“2002.” Mèo đen bấm móng vuốt tính tính, “Khi đó ngươi đang làm cái gì?”
“Lúc đó ta đang gian nan âm thầm làm công tác của Trấn Hồn lệnh,” Triệu Vân Lan hồi tưởng lại, “Nghề chính với nghề phụ không chăm chút được cả đôi, thiếu chút nữa thì bỏ học đại học đi làm thầy bùa, bị ông già ngăn lại. Cũng là năm đó ta đưa ra yêu cầu thành lập Cục Điều Tra Đặc Biệt, sau này ba của ta đồng ý, dùng phạm vi năng lực của ông ấy vận động giúp ta.”
Lúc sau, Triệu Vân Lan nhíu nhíu mày: “Lại nói, không biết khi đó rốt cục là ba của ta hay là…..”
Chữ cuối cùng của y biến mất trong ánh mắt nghi hoặc của Đại Khánh, người đàn ông vỗ đầu nó: “Việc này đợi lúc về ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.”
Triệu Vân Lan chuyển sang cô bé tiệm tạp hóa, hỏi cẩn thận: “Ta còn phải hỏi lại một câu, nơi này của cô làm thế nào để xác định thân phận người mua hàng? Không phải là do người mua tự viết đấy chứ?”
Cô bé kia ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt cứng ngắc lộ ra một nụ cười bí hiểm — cũng không biết cô ta biến ra nó như thế nào. Một cô bé bảy tám tuổi lại mang theo biểu cảm giống như Thiên Sơn Đồng Mẫu, trường hợp khác thì có thể buồn cười thật đấy, nhưng mà trong Quỷ thành âm u này đúng là chẳng còn gì quái dị hơn.
Cô bé nói: “Sổ sách ở đây của ta ghi chép tỉ mỉ, người mua họ gì tên gì, thân phận gì, giống như Sổ Sinh Tử, Lệnh chủ còn gì nghi vấn sao?”
Triệu Vân Lan gật đầu, không nói thêm gì, cất sách đi, xoay người ra ngoài. Ngay khi đi tới cửa, Triệu Vân Lan bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó mà xoay người lại hỏi: “‘Ta’ đến mua sách vào mười một năm trước có bộ dáng gì, cô bé có nhớ rõ không?”
Cô bé kia nhẹ nhàng gợi cong khóe miệng đỏ tươi, ngầm ám chỉ nói: “Nguyên bản nhất thời không nhớ ra, nhưng lệnh chủ nhắc đến thì ta có chút ấn tượng — lại nhìn diện mạo của ngài giống như cố nhân đã từng quen biết. Lệnh chủ không nói thì ta cũng không phát hiện, thì ra đã qua mười mấy năm rồi.”
Cô ta ám chỉ, “Triệu Vân Lan” khi đó có dáng vẻ không khác biệt lắm với y bây giờ.
Triệu Vân Lan cúi đầu trầm tư một lát, nói với cô: “Đa tạ.”
Nói xong, y liền nhấc chân đi ra ngoài, Chúc Hồng vội vàng đuổi kịp. Lúc này, cô bé đứng đằng sau quầy hàng cũ kĩ lại khẽ mở miệng gọi y lại. Cô ép giọng nói vốn vang giòn xuống thật thấp, có cái vẻ âm trầm nói không nên lời: “Ta lắm miệng nhắc nhở một câu, lệnh chủ mấy ngày này chỉ sợ sẽ có huyết quang tai ương, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.”
Triệu Vân Lan còn chưa kịp phản ứng, Chúc Hồng đã vội vã mở miệng: “Cái gì? Huyết quang tai ương gì cơ?”
Cặp mắt đen như làm bằng nhựa cứng của cô bé kia theo dõi họ một hồi, mang theo nụ cười quỷ dị, không lên tiếng. Chúc Hồng vừa định tiến đến hỏi kĩ thì bị Triệu Vân Lan giữ chặt lại. Y gật đầu với cô bé đó, lôi Chúc Hồng đi.
Chúc Hồng: “Nhưng mà……”
“Cô ta nể mặt mấy cân thịt xông khói tôi đưa cho anh trai cô ta lúc đón năm mới nên mới nói một câu thế thôi. Cô thấy vài cân thịt xông khói thì giá trị được mấy phần tình?” Triệu Vân Lan bước nhanh ra khỏi tiệm tạp hóa, thấp giọng giống như thì thầm, còn ngầm có ý cảnh cáo nhìn Chúc Hồng một cái, “Phần còn lại, cô ta dám nói tôi cũng chẳng dám nghe. Trong Quỷ thành không có lễ phép câu thúc, thậm chí còn không có tư duy logic, cô không thể lấy tâm lý người sống đi giải thích người chết được. Cô cho là tại sao Địa Phủ lại quăng bọn ở đây không ai quản lý? Nhớ cho kỹ, nhân tình của người chết không dễ nợ đâu.”
Chúc Hồng nghe xong, trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Sao tự nhiên lại nói với tôi mấy cái này?”
“Thủ hạ của tôi thiếu phụ nữ mà, đều là động vật quý hiếm cả. Lũ đàn ông thì rặt một bọn ngốc thiếu đánh chỉ biết chạy chân. Tôi đương nhiên là không nỡ để cho các cô đi làm mấy cái việc giao tiếp với quái thai này rồi,” Triệu Vân Lan nhẹ nhàng cười, “Nhưng mà tôi cũng có chuyện làm không đúng, không nghĩ rằng có một ngày cô phải rời đi, nếu sớm biết…… Nhớ kỹ này, không ăn khói lửa nhân gian, cứ cho là cô tu luyện đến trình độ của Nữ Oa đại thần cũng chỉ có thể làm một nhân viên phân tích kĩ thuật dưới tay tôi thôi. Sau này trở lại trong tộc thì sẽ là một nàng rắn bất tử như mấy lão rùa ngàn vạn năm kia rồi.”
Chúc Hồng đỏ hồng cả chóp mũi lẫn vành mắt.
“Này, ngậm chặt phiến lá của cô, giữ nước mắt lại. Đợi mọi người trong cục tụ họp, tôi tổ chức tiệc chia tay cho cô rồi hẵng lấy ra, đây không phải là nơi để sướt mướt đâu.” Triệu Vân Lan nói đến đây thì bỗng nhiên dừng lại, vươn tay cản Chúc Hồng ở phía sau. Chỉ thấy không biết từ bao giờ đã có một “người” ngồi ở con đường đá xanh trước tiệm tạp hóa.
Gã…cô ta, hoặc là nó, hai tay vươn dài quá gối, khi ngồi xổm trên mặt đất trông như một con khỉ đầu chó không có lông. Cái cổ nó dài bằng hai gang tay đàn ông trưởng thành, ngón tay cũng dài y như vậy, phải đến bốn năm mươi phân. Một khi cúi đầu thì cái cằm chạm đến ngực, lại không có tóc.
Nó ngẩng đầu nhìn về hướng Triệu Vân Lan, đột nhiên ngoác miệng ra cười, khóe miệng kéo đến tận mang tai. Lúc sau, chỉ thấy nó đứng thẳng lên, cái cổ bỗng nhiên duỗi dài, xoay đầu liền một trăm tám mươi độ. “Cái gáy” nó chuyển về phía trước, lộ ra một cái mặt quỷ dữ tợn kinh điển trong truyện ma, vụt tấn công về phía hai người bọn họ.
Triệu Vân Lan đã lấy súng ra, ngón tay đặt lên cò súng còn chưa kịp ấn xuống thì người hai mặt kia lại đột nhiên dừng khựng trên không trung, bổ nhào một cái lăn trên mặt đất. Cái đầu tiết kiệm diện tích có thể dùng được cả hai mặt trái phải kia ngoảnh trở về, khuôn mặt tươi cười quỷ dị nhắm thẳng đến hai người, còn phô ra hai cái răng nanh, xung quanh lộ đường chỉ khâu.
Gã gật đầu đắc ý đánh giá Triệu Vân Lan, bất chợt cười lên khằng khặc, động tác ngửa tới ngửa lui, tiếng như gà mái đẻ trứng, như thể Triệu Vân Lan chợt biến thành Quách Đức Cương (1) vậy.
Triệu Vân Lan không muốn gây chuyện ở đây, tay cầm súng hướng về phía quỷ hai mặt, bảo Chúc Hồng đi về hướng khác định rời khỏi nơi này xa một chút.
Quỷ hai mặt thấy bọn họ muốn đi, trong cổ họng bỗng nhiên phát ra âm thanh khàn đặc: “Nhân quỷ thù đồ, nhân quỷ thù đồ –”
Những lời này trực tiếp chọc trúng vết lõm trong tâm Triệu Vân Lan, sắc mặt y lúc này trầm xuống. Y vụt xoay người lại nhìn chằm chằm quỷ hai mặt, giọng nói lạnh lẽo như đóng băng, trong thanh âm hàn đắc kết sương: “Ta bận chú ý thể diện, không muốn ngửa bài với Địa Phủ ngay lúc này, thế mà các người hết lần này đến lần khác không biết xấu hổ.”
