• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy súng là súng giả, nhưng khí thế của Hồ Bình Phàm tỏa ra không khác gì gã đang cầm súng thật.

Ít nhất, Đoạn Nhan Chính không xoay người lại nhìn, tuy Hồ Bình Phàm nhìn cỏ vẻ rất nhã nhặn, nhưng với gã, chuyện giết người bình thường như chuyện ăn ngủ mỗi ngày.

Đoạn Nhan Chính tuyệt đối không lấy mạng mình ra để cược Hồ Bình Phàm có dám bắn hay không, huống chi mục đích dụ đối phương tới đây của y đã hoàn thành, y nói: "Lão Đại, cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện."

Hồ Bình Phàm nhíu mày, nói: "Đừng có gọi bằng tên đấy, tôi bây giờ cũng không phải là đại ca của băng buôn thuốc phiện nữa."

Đoạn Nhan Chính: "Vậy --- bệnh nhân Hồ?"

Lúc trước, y điều tra được hồ sơ của Hồ Bình Phàm ở bệnh viện tâm thần, nhưng mà chờ y chạy tới nơi, đối phương đã xuất viện từ lâu.

Hồ Bình Phàm chọc khẩu súng giả vào Đoạn Nhan Chính, nói: "Còn nói vớ vẩn nữa thì đừng trách tôi nổ súng thật."

Đoạn Nhan Chính ngoan ngoãn: "Hồ ca."

Hồ Bình Phàm thu "súng" của gã lại, gã ngồi xuống cạnh Lương Chấp, chào hỏi thân mật: "Chào cậu."

"Chào......" Lương Chấp rất muốn khống chế gã phản diện - ngọn nguồn mọi bi kịch của Thẩm Quyền, nhưng đối diện có Đoạn Nhan Chính, súng của tên đó không phải là súng giả bằng tay.

Hồ Bình Phàm không hứng thú lắm với Lương Chấp, chào một tiếng rồi tự cầm ấm trà, rót cho mình một tách, rồi từ tốn thưởng thức, gã nói: "Tôi đã đến đây rồi, cậu nên thả bọn họ đi."

Đoạn Nhan Chính lắc đầu, nói: "Bây giờ chưa được, bọn họ vừa được thả ra, chắc chắn sẽ báo cảnh sát."

Lương Chấp nghe vậy thì lạnh toát trong lòng, không lẽ Đoạn Nhan Chính muốn diệt khẩu!

Lương Chấp nói: "Cậu thả bọn tôi đi đi, bọn tôi cam đoan sẽ không báo cảnh sát!"

Cậu vừa nói xong, Đoạn Nhan Chính và Hồ Bình Phàm cùng nhìn cậu như nhìn tên đần độn.

Lương Chấp có hơi chột dạ, cậu nói thế thì không đúng chỗ nào, dù đó chỉ là nói dối.

Hồ Bình Phàm nói: "Lúc tôi tới thì đã báo cảnh sát rồi, cậu còn 10 phút đấy."

Đoạn Nhan Chính bật dậy, Lương Chấp hơi run rẩy, cậu nghĩ đối phương muốn nổ súng.

May là dù Đoạn Nhan Chính đang rất tức giận, nhưng vẫn chưa đến mức giết người, y và Thẩm Quyền giống nhau, không bao giờ tự ra tay giết người.

Đây là điểm mấu chốt, một khi đã bước qua thì sẽ không quay đầu lại được.

Đoạn Nhan Chính lạnh lùng nói: "Em vẫn chưa mua vé để vượt biên!"

Lương Chấp: "......" Hóa ra đối phương không thả người đi, là vì còn chưa mua vé để chạy trốn.

Hồ Bình Phàm ra vẻ việc-không-liên-quan-đến-tôi, vẫn còn đang uống trà: "Vậy cậu bây giờ nên đi thôi."

Đoạn Nhan Chính nhìn chằm chằm Hồ Bình Phàm, con người này cũng tài thật, điềm nhiên uống trà dưới ánh mắt nóng rực như vậy.

Đoạn Nhan Chính bình tĩnh, y trầm giọng, hỏi: "Anh đi theo em, được không?"

Y tìm Hồ Bình Phàm đã bao nhiêu năm, tuy vui mừng là đối phương còn sống, y vẫn trách cứ chuyện gã không muốn gặp mình, nhưng chung quy lại, y chỉ muốn sống cùng một chỗ với đối phương.

Hồ Bình Phàm lại không có tâm tư phức tạp nhiều như Đoạn Nhan Chính, tuy gã cũng khá bất ngờ khi đứa nhóc con có thể một mình trưởng thành đến mức độ này sau khi băng đảng của gã tan rã nhiều năm trước, nhưng tất cả chỉ có thế.

Gã không cần Đoạn Nhan Chính, nếu không, năm đó gã sẽ không bỏ đi một mình.

Hồ Bình Phàm lắc đầu: "Tôi có lý do để ở lại đây."

"Là cái gì?" Đoạn Nhan Chính truy hỏi, "Nếu anh muốn xây dựng lại băng đảng, em có thể giúp đỡ, anh có biết website của em có mạng lưới tình báo khổng lồ và sát thủ xuất sắc không!"

Hồ Bình Phàm nói: "Tôi không có hứng thú xây dựng lại băng đảng, mệt mỏi lắm, tôi giờ là người già rồi."

Đoạn Nhan Chính nói: "Vậy anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Hồ Bình Phàm ngước mắt, con ngươi chuyển động, mang theo vẻ ác ý, gã cười: "Tôi là người có thù phải báo, có một vài người, tôi nhất định phải tận mắt chứng kiến kết cục."

Gã nâng tay nhìn đồng hồ: "Cậu còn 4 phút."

Đoạn Nhan Chính siết chặt tay: "Vậy sau khi tất cả kết thúc thì thế nào?"

Hồ Bình Phàm nhún vai: "Thế thì đi chỗ nào, tôi không có ý kiến."

"Được...... Anh hãy nhớ kỹ lời mình." Đoạn Nhan Chính nhìn chằm chằm Hồ Bình Phàm, xoay người đi hướng căn phòng bên trong.

Hồ Bình Phàm lúc này mới có thời gian nhìn Lương Chấp, gã đối diện với ánh mắt có chút sợ hãi của cậu, nhướn mày, hỏi: "Cậu rất sợ tôi?"

Lương Chấp lui hướng bên kia sô-pha: "Ông nói chuyện vui vẻ như thế với tên bắt cóc, tôi sao lại không sợ chứ?"

Hồ Bình Phàm cười một tiếng, gã đứng dậy, nói với Lương Chấp: "Đi thôi."

Thấy Lương Chấp vẫn ngồi im, gã lại nói: "Cậu cũng không ngốc, muốn tự dựa vào sức của mình để trốn à?"

Lương Chấp bị đại nhân vật phản diện thức tỉnh, cậu làm pháo hôi, vận may rất kém, có khi lúc chạy trốn sẽ xảy ra mấy chuyện xui xẻo phải cầu cứu.

Cậu đành ủ rũ đi cùng Hồ Bình Phàm, đại khái là cảm thấy mình không chết được, cậu còn dũng khí mười phần, hỏi: "Ông đã báo cảnh sát rồi, sao còn chưa đi?"

"Tại sao tôi phải đi? Tên bắt cóc cũng không phải là tôi." Hồ Bình Phàm nói: "Huống chi, tôi còn không báo cảnh sát."

Lương Chấp trợn mắt, nhưng mà nghĩ lại cẩn thận, vị này còn dám dùng tay giả làm súng để lừa người, còn có cái gì mà gã không làm được chứ.

Hai người đi vào phòng giam Thẩm Quyền, Lương Chấp nhìn cánh cửa bị khóa, nói: "Đoạn Nhan Chính không để lại chìa khóa." Hồ Bình Phàm lấy một chiếc kẹp tóc màu đen trên đầu xuống, cậu chỉ thấy gã hí hoáy vài cái đã mở được khóa.

Cửa mở ra, Thầm Quyền đã đứng ngay trước cửa, cũng không biết đứng bao lâu.

"Thẩm ca!" Lương Chấp thấy Thẩm Quyền liền chạy qua, cậu chưa kịp cho đối phương một cái ôm chầm, Thẩm Quyền đã một tay đẩy cậu ra.

Thẩm Quyền nhìn Hồ Bình Phàm, nói: "Ông muốn cho tôi phiền toái à?"

Hồ Bình Phàm quan sát, gã để ý thấy toàn bộ giá lạnh trong mắt Thẩm Quyền biến mất tăm khi nhìn thấy Lương Chấp, nhưng bây giờ hắn lại quay trở về bộ dáng lạnh lùng lúc trước, đây không phải là cái gì tốt.

Hồ Bình Phàm nghĩ ngợi, nhưng trên mặt lại là một bộ xin lỗi: "Ai mà ngờ được thủ hạ cũ dưới trướng tôi lại trung thành như vậy, vẫn muốn tìm tôi để xây dựng lại băng nhóm, tôi cũng mệt chết đây này."

Lương Chấp trốn sau Thẩm Quyền, vẻ mặt cảnh giác nhìn Hồ Bình Phàm, cậu nói với hệ thống: "Mày nói tao báo cảnh sát ngay bây giờ thì có giải quyết được Hồ Bình Phàm không?"

Hệ thống rất muốn nói cho Lương Chấp biết, thân thủ của Thẩm Quyền là do Hồ Bình Phàm dạy, nhưng xét thấy Lương Chấp còn không biết Khăn Quàng Đỏ là Thẩm Quyền, nó nói: "Xác xuất thành công rất thấp."

Lương Chấp: "Hầy! Thật ra tao cũng biết là rất khó, dù sao đại nhân vật phản diện thế nào lại khinh địch, ngủm củ tỏi dễ thế được."

Thái độ của Thẩm Quyền với Hồ Bình Phàm không còn tin cậy thân thiết như mới đầu, hắn nói: "Quản cho kỹ thủ hạ của ông, bọn chúng cũng không có bộ mặt ai nhìn cũng không nhớ nổi."

Thẩm Quyền kéo Lương Chấp ra ngoài, Hồ Bình Phàm không ngăn cản.

Cả hai đi ra khỏi nhà kho, xe của Thẩm Quyền đã đỗ ở cửa, bọn họ lên xe, may mà chìa khóa đã cắm sẵn, Lương Chấp thắt dây an toàn, nói: "Thẩm ca, chúng ta có báo cảnh sát không?"

Thẩm Quyền nói: "Báo chứ, không thể để cho Đoạn Nhan Chính nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được."

Lương Chấp do dự một chút: "Vậy còn người đàn ông mặt mũi bình thường kia thì sao?"

Thẩm Quyền nhếch môi: "Tôi đã để lại cho gã một phần quà."

Lương Chấp: "?"

Hồ Bình Phàm đứng trong phòng giam, phát hiện một chiếc điện thoại, gã cầm lên, mở khóa, hình nền là mặt tiền cửa hàng hoa của Thẩm Quyền.

Đang lúc Hồ Bình Phàm phá mật mã, gã cảm giác di động nóng lên, gã biến sắc, đang muốn vứt điện thoại đi thì chiếc điện thoại phát nổ.

Tiếng nổ ngắn ngủi kết thúc, trên mặt Hồ Bình Phàm xuất hiện vài vết thương, hai tay thì như miếng thịt xiên bị nướng khét.

Gã nhìn hai bàn tay trông rất thê thảm, thế mà lại cười ra tiếng, bất đắc dĩ nói: "Thẩm Quyền này, muốn cho mình thể nghiệm cái gì là quả báo sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK