• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai giờ chiều.



Mặc dù mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhưng nhiệt độ lại thấp hơn hôm qua mấy độ.



Rét cắt da cắt thịt, người đi đường ai cũng rục cổ khom đầu, bước chân nặng nề không chịu nổi, cắt gió mà đi.



Có lẽ Nhạc Thiên Linh là người duy nhất bước chân nhanh trên đường, cô xách một cái túi nhỏ, bên trong có bảng vẽ điện tử, ly nước và một ít đồ dùng công sở lặt vặt. Cô đứng trước cao ốc HC, ngửa đầu nhìn tòa nhà, trên mặt như đang hiện năm chữ —— “Bà đây trở lại rồi!”



Bởi vì không phải giờ đi làm nên trong thang máy không có một bóng người.



Nhạc Thiên Linh quay mặt vào lớp kính, cẩn thận sửa sang lại đầu tóc, xác nhận cách ăn mặc của mình không qua loa nhưng lại đủ đẹp mắt rồi mới bước ra khỏi thang máy.



Đa số mọi người trong bộ phận phát triển game mobile đều biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, thế nên khi nhìn thấy Nhạc Thiên Linh trở lại, họ cũng không kinh ngạc lắm, chỉ khi có khi không quan sát cô.



Từ trước đến giờ, trong công ty không có chuyện gì mà giấy gói được lửa, cái drama này lại còn vừa hoang đường vừa buồn cười, vào sáng sớm lúc ngồi xe điện ngầm, Nhạc Thiên Linh cũng đã lặng lẽ xem mấy tin nhắn truyền ra từ Wechat.



Không biết ai lan truyền ra ngoài mấy cái ảnh chụp màn hình tin nhắn mà tổ trưởng gửi vào trong group hôm trước, bây giờ mọi người trong công ty đều biết Nhạc Thiên Linh hối hận, muốn trở về làm việc, bà chủ còn nói rất dứt khoát ở phòng nhân sự, lời xin xỏ của Nhạc Thiên Linh không đáng giá một đồng.



Kết quả sáng hôm nay tập thể người chơi VIP ngừng nạp tiền vào game, bà chủ lập tức quên mất mình đã nói gì, bảo nhân viên lập tức gọi cho Nhạc Thiên Linh.



Thấy nhân viên nói mãi mà chuyện vẫn không rõ ràng, bà chủ còn tự nghe máy, nói liên hồi. Thậm chí còn không muốn đợi thêm một ngày nữa, lập tức gọi người về lại công ty.



Giờ phút này, tổ hạng mục thấy cô trở lại, cũng như dẹp được gánh nặng.



Chưa tới ba ngày nữa là giáng sinh rồi, nếu bản vẽ nhân vật của event không được giải quyết, các cô ấy có thể bị mất tiền thưởng, nặng hơn nữa là trò chơi bị tuột dốc, công việc cũng bị mất luôn.



Thế nên khi Nhạc Thiên Linh tới, bọn họ lập tức gọi cô mau mau bắt đầu chỉnh sửa bản phác thảo. Đúng, bà chủ nói lần này trực tiếp chỉnh sửa. Nhưng Nhạc Thiên Linh còn chuyện khác phải làm, không gấp rút giải quyết công việc, cô phải làm xong thủ tục nhận việc đã.



“Tổ trưởng.” Nhạc Thiên Linh cầm đơn xin, đi tới bên cạnh chỗ làm việc của chị ta, “Tôi sẽ đi làm thủ tục nhận việc ngay bây giờ, chị gửi tài liệu cần sửa qua cho tôi trước nhé.”



Mấy người tổ viên nhìn qua bên này rồi lại nhìn nhau, không nói gì, ngồi xuống lại.



Nhắc lại sự kiện mang tính đảo ngược vừa xảy ra, người rơi xuống chảo dầu thật ra là tổ trưởng.



Lúc đầu khi Nhạc Thiên Linh vừa đi, tổ trưởng lập tức nhận lấy công việc vẽ nam chính của cô, còn giả vờ nói: “Hầy, cô ấy nói đi là đi ngay vậy đấy, nhiệm vụ này lại rơi vào đầu chị, nhức đầu quá.”



Sau đó chị ta lập tức giao lại công việc mình phụ trách ban đầu cho một người khác. Trong lòng mọi người đều hiểu, phụ trách tuyến nhân vật chính này dù không được nhận nhiều lương hơn nhưng cũng được tiếng.



Mỗi khi mở hợp bàn về những tuyến nhân vật chính được người chơi yêu thích, người phụ trách đều được vẻ vang nhắc đến.



Cho nên khi Nhạc Thiên Linh từ chức, tổ trường lập tức nói ra dự định chịu trách nhiệm, có vẻ là đã nhăm nhe từ lâu.



Nhưng ai ngờ chuyện sẽ đảo ngược lớn thế này.



Vẽ không đẹp không đáng sợ. Đáng sợ là có sự so sánh, thảm hơn là còn bị so với thực tập sinh.



Tổ trưởng đỏ con mắt giành lấy phần công việc của Nhạc Thiên Linh, mọi người đều vui mừng mình vì không cướp công việc này, thậm chí còn cười trên sự đau khổ của người khác.



Nhưng dù sao tổ trưởng cũng là người có thâm niên mấy năm trong công ty, đối mặt với công việc, cũng có chút ít năng lực.



Chỉ thấy tổ trưởng cứ mãi vùi đầu trước máy vi tính cuối cùng cũng ngẩng đầu, trơ tráo không cười gật đầu một cái.



“À được, chị gửi cho em ngay.”



Ngay sau đó chị ta vừa lăn lăn con chuột, vừa dùng giọng nói xỉa xói: “Bây giờ người chơi khó hầu hạ quá, phong cách hơi thay đổi chút mà đã phản ứng dữ dội. Haizz, người chơi là thượng đế mà, phải làm phiền em quay về công ty nữa.”



“Không phiền, em được tăng tiền lương mà.” Nhạc Thiên Linh cười nói, “Nhưng mà không phải phong cách có vấn đề đâu chị, tại vẽ xấu quá thôi, ai làm vậy chị? Không lẽ công ty tự tìm người bên ngoài về vẽ ạ?”



Đôi tay gõ bàn phím của tổ trưởng cứng đờ, ánh mắt ngượng ngùng, hồi lâu mới nói một câu.



“Chị vẽ đấy, ôi trời dạo này bận rộn quá, sau khi em nghỉ làm, chị phải thu dọn một đống phiền phức, nào có nhiều sức lực đâu, chỉ vẽ đại vẽ đùa thôi, ai ngờ người chơi chỉ chấp nhận nét vẽ của em.”



“À, thì ra là chị vẽ!”



Nhạc Thiên Linh đứng trước bàn, cầm giấy che nửa gương mặt, “Em không có ý gì đâu, chị đừng để ý nha.”



Nói xong, cô nghiêng đầu nghênh ngang đi mất.



Bên trong khu làm việc chật chội, không khí lúng túng lan ra cả phòng. Không ai lên tiếng, nhưng tổ trưởng dường như nghe được tiếng cười của tất cả mọi người, khuôn mặt đỏ lên.



Chị ta vỗ bàn một cái, nói: “Mau nộp báo cáo tuần đi!”



Bên kia.



Nhạc Thiên Linh đi làm thù tục nhậm chức, tới bộ phận tài chính.



Tinh thần cô sa sút đã mấy ngày, nghĩ là mình không có cơ hội trở lại. Ai ngờ chỉ trong một đêm, mọi thứ thay đổi, cô vẫn còn có thể đối chọi với tổ trưởng. Nếu không vì hoàn cảnh không cho phép, cô cũng đã nhảy hai cái tại chỗ rồi.



Lúc làm thẻ lương, nhân viên trong bộ tài vụ nhìn thấy cô cứ cười khanh khách, liền nói: “Em vui vậy à?”



“Đương nhiên rồi ạ.” Nhạc Thiên Linh cười híp mắt, “Có thể gặp lại mấy chị gái xinh đẹp như chị, em không vui sao được chứ?”



Kế toán bị chọc, bật cười, thái độ cũng hòa nhã hơn bình thường mấy lần.



Làm xong các loại thẻ, Nhạc Thiên Linh đang chuẩn bị đi, lại nghe thấy một cô gái ngồi gần đó than phiền: “Nhân viên bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 lại gửi sai hóa đơn rồi!”



Lỗ tay cô thính, bắt được mấy chữ “bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9” mấu chốt, lập tức dừng bước.



Cô gái kia cầm một đống tờ đơn, bất đắc dĩ đi ra, miệng vẫn còn lèm bèm: “Bọn họ lại gửi sai, lát hồi mà liệu hồn tôi.”



Nhạc Thiên Linh nhìn người kia, suy nghĩ vừa tuôn ra đã lập tức bước lên nói: “Chị, chị phải đem mấy cái này đến bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 ạ?”



Cô gái gật đầu nói, “Đúng vậy, sao thế?”



“Trùng hợp em cũng định tới đó.” Nhạc Thiên Linh đưa tay ra, “Nếu không để em giúp chị nhé, chị đỡ phải đi qua đó nữa.”



Cô gái kia chỉ nghi ngờ nhìn Nhạc Thiên Linh một cái, trong đầu nghĩ có người giúp chạy việc đỡ biết chừng nào, cũng lười suy nghĩ tại sao cô “trùng hợp cũng định tới đó”.



“Vậy làm phiền em nhé, em đưa cái này cho chủ biên là được, nói bọn họ làm sai rồi, phải sửa lại.” Cô gái lập tức kín đáo đưa một đống hóa đơn cho Nhạc Thiên Linh, còn không quên khen đôi câu, “Em đẹp thế này chắc chắn bọn họ sẽ nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa với em thôi.”



Nhạc Thiên Linh nghe thấy, trong nháy mắt có lòng tin hơn.



“Vậy em đi đây!”



*****



Đây là lần đầu tiên cô tới bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9, chẳng biết tại sao mà hơi lo lắng, lại có đôi chút tò mò. Cô đi vào rồi bình tĩnh đánh giá xung quanh, chắc chắn không có Cố Tầm mới thả lỏng bước chân.



Không biết có phải vì ở tầng trên cùng hay không mà cô cứ cảm thấy ánh sáng ở đây chói hơn mấy tầng lầu khác một ít.



Trên bàn của mỗi người đều bày bừa các loại mô hình tinh vi phức tạp, trên tường còn có hình chiếu của một khẩu súng bắn tỉa.



Các nhân viên người ngồi người đứng lộn xộn, chạy tới chạy lui, tụ ba tụ năm, có thể nói là hoàn toàn không có trật tự, thậm chí còn có mấy người vây chung một chỗ chơi game.



Rất rõ ràng, bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 còn ồn ào hơn bộ phận game mobile của cô, khắp nơi nháo nhào ầm ĩ nhưng lại tràn đầy sinh lực.



Cảm xúc dồn dập phả vào mặt, tràn ngập trong không khí, khó có thể tin được đây lại là một bộ phận chủ chốt quyết định lượng người chơi của công ty. Bước vào đây tựa như bước vào một xã hội không tưởng*.



* Utopia: là một xã hội hoàn hảo nơi con người hạnh phúc, làm việc cùng nhau.



Cô nhìn ngó một lúc lâu, rốt cuộc nhớ lại nhiệm vụ của mình, thế là hỏi đại một người: “Cho em hỏi chủ biên ở đâu vậy ạ?”



Người nọ không cần quay đầu nhìn cô, chỉ giơ tay chỉ về một hướng: “Là người mập mạp đó.”



Nhạc Thiên Linh nhìn theo hướng người kia chỉ, chỗ đó quả thật có một người mập mập đứng, đang văng nước miếng gọi điện thoại. Nhạc Thiên Linh nói tiếng cảm ơn rồi đi qua đó.



Cô đứng ở phía sau, chờ người nọ cúp điện thoại rồi mới mở miệng nói: “Chào anh….”



Nhưng mấy chữ tiếp theo còn chưa bật ra thì người nọ đã nhíu mày phất phất tay, “Tôi không khỏe chút nào cả*! Đang phiền lắm đây này, đi đi.”



* cách chào hỏi bên Trung là “你好”, như là “anh khỏe”, nên người kia mới trả lời là “không khỏe”



Nhạc Thiên Linh: “…”



Cô biết tại sao nhân viên bộ phận tài chính không thích tới đây rồi. Thấy người nọ nghiêng đầu muốn đi, Nhạc Thiên Linh vội vàng kéo anh ta lại: “Chào anh, đây là hóa đơn mà bộ phận tài chính trả lại. Hóa đơn sai rồi, phải sửa lại.”



Người nọ không thèm nhìn mà thô bạo tránh thoát tay cô, hơi la lên: “Có gì mà phải phiền phức vậy, có vấn đề thì mấy cô cứ sửa đi thì được chứ gì? Lấy tiền lương mà không làm việc à? Mau tránh ra! Đừng làm phiền tôi!”



Đâu ra có người không biết phải trái thế này?! Tưởng mình là thượng đế à?!



Cơn tức giận của Nhạc Thiên Linh trồi lên, cặp mắt rét lạnh, định bật thốt lên câu mắng chửi thì…. khóe mắt cô nhìn thấy bóng người quen thuộc đang đi tới. Nhịp đập trái tim thay đổi, câu nói ra đến khóe miệng thì biến thành: “Anh đừng dữ vậy mà ~”



“…”



Người kia nghe thấy một giọng nói dịu dàng lại nũng nịu, chợt giật mình, ngơ ngác quay đầu lại. Chỉ thấy Nhạc Thiên Linh đang nháy nháy đôi mắt to, đáng thương nhìn anh ta.



Giọng nói này không nhẹ không nặng bay xa, truyền vào tai Cố Tầm.



Nó nhẹ nhàng kích thích vào một nơi sâu thẳm nào đó trong đầu anh, làm dậy lên một cảm giác rung động quen thuộc, lặng lẽ thu hút được sự chú ý của anh.



Trong một khoảnh khắc, Cố Tầm thậm chí nghĩ đây là giọng nói của người đó. Nhưng khi anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn, lại nghe thấy….



“Tôi xin lỗi vì làm phiền anh, nhưng mà…”



Nhạc Thiên Linh liếc thấy Cố Tầm đang đi tới gần, giọng lại càng mềm ra, cô cắn môi, tiếp tục nói, “Cái hóa đơn này viết sai ngày tháng rồi, chỉ đành nhờ anh sửa lại lần nữa, có được không ạ?”



Không có người đàn ông nào có thể chống cự trước sự nũng nịu của người đẹp. Người kia quả nhiên thả lỏng khuôn mặt, “À, vậy em đưa anh xem thử đi.”



Nhạc Thiên Linh lại lặng lẽ nhìn Cố Tầm, cô thấy anh còn đang nhìn bên này thì không ngừng bày ra vẻ như mình mềm yếu, nháy mắt một cái, “Anh tốt quá, không thì em cũng không biết phải về báo cáo lại thế nào nữa.”



Cố Tầm: “…”



Nghe đến đây, cuối cùng anh nhíu mày một cái, “chậc” một tiếng, quay đầu đi vòng qua một hướng xa hơn.



Người kia thấy cô gái nhỏ này mềm yếu, cơn giận dữ cũng biến mất, vẻ mặt ôn hòa nói: “Chuyện có to tát gì đâu, em đem lại đây nào, bọn anh sửa bây giờ đây.”



Nhạc Thiên Linh nhìn Cố Tầm đi xa, nhàn nhạt thở ra một hơi. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là tiêu tan hình tượng tiên nữ rồi.



****



Sau khi hoàn thành công việc lặt vặt, Nhạc Thiên Linh vui vẻ trở về văn phòng.



Bởi vì event đang nhích tới gần, mọi người ai cũng bận rộn, Nhạc Thiên Linh thầm vui vẻ trong lòng, ngồi xuống bắt đầu vẽ phác thảo.



Nhiệm vụ gấp gáp mà cô nhận lần này rất nặng nề. Event giáng sinh sẽ ra mắt vào ngày 22, cô chỉ còn chưa tới ba ngày để vẽ lại hai vai chính, nếu không phù hợp với yêu cầu thì phải chỉnh lại.



Bầu trời âm u, ánh mặt trời yếu ớt không biết từ lúc nào đã nấp sau đám mây dày.



Nhạc Thiên Linh phác thảo xong, lúc ngẩng đầu lên thì bóng đêm đã bao phủ, đa số mọi người trong phòng làm việc vẫn chưa về. Nhưng cô nhất định phải về trường, nếu không thì phải kì kèo với dì quản lý ký túc xá một chập mới về phòng được.



Thu dọn đồ đạc xong, Nhạc Thiên Linh rón rén ra khỏi công ty.



Lúc đi xuống sảnh, cô suy nghĩ trong đầu, xoay người ngẩng đầu nhìn lên. Bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 đèn đuốc vẫn sáng choang. Bọn họ chắc bận rộn lắm, không biết chừng nào mới được nghỉ ngơi nữa.



Đang suy nghĩ, cửa thang máy trong sảnh mở ra, ánh đèn sáng ngời, Cố Tầm rảo bước đi tới.



Ánh mắt hai người nhìn xuyên qua đám đông đi tới đi lui, chạm vào nhau. Nhạc Thiên Linh đột nhiên kìm hơi thở, nhìn chằm chằm vào anh.



Thế nên cô lựa chọn không sai chút nào. Ở lại công ty sẽ có nhiều cơ hội chạm mặt không tưởng tượng được. Ví dụ như lúc này, Cố Tầm đang đi tới chỗ Nhạc Thiên Linh đứng. Cách càng gần, cô lại càng lo lắng.



Chỉ ngắn ngủi vài giây, trong đầu cô đã tự diễn tập mấy cách chào hỏi. Trong nháy mắt, Cố Tầm chỉ cách cô một bước dài. Vậy cô sẽ hỏi anh xem có muốn về trường cùng nhau không.



Nhạc Thiên Linh nắm chặt tay, thản nhiên điều chỉnh biểu cảm, đang định nói lại không ngờ Cố Tầm sẽ mở miệng nói chuyện trước.



“Cậu nghỉ việc rồi mà?”



Đôi mắt anh đang nhìn cô. Nhạc Thiên Linh mím môi cười một tiếng, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào. Trong tích tắc lúc cô còn bối rối, Cố Tầm lại bật thốt lên một câu nữa: “Sao còn chưa đi?”



Nhạc Thiên Linh: “…”



Mẹ bà cậu. Cái giọng điệu nghiêm túc này là sao?!



Nụ cười Nhạc Thiên Linh cứng ngắc, khóe miệng cong lên lúng túng. Cô vẫn mở miệng, gằn từng chữ: “Không đi nữa, bị gọi trở về tiếp tục công việc.”



Cố Tầm ngước mắt.



Nhạc Thiên Linh tưởng anh định nói gì nhưng lại chỉ nghe một tiếng “à” không hề háo hức bị bỏ lại, ngay sau đó Cố Tấm di ngang qua cô ra ngoài.



“…”



****



Tối nay có lẽ trời lạnh hơn một chút.



Cố Tầm đi vào một cửa tiệm cạnh công ty ăn cơm tối. Ban đêm, cửa tiệm đã sắp đóng cửa, không có mấy người ngồi, phục vụ cũng lười biếng tựa vào quầy trốn việc.



Bữa tối vừa lên, điện thoại đặt cạnh bàn chợt vang lên. Cố Tầm nhìn tên người gọi, nghe máy, một tay khác cầm đũa lên.



“Chuyện gì vậy?”



“Không có chuyện thì không được tìm em à?”



Bên đầu kia điện thoại, Lạc Đà vừa ra tới ngoài, bốn phía ồn ào vô cùng, “Anh vừa xuống máy bay này, mấy ngày nữa lại đi công tác ở Giang Thành, cậu đãi khách không?”



Cố Tầm không chút suy nghĩ liền nói: “Không rảnh.”



“Tụi cậu bận rộn đến thế à?”



Lạc Đà suy nghĩ một chút, còn nói, “Không đúng, cậu bận mới lạ, buổi sáng anh còn nghe tiểu Mạch nói mấy hôm trước cậu lại chơi COD5* mà.”



* COD5: Call of Duty: World at War



Nói đến đây, Lạc Đà lại nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: “Sao dạo này cậu lại trở về chơi một mình rồi, lúc trước cậu nói chơi PUBG cũng thú vị lắm mà?”



“Một cái game mobile chơi tạo cảm giác mới là đủ rồi.” Cố Tầm uống một hớp nước lạnh, “Em ăn cơm, cúp máy đây.”



“Chờ đã!” Lạc Đà ngăn không cho Cố Tầm cúp điện thoại, “Dạo này cậu hơi lạ nha.”



“Lạ cái gì?”



“Cậu và Bánh Quai Chèo giận nhau à?”



Cố Tầm hơi cụp mí mắt, giọng nói ra vẻ như không có gì, “Em và cậu ấy thì giận nhau cái gì?”



“Kể từ khi biết em ấy có crush, rõ ràng là cậu khó chịu.”



Mặc dù Lạc Đà lớn hơn Cố Tầm bảy tám tuổi nhưng hai người lớn lên cùng nhau, anh ta lại là một người có nội tâm thấu đáo, người bên cạnh thay đổi thế nào cũng không thoát khỏi ánh mắt của anh ta đâu. Lạc Đà cảm thấy chuyện này không được bình thường.



Cố Tầm chơi game 3A từ nhỏ đến lớn, luôn coi thường game mobile, chịu chơi là bởi vì lúc đó Lạc Đà có một cuộc giải phẫu nhỏ, dưỡng bệnh nhàm chán, Cố Tầm mới chơi cùng anh.



Mấy tháng trôi qua mà cậu vẫn còn chơi, Lạc Đà còn tưởng Cố Tầm thay đổi rồi.



Nhưng mấy ngày nay anh ta rảnh rỗi, không có chuyện gì làm nên đi suy nghĩ, nhớ lại hành động của Cố Tầm khi chơi game, cuối cùng Lạc Đà cũng hiểu. Anh ta rõ ràng, lại chắc chắn nói: “Cậu hơi thích em ấy đúng không?”



Điện thoại yên lặng trong chốc lát.



Đôi tay cầm ly nước của Cố Tầm ngừng trong chốc lát, nước trong phản chiếu ánh mắt sượt qua của anh, tạp âm trong tiệm đột nhiên trôi đi rất xa. Sau đó, giọng nói của anh cũng có chút thay đổi.



“Em sẽ thích một người mà ngay cả mặt cũng chưa thấy à?”



“…”



Lạc Đà á khẩu không trả lời được.



Hình như… Cũng đúng.



Cúp điện thoại, Cố Tầm ăn hai miếng, đột nhiên nghe tiếng ồn ào phía bên ngoài.



Anh ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh sáng nhiều màu, từng chùm bông tuyết bay lượn lung tung.



Giang Thành là một nơi mà quanh năm không thấy tuyết đâu, mà bây giờ tuyết lại rơi nhiều như vậy. Những bông tuyết hỗn loạn rơi rụng, sự lãng mạn của mùa đông đã bị cơn tuyết rơi này đánh thức. Cả thành phố như sôi trào, tất cả mọi người đều đang ăn mừng trận tuyết đầu tiên rơi xuống.



Khi Nhạc Thiên Linh xuống tàu điện ngầm, trận tuyết này càng dày hơn. Cô hưng phấn đứng tại chỗ nhìn, cũng có rất nhiều người ngạc nhiên khi thấy tuyết rơi, phản ứng đầu tiên là cầm điện thoại đăng lên vòng bạn bè.



Chỉ ba chữ.



“Tuyết rơi rồi!”



Chỉ chốc lát sau, điện thoại bắt đầu thường xuyên rung lên. Cô nhìn điện thoại, đột nhiên kinh ngạc dừng bước.



Bố mẹ nhắn tin bảo cô phải chú ý giữ ấm, bạn hỏi cô rằng lễ giáng sinh này đi đâu chơi, những chuyện này rất bình thường. Kỳ lạ là người mấy ngày nay không xuất hiện, lại không thể hiểu nổi gửi cho cô một tin nhắn.



Hotboy trường: Cậu ở Giang Thành à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK