• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bay qua đại dương bôn ba mà đến, Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt đều đói bụng, đồ ăn trên máy bay suy cho cùng ăn không ngon và thoải mái bằng ở nhà. Huống chi bữa cơm này do Tần Thi Nghi nấu đối với Thịnh Dục Kiệt mà nói còn mang ý nghĩa đặc biệt - Đây là lần đầu tiên mẹ tự mình nấu cơm cho cậu nhóc, hơn nữa mì Ý xào thơm ngào ngạt khiến người ta rất muốn ăn.

Đương nhiên Thịnh Dục Kiệt cũng nghi hoặc, ngày thường mẹ không nấu cơm, lần đầu tiên dựa theo thực đơn xào mì Ý mà có thể xào ngon như vậy. Song Thịnh Dục Kiệt còn nhỏ tuổi, nghi hoặc một chút liền bỏ qua, trong lòng phần lớn là cảm động và sùng bái mẹ.

Hai mẹ con vùi đầu, ăn bữa này... Miễn cưỡng được coi là bữa trưa mì Ý.

Cơm nước xong xuôi Tần Thi Nghi xem thời gian thì hơi kinh ngạc: "Nhanh thật đấy, thoáng cái đã hơn mười một giờ rồi."

Thịnh Dục Kiệt cố gắng ăn nốt sợi mì cuối cùng, bụng nhỏ phồng phồng, một bên nâng ly nước cam, một bên nhìn Tần Thi Nghi hỏi thăm: "Mẹ mệt mỏi sao?"

Anh bạn nhỏ nhớ rõ trên máy bay mẹ mình ngủ không thật sự ngon giấc.

Vì mải bận bận rộn rộn Tần Thi Nghi quên mất cả buồn ngủ, giờ bánh bao nhỏ nhắc nhở, quả nhiên cơn buồn ngủ lại tràn tới, cô ngáp một cái, cố gắng kéo ánh mắt buồn ngủ về, lắc đầu nói: "Vừa mới ăn no, đợi nửa tiếng nữa rồi ngủ."

Lúc nghe Tần Thi Nghi nói chuyện, miệng nhỏ của Thịnh Dục Kiệt khi đóng khi mở như trục bánh xe tốc biến nhanh chóng uống hết sạch ly nước cam. Vẻ mặt cậu nhóc thoả mãn đặt cái ly không lên bàn, ly nước cam cơ hồ sạch sẽ đến mức không thừa một giọt.

Tần Thi Nghi trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên cô phát hiện con trai mình ăn khoẻ như vậy. Không chỉ uống sạch bách ly nước cam, mì Ý trên đĩa cũng ăn xong không sót sợi nào, trừ bỏ ớt xanh không chạm vào, đến cả hành tây cũng bị anh bạn nhỏ nhặt ăn luôn. Tuy rằng phân lượng đồ ăn Tần Thi Nghi chuẩn bị cho anh bạn nhỏ không nhiều lắm, nhưng mì Ý vốn là món dễ no, hôm nay sức ăn của Thịnh Dục Kiệt vượt xa ngày thường.

Tần Thi Nghi không khỏi đem ánh mắt lo lắng chuyển tới bụng cậu nhóc, sẽ không vỡ vì căng chứ?

Chẳng qua nhìn thần sắc hiện tại của con trai trông không có gì không thoải mái. Tần Thi Nghi mới thoáng yên lòng, lau dọn bàn ăn, còn ly đĩa thì đặt ở bồn rửa trong phòng bếp, không phải cô không muốn rửa mà vì cô nấu ăn đã không phù hợp với tính cách của nguyên chủ rồi, nếu dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, càng khiến người ta thêm nghi ngờ. Tần Thi Nghi không hề áy náy để ly đĩa đấy, chờ Tiểu Trương xuống rửa.

Ra khỏi phòng bếp, thấy anh bạn nhỏ ngồi ở trước bàn ăn, tròng mắt đuổi theo chuyển động của cô. Tần Thi Nghi dắt Thịnh Dục Kiệt đến sô pha ngồi xuống, nhìn chằm chằm bụng anh bạn nhỏ hơi phồng lên, hỏi: "Bảo bối, bụng con có gì không thoải mái không?"

Thịnh Dục Kiệt biết hôm nay mình ăn hơi nhiều, ngượng ngùng dấu mặt đi, lắc đầu nói: "Không ạ."

Tần Thi Nghi cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi đem ma trảo duỗi về phía cái bụng tròn vo của anh bạn nhỏ vỗ vỗ, lại gõ gõ, chơi đến vô cùng vui vẻ: "Bảo bối tới đây, chúng ta bổ quả dưa hấu lớn ăn."

"Mẹ gõ nhầm rồi, đây không phải dưa hấu!" Thịnh Dục Kiệt vừa lắc đầu, vừa ôm bụng lui vào góc sô pha trốn.

Tần Thi Nghi dịch qua theo, nhanh chóng giam anh bạn nhỏ ở góc tay vịn sô pha, cười giống hệt mẹ kế: "Không đâu, rõ ràng mẹ nghe thấy tiếng dưa hấu vang, không tin chúng ta bổ ra nhìn xem?"

Thịnh Dục Kiệt thấy không còn nơi để trốn, chỉ có thể bổ nhào vào ngực Tần Thi Nghi, mấp máy môi nói: "Mẹ hư!"

Tần Thi Nghi bất ngờ bị đánh gục, hai mẹ con lập tức náo loạn thành một đoàn ở sô pha.

Đang vui đùa ầm ĩ, di động Tần Thi Nghi bỗng vang lên, là Tiểu Trương ở tầng trên gọi. Không biết Ngô Triết nói chuyện gì với Tiểu Trương, rõ ràng giống Tần Thi Nghi không ngủ đủ, lúc máy bay hạ cánh vẻ mặt Tiểu Trương rất uể oải mà giờ trong điện thoại trung khí mười phần hỏi Tần Thi Nghi: "Tam thiếu phu nhân, em đang chuẩn bị nấu cơm trưa cho Tam thiếu gia, bởi vì lát nữa anh Ngô sẽ đến đoàn phim, nên tiện mang theo luôn. Bữa trưa Tam thiếu phu nhân muốn ăn gì hay em nấu xong cho Tam thiếu gia rồi nấu riêng cho chị sau?"

"Không cần, chị vừa mới tuỳ tiện nấu ít đồ ăn, đã cùng Tiểu Kiệt ăn no rồi." Tần Thi Nghi dứt khoát không đứng dậy, ôm lấy Thịnh Dục Kiệt nằm lệch trên sô pha, giọng lười biếng nói: "Em nhanh chóng chuẩn bị cẩn thận bữa trưa cho Hạo Hàm là được, đúng rồi không phải hành lý có đồ ăn chúng ta mang theo hay sao, em muốn xuống lấy luôn không?"

"Anh Ngô nói trước mười hai giờ anh ấy sẽ xuất phát, đồ ăn chúng ta mang theo chủ yếu là đồ khô phải ngâm trước, giờ dùng không kịp."

"Vậy thôi, em tranh thủ thời gian nấu cơm đi, chị cúp máy trước..."

Tần Thi Nghi còn chưa dứt lời, Tiểu Trương đã vội vàng nói: "Tam thiếu phu nhân chờ một lát, hành lý dưới tầng muốn em giữa trưa xuống thu dọn luôn hay vẫn chờ chị tỉnh ngủ rồi tính ạ?"

"Chờ chị tỉnh ngủ rồi nói sau, em bận rộn xong thì tranh thủ nghỉ ngơi chốc lát đi."

"Em đã biết." Tiểu Trương cúp điện thoại, vẻ mặt khó hiểu đứng tại chỗ.

Ngô Triết vừa ở ngoài ban công xử lý xong một cuộc điện thoại, quay lại phòng khách thì nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Trương phát ngốc, không khỏi nhướn mày hỏi: "Tam thiếu phu nhân nói gì sao?"

"Tam thiếu phu nhân nói không cần tôi xuống nấu cơm, chị ấy tùy tiện nấu ít đồ ăn, cùng Tiểu thiếu gia ăn no rồi."

Ngô Triết lập tức nhướn mày: "Cô ấy tự nấu cơm?"

"Tôi từng thấy Tam thiếu phu nhân làm món trứng gà chưng cà chua do thím Lưu chỉ. Tuy rằng thím Lưu nói Tam thiếu phu nhân có năng kiếu học nấu ăn, nhưng trước kia tôi chăm sóc Tam thiếu phu nhân hơn nửa năm, chưa từng thấy chị ấy cầm dao, cũng không giống người sẽ xuống bếp nấu cơm. Nếu làm bánh kem thì có khả năng, mấy ngày hôm trước Tam thiếu phu nhân thường xuyên dẫn Tiểu thiếu gia theo thím Lưu học nướng bánh kem."

Bởi vì Ngô Triết chính là bạn tốt của nam thần, nên Tiểu Trương không hề đề phòng, đem tất cả những điều mình biết tuôn ra hết, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chỉ thiếu nước đem gốc gác của Tần Thi Nghi giao ra.

"Hơn nữa lần này xuất phát Tam thiếu phu nhân còn cố ý mang theo thực đơn, xem ra vẫn rất nhiệt tình với nấu nướng." Tiểu Trương không nghĩ ra, chỉ có thể trả lời như vậy.

Ngô Triết vuốt cằm cười nói: "Nấu cơm? Xem ra sau này A Lăng có lộc ăn."

Tiểu Trương không chút suy nghĩ cười nói: "Phu nhân cũng nói như vậy đấy."

***

Tầng dưới chung cư, Tần Thi Nghi được Tiểu Trương nhắc nhở, cúp điện thoại xong liền buông anh bạn nhỏ trong ngực ra, ngồi dậy nói: "Bảo bối, mẹ đi thu dọn hành lý của chúng ta. Con muốn xem TV, chơi điện thoại của mẹ hay là đọc sách?"

Thịnh Dục Kiệt ngồi dậy theo Tần Thi Nghi, ba lựa chọn không chọn cái nào, mà vừa đi dép vừa trả lời: "Con giúp mẹ thu dọn hành lý."

"Cũng được." Tần Thi Nghi không định quá nuông chiều con trai. Thịnh Dục Kiệt có năng lực và thích làm việc, đương nhiên cô sẽ không đả kích tính tích cực của anh bạn nhỏ. Tần Thi Nghi vân vê khuôn mặt nhỏ mềm mại, cười nói: "Tiểu Kiệt, con tự sắp xếp tủ quần áo của con, mẹ cũng tự sắp xếp tủ quần áo của mẹ, hai mẹ con mình thi đấu xem ai nhanh hơn nhé."

Thịnh Dục Kiệt cười tít mắt, gật đầu: "Vâng ạ, nếu mẹ thua, mẹ phải đồng ý một yêu cầu của con nhé."

Tần Thi Nghi nghĩ chắc anh bạn nhỏ không có yêu cầu gì lớn tới mức người lớn không thể đồng ý, nên không nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, mẹ sẽ đồng ý."

Thịnh Dục Kiệt lập tức vươn tay nhỏ làm tư thế bảo đảm, nói: "Con bảo đảm là yêu cầu hợp lý."

"Vậy được thôi." Tần Thi Nghi cười gật đầu: "Để bắt đầu công bằng, bảo bối cũng phải đáp ứng với mẹ, nếu con thua cũng phải đồng ý một yêu cầu của mẹ, được không?"

Thịnh Dục Kiệt không phải đứa bé chơi xấu, không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Được ạ."

Tần Thi Nghi kéo anh bạn nhỏ đứng dậy, nói: "Đi thu dọn hành lý nào!"

Tuy rằng có hai phòng ngủ, nhưng ban nãy Ngô Triết không nói với Tần Thi Nghi đâu là phòng ngủ của Thịnh Hạo Hàm. Hai gian phòng đều có người quét tước sạch sẽ, trải giường tử tế, nhìn qua căn bản không biết Thịnh Hạo Hàm ngủ phòng nào.

Tần Thi Nghi không hề khó xử, cô suy đoán phòng ngủ sát ban công diện tích lớn hơn là phòng ngủ chính, nên bảo bánh bao nhỏ vào trong kiểm tra tủ quần áo. Chờ anh bạn nhỏ xem xét xong chạy ra, vẻ mặt hưng phấn nói cho cô biết tủ quần áo bên trong có rất nhiều quần áo, tất cả đều là quần áo của ba mặc. Tần Thi Nghi liền không chút do dự kéo hành lý vào phòng ngủ phụ.

Kỳ thật Tần Thi Nghi vội vã thu dọn hành lý cũng vì có suy tính riêng, vạn nhất ông xã miễn phí muôn cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, dọn vào phòng anh ngủ, cô khó mà tìm lý do hoàn hảo để qua loa lấy lệ.

Đâu ngờ thời điểm Hoắc Lăng nghe thấy người đại diện bố trí như vậy, mí mắt cũng chưa nâng một chút, căn bản chẳng quan tâm bà xã có ngủ cùng phòng với mình hay không. Chỉ hoài nghi liếc Ngô Triết hỏi: "Việc nhỏ này không phải đều do cậu trực tiếp xử lý sao?"

"Thông báo với cậu một tiếng mà thôi." Thực tế lực chú ý của Ngô Triết không đặt trên người Tần Thi Nghi, hắn nhỏ giọng nói: "Lần này bà xã cậu sang đây dẫn theo một người tên Tiểu Trương, tay nghề nấu nướng không tệ lắm, nhưng tính tình lại dở hơi ăn cám lợn (gốc cv: khiêu thoát (*))..."

Hoắc Lăng nghe vậy, lúc này mới hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Thế mà còn giữ người lại?"

"Tôi dò thử rồi, cô ấy không có mục đích khác, là fans của cậu, khả năng là gặp trúng fans nhiệt tình. Đến lúc đó cậu cẩn thận chút. Chẳng qua trước khi cô ấy tới, quản gia nhà cậu đã bắt cô ấy ký cam kết bảo mật thông tin, ngoại trừ trường hợp vô tình, tôi đoán cô ấy chắc hẳn không dám phạm sai lầm. Dù sao vội vội vàng vàng cũng không tìm được người tốt, cậu cứ nhịn một chút đi." Ngô Triết nói xong, liền chuyển đề tài, nhướn mày cười nói: "Đúng rồi, gần đây bà xã cậu có hứng thú mới, nhiệt tình cực lớn với nấu nướng, cậu biết chưa?"

Hoắc Lăng ngẩng đầu: "Sao cơ? Cậu thử rồi?"

Ngô Triết lập tức tỏ vẻ sợ hãi: "Cậu chưa thử qua sao tôi dám? Tôi còn nhờ cậu giúp tôi kiếm tiền đấy."

Hoắc Lăng cong môi cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Tiểu Trương xác thật rất dụng tâm học tập, học được vài phần chân truyền của thím Lưu. Từ khi Hoắc Lăng xuất ngoại tới nay, khó khi được ăn một bữa cơm thoải mái.

Nhưng mà chưa hưởng thụ bao lâu, nhân viên đoàn phim đã tới thông báo với Hoắc Lăng, đạo diễn gọi anh qua ngay.

Tuy rằng Hoắc Lăng là quý công tử hào môn, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, trong cuộc sống cũng mang theo nhiều kiểu tật xấu điển hình của quý công tử hào môn mới có, yêu cầu đặc biệt nhiều, khiến người đại diện Ngô Triết không thể không theo sát, chăm sóc sự nghiệp của anh lại kiêm luôn chức bảo mẫu, chú ý tất cả các mặt từ công việc đến cuộc sống. Nhưng ít ra Hoắc Lăng có cái ưu điểm mà trong nghề ai cũng phải công nhận - Đó chính là chuyên nghiệp, cứ tính như hiện tại cơm anh mới chỉ ăn được một nửa, nghe nói đạo diễn gọi, Hoắc Lăng lập tức buông bát đũa, đứng dậy đi theo nhân viên đoàn phim ngay.

Trợ lý ở phía sau còn có chút lo lắng hỏi: "Ôi, anh Hoắc, sao không nói với đạo diễn một tiếng, ăn xong cơm trước đã rồi hãy đi?"

Ngô Triết quay đầu lại nói với trợ lý: "Tiểu Trần, dọn hộp cơm đi."

Trợ lý hơi chần chờ: "Anh Hoắc không trở lại ăn cơm ạ?"

"Đạo diễn gọi cậu ấy qua, vậy tỏ vẻ muốn bắt đầu quay, lấy đâu ra thời gian ăn cơm?" Ngô Triết lườm Tiểu Trần một cái, dạy bảo: "Cậu theo A Lăng nhiều năm như vậy, vẫn không biết thói quen của A Lăng à?

Tiểu Trần vội vàng nhận sai, trong lòng hơi tủi thân mà không dám nói. Tuy rằng hắn đi theo anh Hoắc, nhưng ban đầu người được trọng dụng không phải là hắn, thẳng đến hai tháng trước Tiểu Lâm phạm phải sai lầm bị loại bỏ, hắn mới thành không trâu bắt chó đi cày.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, ngày thường anh Ngô chăm sóc anh Hoắc cứ như chăm sóc con trai ruột, toàn thích tự tay làm lấy. Trước lúc Tiểu Lâm cũng không có nhiều cơ hội tiếp cận với anh Hoắc lắm!

Anh Hoắc trong phim hay ngoài đời đều như mang mặt nạ, chưa bao giờ theo chân bọn họ lộ ra tâm tư thật của bản thân. Hắn dùng hết tâm nhãn mình có để nghiền ngẫm cũng không hiểu suy nghĩ của anh Hoắc.

Tiểu Trần cảm thấy mình bị dạy bảo không đầu không đuôi, nhưng chỉ có thể co cổ nhận sai. Rốt cuộc anh Ngô là sếp, sếp nói cái gì đều đúng cả.

Ngô Triết nhìn thần sắc của Tiểu Trần liền biết ngay Tiểu Trần đang suy nghĩ cái gì, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, đúng là đồ đầu gỗ, nếu không phải còn ưu điểm nghiêm túc nghe lời, hắn cũng muốn đá bay Tiểu Trần luôn.

Thôi, ngốc thì ngốc, người thông minh dễ dàng sinh ra tâm tư không nên có. Tiểu Trần tốt xấu gì cũng đã làm việc mấy năm, khiến người ta yên tâm, đơn giản cứ chậm rãi dạy bảo đi.

***

Tần Thi Nghi sắp xếp đồ đạc xong, liền ôm con trai lên giường ngủ bù.

Kết quả thi đấu là Thịnh Dục Kiệt thắng, Tần Thi Nghi thấy anh bạn nhỏ cố gắng muốn thắng cô, không đành lòng khiến con trai thất vọng, nên hơi thả chậm động tác. Chẳng qua con trai cô cũng rất có khả năng, sắp xếp đồ đạc của mình xong, còn vui tươi hớn hở giúp mẹ sắp xếp đồ đạc.

Ngay cả lúc này, Tần Thi Nghi đã ôm cậu nhóc lên giường ngủ rồi, mà trên mặt cậu nhóc vẫn còn mang theo tia đỏ ửng, rõ ràng rất hưng phấn. Tần Thi Nghi không nhịn được vân vê gương mặt cậu nhóc: "Thắng mẹ vui vẻ vậy hả?"

