• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ chờ tin nhắn từ ai đó mà hồi hộp thế này.



Chỉ trong hai ba giây, đầu óc cô đã tưởng tượng ra đủ các cuộc đối thoại lúng túng, thậm chí còn hơi hối hận khi mình đã kích động hỏi một câu thẳng thừng đến thế.



Nếu nhầm thì làm sao bây giờ? Thế thì có nghĩa là cô tự đa tình à?



Vậy nếu cậu ta tỏ tình luôn thì sao? Nên từ chối tình cảm của bạn trên mạng thế nào đây?



Nếu cậu ta đánh trống lảng thì biết làm sao?



Dù là kiểu nào thì cô vẫn cảm thấy khó trả lời. Người như Đường Tín mà Nhạc Thiên Linh chỉ dám âm thầm ám chỉ, huống chi bây giờ lại là một người bạn game không biết mặt.



Nhạc Thiên Linh đếm từng giây, nóng ruột như ngồi bàn chông, nhìn chăm chăm vào điện thoại. Thấy Lâm Tầm chưa trả lời, cô ấm đầu, lập tức thu hồi tin nhắn. Nhưng mà giây tiếp theo.



Hotboy Trường: Chẳng… Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi cũng thích cậu?



Nhạc Thiên Linh: “…”



Con bà nó.



Không thể nào ngờ, giữa hàng ngàn câu trả lời, cậu ta lựa chọn đáp án làm cô lúng túng nhất. Hơn nữa cái chữ “cũng” kia rất có linh tính, giống như là cố gắng nhắc nhở cô gì đó.



Nhạc Thiên Linh nhớ lại mình đã bối rối thế nào khi Đường Tín nói rằng anh đang thích một cô gái. Trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, Nhạc Thiên Linh gõ một loạt “ha ha ha” qua, định tháo gỡ bầu không khí lúc này. Tiếc là đối phương không cho cô cơ hội làm chuyện này.



Hotboy Trường: Tôi tiện tay tặng cậu, cậu không cần trả lại đâu.



Hotboy Trường: Tôi ấy hả, không có ưu điểm gì nhiều.



Hotboy Trường: Chỉ có dư dả tiền bạc thôi.



Nhạc Thiên Linh suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, lúc đầu cô nói đùa bảo mình thu lệ phí 500 tệ một tiếng, thế mà cậu ta gửi 5000 cho cô thật.



Hôm đó cậu ta hỏi cô địa chỉ nhà, cô đùa nói định hẹn gặp qua mạng à, mà Lâm Tầm cũng hùa theo. Vậy nên Nhạc Thiên Linh thuận tay gửi địa chỉ đồn công an qua.



Tất cả đều sai ở chỗ cô không nên áp đặt suy nghĩ nhỏ mọn của mình lên một người có tiền!



Bánh Quai Chèo: Ha ha ha, tôi đùa chút thôi mà [ lau mồ hôi ]



Hotboy Trường: Nếu cái bàn phím này khiến cậu khó chịu thì cậu trả hàng lại đi.



Hotboy Trường: Tôi không nghĩ nhiều đâu.



Thế thì càng khó xử hơn còn gì???



Bánh Quai Chèo: Không có gì hết, tôi thích thật mà! [ trách móc ]



Hotboy Trường: Ừm.



Ngay sau đó, anh nhận khoản tiền Nhạc Thiên Linh chuyển cho mình, lại chuyển về cho người gửi.



Hotboy Trường: [ đã chuyển cho bạn 722 tệ ]



Bánh Quai Chèo:?



Hotboy Trường: Cậu gửi dư rồi.



Hotboy Trường: Sợ cậu nghĩ nhiều.



“…”



Tính toán lại thì đúng là cô chuyển dư hơn 700 tệ, cái bàn phím thứ hai chỉ tính nửa giá thôi.



Bánh Quai Chèo: okk! Tiết kiệm được không ít tiền!



Nhận tiền xong, Nhạc Thiên Linh gục xuống bàn, lợi dụng mặt bàn lạnh như băng để hạ bớt sức nóng trên gò má đang đỏ bừng của mình xuống. Chẳng lẽ dạo này mình bị mắc chứng tự luyến, nghĩ “tất cả con trai trên thế giới này đều thích tôi”?



“Sao rồi?”



Ấn Tuyết sửa sang lại tủ quần áo, đi tới hỏi, “Bạn game tỏ tình mày rồi à?”



“Tỏ tình cái rắm.”



Nhạc Thiên Linh chỉ muốn tìm một cái hố chôn mình vào, “Người lúng túng bây giờ là tao đây nè!”



“Tao xem cái nha.”



Ấn Tuyết cầm điện thoại cô lên, xem phần nội dung cuộc đối thoại, lập tức cau mày, “Trời ạ, mày không biết nói lắt léo đi một chút à??? Mày nói vậy có khác gì ‘tôi có crush rồi, cậu đừng có cái suy nghĩ không nên có với tôi’ đâu? Tao lạy mày luôn á!”



Nhạc Thiên Linh cũng muốn nói một cách khéo léo hơn đấy chứ, nhưng cô dễ hành động theo cảm tính lắm. Nếu như mọi chuyện được cân nhắc kỹ càng thì đó không còn là Nhạc Thiên Linh nữa.



Bây giờ cô chỉ muốn rót cho Lâm Tầm một chén canh Mạnh Bà, hoặc là để mình uống cũng được. Tiếc là không có canh Mạnh Bà, Lạc Đà và tiểu Mạch vẫn còn thêm dầu thêm mỡ trong group.



Lạc Đà: Tặng bàn phím gì? Sao không có phần anh?



Tiểu Mạch: Ừ sao tôi không có? Vì tôi là con trai à?



Nhạc Thiên Linh thấy hai người nhắn thế này, tâm trạng giật thót, cảm giác bọn họ lại sắp kéo chủ đề đi xa.



Người khó chịu với bọn họ còn có Cố Tầm. Nói bậy nhiều thế? Anh lạnh mặt, đang định bảo hai người im lặng thì tin nhắn của Nhạc Thiên Linh đột nhiên nhảy lên.



Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Hôm trước có event khuyến mãi, mua cái thứ hai chỉ với nửa giá. Em quên mất là cậu ấy mua giúp em, cũng quên trả tiền luôn.



Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Công cuộc đổi chác tiền bẩn vừa xong!



Ngay sau đó, Lạc Đà inbox riêng với anh.



Lạc Đà: Fuck, cậu còn lấy tiền của người ta nữa hả? Sao cậu không tặng cho em ấy luôn đi?! Cậu tiếc chút tiền đó à? Cậu là heo sao?!



Một luồng hơi bị cản lại giữa ngực khiến người ta khó chịu. Anh ném điện thoại về lại bàn, kết quả là điện thoại đập vào cạnh vào, phát ra tiếng vang.



Cố Tầm: …” ”



Tưởng Tuấn Nam đang chơi game gần đó sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, Cố Tầm đã đi ra ban công.



“Mày cãi nhau với mẹ nữa à?” Tưởng Tuấn Nam giúp bạn nhặt điện thoại lên, nhìn thấy điện thoại bị bể dưới góc phải màn hình, đau lòng kêu lên, “Mày nhìn đi, tao kêu mày đi dán màn hình rồi mà?! Mày không làm giờ ném cái bể ngay!”



Cố Tầm không quan tâm tới cậu ta, rửa mặt bằng nước lạnh, lau chùi sơ qua.



Lúc bước vào phòng, giọt nước theo chân mày chảy xuống gò mát trơn nhẵn, để lại vệt nước mơ hồ. Đáng lẽ đó sẽ là hình ảnh hấp dẫn mê người, nhưng Tưởng Tuấn Nam lại cảm thấy sau lưng Cố Tầm tỏa ra khí lạnh.



Câu ta há miệng định nói chuyện, nhưng anh lại lạnh như băng nói: “Im miệng.”



“Móa?” Tưởng Tuấn Nam hoàn toàn bối rối, “Tao có nói gì đâu!”



Cố Tầm lơ cậu ta đi, cũng không để ý điện thoại, mở máy tính ra, lên tiếng: “Đá một đứa đi.”



Tưởng Tuấn Nam đang họp đội chơi liên minh với bạn, nghe Cố Tầm nói là biết ngay anh sắp vào game, cậu ta lập tức đá cái đứa chơi gà nhất ra khỏi đội.



Chơi game với Cố Tầm, được trải nghiệm cảm giác gánh team thật tuyệt biết bao.



Khi vào game, Tưởng Tuấn Nam đốt điếu thuốc, mùi khói lập tức lan tỏa trong ký túc xá. Hai cái máy tính gần nhau, ngón tay cầm điếu thuốc của Tưởng Tuấn Nam cũng khi gần khi xa bàn tay của Cố Tầm.



Một lát sau, Tưởng Tuấn Nam cảm giác mình đang bị tử thần nhìn chằm chằm. Cậu ta nghiêng đầu, quả nhiên đối mặt với ánh mắt của anh.



“Hay là mày tự gánh team đi ha?”



“Mày ăn trúng thuốc súng à?!”



Tuy nói vậy nhưng Tưởng Tuấn Nam vẫn bất đắc dĩ dập thuốc, ai bảo cậu ta muốn ôm bắp đùi cao thủ làm gì?



Nhưng trận đầu vừa bước vào hồi gay cấn thì đột nhiên rớt mạng.



“Fuck! Lại nữa!” Tuy mấy năm nay Tưởng Tuấn Nam đã quen cái cảnh internet rớt bất chợt, nhưng vào lúc này, cậu ta còn thấy phiền phức hơn việc bạn gái bảo chia tay nữa.



“Mấy người quản lý mạng ăn cứt hết à?! Không làm được trò trống gì thì để ông đây dạy cho!”



Sau cả buổi trời làm rùm beng, Tưởng Tuấn Nam phát hiện Cố Tầm không hề chú ý tới mình. Anh đang dựa lưng vào ghế, tư thế ngồi rất tùy ý, mặt cũng đen thui.



Mẹ bà nó hôm nay làm chuyện gì cũng hỏng.



Tưởng Tuấn Nam thay đổi tâm trạng rất nhanh, một giây trước còn tức muốn sùi bọt mép, một giây sau đã nghĩ tới gì đó, lập tức yên lặng. Cậu ta nghiêng đầu nhìn bạn mình, “Đúng rồi, lúc ăn tết bạn gái tao xù tao rồi.”



Cố Tầm “à” một tiếng, đứng dậy cầm áo khoác lên.



“Thế ra ngoài đi ăn bữa cơm chúc mừng thôi?”



Tưởng Tuấn Nam: “?”



Hai người là sinh viên đại học, chín giờ mới ăn cơm là chuyện quá đỗi bình thường.



Bởi vì chưa tới lúc tựu trường nên cả trường học lớn thế này chỉ có sinh viên năm tư, cũng không có bao nhiêu tiệm ăn còn mở cửa. Vì vậy, cửa tiệm bán đồ ăn Trung kia lại đầy ắp người.



Cố Tầm và Tưởng Tuấn Nam may mắn, lúc vào chỉ còn lại một bàn duy nhất.



Sau khi ngồi xuống, cậu ta đi tới tủ lạnh lấy ra hai chai bia, rót một ly, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới buồn buồn bắt đầu nói chuyện.



“Ông đây và cô ấy quen nhau hai năm, tao cố làm một người bạn trai tròn 24 đạo hiếu với cổ, cuối cùng thì mày đoán xem?! Lần này về nhà, cổ gặp lại mối tình đầu hồi cấp 3, như tro tàn lại gặp củi khô.”



“Mới có mấy ngày thôi hai người đó đã quay lại, cái cậu chàng kia còn là người bỏ cô ấy trước nữa!”



“Lúc chia tay cổ còn khóc tức tưởi, nói với tao rằng cổ không quên được mối tình đầu. Con mẹ nó thì ra tao chỉ là cái lốp xe dự phòng thôi sao?”



“Tao cứ suy nghĩ chẳng lẽ con gái đứa nào cũng mãi không quên được mối tình đầu. Hai chữ tình đầu rốt cuộc có ma lực gì? Tao cũng chẳng nhớ mối tình đầu của tao họ gì nữa là!”



Tưởng Tuấn Nam một mình nói bô bô hồi lâu, Cố Tầm càng nghe càng thấy phiền, không muốn trả lời.



Anh đang định kêu cậu ta đừng nhắc tới ba cái chuyện tình yêu tình báo gì đó thì đột nhiên Tưởng Tuấn Nam lại ngậm miệng, không nói gì nữa. Cậu ta ngơ ngác nhìn chỗ nào đó sau đó kéo tay áo Cố Tầm.



“Mày nhìn kìa, mau.”



Cố Tầm không nhịn được nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết tay tay trong tay đi tới. Anh chỉ nhìn sơ qua, sau đó không có cảm xúc gì, tiếp tục xem điện thoại.



Ông chủ đi qua bên người họ, bước lên hỏi, “Hai bé đẹp gái ăn cơm à? Nhưng phải chờ một lúc nha, sắp có chỗ ngồi rồi.”



Lúc bước vào, Nhạc Thiên Linh cũng nhìn thấy Cố Tầm và Tưởng Tuấn Nam. Chỉ là lần này ánh mắt cô vô cùng khắc chế, chỉ quét qua bóng lưng Cố Tầm một cái rồi thôi.



Lúc muốn gặp thì xàng qua xàng lại dưới sân trường cũng không gặp được. Lúc không cần gặp thì người ta lại cứ xuất hiện trước mặt.



Nhạc Thiên Linh lắc đầu, “Không cần đâu ạ.”



Ông chủ tưởng cô không muốn chờ, vậy nên ông nhìn quanh một vòng, thấy rất nhiều bàn chỉ có một hai người ngồi, thế là hỏi: “Hay là ngồi ghép bàn được không? Mấy tiệm khác đóng cửa cả rồi.”



Nhạc Thiên Linh đang định từ chối thì lại thấy Tưởng Tuấn Nam nhìn lại hướng này ngoắc ngoắc, cười rất nhiệt tình.



“Mấy cậu lại đây ngồi đi!”



Câu nói được bật thốt ra, nhịp tim cô đột nhiên tăng nhanh, ngón tay không tự chủ siết chặt tay áo. Ấn Tuyết nhìn cô, hơi do dự, không biết Nhạc Thiên Linh có muốn qua đó không.



Mà người quay lưng về phía họ là Cố Tầm cũng không hề ngẩn đầu, giống như là không quan tâm xem Tưởng Tuấn Nam đang gọi ai.



Nhạc Thiên Linh bỗng dưng cảm thấy như bị cảm giác bất lực bao quanh. Cảm giác này không hề xa lạ gì với cô, chỉ là trước kia cô luôn lựa chọn coi thường nó.



“Không cần đâu.” Cô nhìn Tưởng Tuấn Nam, nở nụ cười cứng đờ, “Cảm ơn cậu.”



Người ta có bạn gái, cô ôm rơm nặng bụng tới đó làm gì.



Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết đi rồi, Tưởng Tuấn Nam sờ ót, không hiểu tại sao mới lần trước lúc nhìn thấy Cố Tầm, cô bạn này còn mặt mày vui vẻ, mà bây giờ thì lại không thèm ghép bàn, còn nở nụ cười khổ nữa.



“Cậu ấy sao thế?”



Cố Tầm quay trở về trang thông tin chiến lược, ngón tay vẫn gõ bàn phím thật nhanh, giọng nói bình thường: “Liên quan gì tới tao?”



Dọc theo đường đi, Ấn Tuyết cứ luôn miệng kể chuyện về bà con thân thích mà cô ấy nghe được khi về nhà ăn tết, câu chuyện cẩu huyết tới nỗi mà tác giả thông thường cũng không dám viết, điều này đã thành công dời đi sự chú ý của Nhạc Thiên Linh.



Về ký túc xá, mới vừa đẩy cửa ra, cô đã nhận được điện thoại của bố mình.



“Tìm được đồ của công ty vận chuyển cho con rồi này.”



Trước khi đi ăn cơm, Nhạc Thiên Linh đã tìm ra được đoạn tin nhắn nhỏ của công ty giao hàng từ hàng đống SMS của các cửa hàng trực tuyến và nhà mạng.



Đúng là mấy hôm trước đơn vị giao hàng đã bỏ hàng vào phòng văn thư của đồn công an.



Nhạc Thiên Linh vừa mắng thầm công ty giao hàng bây giờ càng ngày càng lười nhác, vừa nhờ bố mình giúp lấy hàng về, bảo là do công ty giao hàng vận chuyển nhầm.



Nhạc Văn Bân là một công dân tốt, luôn tuân thủ luật pháp, đời này ngoại trừ làm thẻ căn cước thì chưa bao giờ vào đồn công an. Lúc tối trời ông đi lấy hàng, còn bị nhân viên lèm bèm mấy câu. Ông cảm thấy chuyến này thật xui xẻo.



“Sau này con đừng có mà chọn công ty giao hàng này nữa!” Ông bất mãn nói, “Vậy mà cũng giao nhầm chỗ, may là không phải thứ gì quan trọng đó!”



Sao lại không chứ? Hơn hai ngàn tệ đó bố!



Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Thiên Linh chuẩn bị đi tắm. Trước khi đặt điện thoại xuống, tiểu Mạch đã nhắn 1 tin vào group.



Tiểu Mạch: Hôm nay có tụ tập ăn gà không?



Nhạc Thiên Linh suy nghĩ, không trả lời, ôm quần áo vào nhà tắm. Tắm xong lại đi skincare chăm sóc da, làm xong thì cũng mười một giờ đêm.



Cô cầm điện thoại nằm lên giường, thấy chỉ có mình Lạc Đà là nhắn lại chữ “được” vào nửa tiếng trước.



Lúc này cả bốn người đang online.



Lâm Tầm không lên tiếng chắc là vì thấy ngại. Nhạc Thiên Linh không kiềm được, nhớ lại màn xấu hổ muốn chết tối hôm đó, mắc cỡ cực kỳ, đến mức chỉ nghĩ thôi mà ngón chân cô đã co quắp lại rồi.



Lúc này, tiểu Mạch thấy lâu rồi mà không ai trả lời, lại tag hai người bọn họ.



Tiểu Mạch: @ Hotboy Trường @ Bánh Quai Chèo hai người lên tiếng cái đi, không lẽ đi ngủ sớm rồi à?



Nhạc Thiên Linh nghĩ, hay là cứ giả chết đi. Cô hít sâu một hơi, định bỏ điện thoại xuống.



Hotboy Trường: Online đây, tôi OK.



Thấy cậu ta bình thản như thế, Nhạc Thiên Linh bỗng cảm thấy mình chuyện bé xé ra to.



Người ta còn không thấy lấn cấn thì mắc gì mày lại suy nghĩ bậy bạ? Mọi người đều là người lớn cả rồi, có hiểu lầm gì thì cứ nói ra thôi, sau này định so đo từng tí một à?



Nhạc Thiên Linh, hào phóng lên nào!



Sau khi tự động viên mình, Nhạc Thiên Linh lại cười híp mắt như người bị bệnh thần kinh, gõ chữ.



Bánh Quai Chèo: Tôi cũng ok nha.



Tiểu Mạch: Vậy mau lên đi! Đừng có lề mề à!



Mặc dù đã tự xây dựng tư tưởng nhưng lúc lên game, mở mic, Nhạc Thiên Linh vẫn thấy hơi thấp thỏm, mãi mà không lên tiếng.



Lâm Tầm là người cuối cùng xuất hiện, tiểu Mạch nhường vị trí chủ nhà cho anh. Anh không nói gì, bắt đầu trò chơi ngay.



Sau khi tới đảo xuất phát, anh hỏi: “Định nhảy đâu đây?”



Giọng điệu bình thản.



Tiểu Mạch cảm thấy mình đã tiến bộ kha khá, không có hứng thú với mấy chỗ ngoài rìa, ngay cả thiên đường như khu nghỉ dưỡng cũng không muốn đi, nói thẳng: “Trụ sở huấn luyện!”



“U là trời.” Lạc Đà cười nói, “Đúng là thiên tài nhảy dù mà.”



Tiểu Mạch: “Má anh! Lát nữa nhớ đừng có kêu em đỡ đấy!”



Lạc Đà và tiểu Mạch rảnh rang cãi lộn cho tới khi lên máy bay.



“Quai Chèo, cậu chưa mở mic à?”



Nhạc Thiên Linh sửng sốt, vội vàng giả vờ nói: “À, tôi quên.”



“Có hai team đã nhảy xuống tòa nhà chính rồi.”



Lâm Tầm nói tiếp, “Chúng ta đi bên cạnh đi, để cho bọn họ đánh trước.”



Nhạc Thiên Linh “ừm” nhưng trong đầu lại phân tích. Tông giọng bình thường nhỉ? Cậu ta không để ý chuyện đó chứ?



Nhặt được một khẩu M762, Nhạc Thiên Linh hỏi: “Có Red-dot không?”



Lâm Tầm không lên tiếng nhưng đánh dấu cho cô. Nhạc Thiên Linh chạy tới nhặt lên, sửa đồ trong túi mình rồi hỏi: “Có ai cần ống ngắm 6x không?”



“Tôi cần!” Tiểu Mạch lập tức nói, “Tôi vừa nhặt được khẩu M24!”



Nhạc Thiên Linh cảm thấy cho tiểu Mạch thì hơi lãng phí, cậu ta không dùng súng bắn tỉa, cũng không áp được scope 6x, vậy nên hỏi: “Lâm Tầm, cậu có cần không?”



Bình thường có đồ tốt gì cô cũng chia sẻ cho Lâm Tầm trước. Mà Lâm Tầm chơi map rừng mưa nhiệt đới chỉ dùng hai cây M762, nhặt được súng bắn tỉa thì sẽ giúp Nhạc Thiên Linh đánh dấu.



Nhưng lần này không đợi Lâm Tầm trả lời, tiểu Mạch đã nhảy cẩng lên: “Cậu lơ tôi à?!”



“Cậu không áp được ống ngắm 6x!” Nhạc Thiên Linh bất mãn nói, “Hôm trước cậu có dùng scope 4x áp vô cây bắn tỉa tự động được không? Đừng có đi chưa được mà muốn học chạy ngay chứ.”



Tiểu Mạch suy nghĩ, thấy cũng hợp lý, vậy nên không nói nữa. Lúc này Lâm Tầm mới mở miệng, “Lát tôi lại lấy.”



Nghe cậu ta nói vậy, Nhạc Thiên Linh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Chơi một lát nữa, cuối cùng cô cũng khẳng định được, Lâm Tầm vẫn y như bình thường.



Về phía Lâm Tầm, anh cảm thấy rằng có vẻ dạo này mình thân thiện quá nên mới khiến cô hiểu lầm, vậy nên cố ý giữ một khoảng cách trong thái độ. Nhưng bình thường anh đã không hay nói nhiều rồi, cứ như vậy thì càng lãnh đạm.



Chút xíu khác biệt này chỉ có Nhạc Thiên Linh là để ý thấy, Lạc Đà và tiểu Mạch không cảm thấy gì cả, cứ bô bô nói không ngừng.



Khi rơi xuống đất, tiểu Mạch nhặt được một bộ giáp 3, lúc này lại thấy thêm cái nữa, thế là đánh dấu lại, nhắc nhở tất cả mọi người: “Ở đây có giáp 3 nè, tới trước được trước nha!”



“Để tôi!”



Nhạc Thiên Linh lập tức chạy về phía cậu ta. Chạy hai trăm mét, đi vòng quanh tầng hai, cuối cùng phát hiện chỗ được đánh dấu chỉ có một cái giáp hai ai mặc rồi cởi ra.



Cô chưa kịp phản ứng, hỏi: “Giáp ba đâu?”



Trong tai nghe truyền ra giọng nói bình thản của Lâm Tầm.



“Trên người tôi.”



Nhạc Thiên Linh: “…”



Cô cười một tiếng, “À được.”



Chỉ chốc lát sau, bốn người đang chạy khỏi vòng độc thì gặp phải một chiếc xe. Tiếng súng lập tức vang lên như pháo nổ ăn tết vậy.



Nhạc Thiên Linh cầm con M762 full bộ phận, đánh khỏe re, phá bể xe của họ chỉ trong vài phát, cả xe toàn là máu, nhưng chưa ai chết, thế là cô định thay red-dot xông tới cận chiến.



Nhưng mà ngay lúc cô thay kính thì tất cả người trên xe đều bị Lâm Tầm giết sạch. Nhìn thông báo góc trái màn hình và số đầu người không hề thay đổi của mình, Nhạc Thiên Linh gắng nhịn lại sự kích động muốn mắng người.



Không sao cả, chúng ta là đồng đội mà.



Lại một lát sau, Nhạc Thiên Linh phát hiện có một thùng thính đang được thả dù xuống cách đó không xa. Cô cố ý im lặng, gạt tất cả mọi người, co cẳng chạy tới chỗ có khói hồng.



Chạy chưa được hai bước, Nhạc Thiên Linh lại thấy Lâm Tầm cũng chạy tới thùng thính từ một hướng khác. Cô vẫn không lên tiếng, tích tụ sức lực cướp thùng thính.



Nhưng dần dần, cô phát hiện hình như mình không chạy lại Lâm Tầm, bắt đầu gấp rút la lên: “Không cần đâu! Bỏ đi! Mọi người đều là đồng đội cả! Không cần đâu mà!”



Nhưng Lâm Tầm lại không hề chậm lại, còn tăng cột năng lượng để chạy nhanh hơn. Hai giây sau, Nhạc Thiên Linh trơ mắt nhìn Lâm Tầm đang đứng trước dù rơi, còn mình thì tới sau một bước.



Nhạc Thiên Linh: “…”



Cô chưa từ bỏ ý định, mở miệng: “Bên trong có súng gì vậy?”



Lâm Tầm không mặn không nhạt nói: “Đương nhiên là AWM rồi.”



Nhạc Thiên Linh: “…”



OK, tôi nhịn lần nữa.



Mấy phút sau, tiểu Mạch và Lạc Đà chết trong trận chiến ác liệt chặn cầu, hùng hùng hổ hổ chuyển góc nhìn để xem cuộc chiến.



Bước vào chung kết rồi mà vẫn còn rất nhiều đối thủ, Nhạc Thiên Linh và Lâm Tầm không may cho lắm, vòng bo còn cách bọn họ quá xa mà thuốc trên người cũng không nhiều. Hai người đành phải liều mạng chạy.



Đúng ngay lúc này, bọn họ gặp một đội full người.



Đội kia từ xa đã nả súng tới chỗ Nhạc Thiên Linh ăn mặc tươi tắn bên này, bọn họ cầm M416, lực sát thương của đạn 5.56 mm không cao, nhưng vô cùng có tính khiêu khích.



Nhạc Thiên Linh không chạy nữa, định gánh súng xông tới.



“Thôi bỏ đi!” Lạc Đà đang xem, lập tức kêu lên, “Em chạy khỏi bo độc trước đi! Xa lắm đau lắm đấy!”



“Ơ, bọn họ khiêu khích thì em phải chạy à?! Hôm nay em sẽ chôn chết bọn họ!”



Nói xong, Nhạc Thiên Linh đã chạy vọt vào trong vòng bo độc.



Sau mấy phút chiến đấu kịch liệt, Nhạc Thiên Linh thành công bắn chết ba người đối diện, nhưng độc này đau quá, cột máu của cô đã nháy cảnh báo rồi. Thế là cô bị người còn sống sót duy nhất của đội kia đánh ngã bằng một phát súng.



Nhạc Thiên Linh quỵ xuống đất, lớn tiếng hô lên: “Lâm Tầm mau tới đỡ tôi! Tôi còn đánh được! Người cuối cùng bên đó sắp chết rồi! Sắp tàn rồi! Mau tới đây y y y!”



La xong, cô đột nhiên phát hiện có chỗ nào đó sai sai. Sao khi nãy Lâm Tầm không chạy tới giựt người của mình nhỉ? Sao lại yên lặng thế?



Cảm thấy hơi sai, Nhạc Thiên Linh đổi góc, trong tầm nhìn không có bóng dáng cậu ta.



Sau đó trong tai nghe lập tức vang lên tiếng cười thật to của Lạc Đà: “Ha ha ha ha, tên chó má đó đã tranh thủ chạy mấy trăm mét vào khu an toàn nằm đó lúc em đánh nhau rồi!”



Nhạc Thiên Linh: “…”



Cuối cùng là cô tự đa tình, nghĩ nhiều đến mức nào mới cảm thấy cậu ta thích mình nhỉ???!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK