Cậu phụ trách liên hệ những bạn bè phóng viên quen biết trước kia, Thẩm Quyền thì phân công cho nhân viên mỗi ngày đưa tới số lượng lớn các loại hoa đa dạng đến trung tâm hồi phục.
Nhờ có tuyên truyền, không ít tình nguyện viên và giáo viên dạy cắm hoa tự nguyện tham gia.
Dù là người giúp đỡ hay người cần giúp đỡ, dù những việc họ làm được rất ít ỏi, nhưng tất cả mỗi người đều muốn dốc hết sức làm chuyện này.
Trung tâm hồi phục tràn ngập mùi hương gồm rất nhiều hương hoa thanh nhã hòa quyện, có người đến người đi nhộn nhịp, nhưng tất cả đều bước chậm rãi, nói chuyện nhỏ tiếng với nhau.
Lương Chấp nhìn từng nhóm nạn nhân đều nở nụ cười vui vẻ hòa thuận, tự đáy lòng cậu cảm thấy vui cho bọn họ.
Đây là một loại cảm giác thỏa mãn và vui sướng mà cậu sẽ không bao giờ có được nếu chỉ đọc mỗi sách.
Do không tra được manh mối hay khả năng nào từ cậu bé tự sát, cảnh sát cuối cùng đành kết thúc điều tra.
Cũng may có các mạnh thường quân giúp đỡ, hậu sự của cậu bé được lo liệu thích đáng.
Lương Chấp đưa mắt tìm Thẩm Quyền, thấy đối phương đang cầm một bó hoa lớn, nói chuyện với giáo viên dạy cắm hoa, đây là một cơ hội học hỏi đối với hắn.
Cậu nói với hệ thống: "Mấy ngày nay bình an quá, tao cứ có cảm giác đây không phải là thế giới trinh thám."
Hệ thống lạnh lùng: "Lỗi tại ai đấy?"
Lương Chấp cười gượng mấy tiếng: "Tao thừa nhận là tao có lười biếng, nhưng mà mày muốn tao chăm chỉ đi điều tra, xông pha nguy hiểm, thì ít nhất cũng cho tao thêm mấy cái mạng chứ, không thì chỉ bằng vào trí thông minh của tao, làm sao tao chơi lại được loại tội phạm này. Dựa theo thiết lập, chỉ có nhân vật chính Thẩm Quyền mới có thể đối phó được với đám đó, ngay cả cảnh sát dù muốn lắm cũng không bắt được, mà mày cứ bắt tao đi làm, không phải là muốn cho tao hẹo sao."
Mỗi lần Lương Chấp chột dạ đều sẽ nói chuyện khách sáo, hệ thống vốn không biết yêu biết giận, thế mà bị buộc cho đến mức tự sinh ra chương trình để biểu hiện cảm xúc, nó nghe vậy thì hỏi: "Cậu có biết lý do tồn tại của pháo hôi trong một cuốn truyện là gì không?"
"À...... Tự vả mặt, tạo ra câu hỏi khó cho nhân vật chính, hoặc là thúc đẩy nội dung gì gì đó." Lương Chấp suy nghĩ, trả lời.
Hệ thống: "Xem ra cậu không ngu lắm, nếu biết thân là pháo hôi, nhân vật chính thì ở ngay bên cạnh, vậy cậu còn không đi thúc đẩy cốt truyện đi?"
Lương Chấp: "Cốt truyện ở đâu?"
Hệ thống: "Ngay trước mặt đó."
Lương Chấp không hiểu ý hệ thống, cái thứ này chưa bao giờ giúp đỡ cậu đàng hoàng cả, trừ lần đó cậu bị Thẩm Quyền đâm một nhát, nó giúp triệt tiêu cảm giác đau đớn.
Cô gái trên giường bệnh bước xuống, Lương Chấp thấy thế bèn tiến lên đỡ lấy tay cô, đề phòng đối phương bị người khác hoặc đồ vật va phải.
Cô gái chủ động rút tay về, lắc đầu ý bảo không cần, sau đó bước tiếp về phía trước.
Lương Chấp không yên tâm, bèn đi theo bên cạnh, nhưng mà cô gái này không nghe không thấy, cậu muốn hỏi chuyện cũng không hỏi được, cậu không khỏi cảm thán nhân viên trung tâm hồi phục mỗi ngày đều chăm sóc bọn họ, công việc quả thật không dễ dàng.
Cậu đi theo cô gái, mãi đến lúc thấy cô vào WC mới bừng tỉnh, nhận ra là đối phương muốn đi vệ sinh.
Cảnh này làm cậu nhớ đến đứa bé tự sát.
Sau khi cô gái đi ra, Lương Chấp vẫn theo sát cô cho đến lúc đối phương trở về giường mình, cậu đi tìm một nhân viên của trung tâm hồi phục, hỏi: "Tôi vừa rồi có đi cùng cô bé kia đi WC, phát hiện dù cô bé không thấy đường vẫn có thể tìm đúng nơi, vậy tất cả mọi người đều có thể tự đi vệ sinh mà không cần dắt sao?"
Nhắc tới cái này, nhân viên trung tâm gật đầu cười: "Rất giỏi phải không? Mới đầu, bọn tôi cũng rất ngạc nhiên."
"Hả?" Lương Chấp nghe thế thì kinh ngạc: "Thế không phải là các anh dạy bọn họ à?"
Nhân viên nói: "Không phải, đây đều là công lao lúc trước của Ôn Đăng Nhất. Hồi đó, bọn họ vừa tới đây, cảm xúc cực kỳ bất ổn, rất sợ hãi, từ chối tiếp xúc với bọn tôi, nhờ có Đăng Nhất trấn an, tình hình mới dần được cải thiện."
Một nhân viên khác nghe thế cũng cảm khái: "Bọn họ đều rất nghe lời Đăng Nhất, lúc trước đều là Đăng Nhất dắt bọn họ đi WC, một thời gian sau thì mọi người tự đi được, thế mà Đăng Nhất lại bỏ đi, thật tiếc quá......"
[Thanh niên cầm lấy lưỡi dao sắc bén bằng tay trần, máu tươi tràn ra khỏi lòng bàn tay bị cắt, đứa bé trai đang quỳ trên mặt đất cảm thấy có chất lỏng nhỏ lên mặt, nó không nhìn thấy là cái gì, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, là hương hoa lẫn với mùi máu ---]
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh một đoạn chữ, lần này Lương Chấp đã bình tĩnh hơn, cậu kết hợp nó với đoạn văn lần trước, cậu đoán "thanh niên" chính là Ôn Đăng Nhất, hơn nữa hai lần xuất hiện đều có liên quan đến cùng một loại hoa, đối phương chắc chắn có dính đến Hoa Bách Hợp.
Mấy tên tội phạm ngày nay cũng thật thích dằn vặt hoa cỏ nhỉ, chúng nó vô tội lắm.
Cũng không biết đứa bé đó là ai, Lương Chấp lại phỉ nhổ trí nhớ của mình, đã đến như vậy mà còn không nhớ nổi cuốn truyện kia tên gì, có lẽ là đã đọc từ nhiều năm trước, nếu là truyện mới đọc gần đây thì không thể không nhớ ra được.
Thẩm Quyền quay đầu lại, nhìn thấy Lương Chấp đang tự gõ đầu, hắn hơi nhíu mày, đi qua bắt lấy cổ tay đối phương, nói: "Đầu đã không thông minh, đập nữa là bị ngu đấy."
"Cậu đang nghĩ gì?" Thẩm Quyền có thể thấy Lương Chấp đang rầu rĩ gì đó.
"Không có gì." Lương Chấp vẫn như trước, không có cách nào nói ra suy nghĩ của cậu cho Thẩm Quyền, cậu mà liều lĩnh nói với Thẩm Quyền chuyện Ôn Đăng Nhất, nghi ngờ sự thật của vụ tự sát, này có khác gì đang vả mặt nhân vật chính không.
Huống chi cậu còn phải có lý do chính đáng để đưa ra nghi vấn, Ôn Đăng Nhất có thể là người của Hoa Bách Hợp, nói ra ai mà tin.
Vẫn nên xác nhận một chút rồi hẵng nói, ngộ nhỡ thanh niên thoáng hiện trong trí nhớ của cậu không phải Ôn Đăng Nhất, vậy thì hiểu lầm tai hại lắm, người ta vốn gặp phải chuyện thảm như vậy rồi, còn bị nghi là kẻ xấu nữa.
Lương Chấp đối với việc này rất thận trọng, cậu không nghe theo nhân vật chính còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là cậu có chi viện rất rất mạnh.
"Thẩm ca, em qua bên kia xem có gì để giúp không nhé." Lương Chấp sợ Thẩm Quyền sắc bén sẽ nhìn ra manh mối, vội vàng tìm cơ hội chuồn.
Thẩm Quyền đối với Lương Chấp thì còn cần gì phải nhạy bén, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra Lương Chấp đang giấu diếm gì đó, trong lòng hắn lại khó chịu, bắt đầu suy đoán xem cậu rốt cuộc đang che giấu chuyện gì.
Nhưng rất nhanh, Thẩm Quyền không cần đoán mò nữa, lúc Lương Chấp chạy sang phòng bệnh khác, chiếc điện thoại còn lại của hắn đột nhiên nhận được tin nhắn.
Lương Chấp: Anh! Anh có biết chuyện tổ chức chăn dắt người tàn tật ăn xin không, lúc đó trong đám người chỉ có Ôn Đăng Nhất là nói chuyện được, em cảm thấy con người này không đơn giản, có thể hẹn gặp nhau để điều tra không?
Lương Chấp ở bên này còn đang nghĩ Khăn Quàng Đỏ có thân thủ lợi hại, chỉ số thông minh tuy không cao bằng Thẩm Quyền, nhưng chắc chắn không thua kém hắn, hơn nữa lần hợp tác trước, hai người đột nhập vào nhà Vương Thư còn thuận lợi tìm được manh mối, hợp tác điều tra chắc chắn sẽ ổn thỏa!
Ai ngờ, Thẩm Quyền ở bên kia sắp tức nổ.
Thẩm Quyền híp mắt, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là Lương Chấp làm thế nào lại phát giác chuyện Ôn Đăng Nhất kỳ lạ, mà là hắn tức giận vì sao chuyện thế này lại không nói trực tiếp với hắn.
Lén đi với người khác để điều tra, thằng nhóc này còn ngại mạng dài quá hả, oắt con rốt cuộc có tự nhớ mình đang là con mồi không?
Thẩm Quyền lúc này hình như quên mất Khăn Quàng Đỏ là thân phận khác của hắn, tự mình tức giận chính mình, hắn lạnh mặt trả lời Lương Chấp.
Khăn Quàng Đỏ: được.