Trái tim đập như sấm nổ từ khi tỉnh mộng chậm rãi bình ổn lại theo động tác mau lẹ của y.
Khi thang máy mở ra ở tầng một thì Triệu Vân Lan đã điều chỉnh tốt hô hấp của mình rồi. Y đem tất cả tinh lực mình có tập trung vào Thiên nhãn giữa hai hàng lông mày, đi ra bên ngoài.
Có rất nhiều người đi tới đi lui trước mặt Triệu Vân Lan. Y rất nhanh có thể phân biệt được những kẻ trên người có một vòng hư ảnh thì là con người, về phần không có, dĩ nhiên không thể biết được là cái gì.
Ngay từ đầu, không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì mà Triệu Vân Lan không nhìn thấy được rõ ràng, tất cả phủ một tầng mơ hồ. Nhưng theo thời gian y chậm rãi đi ra khỏi tiểu khu thì giống như đã dần quen thuộc với cách “nhìn” này, những hình ảnh y nhìn thấy cũng ngày một rõ hơn.
Dần dần, y bắt đầu có thể thấy rõ Tam Muội Chân Hỏa trên người bọn họ, thậm chí là cả vầng sáng trên đỉnh đầu nữa. Cuối cùng Triệu Vân Lan thấy được từ một người mà y gặp thoáng qua mới biết thì ra tầng hư ảnh trên người sống kia là một tầng “màng” mơ hồ phủ từ đầu đến chân, trên đó tựa hồ có những kí hiệu kì quái.
Triệu Vân Lan đứng thẳng nơi đầu đường vươn tay đón xe taxi, y dù sao cũng không nhìn thấy, chỉ đưa tay ra vẫy loạn như vậy hoàn toàn trông vào vận khí.
Chờ khi bắt được taxi rồi sờ soạng lên xe, Triệu Vân Lan đã có thể thấy rõ thứ phủ đầy mình những người còn sống không phải là kí hiệu mà là chữ viết.
Vô cùng nhỏ, vô cùng dày đặc, mỗi phút mỗi giây đều không ngừng biến đổi. Triệu Vân Lan nhịn không được nhìn chằm chằm tài xế hai giây, bị ông ta nhắc nhở mấy lần mới hồi phục tinh thần lại: “A, xin lỗi, số 4 đường Quang Minh, ông đưa tôi tới cửa là được rồi.”
Tài xế taxi nhìn băng gạc trên mắt y với ánh nhìn kì quái: “Nhóc này, mắt mũi làm sao thế?”
Triệu Vân Lan thuận miệng nói bừa: “Chơi bóng rổ bị thương ấy mà.”
Lái xe “Ai nha” một tiếng, lại hỏi: “Có thể nhìn thấy không?”
“Băng thuốc không được mở mắt.” Triệu Vân Lan nói, “Cứ làm người mù hai hôm cái đã.”
Hai người nói chuyện phiếm suốt dọc đường, đến số 4 đường Quang Minh, xe dừng lại ở ven đường, Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ, sau đó lấy ví mở ra đưa tới trước mặt tài xế: “Tôi không nhìn thấy gì, hết bao nhiêu ông xem rồi tự lấy đi.”
Lúc này tài xế sửng sốt: “Ô? Cậu tin tưởng tôi đến thế à?”
Triệu Vân Lan cười cười: “Dù sao trong ví tôi cũng chẳng có bao nhiêu tiền, ông cứ xem rồi lấy.”
Tài xế do dự một chút, đóng dấu hóa đơn cho y rồi đưa tay nhận lấy ví tiền. Trong lúc đó, Triệu Vân Lan gắt gao nhìn chằm chằm những con chữ không ngừng biến hóa trên người đối phương. Y nghe thấy tiếng sột soạt khi tài xế thay đổi động tác, nghe thấy ông ta hình như đã lấy ra một thứ sau đó chần chừ một chút lại cất trở vào, một hồi sau, tài xế lấy một tờ tiền khác rồi lấy tiền lẻ trong túi trả lại vào ví tiền của y.
