• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Thiên Linh đã biết Lâm Tầm lâu rồi nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải biết cuộc sống ngoài đời thực của đối phương. Trong mắt cô, bạn trên mạng là một thứ gì đó rất xa xôi, không liên quan gì tới cuộc sống của bản thân mình.



Thế nên khi đột nhiên nhìn thấy tin nhắn hỏi han của Lâm Tầm, cô có cảm giác như lớp ngăn giữa internet và thế giới thực đã bị phá vỡ, trong đầu Nhạc Thiên Linh thoáng qua rất nhiều ý nghĩ.



Sao cậu ta biết?? Chẳng lẽ cậu ta cũng ở Giang Thành?? Lâm Tầm biết mình là ai à??



Cô không chỉ kinh ngạc mà còn thấy hơi hồi hộp, Nhạc Thiên Linh đứng tại ngay lối vào tàu điện ngầm, nhanh chóng đánh chữ trả lời.



Bánh Quai Chèo: Sao cậu biết???



Trong lúc chờ tin nhắn trả lời, cô còn nghiêm túc quan sát một vòng mọi người xung quanh. Giống như Lâm Tầm đang ở trong đó nhìn cô vậy.



Mấy phút sau bên kia mới trả lời.



Hotboy trường: Tin Giang Thành có tuyết rơi đã lên hotsearch.



Ra là vậy. Nhạc Thiên Linh thở phào nhẹ nhỏm.



Bánh Quai Chèo: Làm tôi giật mình.



Hotboy trường:?



Hotboy trường: Cậu giật mình cái gì?



Tuyết bay lung tung, gió còn lạnh gấp đôi bình thường, đèn trên ngã tư vừa bật sáng xanh, Nhạc Thiên Linh bị làn sóng người cuốn đi về phía trước, không trả lời tin nhắn nữa.



Cô qua đường, đi vào trường học, tới một vỉa hè an toàn rồi mới lấy điện thoại ra lại.



Giật mình cái gì chứ? Cô cũng không biết, chỉ cảm thấy thật kỳ lạ.



Bánh Quai Chèo: Tôi nghĩ tôi và cậu ở cùng một thành phố.



Hotboy trường: Thế là vinh hạnh của cậu chứ còn gì nữa?



Bánh Quai Chèo: Cho cậu cơ hội nói lại đấy.



Cậu ta không quan tâm nữa. Nhạc Thiên Linh hà hơi vào lòng bàn tay, tiếp tục đánh chữ.



Bánh Quai Chèo: Mấy hôm nay cậu bận chuyện gì à?



Hotboy trường: Công việc.



Bánh Quai Chèo: À.



Cuộc nói chuyện ngừng ở đây. Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm màn hình mấy giây, cảm giác Lâm Tầm sẽ không nhắn nữa, thế là chuẩn bị bỏ điện thoại vào trong túi xách. Lúc này, màn hình lại nhảy ra hai chữ.



Hotboy trường: Còn cậu?



Bánh Quai Chèo: Công việc.



Cô suy nghĩ, lại bổ sung mấy chữ.



Bánh Quai Chèo: Tôi tìm được công việc mới rồi.



Hotboy trường: Thế à, tôi còn tưởng cậu bận hẹn hò chứ.



Nhạc Thiên Linh liếc mắt. Cái người này thật là, toàn thích nói móc người khác thôi.



Bánh Quai Chèo: Làm gì có, tôi nói cậu là tôi yêu thầm mà?



Hotboy trường: Ừ nhỉ.



Nhạc Thiên Linh: “…”



Sao cô lại cảm thấy có một sự cười trên nỗi đau khổ của người khác qua hai chữ này nhỉ.



Hotboy trường: Thế



Hotboy trường: Đi map rừng mưa nhiệt đới chung không?



Trễ thế này à…



Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu nhìn bông tuyết đang bay múa đầy trời, thở dài. Chắc bởi vì chưa đủ kỷ luật với bản thân mà đến bây giờ cô vẫn chưa giàu, chưa thành công nổi.



