• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt thự Thịnh gia cách âm cực hiệu quả, Tần Thi Nghi ngủ ở phòng ngủ tầng hai. Mới sáng sớm, người giúp việc ở Thịnh gia đã dậy, ở tầng dưới bận rộn kẻ tới người đi, còn quét dọn vệ sinh từ trên xuống dưới, mà không hề làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tần Thi Nghi.

Một đêm mộng đẹp, thời điểm Tần Thi Nghi tỉnh dậy, đại khái đã hơn tám giờ, phòng ngủ kéo rèm kín mít, chỉ chừa một khoảng nhỏ để quan sát ánh mặt trời.

Xem ra hôm nay thời tiết rất tốt.

Tần Thi Nghi như vậy nghĩ, duỗi thẳng chân, duỗi thẳng tay kiểm tra xung quanh, bỗng phát hiện không thấy con trai ở trên giường, Tần Thi Nghi bật dậy, muốn xuống giường tìm xem con đâu.

Đúng lúc Thịnh Dục Kiệt đang bám vào đuôi giường, muốn nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường, đại khái bị phản ứng của mẹ doạ sợ, quay đầu nhìn qua, nhưng không ngờ rằng tay túm chăn bị bắt trượt, cứ như vậy ngơ ngác ngã thẳng từ trên giường xuống.

Tần Thi Nghi đúng lúc nhìn thấy hình ảnh con trai cô ngã bịch xuống thảm, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên. Mở mắt ra đã thấy cảnh tượng như vậy, hình ảnh quá đẹp. Tần Thi Nghi sửng sốt một chút, chờ phản ứng lại, cô định đứng dậy bế cậu nhóc lên, thì nhìn thấy cậu nhóc túm chăn tự đứng dậy, trên khuôn mặt nhỏ mang theo chút đỏ ửng.

Tần Thi Nghi sợ con trai bị ngã đau, vội vàng xuống giường lôi kéo kiểm tra một hồi: "Ngã đau không con? Để mẹ xem xem có bị thương không nào."

Thịnh Dục Kiệt rũ đầu lắc đầu.

Tần Thi Nghi nhanh nhẹn vén quần áo cậu nhóc lên, kiểm tra tay và chân, xác định chính xác con trai thật sự không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ôm anh bạn nhỏ vào ngực, nói: "May mắn trong phòng trải thảm dày. Sau này phỏng ngủ của bảo bối và hành lang cũng phải trải thảm, sẽ không sợ bị ngã đau nữa."

Đề nghị này nhanh chóng bị Thịnh Dục Kiệt từ chối: "Không cần đâu ạ, nay chỉ là ngoài ý muốn."

Mấy ngày nay cứ rảnh Tần Thi Nghi lại đọc sách tìm hiểu cách ở chung với anh bạn nhỏ, cô biết bé trai tuổi này hay tranh cường háo thắng, lập tức vuốt lông, nói: "Đương nhiên mẹ biết bảo bối rất lợi hại. Chỉ là mẹ lo lắng cho con, lần này không có việc gì, nhỡ đâu lần sau không may ngã bị thương, mẹ sẽ rất đau lòng."

Thịnh Dục Kiệt mím môi, rốt cuộc không nói nữa.

Tần Thi Nghi coi như cậu nhóc cam chịu, đứng dậy kéo Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối, chúng ta đi rửa mặt, hôm nay còn muốn đến công viên giải trí chơi đó."

Nói đến đề tài này, trên mặt cậu nhóc cũng lộ ra chút biểu tình nhảy nhót, nhẹ nhàng "Vâng." một tiếng.

Tối hôm qua lúc kéo Thịnh Dục Kiệt sang ngủ chung với cô, Tần Thi Nghi đã thuận tiện cầm cả kem đánh răng, bàn chải đánh răng và khăn lông lau mặt của cậu nhóc qua luôn.

