Triệu Vân Lan chưa từng thấy qua ai ____tao nhã như Thẩm Nguy vậy. Hắn không tranh đoạt với người, bất luận gặp gỡ người nào, bất luận kẻ khác đối đãi hắn ra sao, hắn vẫn sẽ không nói ra một câu ác ngôn, thực sự giống như quân tử thời cổ bước ra từ sách thánh hiền, cả người chảy xuôi một loại khí chất cổ xưa không vướng không bận (1).
Triệu Vân Lan ít nhiều có chút dò không nổi ý tứ của hắn rốt cuộc ra sao.
Vốn dĩ, bên ngoài tiểu khu có một nhà hàng rất xa hoa, cung cấp đồ ăn Tây, Triệu Vân Lan nguyên bản muốn mời người ta đến đó, hai người bàn luận tình cảm, thích hợp nhất chính là ăn đồ Tây, bởi vì đồ Tây thì rất nhiều mấy thứ rườm rà, có khi ăn mãi không xong. Nhưng thứ nhất là Thẩm Nguy nhất định sẽ không đi, thứ hai vừa nghĩ tới cái thứ cơm ngoại lạnh lạnh ngây ngấy kia, Triệu Vân Lan đã vô cùng buồn nôn rồi.
Thật vất vả mới tóm được một lần thế này, không thể để hắn chạy. Triệu Vân Lan mang theo ý nghĩ như vậy, giả bộ ra một tư thái thả lỏng nhìn như không chút để ý, đưa Thẩm Nguy đến quán ăn nhỏ mà y vừa gọi mấy thứ lúc nãy, lại kêu thêm một tô hồn đồn và mấy món điểm tâm chiêu bài, đồ ăn nóng sốt bày la liệt một bàn.
Giờ này trong quán đã gần như không có người khác, vắng hoe, chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Nguy còn chưa kịp ngồi xuống đã bắt đầu câu nệ.
Triệu Vân Lan cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu, sau đó lại nhắc tới Lý Thiến: “Cô bé đã thừa nhận phạm tội giết bà mình, hiện tại đang trong thời gian tiến hành quá trình truy tố, ba cô ấy không nhận cô ấy, bà mẹ nghe nói ở bên ngoài tòa án khóc ngất mấy lần, cũng không biết phải làm thế nào, mức án cụ thể thế nào, tôi cũng không nói rõ được, phải xem luật sư của cô ấy có thể tranh thủ được đến trình độ nào thôi, tuy thế thái độ nhận tội của cô ấy rất tốt, hơn nữa lại là tự thú, hội thẩm đại khái cũng sẽ suy xét giảm hình phạt.”
Thẩm Nguy trầm mặc một lúc lâu, thở dài: “Là tôi dạy dỗ không tốt.”
Triệu Vân Lan đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng, đang ăn như hổ vồ mồi, trong mồm đang nhồi một miếng cơm chiên to tướng, phải phồng miệng lên dùng một ánh mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn hắn, miệng y không thể nói chuyện, lại dùng ánh mắt truyền đạt một cách hoàn hảo ý tứ của mình ____ chuyện này thì quan hệ gì đến anh?
Thẩm Nguy cúi đầu, ăn không thấy vị mà uống một ngụm canh: “Trước đây học sinh xảy ra chuyện, làm thầy cũng chịu tội liên đới, truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc(2), lại dạy ra một……”
Câu nói kế tiếp đại khái là không dễ nghe, Thẩm Nguy dừng một chút, nhăn mày, nhưng không nói nữa.
Mấy lời này nói ra, không thấy giống đánh rắm hay sao, đây là dư độc phong kiến từ đời nảo đời nào rồi chứ? Triệu Vân Lan trong bụng rủa thầm.
Đương nhiên, khi y đối mặt với Thẩm Nguy luôn muốn tạo cho mình hình ảnh văn minh một chút, vì thế đem những lời này nhai cùng với cơm chiên, nhai đi nhai lại, nuốt xuống.
Thẩm Nguy tuy rằng trăm phương nghìn kế trốn tránh y, nhưng khi ngồi cùng nhau như vậy lại không hề thiếu kiên nhẫn, ngược lại thoạt nhìn tâm tình sẽ tốt hơn chút chút, hơn nữa hắn cẩn thận đến lạ lùng, lúc nào cũng chiếu cố người khác. Trong lúc Triệu Vân Lan không chú ý, đôi đũa của hắn đảo qua bàn điểm tâm lần thứ ba, đồ ăn đã chất đầy trước mặt y, chẳng những thế, Thẩm Nguy còn thuận tay cầm bình trà rót nước nóng cho hai người.
Triệu Vân Lan vội vàng nói: “Tôi tự làm, tự làm được.”
“Nóng, đừng động vào.” Thẩm Nguy nhẹ nhàng tránh tay y ra, rót nước trà còn đang bốc hơi vào chén y, “Cậu ăn nhanh như vậy, không tốt cho dạ dày đâu.”
Triệu Vân Lan bận rộn xoa xoa miệng, làm ra một bộ dạng nhã nhặn thanh tú: “À, tối nay tôi còn chưa ăn cơm, bây giờ bị đói ấy mà, bình thường tôi cũng ăn chậm nhai kĩ đó chứ.”
Thẩm Nguy nở nụ cười, Triệu Vân Lan đang muốn thừa dịp không khí tốt thúc đẩy một chút, không ngờ lúc này cái bàn trong tiệm cơm bỗng nhiên lắc lư, một chiếc bát không để cạnh bàn rơi xuống, Triệu Vân Lan phản ứng nhanh nhẹn duỗi tay bắt lấy, bóng đèn trên đỉnh đầu nhẹ nhàng đung đưa.
Thẩm Nguy: “Động đất?”
Chấn động rất nhanh bình ổn lại, Triệu Vân Lan vừa muốn nói chuyện, bất chợt trong ngực y trào lên một cảm giác không nói nên lời, cảm giác đó giống như nửa đêm nằm mơ hẫng bước rơi xuống từ một nơi rất cao mà giật mình tỉnh giấc, khiến ***g ngực y thoắt cái trống rỗng.
Có cái gì đó…… Có cái gì đó vừa thoát ra.
Không biết vì sao, một thanh âm trong thâm tâm Triệu Vân Lan nói như vậy với y.
Có thể là cơm chiên đã nguội, cũng có thể là do cháo quá nóng, dẫn đến sau khi Triệu Vân Lan mang nóng lạnh mặn ngọt ăn kèm với nhau thì đã tăng thêm gánh nặng cho cái dạ dày yếu ớt của y, trong một tích tắc khi cảm giác quái lạ vừa rồi qua đi, dạ dày lúc mới rồi không có chộn rộn giờ lại đau một cách dữ dội, giống như bị kim châm, làm y phải giật mình.
“Làm sao vậy?” Thẩm Nguy hỏi.
“A……” Triệu Vân Lan hạ thấp vai, chống hai cánh tay lên bàn.
Thẩm Nguy đỡ lấy vai y: “Đau ở đâu? Dạ dày không thoải mái sao?”
Nhưng mà cho dù thân thể không ổn, Triệu Vân Lan vẫn rất chuyên nghiệp không hề quên việc trêu chọc người khác, y nắm lấy cổ tay Thẩm Nguy, ngón tay cố ý làm như vô tình quét qua mu bàn tay đối phương, không nhẹ cũng không nặng, giữa khiêu khích và vô ý mang theo chút giọng mũi nói: “Có đôi khi, anh thật đúng là miệng quạ đen.”
Đối mặt tình cảnh này, Thẩm Nguy quả thực không biết phải nói với y cái gì mới được, đành phải nhanh chóng rút tay về: “…… Tôi lấy cho cậu bát canh nóng.”
Triệu Vân Lan không nắm bắt được tâm tình Thẩm Nguy rốt cuộc là thẹn thùng hay là cự tuyệt, vì thế y giống chính nhân quân tử mỉm cười ngồi ngay ngắn lại, đáng tiếc, nụ cười làm bộ này không duy trì được bao lâu, chỉ một lát sau báo ứng đã đến, dạ dày quặn đau ngày càng lợi hại, Triệu Vân Lan lúc này mới nhịn không được mà cong gập người, trên trán túa mồ hôi lạnh.
Đương nhiên, chuyện này cũng không làm chậm trễ việc y vẫy tay với người bán hàng, nhân cơ hội thanh toán tiền luôn.
Thẩm Nguy mang một chén canh hồn đồn nóng qua, Triệu Vân Lan chỉ vịn tay hắn uống non nửa bát, liền khoát tay, thật sự uống không nổi nữa, lúc này, bờ môi của y đã trắng bệch.
Thẩm Nguy nhìn sắc mặt y: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?”
Triệu Vân Lan khoe ra với hắn một nụ cười thân tàn chí kiên: “Có cái gì đâu mà phải đi bệnh viện chứ? Không cần, trong nhà tôi có thuốc.”
Y vịn bàn muốn đứng lên, kết quả đứng được một nửa lại ngồi trở về.
Thẩm Nguy nghiêm túc hẳn lên: “Không được, nhất định phải đi bệnh viện.”
Triệu Vân Lan một tay đè lại bụng bên trái, một tay giữ chặt hắn: “Đi bệnh viện bọn họ sẽ bắt tôi uống cái thứ bari sunfat toàn mùi sơn, lại còn lấy cái ống làm nội soi dạ dày, cái nào cũng là sống không bằng chết, tôi van anh đó, đừng để bọn họ hành hạ tôi như vậy mà.”
Thẩm Nguy nhăn mày thật sâu thật sâu.
“Lại nói ngày mai tôi còn muốn mời anh đi xem phim nữa, vé cũng đã…..”
“Trả lại.” Thẩm Nguy không cho đường lui ngắt lời Triệu Vân Lan, sau đó nắm cánh tay y, cẩn thận đỡ người đứng lên, “Tôi sẽ không đi — ai, cô à, phiền cô……”
Hai chữ “tính tiền” còn chưa ra khỏi miệng, phục vụ viên đã cầm biên lai và tiền lẻ trả lại tới rồi.
Cái thứ trò mèo tán gái này…… Thẩm Nguy trừng mắt nhìn Triệu Vân Lan, tâm nói, sao cậu không đau chết luôn đi.
Triệu Vân Lan cúi đầu, nhìn mũi giày mình cười tà.
Cuối cùng, vì Triệu Vân Lan kiên quyết phản đối cộng với cực độ bất hợp tác, Thẩm Nguy vẫn là đành phải tống y về nhà.
Hắn lần đầu tiên đến nhà Triệu Vân Lan, chưa kịp bật đèn, ở ngay trước cửa đạp phải một cái ô còn mở nguyên ____ mùa đông Long Thành mưa ít vô cùng, khoảng cách giữa hai trận mưa ước chừng phải đến hơn nửa tháng, chủ nhân nhất định là lười đến mọc nấm rồi mới không thèm gấp ô lại thế này.
Lại nhìn tiếp, trên tủ giày quăng một bọc quần áo được tiệm giặt là gửi về, nhìn nhãn trên đó ghi là hai ngày trước, đại khái là không vội mặc nên vẫn chưa thèm mở ra.
Thẩm Nguy đảo mắt nhìn quanh phòng một lần, chỉ thấy trên salon ném vung vãi sơ mi quần dài áo len, trên giường phủ kín đủ các thể loại sách vở tài liệu tạp chí, cũ mới đủ cả, phía dưới là một cái notebook còn đang để chế độ chờ, chỗ đặt mông cũng không có chứ đừng nói đến chỗ nằm nữa.
Thẩm Nguy trầm mặc nhìn Triệu Vân Lan, đặt y trên một cái góc nhỏ duy nhất không bị cái gì chiếm cứ trên sa lon, sau đó giúp y thu dọn giường chiếu.
Triệu Vân Lan cuộn mình trên ghế, đau nhức mà vui vẻ đánh giá đôi chân thon dài của Thẩm Nguy, yên lặng nuốt nước miếng.
Thẩm Nguy quay đầu: “Mấy thứ này bình thường cậu để chỗ nào?”
Triệu Vân Lan: “Ban ngày để trên giường, buổi tối phi xuống đất.”
Thẩm Nguy: “……”
Hắn thở dài, chỉ cần gặp Triệu Vân Lan, tần suất thở dài của hắn liền cao đến bất thường.
Thẩm Nguy nhanh chóng thu hết sách báo trên giường lại, sau đó dọn sạch cái bàn sách cũng lộn xộn không kém, lại đem máy tính để lên tủ đầu giường: “Lại đây, nằm xuống trước, tôi đi lấy thuốc cho cậu…thuốc để ở đâu?”
Triệu Vân Lan chỉ chỉ ngăn kéo dưới bàn.
Thẩm Nguy thuận miệng nói: “Lên giường cởi áo khoác ra.”
Triệu Vân Lan do dự một chút: “Cởi ra sợ anh nói tôi đùa giỡn lưu manh.”
Thẩm Nguy đưa tay áp lên trán y, tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, giữa mùa đông khắc nghiệt này, có thể tưởng tượng y khó chịu đến mức nào, trong lòng Thẩm Nguy siết chặt, quả thực hận không thể đau thay y, thế mà cái tên chết tiệt đang được thương tiếc kia còn dám lải nhải cợt nhả.
…… Thật sự làm cho người ta thấy lãng phí tình cảm mà, Thẩm Nguy nghiêm mặt:“Đến nước này còn nói hưu nói vượn nữa, mau cởi ra nằm xuống.”
Triệu Vân Lan lập tức tự nhiên như không cởi phăng áo khoác và quần dài, tùy tiện mặc một cái áo ngủ lộ nửa ngực đứng trước mặt Thẩm Nguy.
Thẩm Nguy đỏ bừng mặt.
Triệu Vân Lan vô liêm sỉ khoe khoang dáng người mà y tự cho là rất không chê vào đâu được: “Là anh bảo tôi cởi đấy nhá.”
Thẩm Nguy vội dời mắt, mang gối đầu dựng lên đầu giường, mở cái chăn bị cuốn thành một nùi ra: “Uống nước đi, tôi rót cho cậu…… Triệu Vân Lan, sao cậu để chân trần!”
Triệu Vân Lan ngồi ở bên giường vừa cởi giầy, liền lộ ra hai chân không đi tất lạnh đến thâm tím.
Triệu Vân Lan ra vẻ không quan trọng nói: “Tôi chỉ xuống lầu ăn một bữa cơm thôi, mấy phút như vậy, đi vào rồi còn phải giặt……”
Y không thể nói tiếp, bởi vì Thẩm Nguy đưa tay bắt lấy chân y, tay người nọ rất lạnh, lại ấm hơn bàn chân lạnh cứng của y như vậy, Triệu Vân Lan lắp bắp kinh hãi theo bản năng co lại, lại bị Thẩm Nguy chặt chẽ cầm lấy, dùng ngón tay ấn xuống huyệt vị dưới gan bàn chân.
Triệu Vân Lan: “Đừng đừng đừng…… Tôi tôi tôi hôm nay còn chưa có rửa chân đâu đấy…Á!”
“Bây giờ biết đau rồi?” Thẩm Nguy cau mày, “Khí huyết không thông, tì vị quá yếu mới có thể đau, cậu……”
Hắn đột nhiên ý thức được giọng điệu của mình quá mức thân mật, lập tức cúi đầu ngậm miệng.
Hai chân Triệu Vân Lan bị Thẩm Nguy ấn đến không còn tri giác, vì duy trì hình tượng, y cũng không dám mở miệng quỷ khóc sói gào chửi mẹ nó, đành phải gắt gao nhẫn nhẫn nhẫn, dùng biểu tình vặn vẹo làm bộ nhã nhặn, đến tận khi cảm thấy dưới chân thần kì dâng lên cảm giác ấm áp, mới bị Thẩm Nguy nhét vào trong chăn.
Thẩm Nguy lấy thuốc, rót nước ấm, nhìn y thành thật uống hết.
Hai người nhất thời không nói chuyện, không khí chợt trở thành ngượng ngập.
Áo ngủ của Triệu Vân Lan rất phù hợp với phong cách cá nhân của y, rất gợi cảm, cả cái áo chỉ có mấy cái cúc, cổ áo một đường xẻ đến tận dưới xương ngực, y đè lại bụng trái, cổ áo hơi lệch đi, mơ hồ có thể thấy được cơ bụng xinh đẹp.
Thẩm Nguy đành phải lại một lần nữa bắt buộc chính mình dời ánh mắt, đánh giá phòng ở của y, vừa nhìn thì thấy trong thùng rác có mẩu bánh mì và túi đựng, vì thế hỏi: “Hôm nay cậu ăn cái gì thế?”
Triệu Vân Lan tựa vào đầu giường, chỉ chỉ thùng rác.
“Cả ngày?” Sắc mặt Thẩm Nguy càng ngày càng khó coi, “Đêm qua thì sao?”
“Đêm qua đi uống rượu với mấy người bạn, uống hơi nhiều, không nhớ rõ.”
Thẩm Nguy suýt nữa không ngăn nổi cơn giận, hắn ước chừng im lặng khoảng nửa phút, mới tận lực đè thấp giọng áp chế phẫn nộ: “Mỗi ngày cậu đều sống như vậy?”
Triệu Vân Lan: “A, làm sao?”
Thẩm Nguy âm trầm liếc mắt nhìn y, không nói một lời đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, trợn mắt nhìn chằm chằm vào cái tủ trống rỗng một hồi, sau đó lôi từ trong đó ra một hộp sữa quá hạn…… cùng với nửa túi thức ăn cho mèo.
Hắn rốt cục cảm giác bản thân sắp bị Triệu Vân Lan làm cho tức chết rồi, mu bàn tay chống trên cửa tủ lạnh nổi lên mấy cái gân xanh vui vẻ nho nhỏ, cửa tủ nặng nề bị hắn đóng đánh “sập” một tiếng.
——————–
Chú thích
(1) nguyên văn: ngã hành ngã tố – chuyện ta ta làm, làm theo ý mình.
(2) truyền đạo: truyền thụ, giáo dục đạo đức, lấy đạo đức làm cơ sở của giáo dục.
Thụ nghiệp: giáo dục tri thức và kĩ năng ứng dụng trong cuộc sống.
Giải hoặc: giúp đỡ học sinh tháo gỡ thắc mắc, nghi hoặc, vướng mắc.
Đây là ba nguyên tắc cơ bản để giáo dục học sinh sinh viên tốt. Theo Baidu.