Thịnh Dục Kiệt mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn cô, nhắc nhở: "Mẹ phải đồng ý một yêu cầu của con."

"Được được, mẹ nhớ kỹ mà." Tần Thi Nghi nhận mệnh gật đầu: "Bảo bối muốn mẹ đồng ý với con điều gì?"

Thịnh Dục Kiệt nghiêng đầu, trầm tư một lát, mới lắc đầu nói: "Tạm thời con còn chưa nghĩ ra, giữ lại trước đã."

"Xem ra là muốn ngộp sức để phóng đại chiêu đây." Tần Thi Nghi bóp cái mũi cao thẳng của cậu nhóc, bày bộ dạng nghiến răng nghiến lợi đe dọa: "Tiểu trứng thối!"

Tuy Thịnh Dục Kiệt không bị dọa, nhưng vẫn rất phối hợp chui vào trong chăn, tiếng cười "Ha ha ha" từ trong chăn truyền ra.

"Được rồi, không đùa nữa, thò đầu ra nào con, nên ngủ thôi." Tần Thi Nghi vỗ vỗ cậu nhóc đang co cơ thể thành ngọn núi nhỏ, cô trở mình nằm thẳng trên giường, lấy di động đặt ở tủ đầu giường qua: "Mẹ đặt đồng hồ báo thức, chúng ta ngủ ba tiếng nhé. Sau đó buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai là có thể điều chỉnh lại chênh lệch giờ giấc."

Chủ yếu là Tần Thi Nghi lo lắng buổi trưa anh bạn nhỏ ngủ nhiều quá, buổi tối lại không ngủ được, đến lúc đó rối loạn đồng hồ sinh học ngày đêm điên đảo thì làm việc và nghỉ ngơi sẽ không tốt. Cô là người lớn, có thể miễn cưỡng thay đổi một hôm, buổi tối lên giường ngủ sớm một chút, ngủ nhiều thêm mấy tiếng là có thể bù về. Không ngờ anh bạn nhỏ không thích sắp xếp này của cô, nháy mắt to, trông mong nhìn Tần Thi Nghi: "Mẹ ơi, buổi tối chúng ta ngủ sớm, ba về thì phải làm sao bây giờ?"

Tần Thi Nghi nghĩ thầm cô tình nguyện ban ngày thiếu ngủ, chính là vì muốn thuận lợi tránh giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của ông xã miễn phí. Chẳng qua khi bị anh bạn nhỏ hỏi khó, Tần Thi Nghi liền lừa dối nói: "Ba về muộn lắm, chúng ta muốn đợi ba cũng không đợi được!"

Thịnh Dục Kiệt không giống bạn nhỏ khác dễ bị lừa dối như vậy, mím môi, hỏi: "Mẹ không thể đặt đồng hồ báo thức, chờ ba về chúng ta liền dậy sao?"

"Làm vậy thì đồng hồ sinh học của bảo bối sẽ bị ảnh hương." Tần Thi Nghi thấy dáng vẻ anh bạn nhỏ rầu rĩ, đành nói: "Nếu không như vậy đi, chúng ta thuận theo tự nhiên, buổi chiều ngủ ba tiếng, buổi tối khoảng bảy giờ lên giường ngủ, ngủ đến nửa đêm, lúc ba trở về, chắc hẳn chúng ta đã ngủ đủ rồi. Nếu ngủ đủ rồi, ba mở cửa tạo tiếng động, chúng ta tự nhiên sẽ bị đánh thức, đến lúc đó bảo bối cùng ba chơi một lát, được không?"

Kỳ thật Tần Thi Nghi chỉ thay đổi phương thức lừa dối thôi, anh bạn nhỏ nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu. Tần Thi Nghi nghĩ thầm trẻ con ngủ ngon, ngủ rồi ai còn nhớ ba ở đâu. Anh bạn nhỏ lại tự mình cân nhắc, cậu nhóc ở trên máy bay ngủ lâu như vậy, giờ còn theo mẹ ngủ bù, buổi tối chắc chắn sẽ tỉnh ngủ sớm, cùng lắm thì lúc ba trở về mà mẹ không dậy nổi, cậu nhóc một mình ra ngoài chơi cùng ba cũng được.

Hai mẹ con đều mang ý xấu, lại kỳ dị đạt thành hiệp nghị.

Tuy rằng thay đổi quốc gia xa lạ, đến hoàn toàn hoàn cảnh lạ lẫm, nhưng bản thân Tần Thi Nghi đã mệt mỏi đến cực điểm, hơn nữa lại ôm cơ thể nhỏ ấm áp thơm mềm của con trai, cô nhanh chóng tiến vào giấc ngủ ngon lành, mười phần an tâm.

Hơn nữa Tần Thi Nghi miệng quạ đen nói trúng chính là khoảng nửa đêm, bên ngoài phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, hai mẹ con đang dựa đầu vào nhau mơ mộng, đồng loạt bị tiếng động đánh thức.

Trước khi ngủ, Tần Thi Nghi kéo rèm và đóng cửa phòng ngủ, trong phòng một mảnh tối đen, cơ hồ duỗi tay không thấy năm ngón tay. Cô mới từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, liền nghe được tiếng con trai cô còn mang theo buồn ngủ, giọng nói mềm mại, mở miệng thở ra hơi ấm bên tai cô, nhỏ giọng gọi: "Mẹ ơi?"

Tần Thi Nghi buồn ngủ mông lung, không rõ tình huống, trực tiếp lên tiếng, hỏi: "Bảo bối làm sao vậy?"

Anh bạn nhỏ trong lòng lập tức hưng phấn lên: "Ba đã về! Mẹ ơi, chúng ta mau ra ngoài đi!"

Tần Thi Nghi: "..."

Trăm triệu lần không ngờ, cô bị chính con trai mình tạo kịch bản.

Hiện tại giả chết đã không còn kịp nữa rồi, Tần Thi Nghi không nghĩ tới chuyện ly hôn. Tuy có bao nhiêu loại nguyên nhân, trong đó quan trọng nhất vẫn là vì muốn cho anh bạn nhỏ một gia đình hoàn chỉnh bình thường. Đối với trẻ con, không phải cứ ba mẹ không ly hôn là hạnh phúc, mà còn phải xem ba mẹ chung sống có hài hoà hay không, đây là nguyên nhân Tần Thi Nghi tình nguyện tìm lý do qua loa lấy lệ, cũng không muốn để anh bạn nhỏ biết kỳ thật cô căn bản chẳng có hứng thú gì với ba cậu nhóc.

Che dấu nhiều lần như vậy, cũng không để bụng lần này, Tần Thi Nghi nhận mệnh từ trên giường ngồi dậy, mở đèn ở đầu giường. Anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt khó nén nội tâm kích động, đã gấp không chờ nổi trượt xuống giường, Tần Thi Nghi nhìn cậu nhóc chân trần đứng trên sàn nhà, vội vàng nhắc nhở: "Bảo bối, mau đi dép vào, đừng để bị cảm!"

Thịnh Dục Kiệt ngoan ngoãn đi dép vào, đồng thời người ở phòng khách cũng nghe thấy tiếng động, đứng ngoài gõ cửa thông báo xong, liền trực tiếp đẩy cửa vào. Tần Thi Nghi sợ Thịnh Dục Kiệt đang ngủ thì đòi ra ngoài uống nước linh tinh, nên không khóa trái cửa, hơn nữa một nhà ba người ở chung, không có "Người ngoài" khóa trái cửa thật sự rất kỳ quái.

