• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Hoa Hoa chợt tỉnh lại, vẫn nằm ườn trên giường mà mơ mơ hồ hồ nghĩ ngợi, ừm, hình như vẫn còn nhớ rõ ràng trong giấc mơ kia, mình được anh Trần Á hôn môi đó.

Lúc ra rửa mặt, khi nhìn thấy môi mình sưng đỏ ghê gớm, cô lại vừa nhìn gương vừa tưởng tượng hình ảnh anh Trần Á hôn cô thế nào, trên mặt từ từ hiện lên một vệt đỏ ửng.

Khi xuống ăn sáng, Kiều Hoa Hoa lén liếc mắt ngắm Trần Á một cái, thấy anh cũng đang đưa mắt nhìn qua thì cô lập tức chột dạ cúi đầu thấp xuống. Chẳng biết có phải cô có tật nên rục rịch hay không, chứ cô cảm thấy hôm nay ánh mắt Trần Á nhìn cô không hề giống như mọi khi, dường như có cả tia nóng rực mà bình thường không thấy.

Buổi tối lúc đi dạo siêu thị, Kiều Hoa Hoa lại ngừng lại trước ngăn đựng anh đào, liếm liếm môi. Anh đào này hình như thật sự ăn mãi vẫn không đủ.

Chuyện làm cho Kiều Hoa Hoa kỳ quái là, từ lần đó về sau, ánh mắt Trần Á nhìn về phía cô thường xuyên nóng rực và cháy bỏng, khiến cho cô vô thức cũng nóng dựng lên theo. Nhưng mà, cứ hễ tiến lại gần thì Trần Á sẽ lại quả quyết xoay người. Mỗi lần nhìn đến bóng lưng cứng rắn của anh khi xoay người rời đi kia thì Kiều Hoa Hoa lại hận không thể ăn tươi nuốt sống anh cho bõ ghét!

Bác Trần lại một lần nữa thăng quan tiến chức, lần này được điều chuyển đến tỉnh lân cận làm Giám đốc Công An Tỉnh. Kiều Hoa Hoa lúc này vừa học xong sơ nhị, theo mẹ và gia đình chuyển tới thành phố mới.

Trong trường học, cô gặp được một bạn học vô cùng đáng yêu, béo tròn mũm mĩm, giống y như cái bánh bao nhỏ trắng mịn.

Nhưng mà hình như cô bạn bánh bao này cũng giống cô, suốt ngày âm thầm đau khổ hướng về một người, vì thế, cô lập tức xem bạn bánh bao nhỏ này là đồng loại với mình, vô cùng thích thú kết bạn với cô ấy.

Cuối cùng, năm tốt nghiệp trung học, Kiều Hoa Hoa đã biết nguyên nhân vì sao Trần Á nói là không thể.

Hôm đó, đêm đã khuya, lúc Kiều Hoa Hoa thức dậy đi tiểu đêm thì nghe được tiếng chuông điện thoại trong phòng Trần Á kế bên phòng cô, trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng chuông vốn tao nhã cũng có vẻ chói tai bất thường.

Sau khi Trần Á kết thúc cuộc điện thoại liền vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Nửa đêm nửa hôm chạy ra khỏi nhà, chắc chắn là vì con đàn bà nào đó rồi! Kiều Hoa Hoa căm giận ngồi ở đầu giường, hung tợn cầm gối ôm trong tay ném lên tấm ảnh chụp khổ lớn dán ở đầu giường, “Trần Á, anh là đồ xấu xa!”

Gối ôm rơi xuống đất, Trần Á trên tấm ảnh vẫn cưới nhếch khóe miệng, cười đến thật vô lại. Đây là tấm ảnh Kiều Hoa Hoa chụp trộm được, khi rửa ra thì phát hiện hiệu quả tốt đến dị thường nên cô liền phóng lớn ra dán ở đầu giường, mỗi ngày đều lầm bầm lầu bầu trò chuyện với anh trong ảnh. Đương nhiên, có rất nhiều thời điểm khi cô gây gổ hay bị Trần Á cho ngửi bụi thì sẽ về phòng đóng cửa lại, giương nanh múa vuốt với cái tên vô lại nào đó trên tấm ảnh kia.

Hiện tại, cô lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi với tấm ảnh chụp vô tri vô giác nọ. Dưới lầu vang lên tiếng động cơ, rườm rườm rồi lại nhanh rườm rườm, sau đó xe rất nhanh phóng vút đi.

Kiều Hoa Hoa tóm lại cái gối ôm vừa mới quăng đi, ngồi xị mặt ở đầu giường mà cắn ngón tay. Đến lúc bầu trời dần đỏ, cô hắt xì một cái, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện mình thế mà đã ngồi như tượng suốt một đêm. Trần Á vẫn chưa trở về, cô xoa xoa mắt, lại vứt đại cái gối ôm đi, chui vào giữa cái chăn lông dê mỏng.

Vừa đặt lưng xuống ngủ thì liền đánh một giấc thẳng đến giữa trưa mới tỉnh, Trần Á vẫn chưa trở về. Cô mệt mỏi đi xuống lầu, trong nhà một người cũng không có, mấy ngày nay Bác Trần đi sang tỉnh khác họp, Mẹ Kiều cũng đi bầu bạn với ông. Cô lục trong tủ lạnh tìm thức ăn, tóm đại lấy một món cho vào hâm nóng. Đến khi ngồi trước bàn ăn thì lại ngẩn người. Từ trước đến giờ cô chưa ăn bữa ăn nào khi trong nhà không có ai, Trần Á luôn luôn sẽ có mặt ở nhà, nấu cho cô ba bữa đầy đủ, sau đó sẽ giả vờ mất kiên nhẫn mà la hét kêu cô ăn cơm. Nhưng Kiều Hoa Hoa cũng có ngu đâu, cô biết, Trần Á đau lòng cô, nên lần nào cô cũng ăn đến thỏa mãn giống như mèo ăn trộm được cá vậy.

Nhưng mà, cuối cùng là vì nguyên nhân gì, vì cái nguyên nhân chết tiệt gì, đã khiến cho anh lúc nào cũng mãi cường điệu nhấn mạnh rằng anh là anh trai của cô, không thể nào từng bước phát triển được?

Kiều Hoa Hoa ủ rũ cúi đầu, giờ đã sang buổi chiều rồi mà Trần Á vẫn còn chưa trở về, thậm chí ngay cả gọi điện thoại về nhà báo một tiếng cũng không có. Kiều Hoa Hoa nản lòng thoái chí nghĩ nghĩ, có lẽ, có lẽ là tự cô đa tình, có lẽ, Trần Á thật sự coi cô là em gái.

Đang nghĩ ngợi như vậy, bụng đột nhiên truyền đến từng đợt quặn đau, đau đến khiến cô phải ấn tay vào bụng mà ghé vào trên bàn. Cô cảm nhận được cơn đau càng lúc càng sâu, càng lúc càng ghê gớm, thậm chí còn có vẻ nhợn giọng muốn ói. Cô miễn cưỡng vụt tay lên bàn lê đến điện thoại đặt bên cạnh, gọi điện thoại cho Trần Á. Không có người nghe máy.

Lại gọi tiếp vài lần, vẫn không có người tiếp máy. Có lẽ vì lúc này bụng đã vô cùng đau đớn, nên Kiều Hoa Hoa khóc òa ra tiếng. Cô vừa liên tục ấn nút gọi lại, vừa khóc hu hu.

Phải nửa tiếng sau Trần Á mới phát hiện tin báo trên di động. Di động báo có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ đều đến từ số nhà. Anh kinh hoảng trong lòng, vội vàng gọi lại, tiếng tít tít liên tục báo hiệu đường dây bên kia bị bận.

Anh vội vã chạy về nhà, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Kiều Hoa Hoa. Lòng anh nóng như lửa đốt, thế mà cái chìa khóa lại chẳng nghe lời, vặn hoài mà không mở được cửa. Anh đá cửa ầm một phát, hạ giọng rủa một câu, rồi cất cao giọng kêu lên: “Họa Họa, Họa Họa, anh đây, làm sao vậy? Em mở cửa coi.”

Anh vừa nói vừa lại thử vặn chìa khóa lần nữa, may mắn lần này thành công. Mở được cửa, anh phát hiện Kiều Hoa Hoa đang ôm bụng ngồi xổm trên tấm thảm trước ghế sofa, sắc vàng như nến, hai gò má ràn rụa nước mắt, từng giọt mồ hôi lớn trên trán lăn xuống hòa lẫn với nước mắt trên mặt, nhìn thảm thương không chịu nổi.

“Họa Họa!” Tình cảnh trước mắt làm Trần Á hết cả vía.

Khi anh ôm cô chạy như điên vào bệnh viện, Kiều Hoa Hoa đã đau đến ngất xỉu, tay cô túm chặt lấy áo anh, nhưng cho dù là ngất xỉu rồi mà chết cũng không chịu buông tay.

Viêm ruột thừa cấp tính. Lập tức nhập viện giải phẫu.

Khi Trần Á đang đợi Kiều Hoa Hoa trong phòng mổ, hộ sĩ lầu ba xuống nói cho anh biết rằng mẹ anh đã tỉnh lại.

Sau khi hết thuốc mê, Kiều Hoa Hoa từ từ tỉnh lại. Trước khi giải phẫu, cô nhớ rõ cô được Trần Á ôm vào đây. Khi hộ sĩ vào phòng kiểm tra cô, cô liền hỏi thăm tình hình thế nào thì bất ngờ được biết, mẹ Trần Á nằm ở lầu ba đã tỉnh lại, anh bây giờ đang ở dưới lầu ba.

Mẹ? Kiều Hoa Hoa mờ mịt mất một lúc, mẹ Trần Á không phải đã qua đời từ lâu rồi sao?

Cô lén lết xuống lầu, đứng ở ngoài cửa nhìn vào thấy rõ bệnh nhân trên giường xong, toàn thân Kiều Hoa Hoa như bị mộng du. Tuy rằng người nằm trên giường kia gầy yếu đi rất nhiều, thái độ cũng điên điên khùng khùng, nhưng quả thật chính xác là Bác gái Trần mà.

Bác gái Trần đang trong tình trạng bất an điên cuồng, đưa tay nhổ hết kim tiêm trên tay xuống, la hét rống rít, hai hộ sĩ cũng ngăn không được bà. Trần Á bắt lấy hai cành tay đang vung lung tung của bà, nhưng bà vẫy vụt một cái là thoát ra được, nhào sang một bên. Trần Á lại một lần nữa bắt lấy cánh tay của bà, lần này hiển nhiên là dùng sức mạnh hơn.

Bà nhìn thấy Trần Á thì lại lên cơn tâm thần, âm giọng bén nhọn điên khùng la hét lên: “Trần Minh Thanh, tao giết mày! Tao giết mày! Mày với cái con Lý Băng đê tiện kia sẽ không chết tử tế được, không chết tử tế được!”

Kiều Hoa Hoa cong gập người lại, mặt ràn rụa nước mắt. Cô cố gắng ôm chặt miệng vết thương rồi không để ý đến đau đớn mà chạy vội lên lầu.

Trước đây cô từng trăn trở vô số lần, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà Trần Á lại không thể ở bên cô, cô đã đặt ra hàng trăm ngàn loại tình huống, chỉ duy nhất giả thuyết này là không hề nghĩ tới.

Trước kia cô vẫn biết anh có ý đối với cô, nhưng rồi vì một lý do gì đó mà lại không dám phát triển tiếp nữa. Cô không biết nguyên nhân thật sự tồn tại giữa Trần Á và cô là gì, nhưng cho dù là nguyên nhân gì cũng không thể ngăn cản trái tim của cô yêu thương anh. Cái gì cũng không thể!

Cô cũng đã từng thầm hạ quyết tâm, mặc kệ phải mất bao nhiêu thời gian, cô nhất định phải bắt bằng được Trần Á, ăn sạch không chừa một mẩu! Cô còn nhỏ, cô vẫn còn thời gian truy đuổi Trần Á.

Nhưng mà nay, khi sự thật đã rõ rành rành trước mắt cô, tất cả những ý nghĩ của cô đều trở nên hư vô mờ mịt. Cô thế này, là con gái của người phụ nữ đã khiến cho mẹ anh phát điên, làm sao còn đủ da mặt dày mà yêu cầu Trần Á yêu cô?

Nhưng rồi, cô lại không đành, làm sao có thể quyết tâm cắt đứt được đây? Người thanh niên này là người mà từ khi năm tuổi đến giờ cô đã luôn miệng tuyên bố phải gả cho anh, bảo làm sao có thể quyết tâm mà dứt bỏ đây?

Thuở niên thiếu anh cười dịu dàng, lớn lên khi thì anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng cháy, thậm chí là bóng lưng quyết tuyệt rời đi của anh, tất cả, tất cả, cô đều không thể dứt bỏ được, một chút cũng không được.

Đến lúc Trần Á đi lên, Kiều Hoa Hoa đang nhắm chặt mắt. Trần Á nhẹ chân nhẹ tay bước lại gần, đứng trước đầu giường cô, nước mắt ràn rụa trên mặt cô khiến anh đau đớn.

“Đau không?” anh dịu dàng hỏi cô.

Kiều Hoa Hoa mở mắt, chu môi khó khăn gật đầu, “Đau~”

Có một nơi trong lòng cô vô cùng đau đớn.

Trần Á nhíu mày, “Thuốc tê không có tác dụng sao? Sao lại đau đến vậy?”

Anh nhíu chặt mày, nhấn nút chuông đầu giường, giọng điệu hầm hầm: “Đến đây mà xem sao lại thế này! Em gái tôi đau đến phát khóc đây nè?”

Kiều Hoa Hoa cố gắng nhìn xuyên qua làn nước mắt nhạt nhòa muốn nhìn anh cho thật rõ, khuôn mặt tuấn tú của anh vì một đêm không ngủ mà hơi có vẻ tiều tụy, quanh mắt dường như có một vòng xanh đen, miệng anh mở ra khép vào nói gì đó, biểu hiện trên mặt vừa lo lắng lại đau lòng.

Anh Trần Á, có phải anh mệt chết rồi không? Anh Trần Á, anh khổ sở lắm phải không? Anh Trần Á, anh có thể… có thể đừng hận mẹ em hay không? Anh Trần Á, liệu em có thể… có thể tiếp tục thích anh hay không? Giả bộ như cái gì cũng không biết, giống như trước, ngây ngốc, mặt dày mày dạn mà tiếp tục thích anh không? Nếu em vẫn làm bộ như không hề hay biết bất cứ điều gì, có phải em có thể sống như trước, mặt dày mà đuổi theo anh hay không, anh Trần Á?

Kiều Hoa Hoa khóc cho thỏa một trận rồi thiếp đi ngủ trong hỗn loạn.

Trần Á ngồi ở đầu giường của cô, nhẹ nhàng vỗ về tóc cô. Cô chưa bao giờ khóc lóc nhiều như hôm nay. Cô luôn luôn kiên cường, tinh nghịch một cách tinh quái, thích cười, thích làm những việc kỳ cục, nhưng anh chưa từng thấy cô kêu đau tội nghiệp như vậy, khóc lóc thảm thương như vậy.

Anh cúi đầu thở dài, hôn nhẹ một cái lên trán cô như chuồn chuồn lướt nước, bàn tay to từ từ trượt nhẹ xuống, nhấc áo bệnh nhân bên hông cô lên, nhìn chằm chằm vào vết mổ nơi đó một lúc lâu, rồi lại cẩn thận hạ áo xuống, rì rầm lẩm bẩm: “Chắc là đau phát khóc rồi.” Trong lòng đầy vẻ thương yêu đau lòng.

Đôi mắt Kiều Hoa Hoa nóng lên, rồi lại sợ bị anh phát hiện là vẫn còn thức nhanh chóng giả vờ như muốn trở mình.

Sợ cô đang ngủ sẽ vô tình đụng phải miệng vết thương, Trần Á vội vàng vịn lại thắt lưng của cô, Kiều Hoa Hoa quả nhiên không động đậy nữa. Anh không lập tức buông tay ra ngay, mà một lúc sau mới than nhẹ một tiếng, bàn tay đang đặt ở bên hông Kiều Hoa Hoa hơi hơi dùng lực, cẩn thận tránh khu vực vết mổ, dán mặt mình lên thân thể của cô.

Kiều Hoa Hoa lập tức cứng người lại, đầu óc “ầm” một tiếng thật lớn như có cái gì đó vừa nổ tung, cô trân cứng người lại, vẫn không nhúc nhích, da thịt dần dần nóng lên như muốn bỏng. Nhưng rồi cô cũng không dám cử động, bởi cô sợ, sợ cô vừa cử động thì Trần Á sẽ lập tức rời khỏi cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK