“Chú à, người ta cần phải ra ngoài có việc, không được xằng bậy!”
Diệp Tư thở hổn hển gấp gáp, trên trán và chóp mũi đều lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt thật nhỏ, lấp lánh đầy vẻ quyến rũ dưới tia nắng mặt trời. Ngọn lửa nhỏ trong thân thể Diệp Mạnh Giác lại lập tức bốc cao và càng cháy càng mạnh. Thế nhưng bé con kia lại chẳng có ý tứ nào muốn dập tắt ngọn lửa này cho anh mà còn ôm quần áo trốn vào phòng tắm.
Tắm táp qua loa, Diệp Tư mặc lại quần áo cho chỉnh tề rồi ra khỏi phòng tắm. Diệp Mạnh Giác vẫn ngồi ở cạnh giường, tóc tai đã chải chuốt ngay ngắn, thấy cô đi ra liền hỏi: “Muốn chú đưa bé cưng đi không?”
“Không cần, tài xế đưa người ta đi được rồi.” Diệp Tư từ chối.
Diệp Tư nhờ tài xế đưa cô đến trường học. Xe vừa dừng lại trước cổng trường học, cô còn chưa xuống xe thì đã nhìn thấy Tô Mân Ngôn đang đứng bên cạnh cổng trường chờ cô. Cô vội vã bước xuống xe, Tô Mân Ngôn cũng vừa nhìn thấy cô nên vẫy vẫy tay. Cô liền chạy lại phía anh.
Tô Mân Ngôn dẫn cô đi lên phía trước vài bước, mở cửa một chiếc xe đậu cạnh đường, cười nhẹ nói: “Lên xe đi, hôm nay dẫn em đi một nơi đặc biệt.”
Diệp Tư không ngờ, nơi mà Tô Mân Ngôn gọi là đặc biệt lại là nhà của anh. Nơi anh ở là một cái nhà cũ phòng ốc nho nhỏ, cũng không cách trường học bao xa. Xe chạy vào tiểu khu rồi, anh mới giải thích với Diệp Tư, “Nhà của thầy trước kia ở ngay trong này, bây giờ quay lại đây, tự nhiên thầy đặc biệt hoài niệm thời gian lúc còn nhỏ, bởi thế mới cố ý tìm một phòng trọ ngay khu này.”
Diệp Tư nhìn ngó khắp nơi, “Tiểu khu này nhìn tốt lắm.”
Tiểu khu thật yên tĩnh, trông có vẻ đã rất lâu năm, người ở những nơi này phần lớn là các ông bà lão, trong không khí còn tràn ngập mùi thảo dược nhàn nhạt.
Diệp Tư đột nhiên nhớ đến một câu nói, “Ở ẩn ít ngày thì vào núi, giấu mình thật lâu thì ở đô thị.”
Cô bất tri bất giác lẩm bẩm câu này ra miệng. Tô Mân Ngôn đùa, “Nơi này các cụ ông cụ bà nhiều nên rất yên tĩnh, ngày thường hay tụ tập đấu chim, đánh cờ, tản bộ, coi như là một chốn tĩnh lặng giữa đô thị ồn ào.”
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi vào một căn nhà lầu, bước trên bậc thang vừa hẹp vừa dốc lên tầng trên, đến nhà của Tô Mân Ngôn.
Sau khi mở cửa đi vào, Tô Mân Ngôn vào bếp nấu nước, Diệp Tư xoay người đánh giá chung quanh phòng khách. Chỉ một lúc sau, một tấm ảnh đặt trên tay vịn sofa đã hấp dẫn sự chú ý của cô.
“Giáo sư Tô, đây là hình chụp cả nhà của thầy à?” cô cẩn thận cầm lên. Trong ảnh, Tô Mân Ngôn vẫn còn là một cậu bé ngây ngô, tuấn tú, mặc áo sơ mi trắng, đứng giữa cha và mẹ anh. Mẹ của anh là một phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, vẻ tươi cười rất hòa ái dễ gần. Còn cha anh lại là một người thoạt nhìn thật nghiêm khắc, hai mắt sáng ngời có thần nhìn thẳng về phía ống kính, đôi môi mím thật chặt, khiến người ta cảm giác được vẻ mặt uy nghiêm như toát ra từ người ông.
Tô Mân Ngôn tay cầm hai ly cà phê từ phòng bếp đi ra, thấy Diệp Tư cầm bức ảnh chụp cả nhà anh, cười cười nói: “Đó là ảnh hồi còn nhỏ của thầy, năm đó đại khái khoảng 10 tuổi, nhìn ngố lắm phải không?”
Diệp Tư cười ha ha lắc đầu, “Nào có, giáo sư Tô lúc đó nhìn giống ông cụ non.”
Nói xong lại chỉ chỉ người đàn ông trong tấm ảnh, hỏi: “Đây là ba của giáo sư Tô đúng không? Nhìn nghiêm quá nhỉ, học sinh của ông ấy nhất định sợ ông ấy một phép.”
Tô Mân Ngôn khẽ cười, “Ông ấy rất nghiêm khắc, học sinh của ông đều gọi ông là ông già khốt ta bit đấy.”
Diệp Tư bật cười thành tiếng, chứ không phải sao, nhìn ảnh là đã thấy ông quả thật không giận mà uy rồi, học trò nhất định sợ một thầy giáo như vậy đến xếp re luôn.
Cô lại nhìn tấm ảnh một chút, nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ xong lại thì thào lẩm bẩm trong miệng: “Nhưng mà, sao lại thế nhỉ…”
Cô ôm khung hình nghĩ nửa ngày mới ngẩng đầu lên, thấy Tô Mân Ngôn mang vẻ mặt đầy nghiêm túc đang nhìn cô, lúc này cô mới bừng tỉnh ngộ, cười ha ha, “Giáo sư Tô, có phải em đang choáng váng hay không?”
Tô Mân Ngôn cũng cười theo cô, “Rất giống đúng không? Rất nhiều người nói thầy không giống ba thầy.”
Diệp Tư lắc đầy, “Rất giống! Tuy nhiên, thầy lại nhìn giống một ông thầy tốt tính, là loại mà học sinh sinh viên đều nhiệt liệt hoan nghênh.”
Tô Mân Ngôn cười cười mà không trả lời, nhìn cô với vẻ chờ mong.
Diệp Tư vẫn còn ôm khung hình, vô thức nhếch đôi môi anh đào lên, ánh mắt nghiêm túc xem xét tấm ảnh, rồi lại ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Mân Ngôn, cẩn thận so sánh ảnh và người.
Đến giờ cơm trưa, Tô Mân Ngôn tự mình xuống bếp. Trong lúc ăn cơm, Diệp Tư tự do hỏi thăm một số tình hình về cha mẹ của Tô Mân Ngôn.
Suốt dọc đường từ nhà Tô Mân Ngôn quay về, Diệp tư luôn lẳng lặng không buồn ra tiếng, cúi đầu như đang suy tư cái gì. Tô Mân Ngôn âm thầm quan sát cô một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Sao rồi? Sao giống đang có một bụng tâm sự vậy. Có thể nói cho thầy nghe không?”
Diệp Tư cười cười suy nghĩ trong chốc lát mới mở miệng: “Dạ… nếu có việc gì em lại kể với thầy nhé.”
Tô Mân Ngôn nhìn cô, gật đầu, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Sau khi chào tạm biệt Tô Mân Ngôn trước cửa nhà, Diệp Tư chạy thật nhanh vào trong, đá văng giày mỗi chiếc một nơi ngay cửa vào. Dì Thái nghe tiếng động chạy ra, quan tâm hỏi cái lưng của cô một câu: “Tiểu Tư, chuyện gì mà gấp vậy?”
Diệp Tư đã chạy như bay lên lầu hai, trả lời mà không quay đầu lại nhìn dì Thái: “Không có gì đâu, dì đừng lo lắng.”
Cô chạy thẳng đến thư phòng, lục lọi tìm kiếm trong đống sách ở góc nửa ngày mới tìm được ấn bản mà cô muốn tìm, rút ra nhìn thật kỹ một lúc lâu, ánh mắt chăm chú nghiêm trọng.
Buổi tối hôm đó, Diệp Mạnh Giác về nhà rất trễ, đã vậy còn mang theo một xấp văn kiện về chung, thấy Diệp Tư còn làm tổ trong ghế sofa vừa xem tivi vừa chờ anh, liền nhẹ giọng trách cứ: “Chú đã bảo đi ngủ trước rồi mà sao không đi? Đã trễ thế này rồi.”
Diệp Tư ôm gối ôm hình Hello Kitty, chu đôi môi hồng ngước mắt nhìn về phía anh làm nũng, “Không có chú ngủ không được.”
Diệp Mạnh Giác buông đồ vật trong tay xuống, cúi người hôn một cái lên trán cô, “Ngoan nào, chú rót cho bé cưng ly sữa nhé.”
Diệp Tư ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Rót sữa xong, Diệp Mạnh Giác lấy từ trong túi áo ra một cái túi nhỏ đóng kín, bên trong có mấy viên thuốc nho nhỏ. Anh lấy ra một viên, rút một tờ giấy ăn gói viên thuốc lại, bóp mạnh ngón tay để nghiền nát nó, trút một nửa bột phấn vào sữa.
Diệp Tư ngoan ngoãn nghe lời uống một hơi sạch ly sữa anh đưa, xong còn thè đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm sữa quanh mép cho sạch y như một con mèo nhỏ.
Diệp Mạnh Giác nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực, phía dưới đã có phản ứng, anh khàn giọng hỏi: “Bé cưng, muốn khiêu khích chú sao?”
Diệp Tư cho anh một cái liếc mắt, nhíu cái mũi nhỏ lại: “Chú đúng là đại sắc lang! Suốt ngày toàn nghĩ những thứ này.”
Diệp Mạnh Giác cũng không giận mà cười híp mắt nhìn cô, “Bé cưng kêu sắc lang thì có sắc lang ngay, đằng nào chú cũng chỉ sắc lang với đúng mỗi bé cưng thôi.”
Anh vừa nói vừa ép dần cả thân thể xuống dưới, tay đặt lên lưng ghế sau lưng Diệp Tư, trên cao nhìn xuống, vây cô trọn vẹn trong lòng anh. Hơi thở nóng rực của anh phun trên mặt Diệp Tư ngưa ngứa, khiến toàn thân cô nổi da gà.
Anh cũng bắt chước cô lè lưỡi ra, nhưng khác ở chỗ là dùng nó để liếm vành tai của cô, rồi tiện đà ngậm vành tai xinh xảo trắng nõn của cô vào trong miệng nhẹ nhàng mút vào. Thân thể Diệp tư không thể khống chế cơn run rẩy lan từ chân lên đầu, thấp giọng rên rỉ nho nhỏ.
Anh hôn xong vành tai lại dời môi tiến dần đến cái cổ trắng mịn của cô, khẽ liếm láp dọc đường đi. Đầu lưỡi của anh vừa tiếp xúc đến cổ của cô thì toàn thân cô liền run lẩy bẩy, cô chưa bao giờ biết rằng bản thân mình lại dễ dàng bị anh khiêu khích đến kích động nhanh chóng như vậy. Đầu óc con đang mơ hồ mịt mờ, cô chỉ cảm thấy làn da của mình có một sự mẫn cảm chưa từng có, mỗi một chỗ dưới lớp da như có vô số tế bào nhỏ đầy mẫn cảm đang chờ đợi, cho dù hơi thở của anh chỉ phất nhẹ qua cũng có thể khiến chúng hưng phấn mà giần giật.
Cô nghiêng đầu, nhắm mắt lại, hai gò má đỏ hồng, bờ môi nhẹ bật ra tiếng rên rỉ mất hồn.
Cô cũng không biết điều gì khiến Diệp Mạnh Giác yêu cô vài lần trong đêm nay, chỉ cảm thấy thân thể đạt được một sự thỏa mãn chưa từng có, mỗi một cái ra vào của anh, mỗi một lần đụng chạm, đều có vẻ giống như muốn đụng văng cả linh hồn của cô ra ngoài, khiến cô vô cùng thỏa mãn, đồng thời lại càng trở nên khát vọng.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nhớ mang máng hình như Diệp Mạnh Giác ôm cô và dỗ cô ký tên gì đó. Cô không đồng ý thì Diệp Mạnh Giác liền trừng phạt cô, mỗi lần toàn thân cô căng thẳng sắp đến điểm khoái cảm thì anh lại dừng lại, cô đành phải vừa khóc sướt mướt chiều theo lời anh mà ký tên lên những văn kiện kia. Ném bút xong, cô lại lắc lắc thân thể, khó chịu mà rên rỉ, cô chưa bao giờ muốn anh xuyên suốt cô, muốn anh đè chặt cô mãnh liệt như thế.