Tuy rằng thời điểm ở bệnh viện, Tần Thi Nghi có giúp đỡ Thịnh Dục Kiệt rửa mặt, nhưng chỉ một lần hai lần, cậu nhóc tự có năng lực làm được, Tần Thi Nghi cũng không muốn nuôi con trai thành kẻ ỷ lại. Bởi vậy cô chỉ giúp cậu nhóc bóp kem đánh răng, rót nước xúc miệng xong, liền đưa cho cậu nhóc tự xử lý: "Bảo bối tự vệ sinh cá nhân nhé, mẹ đi gấp chăn."

"Được ạ." Thịnh Dục Kiệt ngoan ngoãn tiếp nhận đồ mẹ đưa, thuần thục nhét bàn chải đánh răng vào miệng.

Bởi vì bồn rửa tay quá cao, cơ thể nhỏ của Thịnh Dục Kiệt chưa thể với tới, Tần Thi Nghi liền tìm cái chậu đặt lên bồn cầu, kêu cậu nhóc ra chậu đánh răng.

Lúc đi ra ngoài, Tần Thi Nghi còn cố ý quay đầu nhìn thoáng qua, thấy động tác của cậu nhóc không chút cẩu thả, mới yên tâm trở về phòng ngủ.

Gấp chăn, kéo rèm, mở cửa sổ, sửa sang lại phòng xong, cô lấy quần áo hôm nay hai mẹ con định mặc từ trong tủ ra đặt ở trên giường. Thời điểm cô vào nhà vệ sinh lần nữa, Thịnh Dục Kiệt đã rửa mặt xong, đang cầm khăn lông của mình khiễng chân gian nan mở vòi nước.

Tần Thi Nghi vốn nên tiến lên hỗ trợ, nhưng nhìn dáng vẻ cậu nhóc nỗ lực tự lập, lại khiến cô gợi lên thú vui tà ác nào đó, người mẹ vô lương đứng dựa vào cạnh cửa, quan sát toàn bộ quá trình con trai cô giặt khăn mặt, đợi anh bạn nhỏ cầm khăn lông vừa vắt khô xong xoay người, cô mới giả bộ vừa bước vào, kinh ngạc nói: "Bảo bối tự giặt sạch khăn lông lau mặt à? Quá tuyệt vời, con đi thay quần áo đi, mẹ đặt ở trên giường đó!"

Ban nãy Thịnh Dục Kiệt hết sức chăm chú chiến đấu với vòi nước, thật sự không biết mình bị vây xem. Tuy rằng giọng điệu của mẹ có chút trêu ghẹo, nhưng cậu nhóc không hề nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ra ngoài thay quần áo.

Phần lớn phụ nữ đều yêu cái đẹp, trước kia do không có điều kiện, nên cô không có tâm tư quản mấy chuyện đó. Nhưng ngày hôm qua Tần Thi Nghi mang một bộ mỹ phẩm dưỡng da từ Nhã Các Tiểu Uyển sang đây, tự nhiên cô không có khả năng bỏ qua, rửa mặt xong cô liền an vị trước bàn trang điểm, cẩn thận bôi mỹ phẩm dưỡng da. Bởi vì hôm nay muốn ra ngoài chơi, cô lại bôi thêm kem chống nắng. Đối với Tần Thi Nghi mà nói đã là rất chú ý.

Định cứ như vậy ra khỏi phòng, nhưng Tần Thi Nghi rất nhanh nghĩ tới nguyên chủ. Nguyên chủ là bạch phú mỹ dù ở nhà cũng phải bảo trì trang dung tinh xảo, bộ dạng này của cô ra cửa có vẻ quá đối lập. Bản thân Tần Thi Nghi không trang điểm, nếu trang điểm không tốt cô sợ mình làm ảnh hưởng đến hình tượng của nguyên chủ. Suy nghĩ một chút, cuối cùng Tần Thi Nghi vẫn ngồi xuống bôi kem nền, đánh ít phấn phủ và má hồng, tô thêm son. Nguyên chủ đã phun xăm lông mày và mi mắt vĩnh cửu, không cần cô tiếp tục động thủ, thoạt nhìn rất tinh xảo. Má bên trái có vết thương bình thường nhìn kỹ sẽ thấy rõ, giờ kem nền che đậy, hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Khuôn mặt tinh tế bóng loáng, thể hiện khí sắc của chủ nhân rất tốt.

Tần Thi Nghi thưởng thức gương mặt trong gương một lát, thực vừa lòng với trình độ của bản thân. Bấy giờ cô mới đứng dậy, kéo Thịnh Dục Kiệt vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ mẹ, nói: "Chờ lâu thế có đói bụng không con?"

Cậu nhóc lắc đầu, báo thời gian chính xác: "Chỉ mới chờ mười năm phút, con không đói bụng."

Tần Thi Nghi nghĩ thầm con trai cô tuổi còn nhỏ đã có giác ngộ này, trưởng thành tuyệt đối là một thế hệ đại tình nhân trong mắt mọi người. Cô chỉ hy vọng, cậu nhóc đừng học tập theo bác hai của mình.

Không sai, Thịnh gia Nhị thiếu gia Thịnh Hạo Vũ, nổi tiếng là thiếu gia phong lưu, ông xã quốc dân trong mắt cư dân mạng.

Tần Thi Nghi nắm tay anh bạn nhỏ xuống tầng. Quả nhiên đúng như cô chờ mong, những người khác trong Thịnh gia đều đã đi làm, chỉ còn Thịnh phu nhân ngồi ở phòng khách cắm hoa.

Thịnh phu nhân ngẩng đầu nhìn hai mẹ con xuống cầu thang, thấy sắc mặt cả hai hồng nhuận, khí sắc thoạt nhìn rất tốt. Thịnh phu nhân yên tâm, cười nói: "Mẹ nói mà hôm qua các con đi chơi mệt mỏi, hôm nay khẳng định sẽ dậy muộn hơn bình thường nên không cho người giúp việc gọi. Phòng bếp đã nấu xong bữa sáng, hai mẹ con chờ một chút, mẹ bảo dì Lâm mang qua đây."

Dì Lâm trong miệng Thịnh phu nhân chính là người phụ trách chăm sóc Thịnh Dục Kiệt.

Dì Lâm đứng ngay sau sô pha Thịnh phu nhân ngồi, không biết cùng Thịnh phu nhân nói gì, nghe được phân phó, đầu tiên dì Lâm cười với Thịnh Dục Kiệt và Tần Thi Nghi, sau đó mới xoay người tới phòng bếp.

Tần Thi Nghi nắm tay Thịnh Dục Kiệt đến ngồi cuống bên cạnh Thịnh phu nhân, cười nói: "Tối hôm qua ba mẹ về lúc nào vậy ạ? Con và Dục Kiệt đều không biết."

"Ba mẹ về muộn, hơn nửa đêm mới về. Các con chắc chắn đã ngủ từ sớm." Thịnh phu nhân vừa cúi đầu tiếp tục cắm hoa, vừa từ tốn nói: "Tối qua ba con không ăn gì, đêm về đói bụng, vốn định gọi thím Lưu nấu hai bát mì thì nghe nói Tiểu Kiệt học thím Lưu làm bánh kem, còn thừa mấy miếng trong tủ lạnh. Một người không thích đồ ngọt như ba con, một hai đòi ăn hết bánh kem còn thừa, nằm trên giường cả đêm không ngủ được, chắc do no quá."

Tần Thi Nghi nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, từ lúc cô sống lại đến bây giờ, cô còn chưa chính thức gặp mặt Boss Thịnh Đổng. Trăm triệu lần không ngờ, Chủ tịch Thịnh cư nhiên là như vậy... Bình dân?

Chẳng qua Thịnh phu nhân cũng bình dân không kém, sáng sớm đã lôi kéo cô bát quái.

Khiếp sợ qua đi, Tần Thi Nghi rất mau điều chỉnh tốt tâm thái. Hiện tại cô là con dâu Thịnh gia, là người nhà, nhìn thấy một mặt bình dân của Chủ tịch Thịnh và Thịnh phu nhân cũng là điều bình thường, không có gì phải kinh ngạc vì hiểu biết quá ít cả.

Cứ tự an ủi một lúc, Tần Thi Nghi mới miễn cưỡng bình tĩnh, mỉm cười trả lời: "Nếu ba mẹ thích, buổi chiều bọn con trở về sẽ nướng thêm một ít bánh kem."

"Vậy thì không cần, chờ các con đi chơi về, đoán chừng đã mệt mỏi, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai còn phải ngồi máy bay đường dài mà."

Tần Thi Nghi vừa nghe lời này, liền có chút sáng tỏ, hỏi: "Đêm nay ba mẹ có hoạt động ạ?"

"Nào được nghỉ ngơi đâu?" Nói tới đây, Thịnh phu nhân thở dài, nhà cao cửa rộng có bất đắc dĩ của nhà cao cửa rộng, cả nhà ai nấy đều bận xã giao, cả ngày chẳng thấy bóng dáng, muốn tụ họp cũng không đủ người: "May mà mấy ngày nữa mẹ với ba con đi Anh, miễn cưỡng coi như nghỉ xả hơi."

Trong ấn tượng của Tần Thi Nghi, hè mỗi năm Thịnh phu nhân đều sang Anh, trước kia hay mang cả Thịnh Dục Kiệt theo, ở đến khai giảng mới trở về. Lần này Thịnh Dục Kiệt không đi theo, không biết khi nào Thịnh phu nhân mới trở về.

"Tháng sau Tiểu Kiệt khai giảng, ba mẹ sẽ trở về trước chứ ạ?"

"Ba con ở vài ngày rồi sẽ trở về, nhưng mẹ thật ra muốn nghỉ ngơi thoải mái một thời gian. Dù sao hiện tại con mang Tiểu Kiệt theo, mẹ muốn ở lâu hơn chút."

Thịnh phu nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt, thấu hiểu lòng người nói: "Đến lúc đó nếu con không muốn về bên này ở, con có thể mang Tiểu Kiệt qua căn hộ của con ở."

Kỳ thật Tần Thi Nghi vẫn luôn rối rắm vấn đề này, đương nhiên cô muốn ở cùng con trai, nhưng biệt thự Thịnh gia có nhiều Boss như vậy, cô sống không được tự nhiên. Không ngờ Thịnh phu nhân săn sóc đến thế, đồng ý cho cô mang theo con trai ở riêng. Tần Thi Nghi biết, Thịnh phu nhân xót cháu trai. Nếu không phải vì cô suy xét, đoán chừng sẽ không có quyết định này, lòng cô nhất thời dâng lên đầy cảm động.

Thịnh phu nhân thấy cô không trả lời, liền nhìn về phía Thịnh Dục Kiệt, cười hỏi: "Tiểu Kiệt muốn ở cùng mẹ không?"

Thịnh Dục Kiệt vẫn có chút rối rắm, tuy rằng mẫu tử thiên tính, nhưng mà Thịnh phu nhân rốt cuộc là người nuôi cậu nhóc lớn gần này. Nhất thời cậu nhóc khó có thể quyết định.

Tần Thi Nghi thấy dáng vẻ của cậu nhóc, chỗ nào không rõ? Cuối cùng không đành lòng nhìn anh bạn nhỏ khó xử, Tần Thi Nghi vẫn nói: "Mẹ, không cần phiền toái, về sau cứ ở đây đi ạ. Biệt thự lớn như vậy, không lo thiếu chỗ cho bọn con ở."

Thịnh phu nhân cười lắc đầu: "Các con trẻ tuổi thích tự do, mẹ hiểu. Sống ở đây sẽ không được tự nhiên, chẳng bằng ở riêng. Mẹ hỏi qua Tiểu Ngô, Hạo Hàm quay bộ phim điện ảnh này xong, trước khi tuyên truyền phim sẽ có kỳ nghỉ, có thể ở nhà khoảng một hai tháng. Hai vợ chồng con mấy năm nay không màng nhà cửa, cũng đến lúc nên tự mình chăm sóc con cái cho ra dáng ba mẹ."

Tần Thi Nghi nghĩ đơn độc sống chung với ông xã miễn phí càng xấu hổ, chẳng bằng sống ở biệt thự Thịnh gia còn hơn. Cô vừa định kiên trì thái độ của mình, bên kia Thịnh phu nhân hơi dừng lại một chút, rồi nói: "Mẹ biết con là đứa trẻ hiếu thuận, nếu nhớ đến ba mẹ, cuối tuần con nhớ dẫn Tiểu Kiệt về đây ở. Ngày thường Tiểu Kiệt đi học, ba mẹ thường xuyên xã giao, không có thời gian ở cùng cháu. Ở bên căn hộ của con vẫn là nhà cả, không có gì khác biệt."

Tuy rằng Thịnh phu nhân đứng trên lập trường của Tần Thi Nghi suy xét, những vẫn như cũ mang theo cương quyết, không cho phép Tần Thi Nghi từ chối.

Trong lòng Tần Thi Nghi rõ ràng, nói đến nước này cô chỉ có thể đáp ứng, lòng cô còn thấy may mắn. May mắn Thịnh phu nhân là người phân rõ phải trái, xem như thật sự là một người mẹ chồng vì con dâu suy xét cẩn thận. Nếu đổi thành một người mẹ chồng ngang ngược vô lý lại cao ngạo cường thế, vậy cô mới khó chịu.

"Con cảm ơn mẹ." Tần Thi Nghi vẫn thực may mắn, đáp ứng ý tốt của Thịnh phu nhân.

"Chúng ta người một nhà, đừng nói lời khách sáo như người ngoài." Thịnh phu nhân ôn hòa cười nói: "Con gả vào nhiều năm như vậy, mẹ luôn coi con như con gái. Bởi vậy mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ cần con và Hạo Hàm chung sống hoà hợp, mẹ đã thấy mỹ mãn. Dù sao đều là ba mẹ cả rồi, không vì chính mình suy xét, cũng phải vì con cái mà cân nhắc."

Tần Thi Nghi gật đầu, vừa định phát biểu thái độ, dì Lâm đã bưng bữa sáng qua đây, đặt lên bàn ăn gọi: "Tam thiếu phu nhân, Tiểu thiếu gia, ăn sáng thôi!"

Thịnh phu nhân cũng cắm hoa xong, rút khăn giấy đơn giản lau qua tay, dắt tay Thịnh Dục Kiệt ngồi bên cạnh, nói: "Tiểu Kiệt, bà nội dắt cháu đi ăn sáng."

Tần Thi Nghi đứng dậy đi theo.

Thịnh phu nhân đi được nửa đường, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn cháu trai, rồi quay đầu nhìn Tần Thi Nghi, vui vẻ: "Mẹ mới phát hiện, hôm nay các con mặc quần áo rất có ý tứ nhé, hình như là giống nhau như đúc?"

Tần Thi Nghi cười nói: "Hôm qua con dẫn Tiểu Kiệt đi dạo phố, thấy có bán quần áo gia đình, cảm giác không tệ lắm, liền mua hai bộ, mẹ nhìn thử xem có đẹp không ạ?"

Thịnh phu nhân cười tủm tỉm kéo Thịnh Dục Kiệt đến gần Tần Thi Nghi, một lớn một nhỏ đứng sát nhau, mặc quần đùi yếm kết hợp với áo T-Shirt trắng giống nhau. Hai mẹ con diện mạo đều cực kỳ xuất sắc, thoạt nhìn mười phần đẹp mắt.

Thịnh phu nhân càng nhìn càng thích, không ngừng gật đầu, cười nói: "Còn có loại quần áo như vậy sao? Có kiểu dáng khác không, ngay mai mẹ cũng mua mấy bộ để mặc giống Tiểu Kiệt."

"Lần sau nếu thấy bộ nào thích hợp, con sẽ mua cả cho mẹ."

Thịnh Dục Kiệt ngửa mặt nhìn Thịnh phu nhân, thình lình nói: "Bà nội, còn mua cho cả ba nữa. Mẹ bảo ngày kia sẽ mang đi Mỹ, để ba mặc giống mẹ con cháu."

Tần Thi Nghi định giải thích không phải cô muốn mua là anh bạn nhỏ muốn mua cho ba. Nhưng Thịnh phu nhân cười càng thêm sáng lạn, phụ hoạ nói: "Hoá ra vậy, một nhà ba người cùng mặc, khẳng định rất xinh đẹp. Đến lúc đó cháu nhớ chụp ảnh gửi cho bà nội xem nhé."

Thịnh Dục Kiệt gật đầu, thiếu mỗi nước vỗ ngực bảo đảm: "Vâng ạ."

Tần Thi Nghi:...

Cô xác định con trai mình từ nhỏ đã biết đào hố mẹ.

Thịnh phu nhân chuyển tầm mắt hỏi Tần Thi Nghi: "Đây gọi là đồ gia đình à? Đợi hôm nào đi Anh, mẹ thử xem bên bia có bộ nào đẹp không."

Bị mẹ chồng đại nhân nhìn như vậy, Tần Thi Nghi chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: "Chắc là có ạ."

Thịnh phu nhân gật đầu, lại chỉ vào cô cười nói: "Chẳng qua con mặc bộ quần áo này ra ngoài chỉ sợ không ai tin tưởng các con là mẹ con, mà tưởng là chị em."

Tần Thi Nghi:...

Cô còn có thể nói gì đây? Mẹ chồng đại nhân cao hứng là được.

***

Đợi cháu trai ăn sáng xong, Thịnh phu nhân lại chuẩn bị ra cửa, Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt đúng lúc muốn tiêu thực, nên bảo chú Lâm cứ đưa Thịnh phu nhân đi trước, chờ lát nữa hãy trở về đón bọn họ.

Mùa hè ra cửa, mũ che nắng và kính râm là không thể thiếu. Hôm qua lúc mua quần áo gia đình, nhìn thấy cửa hàng bán cả phụ kiện phối hợp, hai mẹ con liền mua một đôi kính râm và mũ - Đương nhiên giống nhau như đúc.

Mũ cao bồi rộng vành, vừa có thể che nắng, vừa hợp với quần áo, kính râm thì không có kiểu dáng gì đặc biệt - Kính râm gọng vuông đơn giản màu đen. Nhưng khuôn mặt hai mẹ con đều nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng như tuyết, nên dù là kính râm kiểu dáng đơn gian nhất cũng có thể mang lại cảm giác phong cách theo xu hướng.

Hai mẹ con mặc chỉnh tề xuống tầng chờ chú Lâm trở về liền xuất phát, kết quả chưa thấy chú Lâm đâu, đã đưa một đám người giúp việc trong biệt thự tới vây xem.

Dì Lâm và thím Lưu đều là người lớn tuổi làm việc lâu lăm, Tần Thi Nghi vô cùng tôn trọng, hai người mở miệng trước.

"Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia trang điểm thật là đẹp, ra cửa kiểu gì cũng bị người khác tưởng nhầm là minh tinh." Nói chuyện là dì Lâm.

Thím Lưu lại cười nói: "Minh tinh thì tính là cái gì? Tam thiếu gia nhà chúng ta là siêu sao quốc tế, nếu biết quan hệ của Tam thiếu gia với Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia nói không chừng fans và giới truyền thông còn vây chặt như nêm đấy."

Tiểu Trương vì Tần Thi Nghi mới tới Thịnh gia, vốn tuổi trẻ, tính cách hơi hoạt bát, nên dám đùa giỡn với Tần Thi Nghi, lập tức tiến lên nói: "Tam thiếu phu nhân, hai người mặc vậy quá đẹp, có muốn tôi chụp cho hai người một bức ảnh không?"

Tần Thi Nghi cúi đầu, thấy mắt cậu nhóc sáng lấp lánh, liền không ý kiến. Tiểu Trương chụp mấy bức rồi mới hỏi: "Tam thiếu phu nhân có muốn tôi gửi ảnh chụp cho cô để đăng Weibo hay WeChat gì đó không?"

Tiểu Trương phục vụ nguyên chủ hơn nửa năm, đều là người trẻ tuổi, thỉnh thoảng nguyên chủ nhàm chán sẽ lôi kéo Tiểu Trương tâm sự. Nếu không phải vậy, lúc Tần Thi Nghi mới sống lại sẽ không chột dạ cố tình cách ly Tiểu Trương.

Tiểu Trương là biết cô chủ của mình mê ứng dụng mạng xã hội. Tiểu Trương cũng trộm theo dõi Weibo của cô chủ. Lần trước bởi vì xảy ra tai nạn giao thông, chắc tâm tình cô chủ không tốt, nên dừng dùng một thời gian. Hôm qua vừa mới xuất viện liền đăng Weibo, hẳn muốn tái xuất giang hồ. Bởi vậy Tiểu Trương mới thực tri kỷ hỏi Tần Thi Nghi.

Tần Thi Nghi nghe Tiểu Trương hỏi, đương nhiên không dám từ chối, lập tức tỏ ra hứng thú bừng bừng, gật đầu nói: "Đăng, chắc chắn sẽ đăng. Nhưng mà chúng ta chụp hai cái bóng đi. Đăng Weibo không nên để lộ thẳng mặt."

Tiểu Trương nghĩ trước kia cô chủ nhà mình đăng Weibo không nhiều cố kỵ như vậy, dù sao cũng là mỹ nhan thịnh thế, nên khoe thì khoe. Vì thế mà hấp dẫn một đám fans mê sắc đẹp. Gần đây cô chủ không đăng Weibo, rất nhiều fans vào bình luận khóc lóc.

Đáng tiếc cô chủ dùng Weibo chỉ để giết thời gian, không thích tương tác, xa cách với fans nên giờ mới chỉ có hai ba vạn fans, nếu chú tâm một chút chỉ sợ lượng fans đã sớm vượt qua sáu con số, ít nhất phải vớt được danh hiệu mỹ nhân thời trang.

Tiểu Trương cho rằng lấy mỹ nhan thịnh thế của cô chủ nhà mình mà muốn tiến quân vào giới võng hồng (người nổi tiếng trên mạng), nhất định sẽ nổ mạnh. Vì thế, Tiểu Trương còn tiếc nuối một thời gian dài, nghĩ nếu cô chủ nổi tiếng, cô ấy về sau chính là tâm phúc bên người cô chủ siêu thần bí! Khổ cái cô chủ là bạch phú mỹ chẳng nề hà gì chút tiền tài danh vọng ấy.

Chẳng qua từ khi cô chủ xảy ra tai nạn giao thông, nhà chồng cô chủ nổi lên mặt nước. Tiểu Trương bỗng chậm rãi hiểu rõ, người nổi tiếng trên mạng thì tính là cái gì? Ông xã của cô chủ là siêu sao quốc tế đấy, bác của con trai cô chủ, một người là người đàn ông độc thân hoàng kim, một người là ông xã quốc dân đó. Đây mới là các đại nhân vật nhé!

Giống như ké oai, Tiểu Trương đem tâm tư quay lại việc cô chủ đăng Weibo, nghĩ cô chủ nhất định là vì Tiểu thiếu gia suy nghĩ, sợ người có tâm sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Tiểu thiếu gia sẽ lợi dụng, nên mới không chịu đăng ảnh chụp chính diện. Quả nhiên tình thương của mẹ đều vĩ đại!

Tiểu Trương nhịn không được cảm thán.

Sau đó Tần Thi Nghi thu hoạch một loạt ánh mắt tán thưởng của đám người giúp việc trong biệt thự và ánh mắt cảm động của con trai. Cô tức khắc có chút chột dạ, cô chỉ là lo lắng ngày nào đó không cẩn thận bại lộ, bị bạn bè trên mạng phát hiện nhận ra rồi lột da thôi, mọi người đừng bổ não quá được chứ?

Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, có phải cô nên tìm thời cơ thích hợp xoá sạch ảnh chụp của nguyên chủ đã đăng không?

Lúc chú Lâm trở về, Tần Thi Nghi đang ôm Thịnh Dục Kiệt ngồi trên sô pha lướt Weibo, cô mới vừa đăng ảnh chụp lên, phía dưới đã có mấy fans bình luận, một cư dân mạng còn nói: "Ngày hôm qua cũng đăng ảnh chụp anh bạn nhỏ, xem ra nữ thần nhiều ngày không xuất hiện là đi sinh con, nháy mắt con đã lớn như vậy, cầu nữ thần chia sẻ kinh nghiệm."

Tần Thi Nghi đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, chú Lâm đã trở về đón hai mẹ con, liền không lướt xuống nữa, thoát Weibo đứng dậy.

Khoảng vài phút, Tần Thi Nghi không ngờ cô đã bỏ lỡ một đám cư dân mạng không biết từ đâu vọt tới bình luận ngay dưới Weibo của cô, thâm chí nhắn tin riêng hỏi hai mẹ con cô có phải người nhà của Thịnh Hạo Vũ không?

Không sai, thân là ông xã quốc dân, có một đám fans chẳng phân biệt nam nữ - Thịnh Hạo Vũ, vừa vặn lướt đến Weibo của Tần Thi Nghi, thuận tay like rồi chia sẻ, nội dung chia sẻ còn rất nhộn nhạo.

Tuy rằng Thịnh Hạo Vũ mới vừa chia sẻ liền ý thức được không đúng, lập tức xoá bỏ, lại bị cư dân mạng nhanh tay lẹ mắt chụp hình, trong vài giây ngắn ngủi, khứu giác nhanh nhạy của cư dân mạng sờ đến Weibo của Tần Thi Nghi, bỗng thần kỳ phát hiện cô gái này vô thanh vô tức, thế mà cùng Thịnh tổng và phó Thịnh tổng theo dõi lẫn nhau, thoạt nhìn cũng là đại nhân vật!

Liên tưởng đến ảnh chụp Tần Thi Nghi đăng và chia sẻ Thịnh Hạo Vũ xóa, các cư dân mạng bắt đầu mở rộng hoạt động não, hơn nữa trực tiếp lao vào bình luận.

Đáng tiếc lần trước ở bệnh viện Tần Thi Nghi đã tắt tin báo nhắc nhở Weibo và WeChat sau đó không mở lại. Hơn nữa ở ngoài cô không thích dùng di động, vừa lên xe liền ngồi nói chuyện với Thịnh Dục Kiệt, tới công viên giải trí thì vội vàng xếp hàng mua vé, vì muốn chụp ảnh nên còn cố ý mang theo máy ảnh, hoàn toàn bỏ quên điện thoại di động không có tác dụng gì trong góc ba lô.

Bởi vì không có người gọi điện thoại tới, Tần Thi Nghi cũng không nhớ tới di động, vì thế thân là trung tâm của tin bát quái, cô hoàn toàn bỏ lỡ trận bát quái toàn dân này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK