Thẩm Quyền hoàn hồn, quay đầu hỏi: "Chuyện gì?"
Nhân viên chỉ sang một bên, Thẩm Quyền nhìn theo mới phát hiện có khách đang cầm bó hoa, chờ hắn gói.
"Xin lỗi." Thẩm Quyền đang chuẩn bị nhận hoa, nhân viên đã cầm thay hắn.
Cậu nhân viên nói: "Sếp, vẫn để em làm đi."
Thẩm Quyền gật đầu: "Ừ."
Cậu nhân viên cầm bó hoa đi qua một bên, lúc này có một nhân viên khác xáp lại gần, hai người thì thầm nói chuyện: "Ông nói xem sếp hôm nay bị làm sao vậy? Cứ ngẩn người, thất thần."
"Ai mà biết, nhưng mà sếp lần đó gặp nạn, bị thương ở cổ, chắc do bị thương nên tinh thần không tốt."
"Với cả, sếp bị thương mà vẫn đến hỗ trợ trong tiệm, nhìn xem có bao nhiêu chị em gái đến mua hoa, thật ra là đến để quan tâm đấy."
"Diễm phúc sâu, chậc chậc."
"Hê! Ông xem, lại một em gái xinh đến kìa."
Cô gái cầm một bó hoa hồng đi đến trước mặt Thẩm Quyền, ánh mắt si mê nhìn hắn, mắt cô chuyển tới băng vải quấn trên cổ thì lộ ra vẻ đau lòng, cô nói: "Anh chủ, vết thương của anh không sao chứ, hẳn là nên tĩnh dưỡng cho tốt."
Thẩm Quyền mỉm cười lễ phép, nói: "Cám ơn đã quan tâm, tôi không sao."
Cô gái chú ý thấy thái độ của Thẩm Quyền có chút khác với lúc trước, giống như đang có tâm sự nặng nề, cô cố lấy can đảm hỏi: "Có phải anh có tâm sự gì không? Nếu không ngại thì có thể nói ra, có khi em lại giúp được gì?"
Cô gái chỉ hy vọng được nói chuyện thêm một chút với Thẩm Quyền, cô không ngờ Thẩm Quyền lại lộ ra vẻ mặt chần chừ.
Rồi hắn hỏi: "Mặc quần áo thế nào mới có thể làm người khác vừa nhìn đã mất hứng?"
Cô gái: "......Hả?"
Thẩm Quyền nhíu mày, như đang cảm thấy câu hỏi của bản thân cực kỳ ngu xuẩn, hắn gật đầu với cô gái: "Thật xin lỗi, xem như tôi chưa hỏi gì."
"Khoan đã!" Cô ngay lập tức động não, biến thành chuyên gia, "Có phải anh phải đến một buổi hẹn mà anh không thích, cho nên muốn thông qua cách ăn mặc để biểu đạt sự không vừa lòng của mình?"
Thẩm Quyền suy nghĩ một chút, ý này cũng không khác lắm nên gật đầu.
Cô gái đã hiểu, anh chủ Thẩm đẹp trai như vậy, khó tránh khỏi phải đối mặt với một vấn đề nan giải -- đi làm quen!
Cô gái nở nụ cười, khoanh hai tay lại: "Trường hợp cần sự trang trọng thế này, cách thường thấy nhất chính là ăn mặc phá cách, ngông cuồng là được."
Thẩm Quyền hỏi: "Ngông cuồng?"
Cô gái rút điện thoại ra, tìm hình ảnh của các ca sĩ nhạc rock.
Thẩm Quyền nhìn ca sĩ nhuộm tóc đủ màu sắc, mặc áo ba lỗ in hình đầu lâu, quần jean rách, hắn rơi vào trầm tư.
"Thật sự có hiệu quả?"
Cô gái gật đầu lia lịa, nếu đi làm quen bình thường, chắc sẽ có mặt các trưởng bối, bọn họ ghét nhất là loại con trai ăn mặc ngông cuồng thế này.
Cô gái nói: "Rất có hiệu quả!"
Đêm đó.
Thời khắc Thẩm Quyền bước vào rạp chiếu phim, đa số ánh mắt đều nhìn về phía hắn.
Hắn đã trở thành người đẹp trai nhất rạp chiếu phim!
Hắn nghe theo lời khuyên của cô gái, mặc áo ba lỗ in hình đầu lâu, quần jean rách, đi một đôi bốt Marten ngầu bá cháy!
Về kiểu tóc, Thẩm Quyền kiên trì giữ chặt giới hạn của chính mình, không muốn nhuộm màu sắc sặc sỡ!
Trong lòng hắn có chút lưỡng lự với kiểu ăn mặc như vậy, nhưng khi hắn đứng trước tấm gương toàn thân, hắn cũng không dám nhìn bản thân lâu.
Thẩm Quyền cảm nhận được ánh mắt khác thường xung quanh, hắn nghĩ thầm sau lần này, chắc chắn Lương Chấp sẽ không dám mời mình ra ngoài chơi nữa.
"Thẩm ca?" Phía sau truyền đến một giọng nam.
Thẩm Quyền nhận ra là Lương Chấp, nghe giọng kia của đối phương, hắn có thể đoán ngay được biểu cảm không dám chắc chắn của cậu.
Hắn xoay người, nhưng khi nhìn thấy Lương Chấp, khóe môi khẽ nhếch lên của hắn cứng lại.
Nói thật, Thẩm Quyền chưa bao giờ mất khống chế cơ mặt khi ở trước người khác, nhưng rõ ràng là giây phút này, hắn đã mất hoàn toàn khống chế.
Thẩm Quyền trợn mắt nhìn Lương Chấp, nghiến răng nói: "Con mẹ cậu điên rồi à? Đây là cái quỷ gì?!!!"
Lương Chấp mặc bộ đồng phục JK Nhật (*), tất dài đến đầu gối che đi lông chân của câu, thân hình cậu cũng không thuộc loại cao gầy, nhưng mặc đồng phục vào thì lập tức biến thành mỹ nữ có dáng cao gầy.
(*) Đồng phục JK: Đồng phục nữ sinh Nhật Bản
Cậu không mang tóc giả, chỉ đội một chiếc mũ beret cùng màu, còn đeo thêm một chiếc kính đen.
Lương Chấp run rẩy, nhưng không phải do cậu bị tiếng của Thẩm Quyền dọa, mà là bị cách ăn mặc của đối phương làm giật mình.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Ối mẹ ơi! Thẩm Quyền ăn mặc thế này, quá quá quá quá ngầu! Ảnh còn kẻ mắt nữa!"
Hệ thống hơi đứng máy, một lúc sau mới nói: "...... Cậu có tư cách nói người khác sao?"
Đây là lần đầu tiên Lương Chấp thấy Thẩm Quyền ăn mặc như vậy, phải nói là có cảm giác sức sống tuổi trẻ không ít, dù sao người đẹp mặt đẹp, mặc kiểu gì cũng đẹp hết, cậu nói: "Thẩm ca, anh nghe em giải thích."
Thẩm Quyền xém nữa đã thốt lên hắn không muốn nghe, nhưng lời thoại này nghe nó cứ xấu hổ, hắn lại nhẫn nhịn đến mức đau hết cả lòng mề: "Nói đi."
"Anh nghĩ xem, chúng ta là hai thằng đàn ông đi xem phim tình cảm, có phải là cho người ta cảm giác rất gay không." Lương Chấp phát hiện vẻ mặt Thẩm Quyền âm trầm, nên tiếp tục xáp lại, nhỏ giọng nói: "Cho nên em nghĩ ra một diệu kế, chính là em mặc đồ nữ!"
"Anh bây giờ nhìn bốn phía xem, cả đám cẩu độc thân lẫn hoa có chủ, có phải ai cũng vô cùng hâm mộ, ghen tị chúng ta xứng đôi không!"
Thẩm Quyền nghe theo lời Lương Chấp, nhìn xung quanh, quả thật có không ít người đang nhìn bọn họ, còn có cả người cầm di động chụp ảnh, nhưng mà chẳng lẽ không phải do hai người ăn mặc chướng mắt hay sao?
Thẩm Quyền nhấn mạnh một chút: "Chúng ta hoàn toàn không xứng đôi."
Lương Chấp che chở cẩn thận cho trái tim trai thẳng của Thẩm Quyền: "Không xứng không xứng, nhưng mà thế này sẽ không có người hiểu lầm Thẩm ca là gay, anh nói thế có tốt không?"
Thẩm Quyền nếu đã đến rạp chiếu phim, tự nhiên sẽ không nuốt lời bỏ đi, hắn lúc này còn thật sự suy nghĩ về lời nói của Lương Chấp, cảm thấy cũng có lý, dù sao mặc đồ nữ là Lương Chấp, nên cảm thấy mất mặt xấu hổ hẳn là cậu ta.
Thẩm Quyền kéo nơ con bướm trên đồng phục của Lương Chấp, hắn nói: "Đi vào, đừng có ở đây làm khỉ cho người ta xem."
Lương Chấp loạng choạng một chút, cậu cúi đầu sửa lại nơ con bướm, sau đó nhanh chân chạy theo, còn điếc không sợ súng mở miệng: "Thẩm ca, kẻ mắt này là anh tự vẽ à?"
Bước Chân Thẩm Quyền dừng một chút, hắn quay đầu phản bác: "Đương nhiên không phải!"
Là cô gái kia nói kẻ mắt sẽ có hiệu quả rất tốt, hắn mới để cho đối phương dày vò mặt hắn.
Biểu cảm thật dọa người, Lương Chấp nuốt nước miếng, cười lấy lòng: "Em cũng nghĩ không phải."
Thẩm Quyền đi ngang qua một cây cột nhẵn bóng, nhìn ảnh phản chiếu bộ đồ mình đang mặc, hắn nhíu mày, hỏi Lương Chấp: "Cậu cảm thấy tôi ăn mặc thế nào?"
Lương Chấp không nghĩ nhiều, nói ra lời trong lòng: "Ngay từ đầu thì có chút không quen, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy rất đẹp, phải nói là bộ dáng Thẩm Ca rất đẹp trai, mặc phong cách nào cũng đều có khí chất riêng."
Thẩm Quyền nghe vậy thì liếc Lương Chấp, quăng một tiếng hừ: "Thế thì cậu nên học tôi, sau này đừng có ẩu tả, mặc đồ nữ như vậy."
Lúc này, Thẩm Quyền hoàn toàn quên mất tại sao hắn lại phải ăn mặc dạng này.
Lương Chấp gật đầu cười: "Vâng!"
Cậu nói với hệ thống, tràn ngập tin tưởng: "Không ngờ Thẩm Quyền vì cuộc hẹn mà đặc biệt diện đồ này, ảnh còn nói sẽ có lần sau! Tao cảm thấy chỉ cần cố gắng nỗ lực, cách mạng ắt sẽ thành công ngày không xa!
Giọng nói vô cảm của hệ thống vang lên: "Đang bảo trì - khóa chức năng nói chuyện phiếm."
==================