• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Quyền từ lúc bị bắt tới giờ vẫn giữ im lặng, hắn tạm thời bị giam ở phòng riêng của trại tạm giam.

Thẩm Quang Minh từng đến thăm hắn, kể cho hắn nghe tình trạng của Lương Chấp.

"Vết thương của cậu ấy không nghiêm trọng, anh đừng lo lắng."

Thẩm Quyền ngồi trên chiếc giường đơn sơ, tóc mái che khuất mắt, trông khá tối tăm.

Hắn ngửa mặt, nhìn chằm chằm vào ánh sáng chiếu qua song sắt, giống như không nghe thấy Thẩm Quang Minh nói chuyện, trong mắt cũng không có người tên Thẩm Quang Minh.

Bộ đồ tù nhân màu xanh trên người, coi như tuyên cáo kết cục cuộc đời này của hắn.

Tuổi trẻ mặc đồ bệnh nhân, tuổi già mặc đồ tù nhân.

Thẩm Quang Minh cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, theo lý thì Lương Chấp bị Thẩm Quyền đâm một nhát, anh hẳn nên lấy thái độ nghiêm túc, thẩm vấn hắn bằng thân phận cảnh sát.

Chỉ là anh làm không được, đến tận giờ, anh luôn cảm thấy Thẩm Quyền làm vậy là có nguyên nhân.

Ở sâu trong nội tâm anh, vẫn tin tưởng Thẩm Quyền thật sự thích Lương Chấp, ánh nhìn là không thể lừa gạt.

"Bang!" Thẩm Quang Minh đập song sắt trước mặt, "Anh hai! Anh nói cho em biết được không, dù anh đang có nỗi khổ gì......"

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, cùng lúc đó, Thẩm Quyền quay đầu nhìn người mới tới, biểu cảm hờ hững của hắn có thay đổi, giống như được rót vào chút sức sống.

Chỉ có một chút, thoáng qua rồi biến mất.

Thẩm Quyền rốt cuộc có phản ứng với Thẩm Quang Minh, nhưng cũng chỉ có một câu: "Chú đi đi."

"Anh?" Thẩm Quang Minh muốn nói gì, Thẩm Hổ phía sau cũng đồng dạng bảo: "Con đi ra ngoài đi." Sắc mặt của Thẩm Hổ rất khó xem, giống như đang cố gắng trấn tĩnh tinh thần, ông nói tiếp: "Qua thăm mẹ con đi."

Thẩm Quang Minh mơ hồ cảm giác có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra, mà anh hoàn toàn không biết gì cả, Thẩm Hổ lúc nào cũng mang theo khí thế oai nghiêm làm anh không bao giờ có tâm tư nghi ngờ gì, anh đành phải xoay người rời đi.

Chỉ còn lại hai người, cách nhau một lớp song sắt, tựa như hai thế giới tách biệt.

"Con có hận ba không?" Thẩm Hổ và Thẩm Quyền nhìn nhau một lúc lâu, sau lại chỉ có thể hỏi một câu vô vị.

Ông ở trước mặt phạm nhân, lúc nào cũng có thể ra được đòn chí mạng, bắt lấy nhược điểm của đối phương, dùng từ ngữ sắc bén, bức ra sơ hở của bọn chúng.

Nhưng lúc Vương Thư quỳ trước mặt ông, nói ra hết thảy, Thẩm Hổ hoảng hốt không biết nói gì, cảm thấy mình đang ở trong một giấc mộng.

Mà dù có ở trong mộng, ông cũng sẽ không mộng một chuyện buồn cười như vậy.

- -- Ba, con không bị bệnh!

- -- Ba, cứu con với!

Ông nhìn khuôn mặt của Thẩm Quyền, trong đầu vang lên tiếng cầu cứu đã bị ông sớm cho vào quên lãng, từng tiếng một như con dao sắc, khoét sâu vào trong lòng.

Tay buông bên người cứ mãi run rẩy, bây giờ mà có một tên tội phạm hận ông xuất hiện, e là ngay cả sức rút súng ra, ông cũng không có.

Thẩm Quyền xuống giường, bước chân trần đi tới, trên mặt hắn mang theo cười cười, nhưng nhìn mắt thì lại thấy hắn đang không cười.

Thẩm Hổ đột nhiên cực kỳ đau đớn, ông bụm mặt ngồi xổm xuống, cắn chặt răng, ông hiểu vẻ cười cười kia.

Hồ Bình Phàm --- cũng cười như vậy.

Ông liều mạng muốn bắt Hồ Bình Phàm, thậm chí còn ôm hận ý cực đoan trút lên đầu phạm nhân.

- -- Nếu thế giới này không có chúng mày, một đứa trẻ tốt như Ngôn Tự sao lại chết được chứ?

Vậy kết quả là gì, ngay cả con của ông, bởi vì sự sơ suất và không tin tưởng của ông, mà lớn lên thành một Hồ Bình Phàm khác.

Thẩm Quyền thấy Thẩm Hổ ngồi thụp xuống, tươi cười trên mặt rút đi, lại khôi phục vẻ hờ hững.

Mỗi một đứa bé khi sinh ra đều là một tờ giấy trắng, màu sắc đầu tiên được vẽ lên đó chính là của người nhà.

Mình có người nhà sao --- Thẩm Quyền khi nằm trên giường bệnh đầy mùi khử khuẩn, thỉnh thoảng lại toát lên ý nghĩ như vậy trong đầu.

Có không?

Có không?

Thời gian trôi qua đã lâu, tờ giấy đó đã bị đặt qua một bên, nó phủ kín tro bụi, không người hỏi thăm, thậm chí cả chủ nhân của nó cũng đã quên sự tồn tại của nó.

"Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi tìm một cơ hội đến bệnh viện có tiếng khác để chẩn bệnh, kết quả nhận được là tôi không bị bệnh." Thẩm Quyền bắt đầu kể lại chuyện cũ, không mang theo cảm xúc dư thừa nào, giống như đang kể lại quá khứ của người khác, nhưng chỉ một câu như vậy, đã có thể làm cho người ta mường tượng ra hắn lúc đó có bao nhiêu khiếp sợ, phẫn nộ và sụp đổ.

Thẩm Hổ ngẩng đầu, Thẩm Quyền đã hiểu ánh mắt của ông, nói: "Tôi lúc đó đi tìm ông, nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, ông đã giật điện tôi."

"Lý do là giáo viên phản ánh tôi không hòa hợp với các bạn cùng lớp." Đó là lần đầu tiên sau khi xuất viện, Thẩm Quyền nếm trải đau khổ do ba Thẩm gây nên.

"Thật xin lỗi." Đây là câu nói duy nhất Thẩm Hổ có thể nói bây giờ.

Ba chữ này không để lại dấu vết gì trong lòng Thẩm Quyền, hắn giống như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Lúc đó, tôi đã chuẩn bị thuốc cực độc, tính toán làm thế nào để gây ra án mạng hoàn hảo gi3t ch3t ông mà vẫn có bằng chứng ngoại phạm."

Thẩm Quyền nhếch môi: "Ông có thể sống, là bởi vì tôi không muốn ông chết một cách dễ dàng."

"Tôi dùng rất nhiều tâm tư và sức lực để điều tra rõ ràng hết thảy, vì xét cho cùng, bởi vì tôi mang dòng máu của ông, nên mới phải gánh vận mệnh như vậy." Khóe môi của Thẩm Quyền nhếch càng cao hơn, nếu để hắn chọn một cách chết, hắn có lẽ sẽ chọn cách để máu chảy cạn khỏi cơ thể.

Tại sao hắn lại có người cha như Thẩm Hổ? Bây giờ hắn không còn ý nghĩ trẻ con như thế nữa, nhưng khoảng thời gian đó, hắn vẫn thường xuyên nghĩ, có phải là hắn đang bị trời phạt không.

Vương Thư muốn hắn giết Thẩm Hổ.

Hồ Bình Phàm muốn bồi dưỡng hắn thành sát thủ.

Thẩm Hổ muốn hắn trở thành người bình thường.

Ác ý bốn bề làm cho Thẩm Quyền thường thường nghẹt thở trong giấc ngủ, giống như bất cứ lúc nào, hắn sẽ chết đuối trong biển sâu vừa đen kịt vừa lạnh như băng.

Nỗi hận và sự không cam lòng hóa thành một sơi dây nhỏ, cho hắn nắm chặt.

Hắn ngụy trang mấy năm, cũng vì làm cho Vương Thư và Hồ Bình Phàm hoàn toàn tin tưởng hắn đã thay đổi, hơn nữa còn tranh thủ thu thập bằng chứng để tố giác bọn chúng.

Hắn đồng dạng cũng muốn nhìn thấy Thẩm Hổ chật vật như vậy, nên hắn sa đọa bản thân, từng bước một trở thành tên tội phạm giết người.

Hai tay dính đầy máu tươi cũng không vấn đề gì.

Mặt Thẩm Hổ tái nhợt, ông bắt đầu ho liên tục, máu trào ra từ miệng ông, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà màu xám, màu đỏ tươi đến chói mắt.

Mãi đến lúc tiếng ho càng lúc càng lớn, viên cảnh sát canh bên ngoài mới nghe tiếng, chạy vào, vội vàng nâng ông dậy, đưa ra ngoài đi chữa trị.

Ánh mắt Thẩm Hổ trống rỗng, giống như linh hồn đã bị rút cạn, nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng khi cánh cửa sắt đóng lại, ông cũng đồng dạng nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Thẩm Quyền.

Cho tới bây giờ, Thẩm Quyền vẫn là đứa con giống ông nhất, từ lúc được sinh ra, ông đã gửi gắm kỳ vọng cao vào hắn.

Nhưng trời không chiều lòng người. Chuyện giết động vật nhỏ và chẩn đoán bệnh nhân cách phản xã hội từ Vương Thư đã làm ông cực đoan, không làm việc mà một người cha mẹ bình thường nên làm là đưa con đi chẩn bệnh lại, trái ngược, ông vứt bỏ vai trò người cha, biến thành cảnh sát chấp hành pháp luật không nể tình thân, cất bước Thẩm Quyền đi không chút lưu tình như đối xử với tội phạm.

Đẩy một Thẩm Quyền vốn nên có tương lai tốt đẹp xuống vực sâu.

Ông trở thành tòng phạm của Hồ Bình Phàm, biến con mình thành tội phạm giết người.

"Ba sai rồi." Thẩm Hổ nói xong câu đó rồi nhắm mắt lại, bên miệng tràn ra máu tươi không ngừng.

Viên cảnh sát bên cạnh bắt đầu hoảng lên, gọi cấp cứu.

Thẩm Quyền đứng tại chỗ, nhìn máu của Thẩm Hổ để lại trên mặt đất, hắn cúi đầu cười ra tiếng.

Tiếng cười này kéo dài thật lâu.

Ngoại trừ cười, hắn thật sự không thể làm được phản ứng hay biểu cảm nào khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK