Đặc biệt là vào ban ngày, cơ bản đến nửa cái bóng ma cũng tìm không thấy, tiếp người ở phòng thường trực cũng là một ông bác mặt mũi hiền lành bình thường — đương nhiên, sau này Quách Trường Thành phát hiện, vị đại gia kia cũng không phải bình thường thật, hắn vô cùng thích chạm khắc xương cốt, góc khuất của phòng thường trực thường xuyên chất đầy các thể loại xương linh tinh, bất ngờ mở cửa sổ một cái, bột phấn trắng vàng có thể bay tung khắp cả.
Văn phòng sáng sủa sạch sẽ, đón ánh sáng rất tốt, mỗi người một cái bàn, mỗi bàn một máy tính, bên cạnh là các loại đồ dùng văn phòng phẩm, còn có cả cây xanh, mỗi hai giờ chiều đều có dì nhân viên vệ sinh đến quét tước, ở giữa có điều hòa, phòng ngăn nhỏ hai bên còn có tủ lạnh và tủ chứa đồ, bên trong có thức ăn cho mèo, sữa chua hoa quả đồ ăn vặt tự nhiên mà lấy.
Có một lần, Quách Trường Thành còn thấy trong tủ lạnh có thịt tươi thái mỏng chuyên dụng bỏ vào nồi lẩu, lúc đầu còn không biết là để làm gì…… Cho đến một ngày, cậu thấy Chúc Hồng đại mỹ nữ lấy ra một túi, rã đông, sau đó giống như con gái nhà khác ăn khoai tây chiên, bỏ từng miếng từng miếng máu me ròng ròng vào miệng.
Ngày hôm sau Chúc Hồng liền xin nghỉ một hôm, lý do là phiền toái mỗi tháng một lần trốn không thoát.
Đương nhiên không phải là cái lí do mà mọi người đều nghĩ, bởi vì ngày thứ ba khi Chúc Hồng đi làm, Quách Trường Thành rơi cằm phát hiện ra cô kéo theo một cái đuôi rắn thật dài. Chúc Hồng ăn liền mấy ngày thịt tươi máu me đầm đìa, lại qua hai ngày nữa mới có lại hai cái chân và khôi phục ăn uống như con người bình thường.
Trong văn phòng ngoại trừ mỹ nhân xà, hòa thượng rởm và một con mèo đen mẫm mụp, còn có một vị đồng nghiệp khác. Sự kiện Ngạ quỷ đã qua nửa tháng hắn mới mang theo một thân phong trần mệt mỏi đi công tác về, ngồi đó không nói một tiếng dán lên một xấp hóa đơn, sau đó dựa vào bàn làm việc ngủ mất, cuối cùng được sếp Triệu nghe tin mà tới tự mình đưa về .
Quách Trường Thành nhìn bảng tên của hắn ghi “Sở Thứ Chi”, mọi người đều gọi hắn Sở ca, nhưng Quách Trường Thành không dám chủ động nói chuyện với Sở Thứ Chi — người này thoạt nhìn tuổi tác không hơn kém Lâm Tĩnh là bao, vô cùng vô cùng gầy, gầy đến nỗi hai má hóp lại cơ hồ trơ cả xương ra, ngũ quan của hắn sắc bén khác thường, lại luôn cau mày.
Cũng không biết có phải tại Quách Trường Thành ảo giác hay không, thằng bé cảm thấy khi đối phương nhìn thấy mình, mày sẽ nhăn sâu hơn một tí.
Công việc bình thường chẳng có gì bận rộn, ngoại trừ hai ngày làm việc cường độ lớn khi Quách Trường Thành mới đến ra, cậu phát hiện đây quả thực chính là điển hình của “Tiền nhiều việc ít gần nhà”, một tháng không có đến hai ba vụ án báo tới để mà xử lý, bình thường là Triệu Vân Lan bảo một hai người qua liếc mấy cái, kiên quyết quán triệt nguyên tắc “Chỉ quản việc quỷ mặc kệ việc người”, mà các vụ án thuộc nhân gian phần lớn đều để con người làm, bọn họ hơn phân nửa chỉ lượn qua một vòng, sau đó viết một phần báo cáo theo quy cách mà thôi.
Còn lại phần lớn thời gian mọi người đều lê la ở chỗ ngồi đọc sách, lên mạng, tán nhảm, sau đó ăn không ngồi rồi chờ đến lúc tan tầm.
Quách Trường Thành thế mới biết được thì ra Cục Điều Tra Đặc Biệt tiếp nhận một vụ án phải qua rất nhiều trình tự — có vụ án khả nghi xảy ra, trước tiên phái người đến nhìn qua, nhìn xong về viết báo cáo giao cho Triệu Vân Lan, cục trưởng Triệu căn cứ theo báo cáo sẽ phán xem là nên nhận hay là không nên nhận, nếu xác định chuyện này cần Cục đặc biệt quản, y sẽ lại phải chuẩn bị một phần báo cáo khác, đóng dấu xong lại đưa lên trên, nếu là việc gấp, ước chừng khoảng một ngày làm việc sau cấp trên sẽ gửi văn kiện phúc đáp, lại truyền đạt mệnh lệnh đến các đơn vị liên quan khẳng định quyền hạn và trách nhiệm, cam đoan công tác của Cục Điều Tra Đặc Biệt không hề có trở ngại nào, bình thường đến tận lúc này Triệu Vân Lan mới có thể tự mình ra mặt bàn bạc với cơ quan công an đang phụ trách vụ án.
Rằm tháng bảy hôm đó không biết thế nào lại khéo như vậy, vừa lúc là chuyện khẩn cấp liên quan đến mạng người, thuộc cấp không có ai, vụ án xảy ra ở trung tâm Long Thành, Đại Khánh lại ngửi được mùi vị đến từ U Minh, Triệu Vân Lan mới có thể quyết định thật nhanh tiền trảm hậu tấu, sau khi kết án xong mới bổ sung thêm trình tự.
Vì chạy thủ tục, Lâm Tĩnh ba ngày liền mông không chạm ghế.
Mà Quách Trường Thành cứ như vậy, trong tình huống không có nửa cái án đến tay, mơ màng ngơ ngẩn sống qua ba tháng thử việc rồi được giữ lại như một kì tích.
Mà càng ly kỳ hơn chính là Triệu Vân Lan tựa hồ cũng quên luôn chính mình lúc trước là nghiến răng nghiến lợi muốn đá người đi như thế nào, vô cùng sảng khoái kí tên xoèn xoẹt vào đơn xin công tác chính thức của Quách Trường Thành.
Quách Trường Thành dần dần đã quen với phòng nhân sự ban ngày không một bóng người, cầm chứng từ cuối cùng đã lấy được, mừng rỡ chạy như bay tới lập hồ sơ.
Đại Khánh nhìn bóng dáng bước chân nào vung tay nấy của cậu, vung đuôi ngông nghênh trèo lên bàn Triệu Vân Lan: “Đàn ông đúng là đều dễ thay đổi mà, mới trước đây ngươi chỉ hận không thể coi nó là chó con mà đá đi, hiện tại cư nhiên giữ nó lại.”
Triệu Vân Lan đang cúi đầu gửi tin nhắn, cũng không ngẩng lên nói: “Công đức trên người thằng nhóc dày như từ điển Oxford ấy, dễ gặp may lắm, cứ coi nó như vật biểu tượng đi, hơn nữa, ta cảm thấy thằng nhóc này chơi vui phết.”
Đại Khánh kỳ quái hỏi: “Công đức gì?”
Triệu Vân Lan chỉ chỉ ngăn kéo bàn làm việc, mèo đen lắc lắc mông chạy qua kéo mở, lấy ra được một túi tài liệu to đùng, bên trong còn có rất nhiều giấy tờ, ảnh chụp lưu niệm làm từ thiện, sổ quyên tiền…, cơ hồ là từ mười năm trước đã bắt đầu, còn có một tấm ảnh photo chụp lại một tấm bưu thiếp dán trên tường của một ngôi trường tiểu học miền núi nào đó, trên đó ngùng ngoằng mấy chữ xấu như gà bới: “Mong các bạn đều khỏe mạnh.”
Đại Khánh lắp bắp kinh hãi: “Ý ngươi là tất cả những việc này đều do Quách Trường Thành làm ấy hả?”
“Ừm, nhà nó thì ngươi cũng biết rồi đấy, từ bé đã không thiếu tiền xài, bất quá cũng không biết là ngượng ngùng hay thế nào mà nó làm gì cũng lặng lẽ, người lớn trong nhà cũng không ai biết, còn tưởng rằng tiền tiêu vặt cho nó đủ dùng rồi, thằng nhỏ này nhiều năm như vậy sống khá eo hẹp, cho nên công đức gấp bội.”
“A…… Khó được, khó được nha.” Mèo đen lại mập thêm một vòng thở ra cảm thán một phen, vô cùng bỉ ổi đến gần Triệu Vân Lan, cúi đầu nhìn lén cái tin y đang nhắn, khinh bỉ nói, “Ta nói ngươi có biết thế nào là đủ không hả? Một ngày gây rối con nhà người ta nhiều như thế, hỏi han ân cần suốt ba tháng, bây giờ còn muốn hẹn người ra ngoài ăn cơm nữa sao?”
Triệu Vân Lan gửi tin đi, búng cho Đại Khánh một cái vào đầu làm mèo đen rụt cổ ngồi xuống: “Chậm rãi mà làm mới ra sản phẩm chứ (1), ngươi thì biết cái gì.”
Chuông điện thoại kêu, Thẩm Nguy đã trả lời: “Xin lỗi, tối nay tôi có buổi họp thường kì.”
Mèo đen vui vẻ đến mức ôm bụng lăn lộn, suýt nữa thì lao từ trên bàn xuống: “Họp thường kì, họp thường kì! Á ha ha ha ha, lãnh đạo, ngươi khoác lác đi, ngươi ba hoa nữa đi, ngươi không phải được xưng bách chiến bất bại đánh đâu thắng đó sao? Còn nói các em gái thấy ngươi thì mắt sáng ngời, các em giai nhìn ngươi chảy nước miếng, bây giờ đụng phải cái đinh mềm(2) rồi chớ gì? Ai nha Triệu Vân Lan ngươi nói ta nghe xem, đạp phải đinh có đau hay không ?”
Triệu Vân Lan nghiến răng ken két, trong nháy mắt y muốn ăn lẩu mèo.
Sau khi sự kiện Ngạ quỷ chấm dứt, Triệu Vân Lan dụng tâm kín đáo giữ liên hệ thường xuyên với Thẩm Nguy, lúc đầu là lợi dụng chức vụ tùy thời thông báo cho Thẩm Nguy tình hình phát triển vụ án của Lý Thiến, sau này càng thêm vô sỉ lấy các loại lý do hẹn gặp người ta, nhưng Thẩm Nguy không biết là bận thật hay là cố ý trốn tránh y, muốn gặp hắn một lần còn khó hơn cả vào cung diện thánh.
Triệu Vân Lan đã nhìn chán mắt đám tiểu nương pháo (3) chỉ biết phục tùng rồi, thật sự thấy Thẩm Nguy vô cùng vô cùng hợp mắt, đối phương càng ngượng ngập nghiêm cẩn thận trọng, y lại càng thấy trong lòng ngứa ngáy.
Lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến, Đại Khánh bát quái bật lên nghe, bên trong là một giọng nói xa lạ có chút khẩn trương hỏi: “Alo…… Triệu tiên sinh phải không? Lần trước ngài nói muốn mua sách cổ mà ông nội tôi lưu giữ, là thật sao?”
Ánh mắt Triệu Vân Lan sáng lên: “Ừm, đúng rồi đúng rồi, khi nào thì có thể bán cho tôi? Nếu cậu có thời gian thì càng nhanh càng tốt.”
Người ở đầu dây bên kia lại nói: “Giá cả có vẻ hơi cao, ngài thấy……”
“Tôi thấy không thành vấn đề, cậu sắp xếp thời gian đi.” Triệu Vân Lan làm bộ như địa chủ lắm tiền nhiều của nói.
Bên kia dường như rất kích động hẹn y buổi chiều gặp mặt, lại còn liên miên lải nhải một đống “Ngài thật nhiệt tình yêu thương sách cổ”, “Thật sự thấu hiểu giá trị của di sản văn hóa” linh tinh, sau đó mới lưu luyến không rời mà gác máy.
Đại Khánh lạnh lạnh nói: “Được đó, theo đuổi không được người ta thì đập tiền vào, ngài thật sự là điển hình hoàn khố đệ tử(4) của thời đại đấy lãnh đạo, thằng nhóc bán sách này nhất định không biết ngươi chỉ là đang bám con nhà người ta thôi, đúng là thanh niên ngốc xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá mà.”
Triệu Vân Lan lấy chi phiếu và chìa khóa xe, tóm cổ Đại Khánh quẳng ra ngoài văn phòng của mình cùng với một tiếng “meo meo méo” thảm thiết.
Nghe tiếng cửa phòng đối diện mở ra, Sở Thứ Chi ngẩng đầu lên khỏi biểu đồ phân tích thị trường chứng khoán, chỉ kịp thấy một thân ảnh vội vàng lướt qua, Chúc Hồng bên cạnh thở dài: “Lại đi ra ngoài lêu lổng.”
Chạng vạng, Triệu Vân Lan thành công chặn được Thẩm Nguy trước cổng Đại học Long Thành.
Thẩm Nguy thấy xe của y, nheo nheo mắt, yên lặng cúi đầu làm bộ không phát hiện bước nhanh đến bãi đỗ xe, Triệu Vân Lan cười nhẹ, không nhanh không chậm đi phía sau hắn hết một đường, làm cho mấy đứa sinh viên phải quay lại nhìn, Thẩm Nguy đành thở dài bất đắc dĩ dừng lại, cúi người gõ gõ kính xe: “Cảnh sát Triệu, tìm tôi có chuyện gì?”
Triệu Vân Lan kéo cửa kính xe xuống, nở một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời với hắn, ngay sau đó lôi từ ghế lái phụ qua một cái hộp gỗ to tướng, vung từ cửa sổ ra ngoài, ném vào lòng Thẩm Nguy, “Tặng anh.”
Thẩm Nguy: “……”
Thẩm Nguy mở hộp ra, chỉ nhìn liếc mắt một cái, đã định đẩy trở về: ”Không được, cái này rất quý giá, sao có thể……”
“Ai, anh nghe tôi nói trước đã,” Triệu Vân Lan đưa tay cản lại, phát huy thiên phú của y, “Đây là một người bạn của tôi đang muốn dời đi, trong nhà có nhiều sách cổ, trong đó còn có sách lụa và thẻ tre bản cũ, mang theo cũng không dễ dàng mà tặng người khác thì còn luyến tiếc, sợ đồ tốt như vậy bị chà đạp, tôi ngay lập tức nghĩ đến anh. Tôi thấy mấy thứ này ngoài đưa cho anh ra, ai giữ cũng là giày xéo chúng nó, thôi thì thầy Thẩm anh xem như giúp tôi việc này vậy, thay người bạn kia của tôi bảo quản chúng đi ha.”
Tên này miệng lưỡi không xương, dám mở to mắt nói hươu nói vượn.
“Tôi…..”
Thẩm Nguy mới nói được một chữ, đã bị Triệu Vân Lan chặn lại: “Tôi cái gì mà tôi, hai ta thân thuộc như vậy, một chút chuyện nhỏ này cũng không chịu có phải là quá đáng lắm không? Chút nữa tôi còn có một buổi tiệc, đi ngay bây giờ đây, gặp anh sau nha, mấy thứ này anh bảo quản cho tôi nhé, cuối tuần rảnh rỗi tôi mời anh ăn cơm.”
Nói xong, y đạp ga, căn bản không cho Thẩm Nguy có cơ hội mở miệng, lái xe đi mất.
Thẩm Nguy bị ném vào tay chiếc hộp nặng trĩu, nhìn chiếc xe của y rời đi không chút vướng bận, cảm xúc ngổn ngang trăm mối nhất thời dâng lên.
Trong lòng hắn mềm mại không chịu nổi, cơ hồ muốn cứ thế phóng túng chính mình một lần; cùng lúc lại nghĩ đến Triệu Vân Lan lăn lộn phong nguyệt đã quen, thủ pháp lấy lòng lão luyện, những chuyện thế này không biết đã làm với người khác bao nhiêu lần rồi, lại nghiến răng nghiến lợi hận không thể đem y giam lại…… Nhưng mà là vui vẻ cũng tốt, là phẫn nộ cũng vậy, cuối cùng khi đã bình lặng xuống đều trở thành cô đơn nan kham.
Thẩm Nguy biết, một hồi gặp gỡ bất ngờ không kịp phòng bị với Triệu Vân Lan kia là bị người khác tính kế, nhân quỷ thù đồ, vì…… vì tốt cho người nọ, vẫn là nên cách y xa một chút đi.
Đem đồ tặng đi, thuận tiện được một cái hẹn, Triệu Vân Lan thấy bản thân làm việc thật là hoàn mỹ, nhịn không được mà huýt sáo.
Ồn ào khoe mẽ đều không có ý tứ, nhất là cái loại chỉ có mặt với mông mà không có não, cho dù so với nhìn người múa thoát y đi nữa thì vẫn chỉ có “Tay ôm đàn che nửa mặt hoa”(5) là quyến rũ bậc nhất.
Triệu Vân Lan cho rằng đàn ông có phẩm vị là không thể thỏa mãn với son phấn tầm thường được, giống như một người sau khi có tiền, luôn luôn sẽ là học đòi văn vẻ chơi đồ cổ chơi tranh chữ chứ không yên phận với kim cương hạt xoàn, nhà lầu xe hơi.
Thẩm Nguy, Triệu Vân Lan cảm giác hài lòng nhìn vào kính chiếu hậu, trong lòng nhắc lại một lần nữa cái tên ấy.
Người nọ đối với y, như một chiếc bình sứ Thanh Hoa(6) quý giá, cho dù không thể giữ lấy thật dài thật lâu, đặt trong nhà mấy ngày để ngắm cũng là tốt rồi.
—————————————————————————————————
Chú thích
(1) nguyên văn “mạn công xuất tế hoạt”: làm việc chậm rãi, kiên trì để đi tới thành công.
(2) cái đinh mềm: uyển chuyển từ chối.
(3) tiểu nương pháo: ý nói đàn ông ẻo lả sợ phiền phức yếu đuối như đàn bà.
(4) hoàn khố đệ tử: ăn chơi trác táng.
(5) Nguyên văn “犹抱琵琶半遮面” (Do bão tỳ bà bán già diện)
Trích “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị
(6) Bình sứ Thanh Hoa.