Bánh Quai Chèo: Thế



Bánh Quai Chèo: Chơi một lát thôi đấy.



Bỏ điện thoại vào túi xách, Nhạc Thiên Linh chạy chậm, về lại phòng ngủ, gió rét bị ngăn cản bên ngoài, hơi ấm đập vào mặt. Cô cởi áo khoác, cầm tai nghe, ngồi vào bàn đọc sách.



Ấn Tuyết đi ra từ nhà vệ sinh, không thể tin nhìn cô: “Tuyết rơi kìa! Mày còn ngồi đó chơi game à? Không đi xuống chụp hình sao?”



“Đen thùi lùi mà chụp cái gì?” Nhạc Thiên Linh đang lên trò chơi, không quay đầu lại, “Lạnh ngu người luôn.”



Ấn Tuyết chán ghét đi ra, miệng lẩm bẩm.



“Cái tánh tình như vậy độc thân phải rồi.”



Đúng lúc này Nhạc Thiên Linh bị Lâm Tầm kéo vào team, từng câu của Ấn Tuyết lọt vào trong mic không sót chữ nào. Nhưng Nhạc Thiên Linh hồn nhiên không biết, còn quay đầu nói với Ấn Tuyết một câu.



“Fuck, đẹp là đủ rồi hiểu chưa?”



Ấn Tuyết: “Vậy mày dùng mặt đi cưa cẩm đi! Tao còn thấy gấp thay mày nè!”



“Gấp gì chứ?” Nhạc Thiên Linh cười híp mắt nói, “Là đồng nghiệp cả mà, sau này đi làm tan làm là có cơ hội gặp nhau chứ gì? Nói không chừng còn có cơ hội đi ăn tiệc chung gì đó nữa đấy.”



“Cũng hợp lý, nếu mày mà cậu ta cũng không ưng vậy có lẽ tại cậu ta không thích con gái.”



Ấn Tuyết nói xong thì bò lên giường chui vào chăn.



Lúc này Nhạc Thiên Linh mới quay đầu nhìn màn hình trò chơi, phát hiện bên trái hiện lên biểu tượng chỉ có hai người.



“Chỉ tôi và cậu à? Tiểu Mạch và Lạc Đà không lên sao?”



“Bọn họ bận rộn, không phải lúc nào cũng lên chơi game cùng cậu được.”



Nhạc Thiên Linh nhíu mày, lẩm bẩm: “Nói làm như tôi xin cậu chơi với tôi vậy, rõ ràng cậu lâu rồi không chơi nên mới tìm tôi mà?”



“Ừ.” Cậu ta nói, “Cho nên tôi không tìm cậu cậu cũng không tìm tôi?”



“…”



Nhạc Thiên Linh không hiểu, sao cậu ta có thể thản nhiên nói một điều vô lý như đúng rồi vậy?!



Cô không muốn nói chuyện, đến khi nhảy dù mới mở miệng lần nữa.



“Bên trái có một đội, chú ý chú ý.”



Không có hai đứa con ghẻ kéo chân là tiểu Mạch và Lạc Đà, bọn họ đều tìm cao thủ để xử, nhảy trụ sở huấn luyện. Nhạc Thiên Linh cẩn thận hơn mọi khi, không dám phân tâm, vừa rơi xuống đất đã bắt đầu tìm trang bị. Nhưng bước chân bên tai vẫn theo nhau mà tới, nghe không giống như chỉ có một team.



“Có phải còn người khác không?” Nhạc Thiên Linh chỉ có một cái mũ và một cây súng ngắn, dè dặt đi vào góc cất giấu, “Sao tôi nghe như có ít nhất hai ba đội vậy?”



Lâm Tầm qua loa lấy lệ “ừ” một tiếng, “Có lẽ vậy.”



Nhạc Thiên Linh tìm một góc, đứng từ cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên phát hiện ở căn nhà đối diện có hai người đang nhảy tới nhảy lui. Cô hồi hộp muốn chết, đang muốn tìm cơ hội chạy ra ngoài đánh lén, lúc này Lâm Tầm lại nhảy từ cửa sổ vào, quơ quơ trước mặt cô.



“Cho nên cậu đổi công việc là vì theo đuổi người kia à?”



Nhạc Thiên Linh nào có tâm tư trò chuyện với cậu ta về chủ đề này, cô vác súng đi vòng, kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp phải một team. Bọn họ giơ súng bắn ngay lập tức, Nhạc Thiên Linh kêu to giữa một loạt những phát súng: “A a a a cứu mạng!!!”



Khoảng cách gần như vậy, cây súng ngắn của Nhạc Thiên Linh căn bản không đánh lại khẩu súng trường của người ta, không mấy giây đã bị quật ngã. Nhưng ngay tại lúc cô tưởng rằng định mệnh của mình là chết thành hộp, không biết từ đâu, Lâm Tầm nhảy xuống.



Ngay cả bóng dáng của cậu ta cô còn không thấy rõ, một người trong team đối thủ ngã gục trước mặt cô, người còn lại thấy tình thế không ổn lập tức đi vòng qua tường rào phía sau định chạy. Không ngờ Lâm Tầm vác súng đuổi theo, chưa được hai bước đã bắn nát đầu người chạy trốn kia.



Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, Nhạc Thiên Linh thở phào nhẹ nhõm, định nói chuyện thì nghe được trong mic, người bị đuổi theo hét lên: “Mọe bà, bạn mày còn không đánh tao mà mày lại đánh, đồ hách dịch!”



Trong lòng Nhạc Thiên Linh điên cuồng gật đầu, “Thì đúng rồi, lỡ mà giờ có team nào tới loot đồ của tao thì tao một phát đi đời nhà ma rồi!”



“Sợ gì chứ!”



Lâm Tầm ngồi chồm hổm xuống đỡ Nhạc Thiên Linh, chậm rãi nói, “Cậu có thể tin tưởng tôi.”



“Fuck.” Nghe câu này, trước khi đi, người kia còn nói, “Coi như tao xui xẻo chọc nhầm thằng cha hộ tống gái chơi game vậy!”



Lâm Tầm không mở mic, không nghe thấy người kia nói gì. Còn Nhạc Thiên Linh, cô nghe vậy thì không đồng ý. Game là cuộc sống của cô, cô ghét nhất bị người khác nói mình bị bảo kê!



Thế là cô lập tức mở mic, không phục nói: “Mày nói ai được hộ tống?! Mày để lại ID đi tao với mày so xem KD của ai cao hơn!!”



Đáng tiếc người đã đi từ sớm, không nghe cô nói gì.



Nhạc Thiên Linh đành tránh sang một bên quấn gạc, thay đổi góc nhìn khắp nơi, đồng thời còn không nhịn được lèm bèm: “Cầm súng trường mà bị một cây súng ngắn đánh tuột nửa ống máu, còn mặt dày làm như cao cả lắm, không solo được chứ nếu không bà đây đã đánh mày kêu cha gọi mẹ rồi. Còn một team nữa đúng không? Núp đâu rồi?”



Nói xong, cô đứng lên loot đồ của hai cái hộp kia, sau đó nhảy xuống lầu, đi chỗ khác.



Lâm Tầm đang đứng trong một căn nhà cách cô hơn trăm mét, đột nhiên nói: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”



Nhạc Thiên Linh suy nghĩ hồi lâu mới nhớ lại cậu ta hỏi gì —— đổi công việc vì theo đuổi người kia?



“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ là vì mơ ước à?”



Lâm Tầm cười: “Cái người đó có biết khi chơi game cậu hung dữ thế này không?”



“…?”



Nhạc Thiên Linh sững sốt một lúc lâu, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu nói ai dữ?”



Lâm Tầm đang định nói thì trong tai nghe đột nhiên truyền ra mấy phát súng. Ngay sau đó, xen lẫn tiếng súng đùng đùng là tiếng thét chói tai của Nhạc Thiên Linh.



“A a a a!! Lại có người tới nữa kìa!! A a a tận ba người lận!! Cứu mạng a a a a!! Tiêu tôi rồi a a a!!”



Mấy giây sau, tiếng súng ngừng lại, Nhạc Thiên Linh buông lỏng súng, hít một hơi, “Chết hết rồi, có một người nhảy dù.”



Trong tai nghe, Lâm Tầm khẽ cười một tiếng, không nói chuyện. Nhạc Thiên Linh nhìn ba cái hộp trước mặt mình, đột nhiên phản ứng lại.



Yên lặng. Hai người không ai nói gì nữa.



Cho đến khi ra khỏi trụ sở huấn luyện, Nhạc Thiên Linh mới ngượng ngùng mở miệng: “Con trai mấy cậu có phải không thích con gái chơi game mà hổ báo không?”



“Người khác thì tôi không biết, còn tôi….”



Nhạc Thiên Linh nhíu chặt chân mày, trông mong câu trả lời. Nhưng Lâm Tầm lại đột nhiên dừng lại, giống như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào cho phải.



Một lát sau. Giọng nói thờ ơ của cậu vang lên: “Cũng không thích.”



“…”



Quả nhiên. Nhạc Thiên Linh buồn buồn nói, “Tôi biết mà.”



Cô nhảy ra cửa sổ, quay đầu chạy qua khu đồng ruộng. Lâm Tầm không chạy theo cô, một lát sau, cậu ta nhìn bản đồ, nói: “Cậu định chạy xa tôi bao nhiêu?”



“Cậu đừng quan tâm.”



Nhạc Thiên Linh cũng không quay đầu lại, chạy đến bờ biển, cô nhảy xuống bơi, “Tôi có thế giới của riêng mình.”



“Cậu về đây.”



“Không.”



“Được.”



Mấy giây sau, bên phía Lâm Tầm vang lên tiếng súng. Nhạc Thiên Linh bất đắc dĩ lội lên bờ, vác súng đi giúp đồng đội. Trên đường về còn lái một chiếc xe gắn máy, nhưng mà tài lái xe không tốt lắm, lúc băng qua khu nhà thì đâm luôn vào góc tường.



Nghe tiếng súng bên kia càng ngày càng dữ dội, Nhạc Thiên Linh nóng lòng, định bỏ xe lại chạy về. Nhưng khi vừa nhảy xuống, cô lập tức nhìn thấy màn hình hiển thị avatar xám ngoét của đồng đội.



Nhạc Thiên Linh: “…”



Cô gãi gãi lỗ tai, xấu hổ lên tiếng. Không có tiếng súng, tiếng bước chân cũng biến mất, tai nghe yên tĩnh dọa người.



“Tôi đang xem đồng đội cách bao xa.”



Lâm Tầm lạnh lẽo nói, “Ừ, hơn hai trăm mét.”



“Thật ra tôi hay thích chơi solo.”



“Hầy, ngay cả game cũng có thua có thắng, cậu phải xem điểm xuất phát…”



Cô lái xe qua, loot đồ trong hộp của Lâm Tầm, nhìn trang bị, trong nháy mắt không thể tin nổi, “Gì vậy, kẻ địch cầm súng gì thế, cậu có súng bắn tỉa mà cũng không đánh lại?!”



M762 là loại súng cậu thích nhất, ở map rừng mưa nhiệt đới thì Lâm Tầm sẽ dùng hai cây M762, một để cận chiến, cái kia cầm tay rình bắn. Vậy nên Nhạc Thiên Linh không ngờ chỉ hai ba phát cậu ta đã bị bắn chết.



Trong tai nghe yên tĩnh hai giây, sau đó vang lên giọng nói bâng quơ lại hơi hùng hồn.



“Tôi không có teammate.”



“…”



Nhạc Thiên Linh vác cây súng chạy, “Cậu đừng chửi, người bạn đồng đội này sẽ đuổi theo trả thù cho cậu được chưa?”



*****



Ký túc xá yên lặng, chỉ có tiếng nước chảy từ bộ tản nhiệt. Bạn cùng phòng thi xong đi ra ngoài du lịch, mấy hôm nay chỉ có Cố Tầm ở một mình.



Anh đổi tư thế ngồi, hai tay thảnh thơi, dựa vào ghế, mắt nhìn màn hình điện thoại. Lúc này tiểu Mạch đột nhiên nhắn tin.



Tiểu Mạch: Sao cậu onl game rồi??



Tiểu Mạch: Tôi vừa rủ cậu bảo không rảnh mà???



Cố Tầm thuận tay đánh mấy chữ.



Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Cậu định ôn thi mà?



Tiểu Mạch: Đừng có kiếm cớ!



Tiểu Mạch: Sao lại chạy đi lập team với Bánh Quai Chèo???



Tiểu Mạch: Bị tôi bắt quả tang rồi, mau thành thật khai báo đi!



Cố Tầm chợt ngồi thẳng ngồi, không còn lười biếng dựa vào ghế nữa. Anh nhìn chằm chằm điện thoại, đầu lưỡi vô thức cạ vào răng. Đang suy nghĩ xem nên nói thế nào….



Tiểu Mạch: Cậu chê tôi gà đúng không?!



Cố Tầm lại dựa vào đó trả lời.



Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Ừ.



Tiểu Mạch:?



Tiểu Mạch: đồ máu lạnh.



Tiểu Mạch không ngờ người anh em hai mươi năm sẽ biến thành người như vậy. Cậu ta đi tố cáo cho Lạc Đà biết ngay.



Tiểu Mạch: Lâm Tầm không thèm tổ đội với em mà chạy đi lập team với Bánh Quai Chèo.



Lạc Đà:?



Tiểu Mạch: Cậu ấy bắt đầu chê em chơi gà rồi!!! Trước kia cậu ấy đâu có như thế!!



Qua hồi lâu.



Lạc Đà: …



Lạc Đà: Cậu ta chê cậu gà chỗ nào.



Lạc Đà: Cậu ta chê cậu sáng chói quá thôi.



Tiểu Mạch:?



****



Trong ký túc xá vẫn yên lặng.



Giọng con gái luôn vang lên từ trong tai nghe khiến căn phòng có hơi người hơn, khóe miệng của Cố Tầm cũng nhoẻn lên mãi.



Ván game kết thúc, màn hình chuyển lại về trạng thái ghép đôi, Cố Tầm nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.



Anh im lặng một lúc, sau đó quay đầu, nhìn nhân vật đồ họa tóc hồng trong điện thoại, chậm rãi mở miệng: “Lễ giáng sinh sắp đến rồi.”



Cô gái “hả?” một tiếng.



Event giáng sinh đã áp dụng, trong map hiện lên hình con nai bắt mắt, trên trời còn có ông già noel cưỡi xe bay qua, kèm theo một tràng tiếng chuông trong trẻo.



Cố Tầm chợt nghĩ đến chuyện công viên Hồ Tâm trong thành phố sẽ bắn pháo hoa mỗi dịp noel, hình như con gái đều thích tới đó.



Anh cụp mắt, một tay chống trán, nhìn chằm chằm điện thoại, hỏi: “Cậu định đón giáng sinh thế nào?”



“Sinh nhật của Chúa thì liên quan gì tới tôi?” Cô nghĩ đến cảnh người ta có cặp có đôi đi chơi noel ở công viên Hồ Tâm, cười lạnh, “Hay là ngày đó tôi ra đường bán mũ nhỉ?”



“…”



“Đỏ mười tệ, xanh miễn phí, ok không?”



“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK