Có khi khó kìm lòng nổi, anh lặng lẽ vươn tay cầm lấy chính mình xoa nắn lên xuống liên tục. Hình ảnh của Kiều Hoa Hoa tràn ngập trong đầu anh đầy kích động, anh hạ thấp giọng kêu tên của cô, đưa chính mình lên cực hạn thiên đường.
Sau giây phút lúng túng đó, anh sẽ lại ảo não vạn phần. Thật tình, anh làm vậy có đúng hay không? Từ năm cô mười ba tuổi, anh đã lén lẻn vào phòng cô, sau lần nhìn được thân thể của cô, anh cũng không dám tái phạm thêm một lần nào nữa, bởi anh biết, không thể có lần tiếp theo. Nếu anh lại nhìn được đến thân thể của cô một lần nữa, anh sẽ không thể nào khống chế được. Anh khát vọng cô, khát vọng con người cô, khát vọng thân thể non nớt thuần khiết của cô. Mỗi đêm, anh đều điên cuồng ảo tưởng tư vị tuyệt vời của thân thể, anh biết, anh không thể cứ tiếp tục tiến tới từng bước, bởi từng bước như thế sẽ dẫn anh đến lúc hoàn toàn cầm giữ không được.
Anh khát vọng cô, nhưng lại không dám đến gần cô, cứ vừa phản bác vừa biện hộ như vậy trong đầu, tự anh khiến bản thân mình rối rắm, tự tra tấn mình. Mãi cho đến một ngày, anh đột nhiên phát hiện, cô cũng rất có khả năng sẽ không cần anh nữa.
Ngày đó, anh nhìn thấy cô mỉm cười ngây ngô với một thanh niên khác thì sóng to chớp giật liền lập tức trào dâng trong lòng. Cô là của anh, sao có thể cười ngây ngô như thế với một người đàn ông khác?
Càng làm anh tức giận chính là cô đã không cần anh, vậy mà còn dám mở miệng hỏi anh: “Anh là ai vậy? Không biết!”
Đã vậy cô còn khen: “Giáo sư Tô, thầy thật đẹp trai!”
Cô giờ này còn dám kênh kiệu với anh sao? Lúc trước là ai mới năm tuổi nói chuyện còn chưa sõi mà đã lẽo đẽo đi theo sau anh la hét, Trần Á nồi nồi, về sau em lớn em muốn kết hôn với anh? Là ai suốt ngày lén đi theo sau anh hết lần này đến lần khác phá bĩnh những lần hẹn hò của anh? Là ai mỗi ngày đều gây hết chuyện lớn đến chuyện nhỏ rối rắm để kêu anh tới dàn xếp? Là ai mỗi lần đến kỳ ‘Bà dì đến thăm’ đều nằm ì trên giường anh không chịu đi, làm hại anh phải nằm ngoài sofa? Là ai, là ai, là ai trộm mất trái tim của anh, đến nay vẫn không trả?
Chẳng lẽ anh có thể bình thản mà nhìn cô đứng bên cạnh người đàn ông khác? Sao anh có thể để cho một chuyện như vậy xảy ra? Tuy rằng anh vẫn né tránh, vẫn rối rắm trong lòng, nhưng thật sự, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ không cần anh nữa.
Bởi vì anh quá tham lam chăng? Anh quá ích kỷ chăng? Vì anh chưa từng lo lắng cho cô chăng? Có lẽ đúng vậy, cho nên, cô chuẩn bị không cần anh nữa sao?
Không muộn, vẫn còn kịp.
Không, cho dù là đã muộn, anh cũng muốn cướp cô về!
“Kiều Hoa Hoa.” anh dịu dàng nói với cô, “Anh Trần Á đây.”
Anh Trần Á.
Chỉ một câu nói bình thường như thế, nhưng anh biết những lời này có bao nhiêu sức mạnh.
Quả nhiên, Kiều Hoa Hoa vốn bước đi không thèm để ý tới anh lập tức ngừng bước. Cô kinh ngạc quay lại nhìn anh, nước mắt chảy xuống đầy mặt. Trong ánh mắt cô ẩn chứa rất nhiều cảm xúc khiến lòng anh dậy lên nỗi chua xót. Anh không khỏi hối hận, mấy năm nay, vì cái gì mà anh lại muốn làm cô đau đớn như vậy? Chuyện ân oán của thế hệ trước là chuyện của những người đó, liên quan gì tới anh và Kiều Hoa Hoa đâu?
Kiều Hoa Hoa lẳng lặng rơi nước mắt, giang hai tay ra, chu miệng ấm ức kêu anh ôm ôm.
Anh tiến lên ôm lấy cô, thân thể nhỏ bé này anh đã khát vọng rất nhiều năm, nay cuối cùng có thể công khai mà ôm vào lòng rồi.
Sau khi rời khỏi quán bar, anh ôm cô vẫn còn đang say nghiêng say ngả về căn hộ của anh mua bên ngoài. Thái độ Kiều Hoa Hoa lúc này vô cùng khác thường, vẫn ngoan ngoãn đứng trong vòng tay anh, lâu lâu kêu hai tiếng “Anh ơi”.
Cuối cùng, cô run rẩy sợ hãi nói với anh chuyện của mẹ anh. Lúc này anh mới biết hóa ra cô đã biết chuyện về mẹ anh từ rất lâu rồi.
“Không thể trách dì Lý.” Anh nói, “Dì hoàn toàn không biết gì hết. Dì cho là mẹ anh đã thật sự qua đời nên mới đồng ý lấy ba anh.”
Kiều Hoa Hoa giật mình nhìn anh, “Sao lại có thể như vậy?”
“Hai người họ hồi còn trẻ đã từng yêu nhau tha thiết. Nhưng rồi giống như trong tiểu thuyết, bà nội anh sau khi biết được liền lén đến gặp Dì Lý, ép buộc hai người chia tay. Sau đó, Dì Lý liền rời đi tha hương. Vài năm sau, tự mỗi người đều có gia đình riêng. Nhưng rồi không ngờ, số phận trong cõi u minh đều đã được định sẵn, bọn họ vẫn gặp lại nhau. Mẹ anh sau khi biết chuyện này trong lòng lúc nào cũng căm giận và bất bình, có thể là vì bà quá yêu ba anh. Rồi bà bắt đầu từ từ biểu hiện những hành động thần kinh tiềm tàng trong tâm tính, vốn chỉ thể hiện rất ít. Nhưng sau đó có một lần, ba mẹ nhà em cãi nhau, ba anh đi an ủi mẹ em thì bị mẹ anh thấy được, thế là thần kinh của bà hoàn toàn bạo phát. Khi đó em còn nhỏ nên không biết, khoảng thời gian đó nhà anh náo động dữ dội, mỗi ngày anh về nhà đều thấy ba mẹ anh hết cãi nhau rồi lại cãi nhau. Mẹ anh lấy chuyện tự sát ra mà uy hiếp hai cha con anh rất nhiều lần. Càng về sau, bà càng điên cuồng hơn. Mãi đến khi bà hoàn toàn phát điên cha con anh mới biết được, bên họ nhà ngoại anh có bệnh sử di truyền về thần kinh, vài phụ nữ bên họ ngoại khi gặp kích thích thì sau đó đều phát điên mất.” Anh nói xong liền đưa mắt nhìn Kiều Hoa Hoa, “Cho nên, bây giờ em vẫn còn có thể lựa chọn. Bởi tuy nói là hiện giờ loại bệnh tâm thần này chỉ truyền cho phía nữ, nhưng mà không biết liệu có thể ngày nào đó lại xuất hiện tình huống mới, di truyền cho phía nam hay không?”
Kiều Hoa Hoa ôm lấy thắt lưng anh, dán mặt vào ngực anh, “Không sao! Cho dù ngày nào đó anh có phát điên thì em cũng vẫn yêu anh!”
Anh vuốt đầu cô, thở dài: “Bé ngốc!”
“Ừ, bé ngốc tham món lợi nhỏ là ông anh điên, chăm chăm bắt về.”
Anh nhịn không được cười toét, tay lại tăng thêm sức ôm cô càng chặt, “Ai nói anh là ông anh điên? Hử? Xem anh xử lý em thế nào!”
Anh nói xong, ngón tay lập tức luồn lên chỗ dưới cánh tay cô mà chọc lét. Kiều Hoa Hoa lập tức né tránh, nhưng mà sao nhanh hơn anh được? Cô vừa cười khanh khách vừa xin khoan dung, ngọ nguậy cơ thể muốn thoát khỏi anh.
Anh lại đột nhiên không thốt ra tiếng nào nữa, Kiều Hoa Hoa kinh ngạc ngước nhìn anh, rồi cũng lập tức nghĩ ra mà đỏ bừng mặt lên. Tay anh đang vừa vặn đặt trên ngực cô, nhưng anh lại không nỡ dời tay đi mà từ từ tăng thêm lực nắm.
“Anh Trần Á.” Kiều Hoa Hoa dịu dàng kêu tên anh, ánh mắt long lanh ngập nước, toát ra vẻ kiều mỵ mà bình thường không thấy, “Anh Trần Á.”
“Họa Họa, Họa Họa của anh.” Anh liếm môi đột nhiên trở nên khô khốc, tiếng thở dốc càng lúc càng ồ ồ.
Thứ gì đó bên dưới anh cương cứng, dựng lên đụng đụng vào Kiều Hoa Hoa. Anh vốn tưởng rằng cô sẽ rất sợ hãi, nào biết kiến thức trên sách vở của cô rất phong phú nên lập tức biết ngay là chuyện gì xảy ra.
Anh còn đang cố gắng khắc chế nỗi kích động bản thân vì sợ dọa đến cô, nhưng lại không dự đoán được, bàn tay nhỏ bé của cô đã linh hoạt di chuyển xuống dưới, đụng đến nơi đang trướng đau của anh.
“Anh à, để em giúp anh.” Kiều Hoa Hoa dựa vào lòng anh, mắt mơ màng, kiều mị, hơi thở nhẹ nhàng tinh tế như hoa lan, bàn tay nhỏ bé của cô bao trọn lấy phân thân càng lúc càng cương lớn của anh xoa nhẹ vài cái. Anh lập tức đè tay cô lại, quá kích thích, anh chịu không nổi, anh sợ sẽ kìm nén không được mà lập tức phun trào ra.
Kiều Hoa Hoa nghịch ngợm ghé sát vào lỗ tai anh mà thổi khí, rồi lại ngậm lấy vành tai anh. Hành động bướng bĩnh này lập tức khiến cho toàn thân anh run lên bần bật, cổ họng không thể ức chế được mà thốt ra tiếng rên rỉ mạnh mẽ.
“Anh à, em làm cho anh thoải mái nhé, được không? Để em giúp anh.”
Giọng nói dịu nhẹ của Kiều Hoa Hoa mềm mại rót vào tai anh, anh từ từ buông tay ra, thân thể vẫn căng cứng như cũ, mắt nhắm nghiềm, hơi thở hổn hển nhấp nhô.
Cách lớp vải quần, Kiều Hoa Hoa xoa nhẹ vài cái, rồi cởi bỏ thắt lưng của anh, bàn tay nhỏ bé luồn sát vào. Tay cô hơi lành lạnh đụng đến làn da nóng bỏng nơi đó của anh, anh lập tức rùng mình một cái, còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã cầm đến phân thân của anh.
“Lớn quá.” Kiều Hoa Hoa thì thầm.
Cả bàn tay nhỏ bé mới vòng đủ xung quanh anh, vuốt ve lên xuống vài cái. Nhưng rồi cô lại cảm thấy không hài lòng, bò từ trên người anh xuống, cởi hết quần áo của anh ra. Lúc này, cô hầu như đã quên ước nguyện ban đầu của mình mà ghé vào giữa hai chân anh, tò mò nghiên cứu. Ngay cả khi có kiến thức trên lý thuyết thật phong phú, nhưng khi gặp được vật thật việc thật, cô vẫn không nén được mà cẩn thận nghiên cứu chi tiết một phen.
Anh nhắm chặt mắt, ngửa lưng ra sau tựa vào sofa. Nhưng mà sau khi quần áo đã bị Kiều Hoa Hoa cởi hết, anh đợi nửa ngày vẫn không thấy cô có bất cứ một hành động tiến thêm nào.
Anh mở mắt ra, nhìn từ trên xuống, hình ảnh trước mắt lập tức làm anh kích động đến muốn phun máu mũi. Ở phần dưới rậm rạp của anh, là cái đầu nhỏ nhắn của cô, cô đang mở to mắt tò mò thật sự cẩn thận mà đánh giá anh.
“Họa Họa.” anh kêu.
Kiều Hoa Hoa thấy anh trưng vẻ mặt bất mãn nhìn cô thì lập tức nghịch ngợm nhếch cao khóe miệng, vươn tay bao lấy anh, chặt khít lên xuống rất nhanh. Trong hai mắt cô nở rộ tia ngạc nhiên cùng cực, cô nhìn chằm chặp vào cự long trong tay mình, ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng nó càng ngày càng trở nên thô to hơn, càng ngày trông càng dữ tợn hơn.
Anh cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng dồn dập, Kiều Hoa Hoa cũng nhìn ra được anh đang rất vội vàng, nên bàn tay lập tức phối hợp cùng anh, tầng suất dao động càng lúc càng lớn. Cuối cùng, trong một tiếng gầm nhẹ, anh run rẩy phun trào mạnh mẽ ra ngoài. Cảm giác mất hồn đến tận xương này suốt nhiều năm qua anh chưa từng bao giờ được nếm thử.
Chờ đến khi anh tỉnh táo lại, mở mắt nhìn về phía Kiều Hoa Hoa, cự long còn chưa kịp mềm xuống lại lập tức ngẩng đầu lên mạnh mẽ.
Kiều Hoa Hoa đang ngây ngốc ngồi xổm giữa hai chân anh, trên mặt bắn đầy chất lỏng màu trắng ngà. Cô thấy anh nhìn qua thì há miệng thở dốc, “… Bắn lên mặt rồi!”
Bắn lên mặt?
Anh muôn phần chắc chắn một lần bắn lên mặt sẽ không đủ.