Tươi cười trên mặt quỷ hai mặt dần biến mất. Gã hơi hơi nghiêng đầu, dùng mặt quỷ đối diện Triệu Vân Lan. Chúc Hồng nhịn không được khẽ kéo áo y: “Sếp Triệu, đi thôi.”
Bàn tay siết súng của Triệu Vân Lan nổi đầy gân xanh. Y muốn cất bước đi, nhưng ngay lúc đó, quỷ hai mặt lại không biết điều mở miệng: “Muốn người hay muốn quỷ, ngươi phải chọn một. Muốn nhân gian hay muốn quỷ đạo, ngươi phải chọn một. Muốn thiên địa hay muốn U Minh, ngươi phải chọn một.”
Thanh âm của gã càng ngày càng cao, cuối cùng gần như cao đến chói tai. Bốn chữ “ngươi phải chọn một” tựa như sóng cuộn tầng tầng tràn từ ngã tư đường Quỷ thành tiêu điều lạnh lẽo ra phía bên ngoài, vang lên hồi âm từ bốn phương tám hướng, không ngừng quẩn quanh bên tai người ta, tựa như một câu chất vấn không sao trốn thoát.
Vô số quỷ quái u hồn từ giữa gạch vỡ và ngói vụn, từ trong khe đá và mặt đất ùa ra, trong mắt lóe lên ánh sáng kì dị. Chúng thụt thò nhìn trộm qua phía này, khe khẽ thì thầm xem xét.
Triệu Vân Lan mang theo Chúc Hồng ít nhiều cũng có chút cố kị, đang cưỡng chế áplại sự không thoải mái trong lòng muốn dẫn cô đi. Đột nhiên, cái đầu mặt quỷ kia xoay vòng, chuyển cái mặt hung tợn về phía trước.
Chỉ nghe trong miệng gã phát ra âm thanh chói tai như cú kêu đêm, cao giọng nói: “Nơi này có sinh hồn — nơi này có sinh hồn –”
Một câu này như giọt nước rơi vào trong dầu xôi, xèo một tiếng dấy lên sóng to gió lớn. Triệu Vân Lan không chút do dự nổ súng bắn thẳng về hướng đầu quỷ hai mặt, viên đạn đặc chế thiêu đốt trên da thịt gã. Rất nhanh sau đó, cả đầu vai của quỷ hai mặt đã hóa thành tro.
Nhưng rất nhiều tiểu quỷ đã ùn ùn kéo về đây. Từng khuôn mặt đều ngây ngốc mà tham lam tựa như chó hoang đói đến phát cuồng, lóe lên khát vọng ngập trời với sinh khí. Ngay cả mèo đen đã xù lông dựng đứng cũng không thể ngăn cản nổi bọn chúng. Thứ không thiếu nhất ở nơi này chính là kẻ điên.
Triệu Vân Lan chửi nhỏ một câu, một phát súng bắn nổ đầu một tiểu quỷ đã tới gần sát. Linh hồn đã chết kia tiêu tán cùng tiếng thét xuyên tai, thế mà lại không có một chút tác dụng uy hiếp. Quỷ hồn ở bên cạnh tràn lên như sóng không thèm nhìn đến đồng bạn đã hồn phi phách tán, đối với bọn chúng mà nói, sợ hãi, kiêng kị và lý trí đều không sót lại một chút gì. Phố quỷ lúc vừa rồi còn tiêu điều trong nháy mắt bị nhồi đầy, quỷ hồn đông nghịt chui ra từ những nơi không tưởng thật sự có thể làm người ta phát bệnh sợ đám đông.
Triệu Vân Lan đến đây để điều tra việc còn thắc mắc, hoàn toàn không tính trình diễn võ trang, đạn trong súng rất nhanh đã không đủ dùng.
Chúc Hồng hiện ra nguyên hình, cự mãng xuất hiện giữa bầy quỷ há miệng nuốt liền bốn năm oán quỷ. Song như vậy không đủ, càng nhiều quỷ hồn quấn riết xông lên, lại càng nhiều tiểu quỷ bậu vào thân thể nó, nhe răng sắc cắn lên mình rắn phủ đầy vảy cứng. Cự mãng run lên quăng nó ra xa, cái đuôi to như eo lưng người trưởng thành nặng nề chém xuống, giữa không trung quật cho tiểu quỷ dám cả gan cắn nó nát như dưa chuột.
Thế nhưng chúng nó rất đông rất nhiều, năm xưa dân gian đã lưu truyền câu nói — Diêm Vương dễ tránh, tiểu quỷ khó chơi.
Một đám tựa như đỉa vắt sinh sôi trong rừng sâu, máu thịt, sinh khí, tất cả đều bị chúng nó khát khao một ngụm hút kiệt.
Bốn năm tiểu quỷ bò lên mình Chúc Hồng, bị ném đi, lại bâu lên. Có một con thậm chí còn một cước dẫm xuống nơi bảy tấc của cự xà, dùng móng tay dài lột sống một mảnh vảy còn đỏ máu.
Ngay sau đó có ánh dao đánh úp lại, tiểu quỷ còn cầm vảy rắn trong tay bị một con dao dài hơn một gang chém rụng nửa cái đầu.
…… Càng làm cho người ta giận sôi là, tận lúc sắp tiêu tán trong gió, không ngờ nó còn thò dài cổ muốn liếm một miếng máu thịt tươi đỏ.
Triệu Vân Lan cầm dao thiếu chút nữa phát điên: “Cái tâm hồn ăn uống của nợ gì đây hả!”
Y cầm mũi đuôi Chúc Hồng, kéo nhẹ: “Thu nhỏ lại chút, mau!”
Vừa nói chuyện, y vừa nắm dao chém ngang ra ngoài, một loạt quỷ hồn xô tới bị y chém đầu y như chém combo Fruit Ninja. Triệu Vân Lan nhanh chóng thu tay, trong thời khắc nguy hiểm trùng trùng, y lại dám tìm hai giây rảnh tay không tưởng cởi áo khoác ra ôm vào trong lòng, rất có tinh thần liều mình “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, áo không thể dây một chút dầu” đáng cười.
Đáng tiếc Chúc Hồng vừa nghĩ đến vì sao y lại quý trọng chiếc áo đó như vậy thì không thể nào cười nổi.
Cô đáp lời biến lại thành một con rắn nhỏ, chui được vào tay áo của Triệu Vân Lan, cuốn lên cổ tay y. Triệu Vân Lan xoay người túm lấy Đại Khánh lúc này đã chật vật như một quả cầu lông, nâng tay lấy ra một trương Tá Phong phù, dùng cái bật lửa còn sót lại một chút Tam Muội Chân Hỏa mà bình thường vẫn không nỡ dùng, châm lên.
Cương phong cùng liệt hỏa lập tức tôn nhau lên sáng chói, hỏa long xuất hiện ngang trời, toàn bộ Quỷ thành khi đó thuyết minh cho cái gì gọi là “quỷ khóc lang hào”, Triệu Vân Lan xoa xoa mu bàn tay bị lệ quỷ cào cho ba vết máu, tức giận nói: “Huyết quang tai ương cũng không nhanh tới như thế chứ hả, con nhóc kia chơi xỏ bố đây phải không?”
Tuy là y càm ràm tới lui nhưng lại không dám trì hoãn nửa giây, mượn chân hỏa yểm hộ nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Bọn họ chạy một hơi đến cửa thành, lại bỗng phát hiện ra cổng của Quỷ thành không biết đã đóng lại từ bao giờ. Triệu Vân Lan quay mạnh đầu lại, thấy lũ tiểu quỷ đói phát điên kia không ngờ lại nuốt cả chân hỏa vào bụng, sau khi nuốt xong đều biến thành người chim không cánh, cái bụng to chướng nổ tung trời. Ấy vậy mà vẫn không ảnh hưởng gì đến những con quỷ tham ăn khác.
Chúng nó tựa như thiêu thân lao vào lửa, vô số cuộn sóng dâng tràn lên đánh vào chân hỏa, tinh thần tre già măng mọc rốt cuộc nghịch thiên____Hỏa long cư nhiên bị chúng nó cắn đứt.
Đại Khánh “ngoao ngoao” hét lên hai tiếng, vuốt nhọn vô thức bứt tóc Triệu Vân Lan: “Ông đệch, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
Triệu Vân Lan mặt không đổi sắc đáp: “Còn làm sao được nữa, xông lên thôi.”
Y nói xong, lại không biết lôi được cái điện thoại di động ở đâu ra, chìa về phía đám ác quỷ thiên kì bách quái chụp tanh tách mấy kiểu, lại cực kì bình tĩnh lấy ra Trấn Hồn tiên, nhét điện thoại vào trong túi: “Mang về làm ảnh đại diện.”
Đại Khánh thét chói tai: “Ngươi có bị dở người không mà lúc nào rồi còn chụp ảnh?! Có muốn chụp ảnh chung với chúng nó rồi ghi chú vào đấy là ‘đã từng đến đây’ luôn không hả đồ hâm này!”
“Quát cái gì?” Triệu Vân Lan mất kiên nhẫn đè đầu con mèo đang quang quác bên tai xuống, “Thế này đã tính là gì, bà xã chạy mất ta còn chưa thấy làm sao nữa là.”
Đại Khánh: “……”
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đại Khánh nghi ngờ là Triệu Vân Lan đã bị Thẩm Nguy kích thích sắp điên rồi.
Trong nháy mắt ấy, Đại Khánh tìm thấy trên khuôn mặt nhìn như bình tĩnh của người đàn ông này một cảm giác phóng túng đặc hữu của lũ con người ngu xuẩn sau khi thất tình. Nó hoài nghi Triệu Vân Lan đã biến cảm giác ấy thành những hoạt động vượt qua cả giới hạn để giảm sức ép – dựa vào sự thấu hiểu sau nhiều năm, cái đồ chết tiệt này thực sự định làm thật!
Tam Muội Chân Hỏa suy yếu, hỏa long triệt để bị cắt thành mấy đoạn, ở giữa đám quỷ hồn như tang thi vây thành phố chỉ thấy trong phim ảnh kia, nhát roi Trấn Hồn tiên đầu tiên sắc bén phá vỡ không khí Quỷ thành ngàn năm yên lặng.
Triệu Vân Lan tựa hồ có thể cảm giác được một loại sức mạnh không tên nào đó đang tràn ngập bàn tay nắm roi của y. Lúc đầu còn trúc trắc, sau đó lấy tốc độ cực nhanh trở nên quen thuộc…….Phảng phất như nó là một bộ phận của y, phảng phất như có gì đó đang mau chóng thức tỉnh.
Đúng lúc này, cánh cổng sau lưng bọn họ bị ai đó cưỡng chế phá ra một lỗ hổng hình người. Một người toàn thân phủ hắc y nhanh chóng cất bước từ lỗ hổng kia đi đến. Hắn vụt nâng tay cầm roi của Triệu Vân Lan, Trấn Hồn tiên cuốn lên một vòng, liền cuốn trở lại cánh tay y, được Chúc Hồng vẫn cuộn người trên tay y cắn chặt.
Trong tay người tới hiện ra một thanh trường đao, một đao vừa xuất, như người quét đường thổi quét non nửa Quỷ thành, đất đá trên mặt đất đều chấn động phát ra những tiếng ong ong nổ vang, vô số si hồn oán quỷ vụn thành mảnh nhỏ dưới đao của hắn.
Sau đó người nọ ôm lấy thắt lưng Triệu Vân Lan, siết chặt, gần như giành giật lôi kéo y từ lỗ hổng cửa thành xông ra ngoài, rời khỏi chốn Quỷ thành đầy thị phi ấy.
Đến một nơi tương đối an toàn, Chúc Hồng vừa mừng vừa sợ. Cô rơi xuống đất biến trở về hình người, kêu lên: “Trảm Hồn Sứ đại nhân.”
Sau đó nghe đại cứu tinh Trảm Hồn Sứ đại nhân của mình mở miệng hỏi cứng ngắc: “Sao ngươi lại đến nơi này?”
Biểu cảm bình tĩnh đến quỷ dị của Triệu Vân Lan cuối cùng cũng bị phá vỡ. Y buông lỏng tay ra giống như đã mỏi mệt đến cực cùng, đem mèo múp Đại Khánh thả lại trên mặt đất. Rồi y đi qua như không phân biệt được hoàn cảnh thế nào, vòng tay ôm chặt lấy hắc y nhân vạn người kính ngưỡng sợ hãi kia, khàn giọng nói: “…… Trở về với ta.”
Chúc Hồng đáng thương vừa mới biến từ rắn sang người, hai chân còn chưa đứng vững, nhìn thấy tình cảnh này thì sợ tới mức đặt mông ngồi bệt luôn xuống đất.
…… Thì ra bị trăm vạn oan hồn đuổi giết, quả thực chưa là cái gì.
__________________________________________________
Chú giải:
(1) Quách Đức Cương là diễn viên, MC, nghệ sĩ nổi tiếng của Trung Quốc.