Mấy lập trình viên trong đầu chỉ có hệ nhị phân không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn chằm chằm Cố Tầm, giống như đang dùng dãy 0 và 1 để phiên dịch xem ý anh là sao, chỉ có mình Nhạc Thiên Linh là hiểu.
Cô yên lặng cúi đầu, bặm môi dọc theo vành ly, che giấu đi nụ cười không kìm lại được.
Mãi cho đến khi Hoàng Tiệp “ọe” một tiếng thì ánh mắt mọi người mới dời qua người cô ấy. Dịch Hồng ngồi bên cạnh nhìn qua, hỏi: “Cô sao thế?”
Hoàng Tiệp nhận ra là mình bày tỏ cảm xúc hơi lộ liễu, ngại ngùng cười nói: “Không có gì, tôi chỉ thấy thì ra có lúc Cố Tầm cũng nói chuyện sến súa buồn nôn thôi.”
Cố Tầm: “…”
Anh nhìn Hoàng Tiệp, cứ cảm thấy hình như chị đồng nghiệp này có ý kiến gì với mình thì phải.
Lúc này nhân viên từ từ dọn đồ ăn lên, đám Dịch Hồng cũng thấy nói chuyện này nữa thì tự tìm khổ quá, thế nên chuyển qua chủ đề khác.
Thời gian nghỉ trưa có hạn, mọi người ăn cơm nhanh lẹ, nửa tiếng sau, Cố Tầm và Hoàng Tiệp đều vào nhà vệ sinh. Dịch Hồng thấy mọi người ăn xong hết rồi thì gọi nhân viên tính tiền. Nhân viên cầm iPad lại nói: “Dạ anh ơi bàn này thanh toán rồi ạ.”
Dịch Hồng nhướng mày, “Hả? Có người trả tiền rồi hả?”
Nhân viên gật đầu: “Vâng.”
Người kia nói xong thì đúng lúc thấy Cố Tầm trở lại, chỉ chỉ anh, “Anh này trả rồi ạ.”
Đám Dịch Hồng bình thường ăn cơm ít khi nào chia tiền ra trả, thu nhập của ai cũng cao, không quá quan trọng tiền một hai bữa cơm, bữa nào cũng tính thì phiền lắm. Mọi người cũng không để một người trả tiền mãi, có tính toán với mấy việc này. tự hiểu chuyện thay nhau trả tiền. Vậy nên khi nhân viên nói Cố Tầm đã trả tiền, Dịch Hồng lại hỏi anh: “Anh bảo hôm nay anh mời rồi cơ mà?”
Cố Tầm “ờm” một tiếng rồi tựa người qua phía bên Nhạc Thiên Linh, cánh tay khoác lên ghế của cô, thong thả nói: “Mọi người bảo là giới thiệu bạn gái thì mời mọi người ăn cơm à?”
“…”
Nhạc Thiên Linh định đứng dậy, nghe anh nói vậy thì khựng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn Cố Tầm. Anh nhướng chân mày nhìn cô, không nói gì, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười nhẹ, chỉ có mình cô hiểu được ý nghĩa qua đôi mắt.
Dù tôn trọng quyết định Nhạc Thiên Linh, Cố Tầm vẫn không thể ngăn mình nói mập mờ về chuyện này.
Ánh mắt cô hơi lóe lên, khuôn mặt đỏ dần, khóe môi hơi cong cong, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Nhưng mà mọi người ở đây ngoại trừ cô đều hiểu chữ “giới thiệu” thành “đại diện”.
Đặc biệt là Dịch Hồng, anh ta cười trêu ghẹo, không hiểu trong não Cố Tầm chứa cái gì nữa. Bình thường thì người lạnh như băng, bây giờ thì cứ hễ có cơ hội là lại khoe chuyện mình có bạn gái.
“Cậu đắc ý cái gì hả, lần sau dẫn bạn gái ra mắt đi rồi tính tiếp.”
Dịch Hồng hồn nhiên không cảm giác được rằng có gì đó là lạ, tiếp tục nói: “Bữa này không tính.”
Nhạc Thiên Linh vội vàng nói tiếp: “Vậy lần sau tôi sẽ mời mọi người.”
Cố Tầm nghiêng đầu cười: “Được thôi.”
“Được cái gì mà được, cậu không biết xấu hổ à?” Dịch Hồng uống hết nước còn dư lại, sau đó đứng dậy giơ tay hình chữ X, “Bọn anh không có cái kiểu mà để con gái mời cơm.”
Cố Tầm không lên tiếng, chỉ nhìn Dịch Hồng bằng ánh mắt như nhìn người thiểu năng. Nhạc Thiên Linh mím môi, im lặng thở dài. Dịch Hồng não tàn như thế, cô không biết nói thật thế nào nữa.
Mấy phút sau, Hoàng Tiệp cũng đi vệ sinh xong, cả đám ra khỏi nhà ăn.
Chớp mắt lại tới thứ sáu, hôm đó trời chạm mốc nhiệt độ mới, app dự báo thời tiết cảnh báo nền nhiệt cao.
Tâm trạng của mấy người nhân viên không hề bị thời tiết ảnh hưởng, còn mười phút nữa là tan ca mà ai cũng không kềm chế được sự kích động, dặm lại phấn, đi chỉnh tóc, Doãn Cầm còn chạy vào nhà vệ sinh thay đồ khác, chuẩn bị cho buổi tụ họp tối nay.
Nhạc Thiên Linh hoàn toàn khác xa mọi người ở hiện trường bây giờ, cô chỉ muốn về nhà sớm tắm sớm, yên lặng vẽ bản phác thảo trong căn phòng nhỏ yên tĩnh của mình. Thế là đến lúc tan ca, cô lập tức thu dọn đồ đạc đứng dậy. Đang định đi thì cô chợt nghĩ đến chuyện gì đó, lại ngồi xuống nhắn tin cho Cố Tầm.
Bánh Quai Chèo: Anh xong việc chưa?
Mấy phút sau anh mới trả lời tin nhắn.
Hotboy Trường: Chưa, hôm nay chắc là xong hơi trễ.
Bánh Quai Chèo: Ồ, vậy em về trước đây.
Hotboy Trường: Em khoan về, xuống bãi đậu xe một lát đi.
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy Trường: Năm phút thôi.
Bánh Quai Chèo: Vụng trộm nữa à?
Hotboy Trường: …
Hotboy Trường: Em cứ nói thế
Hotboy Trường: không phải không được.
Cô cất điện thoại, chuẩn bị về thì vô tình liếc thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên màn hình đen thui của máy tính, phát hiện vẻ ngoài của mình hơi xốc xếch. Thế là Nhạc Thiên Linh lại lôi một cái gương nhỏ trong ngăn kéo ra.
Đúng thật, lúc ra khỏi nhà cô có búi tóc lên, mà vì trời nóng nực nên qua một hồi tóc cũng bung ra, mặt nhìn hơi tái nhợt. Nhưng hôm nay cô không makeup, trong túi xách cũng không có đồ trang điểm gì cả.
Nhạc Thiên Linh nghiêng đầu hỏi Hoàng Tiệp: “Chị cho em mượn son môi chút xíu nha?”
Hoàng Tiệp vừa dặm lại lớp trang điểm, không suy nghĩ nhiều mà ném son qua cho cô. Nhưng lúc thấy cô xem kiếng tô son, cô ấy lại cảm thấy có gì đó sai sai, “Tan ca rồi em bôi son làm gì?”
Nhạc Thiên Linh: “Không có gì, em cảm thấy mặt hơi hốc hác ấy mà.”
Hoàng Tiệp nhìn cô chằm chằm, mấy lần muốn nói lại thôi. Cho đến khi Nhạc Thiên Linh trả cây son lại, cô ấy mới lên tiếng: “Em không đi thật hả? Sắp tới thất tịch rồi, không muốn tự tạo cơ hội cho mình à?”
Nói xong, Hoàng Tiệp còn nhìn cô với đôi mắt mang ý nghĩ khác.
Nhạc Thiên Linh định trả lời thì Doãn Cầm đã cười híp mắt chen vào: “Cô lo lắng làm gì, Thiên Linh cứ qua lại ở bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 cả ngày thì sợ gì không tìm được bạn trai? Mà mấy người nhân viên ở đó còn lãnh lương cao cực kỳ, chúng ta làm việc muốn chết, tiền kiếm vào đều lấy nuôi bọn họ, tranh thủ để nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Hồi đó giờ Doãn Cầm luôn nói chuyện theo kiểu kẹp súng mang gậy*, Nhạc Thiên Linh cũng quen rồi, không muốn nói nhiều với chị ta, thế là cô gật đầu: “Chị nói có lý.”
* trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai
Hoàng Tiệp nhìn cô, lẩm bẩm: “Đám đàn ông đó thì tốt cái gì, kiếm được nhiều tiền nhưng chết sớm.”
“…”
Nhạc Thiên Linh bấu cô ấy một cái, “Chị rút lại cái câu này đi.”
Nói chuyện với đám Hoàng Tiệp làm trễ nãi thời gian, lúc cô xuống bãi đậu xe thì đã mười phút trôi qua.
Nhạc Thiên Linh thấy Cố Tầm đứng ở cạnh cây cột phía xa xa thì chạy chậm qua.
Bãi đậu xe còn oi bức hơn cả ngoài trời, cứ thế mà trán cô rịn một tầng mồ hôi. Nhưng Nhạc Thiên Linh hồn nhiên không cảm nhận được việc đó, cô vẫn cười khanh khách chạy tới trước mặt anh.
“Chuyện gì thế anh?”
“Có chuyện mới được kiếm mà còn bảo anh là bạn trai à?”
Cố Tầm kéo cổ tay cô, ôm người vào lòng, “Không có chuyện gì thì không được gặp em sao?”
Giờ tan ca nên hơi đông, mọi người đi qua lại trong bãi đậu xe, Nhạc Thiên Linh thấy hơi ngại, ho nhẹ một tiếng, nói: “Gặp được chứ, vậy em về nhà được chưa?”
Cố Tầm không lên tiếng, ánh mắt lưu luyến nhìn khuôn mặt cô, cuối cùng rơi vào đôi môi tô màu đậu đỏ của cô.
“Em trang điểm à?” Cố Tầm nhướng mày, đưa tay lên cằm của cô, “Sáng này lúc đi em đâu có trang điểm.”
Đương nhiên là cô không thể nào nói rằng mình cố ý tô son để gặp anh, thế là cô quay mặt, bước lùi về phía sau một bước.
“Không có, anh nhìn nhầm thôi.”
Cố Tầm cười, lại nắm lấy tay cô. Ai ngờ cảnh này bị Hoàng Tiệp và Dịch Hồng bắt gặp ngay khi hai người vừa đi từ thang máy ra.
Hai người nọ đứng ở khúc quanh, lúng túng giống như sắp bước vào pháp trường, đôi mắt thiêu điều muốn rớt ra ngoài. Mấy giây sau, hai người cùng nhìn nhau, sau đó quay đầu đi. Lúc đứng trước cửa thang máy, không ai lên tiếng. Sau một hồi im lặng, bọn họ lại nghiêng đầu qua, bốn mắt nhìn nhau.
Dịch Hồng: “À chuyện này…”
Hoàng Tiệp: “Anh cũng cảm thấy chuyện này không thích hợp đúng không?”
Dịch Hồng gãi đầu: “Nhưng mà…”
Hoàng Tiệp không nói nữa, chân mày nhíu lại.
Có bạn gái rồi mà còn quấy rối đồng nghiệp, đúng là đàn ông đẹp trai thì không đáng tin cậy. Nhạc Thiên Linh ngốc thật, trưa này nghe thấy chuyện Cố Tầm có bạn gái mà vẫn còn chưa chịu dứt khoát nữa.
Chỉ vì gương mặt đó sao?
Phi.
Nghĩ đến việc này, Hoàng Tiệp cảm thấy mình không nhịn nổi, thế là cô ấy xoay người đi về phía Nhạc Thiên Linh và Cố Tầm.
“Ê này cô!”
Dịch Hồng thấy Hoàng Tiệp bước nhanh như gió, sững sốt một lúc lâu rồi mới do dự đi theo sau.
Hoàng Tiệp thay váy để chuẩn bị cho buổi tiệc, nhưng việc đó không ảnh hưởng tới nhịp bước mạnh mẽ của cô ấy. Thế là, ngay khi Cố Tầm kéo cổ tay Nhạc Thiên Linh lần nữa, bọn họ đột nhiên nghe thấy một tiếng “e hèm”.
Hai người quay đầu, thấy Hoàng Tiệp đang khoanh tay trước ngực, cười híp mắt nhìn bọn họ.
Nhạc Thiên Linh bị luống cuống tay chân khi nhìn thấy nụ cười quỷ dị này của cô ấy, cô rút tay mình ra theo bản năng, lúng túng nhìn, bỗng dưng không biết nói gì. Hoàng Tiệp thấy vậy thì cười nhẹ trong lòng.
Cô ấy quét mắt nhìn hai người bằng ánh mắt lạnh lẽo, cuối cùng dừng ở cổ tay của Nhạc Thiên Linh, chậm rãi nói: “Tan ca rồi hai người không về đi mà ở đây làm gì?”
Thấy Nhạc Thiên Linh không nói câu nào, Hoàng Tiệp bước hai ba bước đi tới, ngăn giữa cô và Cố Tầm.
“Bọn mình hẹn tan ca rồi đi ăn cơm chung mà? Bọn chị đợi em lâu rồi, còn tưởng em đi đâu mất.”
Nhạc Thiên Linh: “Dạ?”
Hoàng Tiệp thở dài, hận rèn sắt không thành thép. Con bé này đúng thật là còn non dại mà, lãng phí khuôn mặt xinh đẹp đó quá.
“Trời nóng thế này em còn ở dưới bãi đậu xe làm gì, ở đây có biển cho em bơi à?” Hoàng Tiệp nói xong thì lại quay đầu, cười híp mắt nhìn Cố Tầm, “Trời nóng vầy, cậu tan ca rồi không tìm bạn gái à?”
Cố Tầm nhìn Hoàng Tiệp, một lúc thì bật cười.
“Có chứ, đương nhiên là làm việc xong phải tìm bạn gái rồi.”
“Vậy cậu mau đi đi, đừng để bạn gái mình đợi lâu, không là người ta tưởng cậu lén lén lút lút làm gì nữa đó.”
Cô ấy thuận tiện kéo tay Nhạc Thiên Linh, vẫy vẫy chào anh, “Vậy bọn tôi đi trước đây, tối nay còn tham gia tiệc ghép đôi nữa. Nghe nói hôm nay có nhiều anh đẹp trai lắm, tôi phải mau mau giúp Thiên Linh tìm một người, tránh cho người ta thương nhớ.”
Hoàng Tiệp nói xong thì lại còn nháy mắt mấy cái với cô nữa: “Nghe nói mấy người tham gia hôm nay ổn áp lắm đó, có lẽ không có khuôn mặt gạt người nhưng nhân phẩm thì đều ổn áp.”
Hoàng Tiệp đã nói đến độ này thì sao Nhạc Thiên Linh lại không hiểu chứ. Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì chị ấy đã muốn kéo cô đi. Lúc này, Cố Tầm đột nhiên đưa tay, kéo cổ tay Nhạc Thiên Linh quay trở lại.
Thấy được hành động của Cố Tầm, Hoàng Tiệp tỉnh bơ rút tay Nhạc Thiên Linh ra khỏi tay anh, quay đầu nhìn với đôi mắt sắc lẹm như dao, giọng nói vẫn còn khách sáo: “Cậu làm gì thế? Còn chuyện gì nữa à? Là đồng nghiệp với nhau cả, có việc gì thì cứ nhắn qua Ding Talk đi. Nếu không bị bạn gái cậu phát hiện thì không ổn lắm đâu nha.”
Chẳng đợi anh trả lời, cô ấy lại dùng giọng nói uyển chuyển hay dùng để khuyên tra nam quay đầu: “À, đương nhiên là tôi biết giữa cậu và em ấy chẳng có gì đâu, nhưng con gái thì hay nghĩ nhiều lắm đấy.”
Cố Tầm nhìn cánh tay lơ lửng giữa không trung của mình, nghiêng đầu cười, giọng nói còn có vẻ hơi tủi thân.
“Thiên Linh à, em còn không cho anh một cái danh phận thì ngày mai cả công ty đều biết anh là tra nam, bắt cá hai tay đấy.”
Hoàng Tiệp & Dịch Hồng: “…?”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô chỉ không muốn khoe khoang thôi, nhưng ai ngờ chuyện lại bị xuyên tạc thành như vậy. Bây giờ cô không biết nói gì, chỉ đỏ mặt, bàn tay đưa ra níu lấy ngón út của anh, sau đó là nắm cả lòng bàn tay anh.
Sau một khoảng yên lặng, Hoàng Tiệp ngẩng đầu.
“Hai người……” Một chiếc siêu xe chạy qua, tiếng nổ cứ vọng trong đầu cô ấy, lòng bàn chân đã xây xong một kim tự tháp Ai Cập, nói mấy chữ rành mạch, “Em và cậu ta… Hai người… Chẳng lẽ…”
Nhạc Thiên Linh đỏ mặt gật đầu.
“… Vâng ạ.”
Hoàng Tiệp cúi đầu nhìn bàn tay đang níu lấy tay cô thật chặt, sau đó lại quay qua nhìn tay của Cố Tầm. Cô ấy vừa dịu dàng mỉm cười vừa nặn ra một mớ câu cảm khái trong đầu từ “ông nội của tiểu Minh sống đến 99 tuổi là vì ông ấy không xen vào việc của người khác” đến “hay là mình chui xuống đất cho rồi”, và cả “nên viết cái gì trong đơn xin nghỉ việc đây” ——
Cô ấy nắm lấy cổ tay của Cố Tầm, thả tay Nhạc Thiên Linh vào đó, vỗ vỗ mu bàn tay anh và nói như thật.
“Tốt quá.”
“Chị biết Cố Tầm không phải loại người đó mà.”
“Hôm nay ở đây, chị thật lòng chúc hai đứa trăm năm hòa hợp, sát cánh bên nhau, vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử.”