lòng cô.
Vĩnh viễn Thiệu Khâm đều có bản lãnh làm cho cô một phút trước ở trên thiên đường, một phút sau liền rơi xuống địa ngục.
Giản Tang Du khắc chế cảm giác bi thương và cảm giác nhoi nhói vừa dâng lên trong đáy lòng, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh giận dữ: “Đừng cố tìm lý do cho hành động đáng xấu hổ của anh.”
Hơi thở Thiệu Khâm càng gấp gáp hơn, đôi mắt đen rũ xuống âm trầm không nói ra lời.
Giản Tang Du biết đây là điềm báo anh đang tức giận, cô không hề sợ hãi nhìn anh đe dọa: “Chẳng lẽ từ đầu tới cuối, không phải anh đều nghĩ làm thế nào để đưa em lên giường sao?”
Ngũ quan anh tuấn của Thiệu Khâm càng ngày càng lạnh, giống như là phủ một lớp sương lạnh, nắm lấy cổ tay cô không ngừng bóp chặt.
Giản Tang Du cười nhạo một tiếng, mang theo khoái cảm gần như xấu hổ: “Không có gì để nói sao? Nếu như đây chính là tình yêu mà anh nói thì xin lỗi em không thể chịu nổi.”
Cô không biết tại sao mình lại muốn nói những lời này, nhìn thấy trên mặt Thiệu Khâm xuất hiện vẻ mặt khó tin, đột nhiên cô lại sinh ra cảm giác sung sướng sảng khoái.
Từ đầu đến cuối Thiệu Khâm cũng không nói lời nào, giống như không muốn cải cọ với cô. Anh đưa tay mò đến chiếc chân dài của cô, nâng lên khuỷu tay, lấn người tới, xốc cả thân và chân của cô lên.
Giản Tang Du dán chặt lên cánh cửa, móng tay cũng bấu vào khuỷu tay rắn chắc của anh.
Hai người trừng mắt nhìn lẫn nhau như kẻ thù .
Thiệu Khâm cúi đầu, tựa lên trán của cô, nói trầm ấm: “Anh hỏi em một câu, em không thể tiếp nhận anh, hay là không thể tiếp nhận chuyện quá khứ của em?”
Đầu ngón tay Giản tang Du run lên, ánh mắt khẽ lóe lên.
Thiệu Khâm nhìn ra sự mê hoặc trong đáy mắt cô, liếm nhẹ dọc theo lông mày cô, hoàn toàn khác hẳn với hành động thô bạo vừa rồi, nụ hôn dịu dàng cuối cùng cũng dừng lại nơi khóe môi cô.
Giọng nói của anh cũng trầm xuống: “Anh đồng ý kiên nhẫn chờ đợi, muốn cho em một cuộc sống tốt nhất, nhưng em cứ đẩy anh ra xa hết lần này tới lần khác. Anh không chủ động, em chỉ biết đứng tại chỗ. . . . . . Tang Du, em đã đồng ý dung túng để cho anh thấy trong lòng em còn có anh. Anh không muốn cho em thời gian suy nghĩ nữa, anh muốn chúng ta thuộc về nhau.”
“Anh muốn em.” giọng Thiệu Khâm khàn khàn phảng phất vang lên bên tai cô, vừa dứt lời, anh cúi đâu vào chiếc cổ trắng nõn của cô.
***
Xương quai xanh bị anh liếm ướt đẫm, hàm răng của anh cắn nhẹ lên làn da của cô như có như không. Toàn thân Giản Tang Du cứng ngắc bị anh ghìm chặt trên cánh cửa, nội tâm đau khổ như bị lửa và băng cùng nhau hành hạ.
Phụ nữ đối với mối tình đầu luôn không khỏi vấn vương không dứt.
Điều khắc cốt ghi tâm rõ ràng nhất trong trí nhớ chính là vết thương đầu tiên trong cuộc đời. Thiệu Khâm đã để lại những mơ ước tình yêu đẹp đẽ và thương tổn đau đớn nhất trong cuộc đời của cô. Cho nên người đàn ông duy nhất xuyên suốt trong hồi ức thiếu nữ của cô cũng chỉ có mình anh.
Trong lòng cô rất rõ, lúc nào mình cũng luôn muốn thoát khỏi Thiệu Khâm. Nhưng nếu quả thật cô kiên định như vậy, thì sẽ không để anh được như ý hết lần này đến lần khác. Sâu trong nội tâm của cô, luôn ôm sự nhân nhượng và dễ dàng tha thứ đối với người đàn ông này.
Thiệu Khâm ôm cô, đè cô lên chiếc giường mềm mại, lòng bàn tay khô ráp mơn trớn mái tóc của cô yêu thương .
Cố gắng để cho cô hoàn toàn buông lỏng bản thân, anh không ngừng dụ dỗ: “Thả lỏng một chút, em yêu anh, còn nhớ không? Khi đó chúng ta rất vui vẻ. Tang Du, anh không giống như lúc trước, em hãy nhìn kỹ anh xem.”
Giản Tang Du chống đỡ lồng ngực của anh, kiên quyết lắc đầu: “Đừng, Thiệu Khâm, em. . . . . . Không được. . . . . .”
Bất kể trong lòng cô còn có anh hay không, nhưng cô thật không muốn chuyện này. Cô vẫn còn cảm thấy sợ. Nếu như Thiệu Khâm thật yêu cô, tại sao trong lúc này lại cố ép cô chứ?
Giản Tang Du vừa khó chịu lại vừa sợ, bất lực muốn rơi lệ: “Thiệu Khâm, đừng ép em hận anh.”
Thiệu Khâm mắt điếc tai ngơ, cúi đầu lẳng lặng nhìn thân thể lộ ra của cô. Tầng tấc da thịt trắng nõn đến chói mắt, từ vòng eo thon đến dọc theo người ở trong quần jean, tầm nhìn anh bị ngăn lại bởi hàng nút áo, dưới đó là chiếc áo lót viền tơ, và ở trong đó. . . . . . Là vùng đất mềm mại mà anh luôn mơ ước.
Đáy mắt Thiệu Khâm càng ngày càng long lên, đôi tay vuốt nhẹ lên chiếc eo thon thả của cô, cúi đầu dùng sóng mũi nhẹ cọ sát qua bụng của cô, thẳng xuống…
Tư thế này giống như đang ngửi mùi hương trên người cô, Giản Tang Du vừa tức lại vừa hơi ngượng ngùng, cắn chặt môi.
Lòng bàn tay nóng như lửa của Thiệu Khâm cảm thụ từng đường cong của cô, đưa tay dò ra sau lưng cô. Bỗng dưng Giản Tang Du bắt lấy tay anh, đôi mắt lóng lánh cả lên: “Không được.”
“Anh muốn nhìn một chút.” Thiệu Khâm trấn an cô, chạm nhẹ lên môi cô một cái.
Giản Tang Du vẫn cố chấp siết tay của anh không buông ra, Thiệu Khâm nhìn vào đôi mắt long lanh của cô hơi do dự. Một lát sau lại bị dục vọng mãnh liệt trong đáy lòng chinh phục, khàn giọng dụ dỗ cô, “Tang Du, chúng ta thử một lần, đây chẳng qua là cơn ác mộng, anh sẽ giúp em quên nó.”
Anh tránh được bàn tay cô, dễ dàng cởi bỏ ba chiếc khóa áo của cô, bỗng chốc bộ ngực tuyết trắng mềm mại được thoát ra. Thiệu Khâm sửng sốt một chút, giống như là bị cảnh trí trước mắt làm ngây ngẩn, ngay sau đó đôi mắt cũng bị thiêu đốt, đôi tay vội vàng che lên.
Thân thể Giản Tang Du run lên rõ ràng, mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt.
Thiệu Khâm nghênh đón tầm mắt của cô, sự bất lật trong đôi mắt mơ màng này, làm cho anh càng muốn khơi dậy dục vọng trong lòng cô. Anh chậm rãi vuốt ve hai ngực cô, chân quỳ gối bên người cô, cúi đầu ngậm lấy môi của cô mút nhẹ: “Nhìn đi, là anh, Tang Du, bây giờ. . . . . . Là anh.”
Đôi mắt long lanh của Giản Tang Du nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, dường như ý thức bắt đầu trở nên hỗn loạn. Thiệu Khâm cũng sâu lắng nhìn chăm chú vào đáy mắt cô, ngón tay đùa giỡn quả anh đào màu hồng nhạt, thỉnh thoảng cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Môi lưỡi quấn quít, có tiếng nước nhẹ vang, mùi hương trên người Thiệu Khâm rất dễ chịu, Giản Tang Du khẽ cử động cánh mũi, dùng sức hít hà, trong đầu tựa như có vật gì đó thoáng hiện lên, nhưng nhanh chóng biến mất khiến cô không kịp bắt nữa.
Dần dần, trong quấn quít nóng bỏng của môi lưỡi, Giản Tang Du cảm nhận được một tia rung động, giống như nụ hôn ngọt ngào thời niên thiếu, không phân rõ thực tế hay ký ức, cũng không kịp suy nghĩ xem người đàn ông này thật lòng được bao nhiêu.
Thiệu Khâm nhả đôi môi đỏ thắm của cô ra, nhìn xuống cô: “Nhớ lại rồi sao? Trước kia chúng ta cũng đã hôn như vậy, có thích không?”
Hai má Giản Tang Du khẽ ửng hồng, cắn môi dưới không lên tiếng.
Thiệu Khâm nhìn ra cô đã động tình, anh biết cô đang do dự. Tính tình Giản Tang Du anh biết rất rõ, người phụ nữ này rất thông minh, nhưng là trong chuyện tình yêu lại rối tinh rối mù. Nếu như anh không dụ dỗ cô, sợ là cả đời này cô cũng sẽ không chủ động nửa bước.
Thiệu Khâm lại không để ý tới sự phản đối của Giản Tang Du, kéo quần jeans bó sát của cô xuống, vật màu đen trong chiếc quần lót viền tơ trong suốt như đang ngủ đông.
Thiệu Khâm đưa tay sờ nhẹ, nơi đó mềm mềm, nong nóng. . . . . . Nhưng là rất khô.
Giản Tang Du lập tức cong hai chân lên, gương mặt rất khó chịu: “Thiệu Khâm——”
Câu nói êm ái này còn mang theo vẻ khẩn cầu. Sự không đành lòng trong tim Thiệu Khâm, lại trở thành quyết tâm nhất định lần này phải ra tay thôi. Sự kiên nhẫn của anh như đã hết, lần trước là Thiệu Trí, lần sau không biết sẽ là ai đây.
Anh đã không thể nhìn được nữa, vì vậy hôn cô thật sâu như trong quá khứ: “Chúng ta thử một chút, em sẽ rất vui vẻ.”
Cả khuôn mặt Giản Tang Du cũng đỏ rực lên, hai chân khép chặt vẫn không muốn thỏa hiệp như cũ.
Thiệu Khâm bế cả người cô lên, trở mình nằm sấp trên giường. Giản Tang Du còn chưa kịp phản ứng lại bị anh cởi bỏ lá chắn cuối cùng, phơi bày trong không khí lạnh lẽo.
Thiệu Khâm nhìn làn da mềm mại của cô, kích động nói không nên lời, anh hoàn toàn không muốn tin tưởng nơi đó từng bị người khác xâm lược qua, rõ ràng nó còn ngây ngô quyến rũ như vậy, màu sắc cũng vẫn còn nhạt vô cùng.
Giản Tang Du khó chịu cuộn người lại, đưa tay túm chặt một góc chăn đệm, cô cố gắng tìm kiếm một cảm giác an toàn.
***
Thiệu Khâm túm chặt hông của cô, kéo cô lại, ấn mạnh vào trong ngực. Lồng ngực cứng rắn nóng bỏng dán lên sống lưng cô, cô gầy đến mức làm cho người ta đau lòng, xương bướm nhô ra đâm vào anh.
Thiệu Khâm ngậm vành tai của cô, khàn giọng nỉ non: “Anh thích nơi đó, màu sắc rất đẹp.”
Hai người đều trong tư thế quỳ sấp, thân hình của Thiệu Khâm nặng nề đè lên người Giản Tang Du làm cho cô sắp thở không nổi, lần lượt suýt nữa ngã lại trên giường. Giờ phút này lại nghe thấy những lời anh nói làm cho người nghe cũng phải đỏ mặt tim đập nhanh, càng thêm lúng túng tới cực điểm: “Đưa quần áo cho em, em, em vẫn không được.”
Thiệu Khâm biết Giản Tang Du đã rất nhẫn nại từ đầu đến cuối, cô nguyện ý làm đến bước này đã là đến cực hạn. Nhưng sao anh có thể để cô dễ dàng thoát khỏi như vậy. Lần này để cô bỏ chạy, lần sau cô sẽ càng đề phòng nghiêm ngặt, càng cách anh xa hơn.
Thiệu Khâm cũng không đáp lại, lấy ngón tay đưa thẳng vào, trong vách thịt ấm áp khiến người ta máu huyết sôi trào. Cô không ngừng co rút nhanh, run rẩy, nơi mềm mại tươi non đó lại nhậm chặt ngón tay phía sau của anh hơn.
Yết hầu Thiệu Khâm không ngừng giật giật, giọng nói thô lệ khàn khàn: “Nhưng bên dưới của em, giống như rất được, cắn anh rất chặt.”