Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, mà cái thìa Diệp Mạnh Giác đang cầm trong tay rơi đánh choang trên bàn, không nói được một lời mà ngồi cứng tại chỗ.
Diệp Tư ngẩng đầu, phát hiện biểu hiện trên mặt anh rất kỳ quái, không nén được liền gấp gáp gọi: “Chú à?”
Diệp Mạnh Giác không nói gì.
Không khí quỷ dị lạ thường, Diệp Tư khựng lại, lo lắng nhìn về phía anh.
Sau khi để điện thoại xuống, anh há miệng thở dốc, không nói ra được một câu nào mà cứ tiếp tục thở dài, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Quản giám Trương ở trại tạm giam nói, bà ấy… tự sát rồi.”
Diệp Tư kinh ngạc đưa tay lên che miệng, giọng run rẩy hỏi: “Tự sát?”
Không ai ngờ, Lý Hoa Quyên sẽ lấy phương thức như thế để chấm dứt tính mạng của mình.
Diệp Mạnh Giác trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Nghe nói, trước khi bà qua đời, Dương Anh đã từng đến gặp bà ấy. Sau đó bà liền thắt cổ tự sát trong phòng tạm giam, trước khi đưa tới bệnh viện đã được xác nhận là tử vong. Bà ấy quả thật lòng dạ độc ác vô cùng, cho dù là đối với chính mình cũng xuống tay quyết liệt ngoan độc như vậy.”
Diệp Tư cắn cắn môi dưới, cô bị chấn động đến kinh ngạc rồi, “Người có tính cách như bà ấy sao có thể dễ dàng buông tha cho tính mạng của mình?”
Chẳng lẽ, Dương Anh cũng biết?
Diệp Tư chợt nhớ tới lần đầu tiên Lý Hoa Quyên bị bắt vào trại tạm giam, người của Trần Á có nói cho bọn cô biết, Dương Anh đã nói với bà một câu. Bà ta nói, còn một chuyện kinh khủng hơn tàn bạo hơn đang chờ Lý Hoa Quyên phía trước, đủ cho bà hối hận cả đời cũng không kịp.
Xem xét tình hình hiện tại, đúng là Lý Hoa Quyên thật sự hối hận, bởi thế nên bà mới quyết tuyệt rút ngắn thời gian hối hận của mình.
“Có lẽ,” Diệp Tư nhỏ giọng nói, “Có lẽ, Trần Á biết Dương Anh đã nói gì với bà.”
Một tờ kết quả kiểm tra AND được đặt xuống trước mặt Diệp Mạnh Giác.
Diệp Mạnh Giác nhíu mày, “Đó là cái gì?”
Đúng lúc sáng nay Diệp Tư mới nhận được phần kết quả này từ tay Tô Mân Ngôn, cô cứ liên tục do dự cân nhắc không biết nên mở miệng nói chuyện này thế nào với anh. Kết quả này đáng lẽ phải là một sự kiện đủ khiến cho cô vui mừng, bởi vì cha mẹ anh không phải là kẻ thù của cô. Còn điều gì có thể làm cho cô vui mừng hơn nữa đâu? Nhưng rồi cô lại không biết phải mở miệng ra sao, cứ do dự mà nhấc lên đặt xuống tờ giấy kia cho tới trưa.
“Cho nên nói, bà ấy cũng không phải là mẹ của chú?” Diệp Mạnh Giác hỏi lại cho rõ, rồi lại hỏi tiếp đầy mê mang, “Vậy cha mẹ chú là ai?”
“Giáo sư Tô.” Diệp Tư nói, “Cha mẹ của giáo sư Tô là cha mẹ ruột của chú. Thầy ấy đến đây chính là vì chuyện này. Năm đó không biết do ôm lầm em bé hay là cố ý. Nếu không phải chú giống như đúc với ba thầy ấy lúc còn trẻ thì đoán chắc việc này vĩnh viễn sẽ không có người nào phát hiện ra.”
Diệp Mạnh Giác lại nhìn chằm chằm tờ giấy kia một hồi lâu rồi mới đứng lên, “Chú... muốn đến bệnh viện.”
Diệp Tư cũng đứng dậy theo, đi đến phòng mắc đồ, lấy áo khoác ra đưa cho anh, hạ giọng nói: “Người ta đi cùng với chú.”
Diệp Mạnh Giác cầm tay cô, hôn nhẹ một cái lên trán cô đầy yêu thương, “Bé cưng có thể không đi cũng được mà.”
Diệp Tư lắc đầu kiên định “Người ta đi cùng chú.” cũng không phải vì cái gì khác, mà chỉ là muốn luôn luôn bên cạnh anh, bên anh lúc khổ sở, bên anh lúc anh mê man không biết phải làm sao, bên cạnh anh, giống như anh vẫn luôn như vậy đối với cô.
Lúc hai người đến được bệnh viện, Diệp Quân đã có mặt ở đó. Ông vỗ vỗ đầu vai Diệp Mạnh Giác, “Đi vào chào từ biệt một chút đi.”
Diệp Mạnh Giác ngơ ngác đứng ngay trước cửa phòng đặt xác, ở trong phòng là người mà anh đã gọi là mẹ hơn ba mươi năm, trên mặt che vải trắng, lẳng lặng nằm nơi đó. Chẳng phải bà là người luôn luôn đặt lợi ích cá nhân lên trên hết, là người đầy khả năng và khôn khéo nhất hay sao? Làm sao có thể ngờ được rằng mình cũng có một ngày hôm nay?
Diệp Mạnh Giác xoay người đi, Diệp Tư đứng bên cạnh lập tức giữ chặt tay anh lại. Bàn tay nhỏ bé mềm mại trơn mịn của cô giữ chặt bàn tay to lớn của anh, năm ngón tay lồng chặt với năm ngón tay. Ánh mắt cô hướng vào anh đan xen đau khổ cùng khổ sở, “Chú à, vào trong nhìn một lần cuối đi.”
Diệp Mạnh Giác biết, cô đau lòng thay anh. Những sự kiện liên tiếp ngoài ý muốn này khiến cho đầu óc anh đột nhiên mơ hồ, không biết nên làm cái gì. Mà cô, lẳng lặng sát cánh ở bên anh, khi anh mê man không thấy đâu là bờ, cô nói cho anh biết phải làm như thế nào.
Ngày hạ táng Lý Hoa Quyên, có ba vị khách bất ngờ đến Diệp gia.
Tuy rằng Lý Hoa Quyên đã từng phạm tội tày đình, nhưng có vẻ như thết thảy mọi cừu hận đều tan thành mây khói theo cái chết của bà. Lễ tang được tổ chức rất đơn giản, cũng không có mấy người tham dự.
Trên đường từ nghĩa trang trở về, Diệp Tư nhận được điện thoại của Tô Mân Ngôn, cha mẹ anh ta sau khi biết được Diệp Mạnh Giác đúng là đứa con của họ đã lập tức chạy tới đây.
Trở về đến nhà, Tô Mân Ngôn và cha mẹ anh ta đã được Dì Thái mời vào ngồi trong phòng khách chờ bọn họ đã lâu.
Cha của Tô Mân Ngôn trông nghiêm túc như trong tấm ảnh, chỉ là trên mặt không thể nào ức chế nổi vẻ vui sướng, mẹ của anh ta thì đã sớm khóc không thành tiếng, vừa thấy Diệp Mạnh Giác và Diệp Tư đi vào liền đỏ hồng mắt lên mà chạy đến giữ chặt lấy tay của Diệp Mạnh Giác.
Thật hiển nhiên là Diệp Mạnh Giác vẫn chưa thể chấp nhận một tình huống như vậy, anh bất lực nhìn về phía Diệp Tư.
“Dì, dì ngồi xuống uống chén trà trước đã.” Diệp Tư tiếp chén trà trong tay Dì Thái, đưa cho mẹ Tô.
Tô Mân Ngôn cũng nhìn thấu thái độ lúng túng của Diệp Mạnh Giác nên tiếp lời Diệp Tư: “Mẹ, không vội, mẹ đừng dọa anh hai.”
Hai chữ ‘anh hai’ này của anh ta khiến Diệp Mạnh Giác cứng đờ cả người, vẻ mặt đầy phức tạp liếc về phía anh ta một cái. Diệp Tư đã đặt ly trà trước mặt mẹ Tô, quay đầu lại nắm tay Diệp Mạnh Giác, nhẹ giọng hỏi: “Chú muốn uống trà không?”
Diệp Mạnh Giác mím môi, nhíu mày, “Không uống.”
Giọng anh lúc này mang vẻ hoang mang đầy trẻ con, bàn tay đang nắm tay cô cũng xiết thêm vài phần, nhỏ giọng nói: “Chú mệt.”
“Vậy chú chào hỏi mọi người xong rồi ngồi xuống đi, người ta xoa bóp vai cho.” Diệp Tư cũng nhỏ giọng thì thầm với anh.
Diệp Mạnh Giác còn hơi lưỡng lự, thật sự lúc này anh muốn về phòng hơn, nhưng chính khuôn mặt tươi cười dịu dàng ấm áp của Diệp Tư làm cho anh từ chối cũng không được, đành phải làm theo đề nghị của cô.
Trên mặt ba và mẹ Tô lúc này hiện rõ vẻ mong chờ tha thiết, bọn họ cứ chăm chăm nhìn Diệp Mạnh Giác, hy vọng có thể trao đổi cùng anh, Nhưng chính vì đã vài chục năm không ở cạnh nhau, rõ ràng bọn họ có liên hệ máu mủ gần nhau nhất trên đời, nhưng lúc này lại không biết nên nói cái gì cho phải.
“Các ngài… tốt chứ?” Diệp Mạnh Giác ngượng ngập chào hỏi.
Ba Tô Mẹ Tô gật đầu lia lịa, “Tốt lắm, chúng ta tốt lắm, còn con?”
“Tôi cũng tốt lắm.” cách nói vẫn cứng còng như cũ.
Diệp Tư thanh minh: “Chú dì đừng để bụng, hai ngày nay chú mệt muốn chết rồi.”
Nói xong, thấy Tô Mân Ngôn cười với cô một nụ cười kỳ quái, cẩn thận suy nghĩ một chút liền cảm thấy lời mình nói có vấn đề, lại cải chính: “Hai ngày nay… anh ấy mệt muốn chết rồi.”
Diệp Mạnh Giác nắm chặt ngón tay cô, nhỏ giọng sửa lời bên tai cô: “Phải gọi là ông xã!”
Tô Mân Ngôn khẽ phì cười, quay sang nói với cha mẹ anh: “Ba mẹ hôm nay cũng đã gặp được anh hai rồi, trông anh ấy có vẻ mệt lắm, chúng ta cứ để anh ấy nghỉ ngơi trước, có chuyện gì nói sau.”
Ba Tô Mẹ Tô nghe vậy cũng không tiện nói thêm, lưu luyến rời đi.
Bọn họ mới ra cửa, Diệp Mạnh Giác liền nắm tay Diệp Tư, nhất quyết không buông tha cho câu nói của cô: “Phải gọi là ông xã!”
“Ngoan,” Diệp Tư hôn nhẹ lên mặt anh, “Đúng là ông xã, ông xã ngoan.”
Diệp Mạnh Giác nghe vậy mới hài lòng, vùi đầu ở trước ngực cô, lẩm bẩm: “Bé cưng thật thơm.”
Đầu của anh lại dụi qua dụi lại trước ngực cô làm nũng, rồi úp mặt vào giữa hai vú. Tuy nhiên, anh cũng không tiến thêm bước nào, hai tay vòng quanh eo Diệp Tư, chỉ một lát sau đã truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ.
Diệp Tư thở dài trong lòng, hai ngày nay anh thật sự mệt muốn chết rồi, hơn nữa áp lực tinh thần lại rất lớn, lúc này chắc đã mệt đến mức đặt đâu ngủ ngay ở đó. Cô hơi lùi ra phía sau, tựa lưng vào lưng ghế sofa, kéo một tấm mền lông ngắn đặt bên cạnh lên người anh. Rồi cũng mơ màng ngủ theo.
Diệp Mạnh Giác chỉ ngủ mê một lúc ngắn rồi tỉnh lại, nhìn thấy đầu Diệp Tư cứ gật lên gật xuống như gà con trông rất đáng yêu, nhưng lại khiến anh đau lòng. Anh ôm cô lên, bé con lập tức nép vào lòng anh theo bản năng, thỏa mãn nhếch khóe miệng, ngủ yên trong lòng anh. Lên lầu, ngồi ở trên giường rồi, nhưng anh lại không nỡ đặt cô xuống. Thân thể nhỏ xinh của cô co rụt dán chặt trong lòng anh, bất cứ lúc nào cũng làm cho anh yêu thương không muốn đặt xuống. Cứ như vậy, anh ôm cô si ngốc ngồi suốt buổi tối.