Triệu Vân Lan cong khóe miệng ___ Tầm nhìn của y càng ngày càng rõ nét, đã có thể nhìn thấy cả màu sắc của chữ viết rồi, chỉ thấy chúng nó có hồng cũng có hắc. Trong khoảnh khắc khi tài xế tìm tiền lẻ nhét vào ví của y, Triệu Vân Lan thấy một hàng chữ nhỏ màu đỏ vụt qua trên người ông ta.
Thì ra là ý này___Triệu Vân Lan nói cảm ơn với tài xế, cũng xin miễn không cần ông ấy đưa vào. Trong lòng y hiểu rõ thì ra những chữ viết đó chính là công đức, màu đỏ là đạt được, màu đen là mất đi, xem ra vừa rồi đối phương không nhân cơ hội chiếm lợi của y.
Nhưng mà Triệu Vân Lan lập tức lại chau mày. Y có thể cảm nhận được rõ hơn bao giờ hết, trong thân thể y có cái gì đó đang dùng tốc độ nhanh đến mức không kịp ngăn cản mà thức tỉnh. Y nhất thời không biết được đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Hết thảy những chuyện này giống như…đã bắt đầu từ cơn động đất nơi Sơn Hà trùy ở tộc Hãn Cát không lâu trước đó.
Trận động đất đó, thực sự là do vận động thường kì của Trái Đất tạo ra sao?
Bác bảo vệ thích đẽo xương cốt trong phòng thường trực vui tươi hớn hở buông cái giũa chào đón y: “Yoo, sếp Triệu ! Ơ kìa? Mắt cậu làm sao thế?”
“Ngoài ý muốn.” Triệu Vân Lan bình tĩnh nói, “Chú Lý, qua đỡ tôi một chút.”
Lão Lý còn chưa kịp đi qua thì đã có một người từ phía sau vội vã chạy lên. Thẩm Nguy nắm chặt lấy cánh tay y đang vươn ra, nỗ lực áp chế lực tay và giọng nói: “Ngươi muốn đi đâu không thể chờ ta một chút sao? Ta bất quá chỉ vừa mới ra ngoài mua điểm tâm, về đến nhà đã không thấy tăm hơi ngươi đâu nữa, ta sắp bị ngươi dọa chết rồi được chưa hả? Còn như vậy nữa ta sẽ……”
Sẽ làm sao?
Thẩm Nguy hít sâu mấy hơi, cảm thấy phổi sắp nổ tung đến nơi rồi, lại không chịu nói ra nguyên cớ.
Triệu Vân Lan quay đầu đi, qua thiên nhãn không biết vì sao lại càng ngày càng trở nên sáng tỏ, y thấy trên người Thẩm Nguy có hàng loạt hàng loạt chữ viết sắc đỏ sáng ngời đại biểu cho công đức.
Nhưng mà chúng nó không thể kéo dài, giống như những gợn sóng lăn tăn vừa xuất hiện đã bị con sóng lớn đầy bóng tối gột rửa sạch sẽ, tựa như bờ cát vĩnh viễn không lưu lại một vết tích.
Triệu Vân Lan thấy hốc mắt chua xót, y không rõ sự chua xót bất ngờ này từ đâu mà đến, dường như một đoạn kí ức chôn sâu trong tầng tầng quá vãng ngàn năm xưa cũ bỗng chốc bị một cơn gió lốc thổi đi lớp bụi dày, trần trụi lộ ra. Một góc chân tướng không thể nào che giấu đâm cho lòng người khổ sở.
“Chẳng phải là vì ta biết ngươi sẽ tìm được ta và tới rất nhanh hay sao.” Triệu Vân Lan suýt nữa đã bộc lộ vẻ thất thường. Y ra vẻ tinh ranh nói, giọng nói có một chút run rẩy không dễ phát hiện, “Vừa đúng lúc, giúp ta vào trong nào.”
Triệu Vân Lan không chào một tiếng đã đột nhiên đi vào khiến văn phòng rối loạn một phen, Đại Khánh không biết đã chạy tới nơi nào để thương xuân bi thu nên cho đến tận lúc này mọi người trong Cục Điều Tra Đặc Biệt mới biết lão đại nhà bọn họ biến mất hai ngày không phải là đi lêu lổng mà là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đôi tay của Chúc Hồng run rẩy bỏ ra lớp băng gạc mà y quấn lung tung, vừa nhìn thấy đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ mà không làm sao có tiêu cự rõ ràng, mắt cô đã đỏ lên.
Triệu Vân Lan giật giật ngón tay, lại nghĩ tới bản thân không nhìn thấy, không thể sờ loạn lên người nhân viên nữ được, vì thế y lại ngượng ngùng buông xuống, có chút bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc là tôi mù hay là cô mù, tôi không khóc thì thôi, cô kích động cái gì?”
Chúc Hồng quăng luôn băng gạc lên người y: “Anh khóc ấy á? Anh mà biết khóc thì đã tốt! Thiên hạ không đâu là anh không dám đi, không ai là anh không dám chọc có phải không! Trời là lão đại anh là lão nhị sao? Đồ ngốc!”
Triệu Vân Lan trầm mặc một lát, đành phải đáp lời: “…… Aiiiiz, đồ ngốc nghe thấy được.”
Y đao thương bất nhập, cứng mềm đều không ăn, vì thế Chúc Hồng mặc kệ y mà ngẩng đầu lườm Thẩm Nguy, giống như ăn phải thuốc súng khí thế bức người mở miệng nói: “Không phải anh thích y sao hả? Không phải anh là cao thủ sao? Khi y gặp chuyện anh đang làm cái gì?”
Sở Thứ Chi và Lâm Tĩnh hai mặt nhìn nhau, cảm giác tình cảnh này tựa hồ …… Có chút không thích hợp.
Triệu Vân Lan đương nhiên cũng nghe ra, y cũng biết xấu hổ đành phải vui đùa một chút ý đồ lấp liếm — Triệu Vân Lan kéo kéo tay áo Thẩm Nguy, tận khả năng cợt nhả nói: “Ngươi thích ta? Sao lại hoàn toàn không nói câu nào với ta chứ? Ta nói thầy Thẩm ngươi có cái tật xấu này là không được nhá, thích ta ngươi thổ lộ với cô ấy làm gì……”
Ai ngờ Chúc Hồng hoàn toàn không lĩnh bậc thang này mà ngắt phăng lời y đi: “Anh câm miệng!”
Nét cười trên mặt Triệu Vân Lan như được vẽ lên, trong khoảnh khắc liền nhạt một chút: “Tôi thấy cô cũng chẳng kém gì, tôi tự mình đi bàn bạc việc tư gặp một chút ngoài ý muốn, liên quan cái lông gì đến hắn? Chẳng lẽ mỗi thời mỗi khắc tôi với hắn đều phải cột chặt vào nhau sao? Bao giờ trò hai người ba chân có thể trở thành một hạng mục thi Olympic lại nói tiếp đi!”
Ánh mắt Chúc Hồng cơ hồ trở nên hung ác, Thẩm Nguy rốt cục nhịn không được nói chen: “Quả thật là ta không……”
Triệu Vân Lan cau mày khoát tay chặn lại, chuyên quyền độc đoán kết thúc đề tài này, lạnh lùng nói: “Bây giờ ta không muốn thảo luận cái này, mấy thứ vô vị lông gà vỏ tỏi đó để lại sau này nói tiếp, lúc này câm miệng hết cho ta.”
Nói đoạn, Triệu Vân Lan lấy một trương Trấn Hồn lệnh trong túi ra, khi châm lên thì y cúi đầu truyền lời ra ngoài: “Đại Khánh, qua đây một chuyến.”
Lời y vừa dứt thì tiếng chuông leng keng đã vang lên, Đại Khánh chui ra từ sau bức tường, lặng yên không tiếng động xuyên qua mọi người, nhảy đến trên đùi Triệu Vân Lan, cẩn thận nhìn nhìn đôi mắt y.
Sau đó Đại Khánh nhảy đến trên bàn: “Ta nghĩ thật lâu, cũng đọc qua một ít sách vở, đại khái cũng hiểu được mắt ngươi có chuyện gì rồi. Ngươi nói lúc ấy ngươi dùng địa hỏa nướng cánh tiểu quạ đen kia, sau đó nó lấy chính mình hiến tế nhập vào chuông vàng đúng không? Ta thấy lúc đó âm hồn với địa hỏa chạm nhau, âm khí quá nặng, ngươi lại đứng quá gần nên mắt mới bị thương, tạo thành mù nhất thời.”
Triệu Vân Lan không coi đó là quan trọng, hơi hơi gật đầu, ngược lại Thẩm Nguy lại lập tức nắm bắt được ý tứ trong lời của mèo đen: “Nhất thời?”
Đại Khánh thuận miệng đáp, lại nhìn qua Triệu Vân Lan một cái.
Kỳ thật nó có cảm giác hình như Triệu Vân Lan đã biết cái gì đó rồi.
Nhưng Thẩm Nguy không chú ý tới, lúc này hắn quan tâm quá hóa loạn nên vội vàng truy vấn: “Vậy bao giờ mới có thể khỏi? Cần dùng thuốc gì? Tìm ở nơi nào?”
Đại Khánh yên lặng quét mắt nhìn Thẩm Nguy, thấy lo lắng trong mắt hắn không phải là giả, trong lòng thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Phần lớn tộc Hoa Yêu đều lánh đời, bất quá bọn họ có một loại Thiên Hoa Mật vô cùng quý giá. Theo truyền thuyết là dùng phần tinh túy nhất trong nhụy hoa của ba mươi ba loại hoa ở mỗi nơi thiên giới, nhân gian, u minh để tạo thành, có thể giải thiên độc, lại ôn hòa nhu nhuận, rất thích hợp cho vết thương ở mắt…… Muốn tìm bọn họ, đại khái……”
Triệu Vân Lan nhẹ nhàng tiếp lời nó: “Phải tới Yêu thị cuối năm.”
Đại Khánh hỏi thẳng: “Làm sao ngươi biết được?”
Triệu Vân Lan xoa xoa đầu nó, không đáp lại như đang cân nhắc gì đó, sau một lát mới thấp giọng nói: “Ngươi nói xong, bây giờ đến lượt ta nói – Thứ nhất, kể từ bây giờ trở đi, bất luận kẻ nào có bất cứ hình thức liên hệ nào với U Minh bên kia đều phải làm thành tài liệu văn bản đưa đến chỗ ta, một chữ cũng không được bỏ sót. Thứ hai, nghiêm ngặt hạn chế tất cả những loại người nhàn tạp đến số 4 đường Quang Minh, đưa hàng tết hay tặng lễ đều tiếp đón ngoài phòng thường trực. Thứ ba, tuyên bố với bên ngoài là bước vào kì tổng kết công tác cuối năm rồi, trừ khi Bộ trưởng đích thân hạ lệnh, nếu không thì hết sức hạn chế nhận thêm vụ án. Thứ tư, bất cứ ai trong Trấn Hồn Lệnh không thể đi làm đúng hạn định hoặc muốn xin phép đều phải mang giấy xin phép viết lý do cho ta kí tên mới được, ta muốn bất cứ lúc nào cũng biết các ngươi đang ở đâu. ”
Chúc Hồng xốc lại tinh thần, hỏi: “Thế còn Yêu thị……”
“Đó là việc nhỏ, Thẩm Nguy đi với tôi một chuyến là được.” Triệu Vân Lan dừng một chút, “Ta bảo bọn họ dọn dẹp một phòng đơn trên tầng ba cho ngươi, nếu ngươi có việc muốn nghỉ ngơi thì cứ lên đó.”
Y nói xong, không đợi cho người khác phản ứng thì đã vịn bàn đứng lên đi về phía thư viện trong bức tường: “Tôi có việc tìm Tang Tán tán gẫu, Thẩm Nguy chờ một lát, những người khác thông báo những việc tôi vừa nói cho các ngành đi.”
Trong thư viện đèn đuốc sáng trưng nhưng không có một tia ánh nắng, như vậy vào ban ngày Tang Tán vẫn có thể tự do hoạt động, hắn thấy Triệu Vân Lan thì trước tiên là vui mừng chào hỏi: “Nị hào, Triệu sơ khiết bái!”
“……” Triệu Vân Lan trầm mặc một hồi rồi thắc mắc cái cách xưng hô, “Cái quái gì thế, ai dạy ngươi?”
“Miêu khiết bái.” Tang Tán tự biết chính mình phát âm không chuẩn, vì thế chăm học hay hỏi luyện tập sửa đúng, “Chiêu…… Tìm…… Sở khiết bái!”
Triệu Vân Lan cười cười, cũng lười so đo với hắn. Y mở Thiên Nhãn, phát hiện mình có thể thấy được hình dáng của đại đa số những cuốn sách. Y tìm quanh một hồi rồi quay đầu hỏi Tang Tán: “Tìm cho ta quyển sách hôm trước ta xem đi.”
Tang Tán mau lẹ vô cùng rút quyển [ Hồn Thư ] kia ra, tuy rằng hắn không nhận ra chữ nghĩa nhưng mỗi quyển để ở đâu lại nhớ rất rõ ràng.
Triệu Vân Lan tinh tường “thấy” hai chữ Hồn Thư trên bìa sách, chưa đợi y ra tay thì trang sách đã tự mở ra, một thứ trước đây xem qua không để ý hiện ra trước mắt y ____ Đó là dấu vết trang sách bị người xé bỏ, đoạn gốc giấy còn lại nhìn qua Thiên Nhãn như thể đang chảy ra máu đen.
Triệu Vân Lan đóng sập cuốn sách lại, Tang Tán nhìn thần sắc của y, nhất thời không biết phải nói gì.
Một hồi lâu sau, Triệu Vân Lan mới nói khẽ với hắn: “Ngươi có tin rằng trên thế gian có ‘trùng hợp’ xảy ra đúng lúc không?”
Tang Tán vất vả một phen mới hiểu được nghĩa của từ “Trùng hợp”. Vì hắn nói không rõ ràng nên trông có chút ngốc nhưng dù sao cũng không phải là ngốc thật, điều này ai ai cũng biết.
Tang Tán nghiêm túc lắc đầu, nói rõ ràng một cách hiếm có: “Ta không tin.”
“Ta cũng không tin.” Triệu Vân Lan chậm rãi nói, “Yêu tộc với Địa Phủ bằng mặt không bằng lòng, ta nắm giữ Trấn Hồn Lệnh, vốn định thực hiện cho tốt chức trách của mình, thủ hộ một khoảnh đất nhân gian với bà xã, mèo béo, giường ấm đệm êm. Vậy mà có một số người lại không muốn để ta sống yên ổn.”
Những lời này có cấu trúc rất phức tạp, Tang Tán không hiểu được, nhưng hắn lại lĩnh hội được ý tứ của Triệu Vân Lan qua biểu cảm của y, vì thế hắn hỏi luôn: “Ta có thể giúp gì cho ngươi?”
Triệu Vân Lan hạ mắt: “Đưa cho ta tờ giấy.”
Y viết lại lời mà yêu tinh quạ đen kia nói với mình tối ngày hôm đó. Thì ra lúc trước phần lớn là y giả bộ hồ đồ, bây giờ khi viết ra thì đúng là không sai một chữ. Rốt cuộc, y viết hai chữ “Côn Luân” đầy khí phách ở hàng cuối cùng, lại dùng bút đánh một cái dấu thật đậm.
“Những sách có hai chữ này, ta đều muốn có.” Triệu Vân Lan nói, “Đừng để bất cứ ai biết chuyện này, kể cả Uông Chủy, cảm ơn ngươi, anh em.”
Tang Tán coi y là một nửa ân nhân của mình. Hắn tuy rằng không thầy mà học được cách trở thành một kẻ thủ đoạn nhưng trong tiềm thức vẫn giữ được truyền thống tốt đẹp là ân oán rõ ràng, vì vậy hắn trịnh trọng nói với Triệu Vân Lan: “Yên tâm đi, sếp Triệu khiết bái.”
Triệu Vân Lan cười như không cười đáp lại một câu: “Được, ta sẽ giúp ngươi đạp cho con mèo mập chết bầm Đại Khánh kia một nhát.”