• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi điện thoại của Tưởng Tuấn Nam rung điên cuồng, lúc đó cậu ta đang chơi bời nhảy nhót trong một quán bar nhỏ ở Lệ Giang. Tới khi cậu ta đi xuống từ sàn nhảy, bạn bè mới nhắc nhở là có người gọi điện. Cậu ta cầm điện thoại lên nhìn, có mấy cuộc gọi nhỡ từ ông trời con.



“Chuyện gì thế?!”



Tưởng Tuấn Nam vội vã đi ra khỏi quán bar, mém chút nữa vấp cửa té lộn mèo, “Sao mà gấp thế? Mày vẫn ổn chứ?”



Đầu kia truyền tới giọng nói lạnh như băng của Cố Tầm.



“Mày nói cái gì với Nhạc Thiên Linh?”



“Hả?”



Tưởng Tuấn Nam không kịp phản ứng, “Tao có nói gì đâu, tao với cậu ấy cũng có thân đâu.”



Cậu ta nói xong câu này thì ngẩn ra trong phút chốc, bước chân dừng ngoài cửa, “À… Mày nói chuyện trong thang máy ấy hả, mày biết rồi sao?”



Đầu kia điện thoại, Cố Tầm nhắm mắt hít sâu một hơi.



Có chuyện như thế thật.



Vừa nãy anh hỏi Nhạc Thiên Linh xem bạn cùng phòng nói cái gì, có vẻ cô không muốn nhắc tới, chỉ bảo “cậu ta thấy tôi rất phiền” rồi dời đề tài. Chơi game xong, anh lập tức đi hỏi Tưởng Tuấn Nam. Người bạn cùng phòng tiếp xúc với Nhạc Thiên Linh chỉ có mỗi cậu ta.



“Thì là hôm đó tao xuống lầu lấy đồ ship, tao có hỏi mày là sao từ chối Nhạc Thiên Linh, mày nói cậu ấy rất phiền. Điện thoại tao không nhạy lắm nên giọng mày phát ra ngoài bị cậu ấy nghe thấy. Để tao nói, lúc ấy tao không hề cố ý, tao —— ”



“Người anh em.” Cố Tầm đột nhiên cắt ngang.



Tưởng Tuấn Nam: “Hả?”



Cố Tầm: “Sinh nhật mày là thứ năm tuần sau đúng không?”



Tưởng Tuấn Nam đột nhiên thấy cảm động, không ngờ Cố Tầm lại còn nhớ sinh nhật của cậu ta.



“Hả, mày, mày tổ chức sinh nhật cho tao hả?”



“Mày đổi vé máy bay đi, qua hết sinh nhật rồi hãy về lại Giang Thành.”



Cố Tầm lạnh lẽo nói, “Chứ không tao sợ mày mãi mãi dừng lại ở 21 tuổi.”



Tưởng Tuấn Nam: “…”



Cúp điện thoại, Cố Tầm càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.



Anh chợt đứng dậy, ra khỏi nhà mình, đứng trước cửa nhà Nhạc Thiên Linh, nhấn chuông. Không có ai đi ra, anh lại ấn chuông lần thứ hai, vẫn không có ai mở cửa.



Gió lạnh thổi từng cơn trong hành lang, tiếng chuông cửa không được đáp lại.



Cố Tầm nín nhịn lại nỗi kích động muốn lấy roi đánh Tưởng Tuấn Nam tám trăm lần, đưa tay nhấn chuông cửa lần nữa. Đột nhiên lúc này điện thoại chợt rung. Số lạ.



Cố Tầm liếc nhìn cửa nhà cô, sau đó bắt máy. Đầu kia truyền tới một giọng nữ xa lạ.



“Hi, anh đã ngủ chưa?”



Cố Tầm nhíu mày, “Xin hỏi cô là ai vậy?”



“Ách, anh không nhớ tôi sao? Chúng ta đã gặp nhau ở quán cà phê tuần trước đó, lúc ấy tôi ngồi đối diện.”



Cố Tầm vừa nghe thấy thì không biết lửa từ đâu đã bùng lên đỉnh đầu. Anh có ấn tượng khá sâu với người này.



Lúc cô ta bắt chuyện ở quán cà phê anh cũng coi như bình thường, cô ta xin WeChat nhưng Cố Tầm không cho, thế là người kia cười híp mắt nói nhất định sẽ tìm được.



Kết quả tối ngày hôm sau, anh nhận được lời mời kết bạn từ một người xa lạ. Sau khi Cố Tầm từ chối, bên kia lại gọi tới. Cô ta cũng cười híp mắt nói “hi, anh ngủ chưa?”



Cố Tầm học công nghệ thông tin nên biết rất rõ cô gái này đã dùng thủ đoạn phi pháp gì để tìm được thông tin liên hệ của mình. Nhưng lúc đó anh không muốn nói nhiều, chỉ block dãy số.



Không ngờ mấy ngày sau cô ta lại lấy số khác gọi tới.



Cố Tầm nghiêng đầu, gương mặt phản chiếu trong ánh đèn ảm đạm, lạnh như băng nói: “Cô bị điên phải không? Một đứa con gái không biết tự tôn tự trọng mà lại quấn lấy người ta không nhả thế hả?”



Anh hít sâu một hơi, chặn lại cơn lửa giận trong lòng, sau đó nói tiếp: “Lần sau cô mà gọi tới nữa thì tôi sẽ không nói nhiều với cô đâu. Tôi sẽ báo cảnh sát.”



Nói xong anh nhanh chóng cúp điện thoại. Nhưng mà ngón tay còn chưa dời khỏi màn hình, Cố Tầm đã nhận thấy có một ánh mắt đang rơi vào người mình. Anh nhàn nhã quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với Nhạc Thiên Linh đang đứng sững sờ trước cửa thang máy.



“…”



“…”



Tay Cố Tầm xỏ vào túi quần, nghiêng đầu nhìn tới, ánh đèn sáng ngời chiếu rõ đường cong khuôn mặt, anh kinh ngạc nhìn Nhạc Thiên Linh, không nói gì.



Trong khoảnh khắc đó, Cố Tầm đang tự hỏi mình, có phải kiếp trước anh làm chuyện tàn nhẫn không có tính người gì không mà kiếp này toàn thế giới ai cũng gây ra chướng ngại cho bản thân mình.



Nhưng Nhạc Thiên Linh cứ đứng như vậy nhìn anh, không hề che giấu chút tâm tư nào.



Cô chỉ vừa xuống lầu quăng rác, kết quả vừa ra khỏi thang máy là bắt gặp ngay một màn này. Dường như Nhạc Thiên Linh thấy lại cảnh mình bị từ chối, lúc đó biểu cảm của Cố Tầm cũng không nhẫn nại như lúc này.



Trong lòng cô cuồn cuộn những tâm trạng chua xót, Nhạc Thiên Linh mím môi, cố gắng không nhìn anh, đi thẳng về phía cửa nhà mình, đưa tay ấn mật mã. Cô định mở cửa ra thì cổ tay đột nhiên bị nắm lại.



Nhạc Thiên Linh sững sốt trong giây lát, cô không nhúc nhích nhìn bàn tay anh, tim đập cũng bị hẫng một nhịp khó hiểu. Lòng bàn tay anh không hề nóng nhưng cô lại cảm giác như là có lửa đang cháy trên da thịt mình.



Đây là hy vọng xa vời của cô, mong một lần được tiếp xúc tay chân thân mật, dù là chậm trễ nhưng vẫn có cảm giác xẹt điện.



Cố Tầm không cảm thấy hành động của mình có gì vượt giới hạn, anh nhìn Nhạc Thiên Linh nói: “Chúng ta trò chuyện chút đi.”



Cô gật đầu, “Vậy cậu bỏ tay ra trước.”



“Được.”



Cố Tầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, thấy được sự mâu thuẫn đặc biệt trong đó, thế là buông lỏng tay. Kết quả ngay giây tiếp theo, Nhạc Thiên Linh lấy thế nhanh như chớp phóng vào nhà, đóng cửa cái “rầm”.



Ngay sau đó cô mở mắt mèo, chỉ ló ra một đôi mắt chớp chớp, “Chúng ta có gì đâu mà trò chuyện. Cậu đừng quên chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp không cần tiếp xúc, và —— ”



Cô suy nghĩ một chút lựa lời, “Quan hệ hàng xóm không mấy thân thiện.”



Quan hệ hàng xóm không mấy thân thiện?



Cố Tầm chưa bao giờ nổi giận nhiều lần như thế này trong một ngày, thậm chí thần kinh hơi bất ổn, cười rồi lại cười.



Anh nhìn đôi mắt to đang chớp chớp của cô, đột nhiên thấy rất bực. Cố Tầm gật đầu liên tiếp máy cái, đầu lưỡi cạ qua quai hàm, anh xoay người đồng thời giơ ngón cái về phía cô.



“Nhạc Thiên Linh, cậu giỏi đó.”



Cố Tầm đi rồi, cô xoay người dựa lưng vào cửa, thở dài nhẹ nhõm.



Phòng khách không mở đèn, chỉ có ánh đèn chiếu ra từ phòng ngủ. Trong không gian mờ mờ, cô cúi đầu nhìn cổ tay mình. Rõ ràng là Cố Tầm không dùng lực mạnh nhưng dường như da thịt cô bây giờ vẫn còn cảm nhận được xúc cảm.



Nhạc Thiên Linh không biết mình đang nghĩ gì nữa, cô giơ tay còn lại lên, giống như giận dỗi vỗ cổ tay này.



Cố Tầm cậu bị điên à?



************



Hôm sau là thứ sáu.



Bằng mắt thường có thể nhìn thấy luồng áp suất thấp đang lờn vờn trong tổ thí nghiệm, mà đó là thứ tỏa ra từ người Cố Tầm. Anh làm cả tổ không tiện mà xin nghỉ ngơi, cẩn thận làm việc cho tới trưa rồi mới được nghỉ một lát.



Dịch Hồng không chịu nổi, đang gõ một hồi mã code rồi đột nhiên nghiêng đầu nói với Cố Tầm: “Hay là cậu đi nghỉ ngơi một lát đi. Để cho bọn tôi có không gian thở chút được không?”



Cố Tầm nghiêng đầu nhìn tới, ngước mắt, “Anh không thấy tôi bề bộn công chuyện sao?”



“Coi như là tôi xin cậu đó.” Dịch Hồng chắp hai tay lạy lạy, “Hôm nay ban đối ngoại vừa lắp máy chơi Starry Infinity War ngoài phòng nghỉ đó, cậu đi chơi một lát đi? Còn không được nữa thì cậu đi ngắm phong cảnh đi nhé?”



Cố Tầm không có hứng thú gì với thiết bị trò chơi VR của phòng đối ngoại thương mại, không đủ tính cạnh tranh, tính giải trí quá mạnh, nhưng đúng thật là anh muốn đi pha ly cà phê thư giãn tâm trạng.



Chưa bước vào phòng nghỉ ngơi thì anh đã nghe thấy tiếng ồn ào không giống bình thường. Cố Tầm ngó vào bên trong, ánh mắt bỗng cố định lại một chỗ.



Đứng ở trung tâm của máy VR là Nhạc Thiên Linh, cô đang đeo kính VR, chơi Resident Evil được cài sẵn.



Cô đắm chìm trong thế giới kia, không biết xung quanh có không ít người đang vây xem, lúc thì huơ tay múa chân, nhảy tung tăng, lát sau lại ngồi chồm hổm né đạn.



Một nhân vật boss vọt tới, cô hét lên một tiếng rồi bắt đầu tung quyền đấm cước đá, quên mất là mình đang ở trong thế giới giả tưởng.



Bỗng nhiên có người đàn ông đứng trước mặt Cố Tầm, chặn tầm nhìn của anh. Cố Tầm khó chịu nhìn bóng lưng người kia, sau đó tìm chỗ khác để nhìn tốt hơn.



Nhạc Thiên Linh vẫn còn tiếp tục chiến đấu với boss, cô mặc áo tay ngắn quần cụt, bắp đùi thon nhỏ nhưng không mất đi cảm giác có đường cong, hai chân không ngừng đá rồi lại đạp, trong chốc lát boss quay đầu chạy. Mà Nhạc Thiên Linh thì cứ chết sống quấn lấy nó không thả, nắm một cái đầu cương thi ném tới.



“Mày lại đây cho tao!”



Sau đó cô cầm súng, hô: “Lại đây đấu súng nè!”



Kết quả ánh đèn đột nhiên tối sầm lại, cô không nhìn thấy boss tránh đi đâu cả, lúc đang tìm thì boss đột nhiên nhảy ra từ lòng bàn chân, cô sợ quá ngồi thụp xuống, tung một búa.



Cố Tầm dựa vào cây cột, ánh mắt chỉ tập trung vào mỗi nơi đó.



Mấy ngày trước anh còn cảm giác không thật, không rõ suy nghĩ của mình, chỉ dựa vào tiềm thức để hành động. Mà bây giờ, cô gái sống sờ sờ trước mắt mình và cô gái trong tưởng tượng đã gộp lại thành một.



Cố Tầm tự nhận mình là động vật sống nhờ cảm giác chứ không phải thị giác. Nhưng giờ khắc này, anh nhìn thấy rõ ràng rằng thị giác và cảm giác của mình đang hòa vào nhau.



Tất cả giác quan hoạt động sôi trào chưa từng thấy, giống như sợi bông trong lồng ngực nhanh chóng phình ra, rõ ràng là nhẹ nhàng vô cảm, nhưng lại có cảm giác tồn tại kéo dài, cào vào từng tế bào giác quan của anh.



Cố Tầm nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Linh, bất tri bất giác nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, bao gồm bộ dạng giả vờ thục nữ của cô trước mặt anh.



Khi đó Cố Tầm cảm thấy hơi phiền. Nhưng cảm giác bây giờ thật khó hiểu…



Anh cúi đầu cười, rất đáng yêu



Cố Tầm ngẩng đầu lên lần nữa, trò chơi đã kết thúc.



Nhạc Thiên Linh dừng lại, thở hổn hển không ngừng. Người khác chơi thì chỉ vung tay, còn cô thì tung quyền đấm đá, vậy nên trán cô đổ không ít mồ hôi. Thấy cô cúi đầu gỡ kính ra, Cố Tầm ngẩng đầu đi tới.



Nhưng mà lúc chỉ cách mấy bước nữa, anh đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đi tới, anh ta đứng trước mặt Nhạc Thiên Linh, vòng hai tay qua đầu giúp cô tháo kính.



“…?”



Cố Tầm chợt nheo mắt lại.



Nhạc Thiên Linh không ngờ mình lại chơi đến mức mệt thế này, sau khi dừng lại, cô muốn tháo kính thì Nhậm Thiên Dật đột nhiên bước lên giúp.



“Để tôi.”



Bỏ kính xuống, Nhậm Thiên Dật hỏi: “Cô thấy thế nào?”



“Cũng được, chơi khá ổn.”



Nhạc Thiên Linh nhìn bộ dụng cụ trước mắt, cất lời khen từ trong lòng, “Rất có cảm giác nhập vai.”



Nhậm Thiên Dật là quản lý của bộ phận đối ngoại, cái máy trò chơi này được anh ta mang về sau buổi hợp tác, không tốn một đồng.



Hôm nay vừa điều chỉnh xong thì đúng lúc gặp Nhạc Thiên Linh đi qua, cô thấy rất tò mò với thứ này nên Nhậm Thiện Dật mời cô trải nghiệm đầu tiên.



Nói cách khác, hai người chỉ vừa mới quen nhau hai mươi phút trước. Nhưng từng hành động của anh ta lại khiến Nhạc Thiên Linh cảm giác như anh ta là một người bạn cũ thân thiết vậy.



“Chủ yếu là do kính HTC VlVE cũng rất tốt.”



Nhậm Thiên Dật vừa nói vừa giơ tay lên, “Cô mệt không? Có muốn uống thử cà phê mà tôi pha không?”



“Anh biết pha cà phê à?”



Nhạc Thiên Linh đi theo anh ta tới phòng giải khát, “Máy pha cà phê trong công ty không có ai dùng cả.”



“Vậy là cô không nhìn thấy tôi dùng rồi.”



Anh ta đang nói thì đột nhiên có người cất tiếng từ phía sau lưng.



“Vậy anh cũng mời tôi một ly nhé?”



Sống lưng cô cứng đờ trong chốc lát, chậm rãi quay đầu, thấy Cố Tầm đang như cười như không nhìn hai người bọn họ.



“Cố Tầm?” Nhậm Thiên Dật sửng sốt, ánh mắt khẽ chớp, vẻ mặt mất tự nhiên được che giấu đi rất nhanh. Anh ta lập tức cười ngoắc ngoắc, “Anh tới đây đi.”



Cố Tầm quay lại nhìn về phía Nhạc Thiên Linh. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô lập tức quay nhìn chỗ khác, làm bộ không thấy gì cả, đi về phía phòng giải khát.



Trong phòng đều là bàn vuông hai hàng bốn người ngồi.



Nhạc Thiên Linh định ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, nhưng Cố Tầm lại tới trước, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, hất cằm nhìn cô, giống như là có chuyện muốn nói.



Thế là Nhạc Thiên Linh khựng lại, sau đó ngồi xuống đối diện ghế của Cố Tầm. Anh đang lười biếng tựa vào lưng ghế, thấy cô ngồi xuống bên kia thì thẳng sống lưng.



Cô Tầm định mở miệng nói chuyện, chẳng biết Nhạc Thiên Linh nghĩ gì mà lại dời qua chỗ bên cạnh, sau đó nhìn thẳng về phía trước, tựa như không nhìn thấy anh.



Cố Tầm: “…”



Anh gật đầu, ngón tay chạm vào mặt bàn, “Tối hôm qua —— ”



Cố Tầm ngước mắt, thấy Nhậm Thiên Dật bưng mấy ly nước tới.



“Hình như máy pha cà phê bị hư rồi, tiếc thật, để hôm sau tôi mời hai người cà phê bù vậy.”



Nói xong, anh ta bỏ ly nước xuống, định ngồi cạnh Nhạc Thiên Linh. Lúc này Cố Tầm lại đột nhiên đứng dậy, “Quản lý Nhậm, anh ngồi bên đó đi, khỏi bị nắng chiếu.”



Trong lúc Nhậm Thiên Dật trố mắt, Cố Tầm đã nhanh chóng ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô. Hơi thở thuộc về anh lập tức lảng vảng gần trong gang tấc, trái tim cô bị kéo căng nhưng mắt thì không dám nhìn qua bên kia.



Anh ta lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn Cố Tầm, ánh mắt đảo qua lại là biết hết thảy. Nhậm Thiên Dật là người thế nào chứ, anh ta ăn nhiều bữa cơm hơn Cố Tầm đấy, chỉ với một ánh nhìn là thấy rõ tất cả.



“Ừm.” Nhậm Thiên Dật thu hồi tầm mắt, ngồi ghế phía đối diện, “Đúng rồi Cố Tầm, sao cậu rảnh rỗi mà qua bên đây thế? Nghe nói dạo này bản vẽ dự án của các cậu rất khó khăn, lâu rồi mà không có chút bước tiến nào, phải tăng ca mỗi bữa. Lâu rồi tôi cũng chưa thấy mặt bọn Dịch Hồng.”



Cố Tầm ngước mắt nhìn anh ta, cười, “Cái đó là bên phía tổ mỹ thuật, không phải tổ khai phá của bọn tôi.”



Nhậm Thiên Dật: “À… Thế à… Tôi nghe mọi người nói nên tưởng nhóm cậu…”



Tổ mỹ thuật trong bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 gặp trục trặc à…



Nhạc Thiên Linh nghe Nhậm Thiên Dật nói, không nhịn được liếc mắt qua nhìn Cố Tầm một cái. Đúng lúc này anh cũng quay nhìn cô. Quả nhiên, Nhạc Thiên Linh biết ngay là định luật Murphy sẽ xảy ra với anh mà.



Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, giọng Cố Tầm đột nhiên nhỏ đi, anh hơi nhích lại gần phía cô, dường như đang thì thầm: “Tôi không biết cô gái gọi cho tôi tối hôm qua là ai cả.”



Nhạc Thiên Linh chớp mắt, không hiểu anh đang nói gì. Nhưng giọng của Cố Tầm cũng không phải nhỏ lắm, Nhậm Thiên Dật nghe rõ từng chữ một. Anh ta nhướng mày, nhìn chằm chằm hai người.



Cố Tầm làm như không thấy ánh mắt của anh ta, chỉ chăm chú nhìn Nhạc Thiên Linh.



“Cô gái kia dùng cách bất chính để lấy thông tin liên hệ của tôi, thường xuyên quấy rầy nên lúc đó tôi mới nói như vậy.”



Ánh mắt Cố Tầm quá trực tiếp, không coi ai ra gì, chẳng hiểu sao mà Nhạc Thiên Linh chợt cảm giác không khí giữa hai người hơi hơi thay đổi. Sao giống như Cố Tầm đang giải thích với cô chuyện gì đó nhỉ?



“Cậu nói với tôi chuyện này làm gì?” Nhạc Thiên Linh không ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, thấp giọng nói, “Tôi có muốn biết cô gái khác theo đuổi cậu thế nào đâu.”



“Tối qua cậu tức giận mà?”



“Tôi không có tức vì chuyện đó —— ”



Nhạc Thiên Linh chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, thế là cô lập tức ngừng lại. Đúng thật, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy Nhậm Thiên Dật đang dùng ánh mắt kỳ quái để đánh giá hai người bọn họ.



Nhạc Thiên Linh lập tức quay đầu đi, mắt nhìn mông lung về phía bên kia, “Thế thì có liên quan gì tới tôi? Chúng ta thân lắm sao?”



“…”



Cố Tầm bất đắc dĩ quay đầu, nhìn thấy anh ta cong cong khóe môi.



Ngay sau đó, anh ta ngẩng đầu lên, làm như không nghe thấy nãy giờ Cố Tầm và Nhạc Thiên Linh bàn chuyện gì, nói tiếp đề tài khi nãy: “Nếu tổ của các cậu không bận gì nhiều thì sau này đi uống chung một bữa đi, lần ăn cơm chung gần nhất là hôm team building của công ty rồi còn gì.”



Anh ta nói với Cố Tầm nhưng lại không chờ câu trả lời mà lập tức nhìn về phía Nhạc Thiên Linh.



“Cô biết uống rượu không?”



Nhạc Thiên Linh định mở miệng thì Cố Tầm đã giành trước một bước: “Cậu ấy không biết uống.”



“?”



Nhạc Thiên Linh hơi bực, nhưng phát hiện ánh mắt Nhậm Thiên Dật đang rà trên người mình nên không bày ra biểu cảm gì lớn, chỉ đành nói: “Biết ạ, từ nhỏ đã biết rồi, nhưng không uống được nhiều thôi.”



Lần này tới Cố Tầm không hiểu nổi nghiêng đầu nhìn cô. Năm ngoái lúc ăn cơm, người nói mình không uống được giọt rượu nào không phải là cậu sao?



Nhậm Thiên Dật nhìn chằm chằm vào cô, cười gật đầu, “Vậy tốt rồi, tôi biết pha rượu, nếu không thì tìm lúc nào rảnh rỗi tôi sẽ cho cô nếm thử.”



“Anh hay thế!”



Nhạc Thiên Linh rất thán phục, “Không ngờ anh cũng có nghiên cứu về rượu.”



“Tình thế bắt buộc thì biết làm sao.”



Nhậm Thiên Dật nhún vai, “Có lúc tôi rất hâm mộ công việc của Cố Tầm, chỉ cần tiếp xúc với máy móc là được, đơn giản hơn nhiều. Bọn tôi ngày nào cũng phải giao thiệp với con người, mỗi ngày đều thấy mệt mỏi.”



“…”



Cố Tầm khoanh tay, trơ tráo không cười nhìn anh ta.



“Vậy nên vừa tan ca là tối hôm nào cũng một mình ra quán rót mấy ly.”



Anh ta thở dài một hơi, “Lâu ngày cũng thành ra như một nửa của bartender.”



Nhạc Thiên Linh nghe anh ta miêu tả, cảm thấy hình ảnh này rất lãng mạn. Cô đang suy nghĩ thì Cố Tầm bất thình lình mở miệng.



“Thế à, vậy tôi cũng hâm mộ quản lý Nhậm, anh có kiến thức rộng.” Anh dừng một lúc rồi nói tiếp, “Không như tôi, chưa bao giờ có tâm trạng tới quán uống rượu khi được rảnh, chỉ biết nhàm chán chơi mấy trò banh bóng rèn luyện thân thể, hoặc là về nhà đọc sách.”



Nhậm Thiên Dật: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK