Lương Chấp và Thẩm Quyền hỏi người qua đường xong, biết được Triệu Thủ mang Mục Dư Tâm đi bãi đậu xe.
Thẩm Quyền vừa chạy vừa nói: "Đối phương có xe!"
"Tên bắt cóc sẽ không giết Mục Dư Tâm ngay lập tức, em ấy bây giờ tạm thời an toàn." Lương Chấp đặc biệt bình tĩnh, chỉ cần người gặp nạn không phải là cậu, cậu có thể lấy góc nhìn của độc giả để xem tất cả chuyện phát sinh trước mắt.
"Dựa theo quá trình đối phương bắt cóc Mục Dư Tâm, gã có vô số cơ hội giết người, nhưng gã không làm vậy, chứng tỏ gã có cách khác tra tấn Mục Dư Tâm." Lương Chấp lấy di động ra gọi cho Thẩm Quang Minh, loại sự tình như bắt cóc này, đương nhiên đầu tiên phải tìm cảnh sát.
Vẻ mặt Thẩm Quyền khẽ thay đổi, hắn không ngờ Lương Chấp lại có thể bình tĩnh như thế, thậm chí còn nói ra lời như vậy.
Thẩm Quyền nói: "Báo cảnh sát rồi chúng ta quay về khách sạn chờ tin tức đi, đây không phải là phạm vi chúng ta có năng lực."
Lương Chấp lắc đầu: "Vậy không được, chúng ta phải tìm được loại xe và biển số xe của tên bắt cóc, còn có cả đường tẩu thoát của gã, bằng không để cảnh sát mò kim đáy biển, Dư Tâm sẽ thật sự xong rồi."
"Nghe cậu hết." Thẩm Quyền thật vừa lòng với câu trả lời của Lương Chấp, nếu Lương Chấp thật sự báo cảnh sát xong liền buông tay bỏ mặc, vậy hắn sẽ ra tay đem đối phương đi để bảo đảm kế hoạch diễn ra thuận lợi.
Bãi đậu xe quá lớn, Thẩm Quyền đề nghị: "Chúng ta tách ra tìm."
Lương Chấp lấy trong ba lô ra một cây gậy điện lớn, gật đầu nói: "Được."
Thẩm Quyền liếc qua gậy điện trong tay Lương Chấp, nói: "Nếu cậu đụng phải tên bắt cóc trước, trực tiếp khống chế gã, dù tên đó có chết thì cậu vẫn được xem là đang tự vệ."
"Vâng." Lương Chấp xoay người, chạy hướng ngược lại với Thẩm Quyền, cậu vừa chạy vừa nghĩ, càng nghĩ càng thấy sai sai, "Hệ thống, Thẩm Quyền nói câu vừa rồi, nghe như có chỗ nào không đúng ấy?"
Hệ thống: "......" Đâu chỉ không đúng, sát khí bốc ra ngoài rồi kìa.
Không đợi Lương Chấp nghĩ lại, điện thoại kết nối được với đầu bên kia, cậu lúc này nói rõ tình huống với Thẩm Quang Minh.
Thẩm Quang Minh nghe xong, nói: "Tôi lập tức dẫn người qua, ông có nhìn thấy biển số xe của đối phương không?"
Lương Chấp nói: "Tôi còn đang tìm."
Thẩm Quang Minh không muốn để Lương Chấp gặp nguy hiểm, nhưng tình huống này phải có càng nhiều thông tin càng tốt, anh trầm giọng nói: "Cẩn thận một chút, đừng cậy mạnh."
"Yên tâm, tôi có thể đối phó với tên bắt cóc mang súng, này thì tính cái gì." Lương Chấp vì để cho Thẩm Quang Minh an tâm nên chém gió, này cũng chứng tỏ tâm tính của cậu lúc này thật sự cực kỳ thoải mái.
Giống như chúng ta đọc truyện phiêu lưu vậy, dù tâm trạng người đọc đang bị tình tiết k1ch thích lên xuống như tàu lượn, nhưng sâu trong lòng chúng ta đều tuyệt đối tin rằng - nhân vật chính sẽ không chết.
"Buông tôi ra!"
Nghe thấy tiếng, Lương Chấp chạy về hướng phát ra âm thanh, vừa lúc gặp được Mục Dư Tâm đang bị kéo lên một chiếc xe tải van màu trắng.
Xe van phóng vụt qua, một tí nữa là đụng trúng Lương Chấp, cậu lúc này dùng di động chụp lại biển số xe.
Cậu gửi hình biển số xe cho Thẩm Quang Minh xong, đang cảm giác vừa làm xong việc lớn, một chiếc xe khác dừng ngay trước mặt cậu, cửa xe mở ra, Thẩm Quyền ngồi ở ghế lái gọi cậu: "Lên xe!"
Lương Chấp: "......" Không, tiếp theo nên giao cho cảnh sát đi.
Nghĩ thì nghĩ, cậu vẫn trèo lên xe trước thái độ vội vàng của Thẩm Quyền, cậu vừa cài dây an toàn, vừa nhìn mặt nghiêng đầy nghiêm trọng của Thẩm Quyền, nói với hệ thống: "Cảnh này rất giống cảnh truy đuổi trong phim hình sự, không ngờ Thẩm Quyền quan tâm Dư Tâm như vậy."
Hệ thống nói: "Thế không phải vì anh ta có tinh thần trọng nghĩa sao?"
Lương Chấp bày giọng người từng trải ra: "Chậc chậc, mày không hiểu."
Hệ thống: "......" Nó không nên tiếp lời Lương Chấp.
Thẩm Quang Minh nhận được ảnh chụp Lương Chấp gửi sang, lập tức tổ chức người chuẩn bị đi cứu viện trước.
"Quang Minh! Đã có kết quả phân tích hình ảnh bên bộ phận kỹ thuật." Đường Nghiêu bước lại đây.
Thẩm Quang Minh dừng bước, nói: "Lương Chấp bên kia xảy ra chuyện, ông nói thẳng kết quả đi."
"Cái gì?!" Đường Nghiêu không tiếp tục lòng vòng, nói thẳng ra tình huống còn nghiêm trọng hơn, "Phân tích hình ảnh camera phóng đại, có thể nhìn thấy hung thủ không có bàn chân, nói trắng ra là tên này đi trên cây cà kheo cao đến 20cm."
Cà kheo là đạo cụ đi dưới chân trong múa dân gian, Thẩm Quang Minh lần đầu tiên thấy có người dùng thứ này đi gây án.
Sắc mặt anh nhanh chóng thay đổi, nhận ra được mấu chốt trong đó.
Đường Nghiêu nhún vai bất đắc dĩ: "Nói vậy ông cũng nghĩ tới rồi, phân tích lúc trước của chúng ta là hung thủ cao trên 1m8, nhưng bỏ cây cà kheo đi, chiều cao của hung thủ đại khái......"
"1m6...... Chết tiệt!" Đây là những nhân viên được loại trừ sớm nhất.
Đường Nghiêu nói: "Ông nói đúng, hung thủ đã chuồn từ sớm, bên này nói phải rút đội, đang lấy danh sách khách ở trong khách sạn, nhưng tôi cũng không ôm hy vọng nhiều, hung thủ có lẽ dùng thân phận giả."
"Vậy đành nhờ bọn họ, chúng ta không quen bên thành phố B, bây giờ tôi còn có chuyện khác, ông quay về khách sạn, đừng để Lương Chấp ở một mình." Thẩm Quang Minh nhắn tin bảo Lương Chấp quay về khách sạn đợi.
Đường Nghiêu nói: "Được, ông tự cẩn thận."
Hai người cùng không ngờ rằng Lương Chấp không quay về khách sạn, mà còn nhanh hơn cảnh sát một bước, đi đuổi bắt tội phạm.
Kỹ năng lái xe của Thẩm Quyền kinh người, chạy xuyên qua đường phố náo nhiệt mà không bị mất dấu xe van.
Thân mình Lương Chấp thường xuyên lắc phải lắc trái, cậu tự bật ngón cái khen mình vì đã dự kiến trước, tự thắt dây an toàn cho bản thân.
Tốc độ xe dần dần chậm lại, Lương Chấp nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, xem ra đã đi khỏi trung tâm thành phố, chạy về hướng vùng ngoại ô hẻo lánh.
Vùng ngoại ô đâu cũng thấy cây cối, Lương Chấp không khỏi nhíu mày, cậu nhớ lại tai nạn cách đây không lâu ở trong rừng, hiện tại kẻ bắt cóc đều thích dẫn người vào rừng cây sao?
Nhưng rất nhanh, cách đó không xa hiện lên một ngôi biệt thự, xe van dừng lại trước biệt thự, Thẩm Quyền thấy thế bèn lái xe vào trong rừng cây.
Lương Chấp cách thật xa nhìn thấy Triệu Thủ xuống xe, bế Mục Dư Tâm hôn mê đi vào trong biệt thự.
Lương Chấp nói: "Thật không nghĩ tới tên này vậy mà chuẩn bị sẵn biệt thự." Xem ra là muốn nhốt Mục Dư Tâm lại.
Thẩm Quyền lại nghĩ Lương Chấp là đang giật mình vì đối phương không giống kẻ có tiền, hắn thản nhiên nói: "Không thể nhìn mặt bắt hình dong."
Thấy Thẩm Quyền chuẩn bị xuống xe, Lương Chấp bắt lấy cổ tay hắn, nói: "Từ từ, anh cứ đi như vậy là quá kích động, ngộ nhỡ tên bắt cóc có súng thì phải làm sao? Hơn nữa, nhỡ trong biệt thự còn có kẻ khác thì làm thế nào bây giờ?"
Thẩm Quyền lại nhận ra, Lương Chấp không phải loại người đầu nóng lên sẽ làm việc kích động, hắn lúc trước còn tưởng rằng đối phương thích Mục Dư Tâm, sẽ vì cô ta mà liều lĩnh.
Xem ra là hắn hiểu lầm.
Lương Chấp không phản ứng như dự định, Thẩm Quyền cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy hưng phấn mơ hồ.
Hắn không thể chờ đợi để thấy bộ dáng không thể tin được của Lương Chấp.
Thẩm Quyền nói: "Đấy đều là giả thuyết của cậu, chúng ta cần xác nhận an toàn của Mục Dư Tâm."
Lương Chấp suy nghĩ, nếu kẻ bắt cóc chỉ có một tên, vậy cậu và Thẩm Quyền đồng thời ra tay, có thể cứu được Mục Dư Tâm, huống chi Thẩm Quyền đã liều mạng như vậy, cậu còn cứ dè dặt thế này không phải là sợ hãi sao.
Lương Chấp nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau lẻn vào đi cứu người."
Thẩm Quyền nghe vậy bèn cười cười, tươi cười kia làm trái tim Lương Chấp không kìm được, còn đập nhanh hơn.
Lương Chấp tức giận bất bình nói với hệ thống: "Kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân, đến lúc đó không phải hai người sẽ quay lại với nhau chứ?"
Hệ thống nghiến răng nói: "...... Trong đầu cậu toàn chứa ba cái tình huống máu chó gì vậy, đây là truyện trinh thám!"
========================