Diệp Tư mịt mờ mờ mịt bị tiếng đóng cửa đánh thức, phòng tắm bên cạnh hình như có tiếng nước chảy. Cô xoa mắt rời giường mở cửa đi ra ngoài, phía ngoài mở sáng đèn, nhất định là chú đã về. Ý thức còn có chút hỗn độn, cô đẩy cửa phòng ngủ của chú, “Ào ào” Tiếng nước chảy càng vang lên, cô gõ gõ cửa phòng tắm, mơ hồ không rõ nói: “Chú, chú về rồi à.”
Lúc Diệp Mạnh Giác đi ra, thấy Diệp Tư đang vừa xoa xoa mắt vừa ngáp, chân không đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm.
Thấy anh đi ra, nhóc con rất biết điều gọi một tiếng: “Chú.”
Âm giọng mang theo chút lười nhác, đặc trưng của người mới tỉnh ngủ.
“Sao lại đi chân không? Bị cảm thì làm sao bây giờ? Mau trở lại ổ chăn đi.” Diệp Mạnh Giác khàn họng nói. Bé cưng không biết mình quần áo không chỉnh tề như vầy, đứng trước mặt mình ngáp sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.
“Dạ.” Diệp Tư ngoan ngoãn gật gật đầu, quay người lại, bò lên giường của anh. Sau khi chui vào chăn cô còn nhu thuận nói: “Chú ngủ ngon.”
Diệp Mạnh Giác nhìn bé cưng đang ngủ trên giường mình, dở khóc dở cười, mình là ngàn trốn vạn trốn, nào biết, cô cố tình đưa bản thân mình vào miệng cọp?
Trên giường bé con rất nhanh liền ngủ mất, lát sau có tiếng hít thở truyền đến, Diệp Mạnh Giác đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, rốt cục cắn chặt răng, run run rẩy rẩy chui vào ổ chăn.
Thân mình bé cưng mềm mại dựa vào anh, toàn thân Diệp Mạnh Giác lập tức cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám. Một đêm không ngủ.
Diệp Tư chậm rãi mở to mắt, rồi mau chóng nhắm lại, sau đó lại nhanh chóng mở to hai mắt, nơi này, là phòng của chú? Đầu nhỏ của cô nhanh chóng vận chuyển, hình như đêm qua mình và chú chào hỏi xong, sau đó bò lên giường của chú mà ngủ. Cô lặng lẽ xoay đầu qua, thấy chú ngủ ở bên cạnh.
Cô theo dõi nhìn người đàn ông trước mắt, chú có ánh mắt rất đẹp, cái mũi, miệng cũng đẹp, mũi cô hơi hơi lên men, vươn tay muốn kiểm tra mặt chú, lại ngừng ở giữa không trung, cho dù đối mặt với chú khi đang ngủ, cô cũng không dám có một tia vượt quá giới hạn.
Cô ở trong lòng thở dài thật sâu, thấp gọi một tiếng: “Chú.”
Đợi cho đến khi Diệp Tư rón ra rón rén rời khỏi đây, Diệp Mạnh Giác lúc này mới dám mở to mắt.
Anh buông lỏng toàn thân cứng ngắc, may mắn bé cưng đi rồi, nếu còn tiếp tục anh nhất định chịu không được.
Diệp Tư xuống xe, chạy thẳng đến phòng học, vẫn đến muộn. Kiều Hoa Hoa cầm sách vở, cười híp mắt nhìn cô nói: “Bánh bao nhỏ thân ái, giáo viên chủ nhiệm nói muốn gặp cậu ở văn phòng đó.”
Diệp Tư bất đắc dĩ thở ra, sớm biết như vậy sẽ không chạy, bây giờ cả người toàn mồ hôi. Kiều Hoa Hoa nhìn cô đăm chiêu hỏi: “Bánh bao nhỏ, gần đây cậu giảm béo cấp tốc phải không? Mình có cảm giác hai ngày gần đây cậu gầy đi rất nhiều.”
Diệp Tư thở ra một hơi, cô trải qua một trận ăn không ngon ngủ không yên, ngẫm lại cũng nên gầy. Trước kia xem truyện 《 Mẫu Đơn đình 》, Diệp Tư không hiểu, làm thế nào Đỗ Lệ Nương có thể vì tương tư mà sinh bệnh đến chết? Giờ nghĩ đến, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Mùi vị trong đó, người khác sao có thể hiểu? Mà cô, hiện tại lại hiểu được tâm tư của Đỗ Lệ Nương, yêu mà không được, đau khổ tương tư.
“Diệp tổng, có vị Dư tiểu thư đến đây muốn gặp ngài.” Trong điện thoại, thư ký cung kính nói.
“Mời cô ấy lên đi.” Diệp Mạnh Giác nói, vị Dư tiểu thư này, nhất định là Dư Chi không sai. Hai người từ sau lần gặp mặt trước đã gặp lại nhau nhiều lần, quan hệ rõ ràng thân thiết hơn nhiều. Đúng như dự đoán của Dư Chi, Diệp Mạnh Giác rất thích loại phụ nữ như cô vậy, không dựa vào gia thế hiển hách của bản thân, theo chức vụ thấp nhất đi làm, lại là người có học thức cao, thành công khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Thư ký khẽ gõ vài cái lên cửa, Diệp Mạnh Giác lên tiếng, liền đứng lên, người đi vào quả nhiên là Dư Chi. Hôm nay cô ta mặc một bộ tây trang màu trắng ngà, lại không mất tao nhã, cười nói rôm rả đi tới.
“Sao em có thời gian rảnh mà tới đây?” Diệp Mạnh Giác cười hỏi.
“Em đi làm đấy chứ.” Dư Chi nghịch ngợm nghiêng đầu nói với anh, “Em làm chủ biên cho tờ tạp chí《 Thương Giới Danh Nhân 》.”
“À.” Diệp Mạnh Giác gật đầu nói, “ Nếu em sớm nói chuyện này ra anh nhất định đã bảo thư ký mời Dư chủ biên đây trở về rồi.”
Nói xong hai người đều ha ha nở nụ cười.
Theo như lời Dư Chi nói 《Thương Giới Danh Nhân 》 là một tạp chí về kinh tế tài chính có ảnh hưởng lớn trong giới doanh nhân, là sản phẩm kinh doanh dưới trướng của Đại Thương truyền thông, mà Đại Thương truyền thông lại là sản nghiệp của nhà Dư Chi. Từ nhỏ Dư Chi đã muốn trở thành phóng viên, cô bắt đầu làm rồi sau đó dần dần được thăng chức từ biên tập của một chuyên mục nhỏ sau đó thăng tiến đến chức chủ biên tập như bây giờ, sau đó cô dứt khoát tạm thời từ chức, đi tu nghiệp hai năm rồi mới trở về.
Hai người quyết định, Diệp Mạnh Giác đáp ứng làm đối tượng phỏng vấn kỳ tới cho tờ 《Thương Giới Danh Nhân 》, vừa rãnh rỗi hàn huyên một hồi, nhìn đồng hồ đã đến giờ ăn cơm tối.
“Bữa tối em có hẹn không?” Diệp Mạnh Giác hỏi, “Nếu không, không biết có thể vinh hạnh mời Dư chủ biên cùng đi ăn tối được không?”
Dư Chi giả bộ nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Diệp tổng có thịnh tình mời như vậy, chẳng lẽ Dư Chi tôi đây còn có thể đi ăn với người khác được sao.”
Hai người tiếp tục cười nói thì cửa văn phòng bị một lực lớn mở ra, Tần Vi Khiêm cà lơ phất phơ đứng ở cửa phòng, cười đến ý vị thâm trường: “A, không phải tôi quấy rầy hai người chứ?”
Diệp Mạnh Giác nhìn thấy cái kẻ độc mồm kia liền mặc kệ anh ta, vung tay lên, “Vô nghĩa nhiều như vậy, từ đâu đến đây thế.”
Da mặt Tần Vi Khiêm cố tình dày hết sức, như cũ dựa vào cửa không đi, “Dư tiểu thư, làm gì ngay cả một lời chào cũng không có, làm như người xa lạ vậy?”
Dư Chi cười nói: “Tần thiếu là đang nói chuyện với tôi sao?”
Tần Vi Khiêm lắc đầu, chậc chậc nói: “Nhanh mồm nhanh miệng, khó trách tất cả mọi người nói, không thể đắc tội với phụ nữ.”
Anh ta nhìn về phía Diệp Mạnh Giác nói: “Thế nào, muốn đi ra ngoài ăn cơm à? Cậu hứa tối nay đến chỗ của tôi nha, tôi đến đây là để đón cậu, sợ cậu chạy mất.”
Diệp Mạnh Giác nghĩ nghĩ, giống như quả thật có chuyện như vậy, liền hơi áy náy nhìn về phía Dư Chi. Anh còn chưa mở miệng, Dư Chi đã biết sẽ có chuyện thế này, “Có hẹn từ trước rồi à? Không sao đâu, vậy anh cứ làm việc của mình đi, dù sao em xong chuyện hôm nay cũng không có công việc quấn thân, sau khi ăn xong còn có thể đi dạo phố một chút.”
Cô nói ra lời này ngoài mặt thì tỏ vẻ hiểu chuyện nhưng bên trong hàm ý không bỏ qua cơ hội này.
Quả nhiên, Diệp Mạnh Giác hỏi: “Nếu em không để ý thì cùng đi chung được không?”
Dư Chi nhìn về phía Tần Vi Khiêm, hỏi: “Không biết Tần thiếu có để ý hay không?”
Tần Vi Khiêm làm sao còn để ý đến lí do gì đó được nữa.
Lúc tan học, Kiều Hoa Hoa thần bí đưa ra hai tấm thiệp mời, ghé vào bên tai Diệp Tư lặng lẽ nói: “Tiểu Tư, mình có một chỗ tốt, chúng mình cùng đi chịu không?”
Diệp Tư nổi da gà khắp cả người, Kiều Hoa Hoa này, vô duyên vô cớ xum xoe, khẳng định không có chuyện tốt, hơn nữa còn gọi cô là “Tiểu Tư”, vậy càng không phải chuyện tốt.
“Không đi.” Đầu Diệp Tư lắc thật sự kiên định, “Kiên quyết không đi.”
Kiều Hoa Hoa lập tức lôi kéo cô nói, “Đừng vội cự tuyệt, cậu hãy nghe mình nói, nói không chừng chú cậu cũng sẽ đến đó nha.”
“Chú mình?” Diệp Tư nghi ngờ hỏi, “Gì chứ?”
Kiều Hoa Hoa thấy Diệp Tư mắc câu, lập tức nói: “Như thế này, chú của cậu là bạn thân của ông chủ một quán bar mới khai trương hôm nay. Tối nay nhất định chú ấy sẽ đến cổ vũ cho xem.”
“Làm sao cậu biết? Ông chủ là ai?” Diệp Tư hỏi.
“À… Cái này…” Kiều Hoa Hoa xoa xoa mồ hôi lạnh, “Mình tung hoành giới bát quái nhiều năm như vậy, chỉ là chút tin tức nhỏ sao có thể không biết? Dù sao, ông chủ đó và chú cậu là bạn tốt.” Trong lòng lại nghĩ, đều là người có tiền hẳn phải quen biết nhau.
Diệp Tư cầm thiệp mời lên nhìn nhìn, nói: “Thì ra là chú tiểu Tần.”
Kiều Hoa Hoa lập tức tỉnh táo tinh thần, ha ha nói: “Cậu xem, mình không có lừa cậu nha.”
Diệp Tư lại do dự, “Nhưng mà, nếu mình đến quán rượu, chú sẽ la mình cho xem.”
Kiều Hoa Hoa mắt thấy thịt béo đã đưa đến miệng làm sao có thể để nó bay đi được?
“Không đâu, với lại chú của cậu cũng đến mà. Hơn nữa, nơi này là địa phương của chú tiểu Tần của cậu, nào có gì đáng sợ.” Kiều Hoa Hoa vừa nói vừa ước mơ đến quán bar, mình còn chưa được đi bao giờ.
“Nhưng, từ đâu mà cậu có thiệp mời vậy? Không đúng, mặt trên viết tên…”
“Đi mau, đừng nói nhảm!”
Từ đâu mà có? Khụ khụ, chung quy khó mà nói là ở trên bàn anh hai trộm được.
Trước lúc đi đến quán bar, Diệp Tư bị Kiều Hoa Hoa kéo đến một cái cửa hàng nhỏ, lúc đi ra, hai người đã thay đổi.
Diệp Tư không được tự nhiên chỉnh kéo quần soóc ngắn trên người, hỏi: “Kiều Hoa Hoa, bộ đồ này cũng quá kinh hãi rồi?”
Kiều Hoa Hoa lại cho cô một dáng vẻ hiếm thấy, “Đừng nói mình không nói cho cậu biết, đi quán bar, đều mặc như vậy đó!”
Diệp Tư buồn buồn đi theo sau lưng cô ấy, trước kia cùng đi với chú, hình như mình chỉ cần ăn mặc bình thường thôi.
Kiều Hoa Hoa dẫn Diệp Tư đi đến trước cửa ‘Phi Ảnh’, bảo vệ nhìn nhìn các cô, vẫy vẫy tay, nói: “Nơi này là quán bar, không phải quán trà sữa, mấy đứa nhỏ này tới đây xem náo nhiệt cái gì?”
Diệp Tư kéo áo Kiều Hoa Hoa nói: “Mau về đi thôi. Cậu xem người ta không cho chúng ta vào kìa.”
Kiều Hoa Hoa quay đầu lườm cô một cái, “Bánh bao nhỏ, để trang bị cho cậu mình tốn tới một trăm đồng bạc đó, cậu cứ vậy mà muốn trở về sao?”
Diệp Tư vô tội nhỏ giọng nói: “Mình cũng không thích, là cậu bắt mình phải mặc”
Kiều Hoa Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực hướng về phía bảo vệ nói: “Biết tôi là ai không? Ông chủ của nơi này là bạn bè tốt của tôi nha, chú tôi là Diệp Mạnh Giác, anh biết không?”
Nói xong giơ ra thiệp mời trước mặt bảo vệ kia lay một cái, “Tần Vi Khiêm là chú tiểu Tần của tôi, chú ấy cho chúng tôi đến đây.”
Diệp Tư đầu đầy mồ hôi, Diệp Mạnh Giác khi nào thì biến thành chú của Kiều Hoa Hoa.
Bảo vệ nghe thấy cô gái nhỏ này gọi được tên của ông chủ, lại cầm thiệp mời, tự nhiên lập tức nhường đường.
Kiều Hoa Hoa dẫn Diệp Tư nghênh ngang đi vào.
Diệp Tư sau khi vào quán bar, nhìn chung quanh một lần, tìm được vị trí ẩn nấp an toàn liền an vị ngồi xuống. Kiều Hoa Hoa líu ríu lớn tiếng kêu to, cố gắng lôi kéo cô đi qua chỗ khác, có điều lần này Diệp Tư xác định chắc chắn như cũ ngồi tại chỗ không đi.
Cô tới nơi này, chỉ là muốn nhìn chú của cô một cái, nhìn một chút xem thử lúc không có cô, thế giới của chú như thế nào?.
Lúc Diệp Mạnh Giác và Dư Chi tiến vào, chính là bàn về chuyện của bọn họ hồi còn học trung học, thời thanh xuân này dường như có vẻ cách anh rất xa, xa đến mức giấu ở trong góc nào của ký ức anh cũng quên mất. Lúc này đột nhiên tán gẫu, tự nhiên là tràn đầy cảm xúc, nói chuyện tình ngu muội thời học sinh không khỏi thoải mái cười to.
Diệp Tư nhấm một chút rượu hoa quả, nhìn chú cùng Dư Chi một đường chuyện trò vui vẻ, lúc tiến vào phòng, chú đưa tay vén rèm thủy tinh lên, mỉm cười nhìn Dư Chi đi vào. Trên mặt anh trông rất dịu dàng tươi cười, bắt lấy trái tim Diệp Tư, rượu hoa quả trong cổ họng đột nhiên nóng bừng, nuốt cũng không phải, nhả ra cũng không xong.