Triệu Vân Lan rời khỏi cha mẹ từ rất sớm, bản thân đi mua một căn nhà 40m2ở khu trung tâm, mỗi ngày sinh hoạt theo kiểu đàn ông độc thân điển hình ___ đi ra ngoài thì thu xếp cho mình ra hình ra dạng, về đến nhà lập tức heo chó cũng không bằng.
Đại Khánh luôn luôn thấy “Trấn hồn lệnh chủ” đời này chơi đùa khiến cho người ta nhức đầu. Y thậm chí tuyệt diệu đem “Trấn hồn lệnh” đóng gói thành một cơ cấu công vụ còn lấy tên là “Cục Điều Tra Đặc Biệt”, bản lĩnh của y cực lớn, quan hệ rất rộng, thời điểm phá án cũng có thể nói là nhìn nhận mọi việc rõ ràng minh bạch, sát phạt quyết đoán, lại vẫn làm Đại Khánh không thấy được cảm giác an toàn.
Mèo đen luôn hoài nghi có một ngày Triệu Vân Lan sẽ bỏ gánh mặc kệ, hết sức chuyên chú đi theo con đường ăn chơi đàng *** vinh quang vô hạn của y.
Nhưng mà Đại Khánh tuy rằng sống hơn một ngàn năm, bất quá dù sao cũng chỉ là một con mèo, cuộc sống của Triệu Vân Lan không hề náo nhiệt như nó tưởng tượng.
Triệu Vân Lan người này ấy à, đại khái thuộc về điển hình “Bệnh trầm mặc khi tan tầm”, không ai biết loại tật xấu của người thành phố này là vì sao mà có. Dù sao y vẫn độc thân đến tận bây giờ ngoài nguyên do vì đặc thù chức nghiệp cũng có một phần là vấn đề ở chính y nữa — ở bên ngoài thì múa ba tấc lưỡi ra hoa, vừa về đến nhà đã thành một cái hũ nút, không phải y cố ý lãnh đạm mà là đặc biệt khuyết thiếu mong muốn trao đổi chuyện trò với người khác, không chủ động hỏi đến y, y có thể cả đêm không nói tiếng nào, đến một biểu tình cũng thiếu luôn, lại càng không cần yêu cầu y làm ra mấy cái hành động tình thú nghiệp dư gì.
Nếu không phải lúc ăn cơm có thêm một bát một đũa, có khi còn tưởng y không tồn tại.
Cuộc sống với mấy tình nhân trước đây đều vì thế mà đổ vỡ, lý do không ngoài mấy chuyện “Khuyết thiếu câu thông”, “Không có kích tình”, “Chúng ta tính cách không hợp, không có tiếng nói chung”, nhất là một lần, một cô bé phẫn hận gào vào mặt y:“Anh vốn hoàn toàn không yêu em, hoàn toàn không để em ở trong lòng.”
Triệu Vân Lan quả thật là thanh niên tài tuấn đẹp trai lắm tiền, nhưng nơi này là Long Thành đấy, thiếu nước thiếu không khí thiếu thời gian, cái không thiếu nhất chính là thanh niên tài tuấn — hơn nữa tài tuấn này không thiếu tiền gửi ngân hàng, nhưng một chút ý muốn mua một thứ giống như cái nhà cũng không có, bình thường tiêu tiền như nước, cái nơi y ở kia lại hoàn toàn là một phòng ở kiểu khách sạn có quyền sở hữu mà thôi, nội thất trong phòng cũng giống như nhà nghỉ vậy, chả có tí bộ dạng nào của cái nhà hết, cả người y tản ra một loại khí tức rất không đáng tin cậy.
Hẹn với Thẩm Nguy vào tối chủ nhật, vì thế hôm nay thứ bảy không có sắp xếp gì khác, Triệu Vân Lan say mèm liền yên tâm thoải mái làm ổ trên giường đến tận giữa trưa mới mò dậy, dựa vào một ít bánh mì và nước trà sống qua một ngày, đầu tiên là lật xem các loại tư liệu y có thể tìm được, điều tra về U Minh tứ thánh vật, sau đó cày game thông luôn giờ cơm chiều.
Rốt cuộc, khi trời đã tối, dạ dày truyền đến một trận quặn đau mới kéo lại được lực chú ý đang tập trung vào game của y một cách rất chi là bạo lực.
Triệu Vân Lan đầu tiên là không muốn động, uống một cốc nước ấm tính toán đối phó cho qua, kết quả dạ dày quay cuồng càng ngày càng lợi hại, bốn mươi phút sau, đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, bấy giờ y mới quyết định ra khỏi nhà kiếm ăn.
Đã lập đông, y lại vô cùng lười biếng, mắt thấy ngoài cửa sổ tối thui liền không thèm để ý mặc luôn quần dài ra ngoài đồ ngủ, lại trùm thêm áo khoác, cả tất cũng không đi, cứ lôi thôi lếch thếch mà xuất môn.
Triệu Vân Lan ngựa quen đường cũ ra khỏi tiểu khu, đi qua đường cái, quẹo vào một cái ngõ nhỏ, gọi một đĩa cơm rang và một chén cháo trong quán cơm nhỏ đầu ngõ.
Khi cơm vừa bỏ vào chảo rang, Triệu Vân Lan mới ý thức được mình mặc có hơi ít, y quyết định không ngồi ngốc ở đây mà chờ nữa, sờ sờ áo khoác, định nhân lúc này vào siêu thị gần đó mua thuốc lá.
Khi Triệu Vân Lan đi ngang qua một con hẻm có ba cái đèn đường hỏng mất hai, y nghe thấy tiếng người nói chuyện
Một gã đàn ông thô bạo nói: “Mau lấy tiền ra đây, đừng lằng nhằng!”
Một người khác lên tiếng: “Người anh em, anh cũng đừng oán chúng tôi, ai cũng không dễ dàng, anh ăn mặc đẹp như vậy, vừa thấy thì đã biết là kẻ có tiền, thức thời một chút, sắp hết năm rồi, mọi người đều bình an là tốt nhất, anh nói có phải hay không?”
Ô, ăn cướp?
Gần cuối năm, Long Thành tam giáo cửu lưu ngư long hỗn tạp, xem ra trị an lại không được tốt cho lắm.
Triệu Vân Lan chậm rãi đi bộ qua, nheo mắt lại nhìn nhìn, chỉ thấy ba bốn tiểu lưu manh vây quanh một người đàn ông, mà người bị cướp xui xẻo kia cư nhiên lại là người quen.
Thẩm Nguy.
Sao hắn lại ở trong này?
Thẩm Nguy tính tình rất tốt không chỉ với học sinh mới thế, Triệu Vân Lan rất nhanh phát hiện ra hắn đối đãi với bạn bè đồng nghiệp là mùa xuân ấm áp, đối đãi với kẻ địch cũng là mùa xuân ấm áp, gặp cướp, bản thân là một người đàn ông trưởng thành bình thường, hắn cư nhiên không phản kháng, không những thế ngay cả dùng lời lẽ công kích người ta cũng không có một câu, mà còn thuận theo lấy ví ra cho chúng!
Tiểu lưu manh nhận ra đó là một “quả hồng mềm” thì lập tức hếch mũi lên mặt: “Đồng hồ! Con mẹ nó là hàng hiệu đấy, cũng phải vạn tám chứ chẳng ít đâu, tháo xuống!”
Thẩm Nguy lại không nói hai lời, tháo đồng hồ đeo tay xuống.
“Thư sinh vô dụng đủ bề.” Triệu Vân Lan nói thầm, y thở dài, không nhìn nổi nữa, đút tay vào túi đi qua bên đó.
Chỉ thấy nhóc lưu manh ăn cướp kia đoạt đi đồng hồ của Thẩm Nguy, lại giơ tay đẩy hắn lảo đảo, lưng hắn đập mạnh vào tường, trên cổ lộ ra một đoạn dây đỏ.
“A, nhìn xem cổ hắn có đeo cái gì kìa, có thể là ngọc đấy,” Một người nói, “Mã não phỉ thúy cũng được lắm.”
Một người khác sét đánh không kịp bưng tai kéo lấy cổ áo Thẩm Nguy, thô lỗ giật ra một mảng lớn, mặt dây chuyền ở giữa xương quai xanh Thẩm Nguy lộ ra — thứ kia chỉ to bằng ngón tay cái, lại chiếu chói mắt Triệu Vân Lan còn chưa kịp tới gần, không biết do cái gì làm nên, nó nằm dưới ánh đèn đường lờ mờ mà có vẻ lung linh rực rỡ.
“Này…… thứ này không phải kim cương đấy chứ?” Tiểu lưu manh trợn mắt nhìn, nói xong, liền vươn bàn tay dơ bẩn định giật mặt dây chuyền trên cổ Thẩm Nguy.
Đúng lúc này, Thầy Thẩm nãy giờ vẫn thuận theo như con hiếu cháu ngoan lại nhăn mày, nâng tay nắm lấy mặt dây chuyền, mở miệng: “Tiền và đồ đã cho các ngươi, đừng quá phận.”
Hắn bỗng nhiên nổi giận như vậy, giống như một người vừa tháo ra mặt nạ. Kẻ đang nắm cổ áo hắn lúc này mới nhận thức được người đàn ông này có một đôi mắt đen kịt mang theo ánh sáng lạnh lẽo mà gã không hình dung nổi, khi đôi mắt ấy nhìn ai sẽ làm người ta cảm thấy sợ hãi kinh hoàng, tiểu lưu manh ngây sững người lại, không tự chủ được mà buông tay, lui về phía sau nửa bước.
Bất quá bọn chúng phản ứng lại rất nhanh, đối phương chỉ có một người, lại còn là một kẻ nhát gan ____ nếu không nhát gan, có thể nôn tiền ra thống khoái như vậy hay sao?
Đệch, tưởng đang bố thí cho người nghèo chắc?
Một tên cách Thẩm Nguy gần nhất nâng tay đánh về phía đầu hắn ___ theo kinh nghiệm của gã, gặp cái loại người đeo kính này thì chiêu đầu tiên cứ ra tay bất ngờ, đánh bay kính của hắn, sau khi người hỗn loạn rồi thì đạp thêm một phát vào hạ bàn, đối phương phỏng chừng là không đứng lên nổi nữa.
Nhưng tay gã vừa mới giơ lên còn chưa kịp nện xuống, hậu tâm đã bị ai đó đá cho một cước, tiểu lưu manh chỉ cảm thấy trước ngực khó chịu, suýt nữa thì ói máu, cả người lao về phía trước, Thẩm Nguy né sang một bên, thế là gã lao vào tường.
Thẩm Nguy ngạc nhiên ngẩng đầu đã thấy Triệu Vân Lan đứng đó, y thổi hơi vào hai tay, xoa xoa mấy cái, sau đó dùng một loại khẩu khí lưu manh hơn cả lưu manh mà nói: “Trời lạnh thế này nha, ai tới thư gân giãn cốt cái nào?”
Một cước của y long trời lở đất, lực chấn nhiếp phát huy đủ mười phần, mấy tên kia ngây người không tìm được phản ứng, sau một lúc lâu mới có một kẻ đột ngột mở miệng hỏi: “Mày…mày là thằng nào? Tao cảnh cáo mày bớt lo bao đồng đi.”
Triệu Vân Lan bẻ bẻ cổ, gân cốt “rắc” một tiếng giòn vang, dường như y thấy lạnh mà chà chà chân, trên mặt cười lạnh ra lúm đồng tiền: “Mày có biết cái lũ oắt con dám cảnh cáo ông đây, bây giờ đang ở phương trời nào không?”
Năm phút đồng hồ sau, Triệu Vân Lan gọi điện cho đồn công an phụ cận, bảo bọn họ khẩn cấp tới bắt người, nói chuyện điện thoại xong, y dùng mũi chân gẩy gẩy mấy tên côn đồ bị đạp cho dập mặt dưới đất: “Cái lúc ông đây ra đời lăn lộn, lũ nhóc hói đầu chúng bay còn không biết đang bú mẹ ở phương nào đâu, lần sau trước khi ra tay phải nhìn rõ xem đây là địa bàn của ai có nghe thấy hay không hả?”
Côn đồ bị y đạp kêu gào thảm thiết: “Đại…… Đại ca, em…… chúng em…… Ngáoooo!”
“Mày con mẹ nó gọi ai đấy? Ai là đại ca nhà mày?” Triệu Vân Lan lại đạp thêm một cước, “Muốn a dua nịnh hót hả? Ông đây đường đường một cảnh sát nhân dân, ai xưng huynh gọi đệ với mày, mày là ở đâu thò ra? Tự tháo thắt lưng xuống, nhanh!”
Thẩm Nguy nhìn y rất chuyên nghiệp trói hết mấy tên côn đồ vào cột đèn, cư nhiên còn vô tâm vô phế nở nụ cười.
Lúc này, Triệu Vân Lan mới giật mình phát hiện hình như mình vừa diễn qua một kiều đoạn “anh hùng cứu mĩ nhân” rất kinh điển, sự trùng hợp này thực sự quá hoàn mĩ, hoàn mĩ đến mức y tưởng như bản thân tự tay sắp xếp vậy.
Triệu Vân Lan không khỏi phấn chấn tinh thần, nhất thời cảm giác thế giới tốt đẹp không khí tươi mát, cái dạ dày cũng không quá đau nữa .
Y trả lại đồng hồ và ví tiền cho Thẩm Nguy: “Không nghĩ tới lại có thể gặp anh ở đây, anh không sao chứ hả?”
Thẩm Nguy nhanh chóng phủi sạch bụi đất trên người, sau đó nhận lại đồ của mình: “Cảm ơn.”
Triệu Vân Lan kìm lòng không được để mắt tới mặt dây chuyền của Thẩm Nguy, bấy giờ y mới thấy rõ thì ra nó là một tiểu cầu trong suốt rỗng ruột, chỉ là bên trong phát ra thứ gì đó, chắc hẳn là chất liệu huỳnh quang.
Nhưng y chưa từng thấy qua loại “huỳnh quang” này, Triệu Vân Lan có ảo giác phảng phất bên trong tiểu cầu kia có một ngọn lửa, màu sắc nóng bỏng lại như có sự sống, tuyệt đối không phải vật mà thế gian có thể làm giả được, quả thực……giống như đang sống vậy.
Y nhìn vật nhỏ tỏa ra quang mang chói mắt kia, trong lòng tự dưng sinh ra một loại cảm giác thân thiết quen thuộc không nói lên lời.
Song, Triệu Vân Lan lập tức ý thức được mình nhìn chằm chằm vào người ta như vậy thật có chút bất lịch sự, vì thế y dời mắt, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Anh không sợ nó có phóng xạ sao? Tôi nghe nói mấy thứ đặc biệt phát sáng như thế này đều không có lợi cho thân thể đâu.”
Thẩm Nguy đem dây chuyền che đi, lại khép vạt áo lại sau đó nở nụ cười, một lời cũng không nói.
Triệu Vân Lan không phải người tò mò, thấy hắn không muốn đề cập tới thì cũng không nói nữa, y đưa tay cài lại một cúc áo bị tuột, che lại một góc áo ngủ lộ ra ngoài: “Loại du côn này ấy mà, căn bản chính là miệng cọp gan thỏ, sợ bọn chúng làm gì? Anh ăn cơm chưa? Đi, tôi mời anh một bữa khuya, coi như phí an ủi ha.”
Thẩm Nguy nở nụ cười: “Thế nào lại không biết xấu hổ như thế được, nhìn sao cũng phải là tôi mời cậu mới đúng.”
Hắn nói xong, còn không quên quay đầu nhìn lại lũ côn đồ bị Triệu Vân Lan xuyên thành chuỗi trói gô vào cột đèn, chần chừ nói: “Kỳ thật bọn họ cũng không dễ dàng……”
Triệu Vân Lan xoay người, đưa lưng về phía Thẩm Nguy liếc mắt một cái, đoạn, y nhớ tới cái gì đó, lại kỳ quái hỏi: “Đúng rồi, thầy Thẩm cũng ở gần đây sao? Sao tôi lại chưa bao giờ gặp anh nhỉ?”
Ánh mắt Thẩm Nguy tối lại: “Nơi thành phố này, hai người có khi ở thật gần lại không hề gặp qua đối phương, nhưng cũng không chừng từ một hôm nào đó lại mỗi ngày chạm mặt, đều là duyên phận.”
Triệu Vân Lan phụ họa cười hai tiếng nhưng không để trong lòng ____ một trạch nam như y, đừng nói chỉ là ở gần nhà, y ngay cả hàng xóm ở cùng tầng cũng không biết hết nữa là, thật sự là không có nửa cái lông quan hệ với thứ hư vô mờ mịt như “duyên phận” nha.
Thẩm Nguy không nói gì đi sau Triệu Vân Lan nửa bước, ở nơi y nhìn không thấy, ánh mắt hắn kì lạ vô cùng, giấu kín sau cặp kính dầy, ảm đạm mà mờ mịt, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông phía trước, như thể tham lam mà lại càng ẩn nhẫn.