Vì thế cửa vừa đẩy ra, người đàn ông cao gầy đứng dựa vào cửa. Ngũ quan tinh xảo tuấn lãng, khoé miệng ôn hoà nở một nụ cười thoải mái, trạng thái hoàn toàn không giống với khi ở bên ngoài, dường như đường cong toàn thân đều dịu dàng hơn, quan trọng nhất chính là ngoài cửa là phòng khách mở đèn mờ nhạt, theo bước chân người đàn ông tiến vào, tạo cảm giác trên cơ thể người đàn ông phảng phất toả ra một vòng sáng loá mắt, khiến người ta kinh diễm.

Tần Thi Nghi chưa hề chuẩn bị, không ngờ đàn ông có thể đẹp tới nước này, kinh diễm hơn cả khi nhìn thấy nửa bên mặt tinh xảo hoàn mỹ của nguyên chủ trong gương. Chủ yếu là người ngoài cửa không đơn giản chỉ đẹp, mà toàn thân còn mang theo loại khí thế loá mắt, quả thật khiến người ta không có biện pháp dời mắt. Hai đời lần đầu tiên Tần Thi Nghi gặp nhân vật khiến cô kinh diễm như vậy, dáng vẻ trong trí nhớ của nguyên chủ căn bản không tạo cảm giác chấn động như người thật, vì thế Tần Thi Nghi cứ vậy ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn thẳng Hoắc Lăng thật lâu. Nếu không phải giọng bánh bao nhỏ khó nén kích động gọi "Ba!", lại nhiệt tình chạy về hướng anh thì Tần Thi Nghi còn chưa có cách nào hoàn hồn.

Chờ Tần Thi Nghi phục hồi lại tinh thần, Hoắc Lăng đã khó nén kích động bế bổng con trai lên, cọ đầu vào người con trai, hai ba con cùng nhau chơi trò chơi bình thường nhất. Tiếng cười của cậu nhóc thanh thuý vang vọng khắp phòng.

Lúc này, Tần Thi Nghi đã không phân rõ mình kháng cự nhiều hơn, hay là thấp thỏm nhiều hơn, không thể không xốc chăn lên, chậm rì rì ra khỏi phòng ngủ.

Hoắc Lăng đang ôm con trai ngồi ở sô pha, thấy Tần Thi Nghi đi ra, hai ba con động tác giống hệt nhau nhất trí quay đầu, ánh mắt nhìn cô giống nhau như đúc.

Tần Thi Nghi khống chế suy nghĩ muốn lùi chân về phía sau, trên mặt nỗ lực nở nụ cười tự nhiên, đi đến phòng khách, nói với Hoắc Lăng: "Anh về rồi à? Sao về muộn thế?"

"Hôm nay quay phim không thuận lợi lắm, nên chậm trễ chút thời gian." Hoắc Lăng đặt con trai ngồi lên đùi mình, sau đó cả người dựa vào sô pha, một hành động lười biếng như vậy cũng đẹp rối tinh rối mù, giọng vẫn cứ mang theo chút khàn khàn mệt mỏi, càng có vẻ gợi cảm/câu/người, "Có phải đã đánh thức mẹ con em không?"

"Không đâu không đâu, do mẹ con em ngủ nhiều quá thôi." Tần Thi Nghi kỳ lạ cảm thấy nhiệt độ không khí có chút nóng, sắp hun đỏ mặt cô. Đồng thời, cô lập tức ý thức được mình ngây ngốc đứng ở chỗ này cùng ông xã miễn phí nói chuyện cũng không phải ý kiến hay, mà bỏ đi sẽ rất xấu hổ, không bằng tự tìm việc để làm.

Tần Thi Nghi caan nhắc, rồi chần chờ hỏi: "Về muộn thế này, anh có đói bụng không? Em nấu cho anh bữa khuya hay xả nước nóng ra bồn cho anh tắm rửa nhé?"

Hỏi vấn đề này, Tần Thi Nghi cảm thấy thế nào đối phương cũng không có khả năng lựa chọn cái thứ nhất, thân là nghệ sĩ, quan trọng nhất chính là duy trì dáng người, thím Lưu đã nói, vì hình thể mà đến đồ ngọt yêu thích nhất anh còn bỏ qua, hiện tại chắc không có khả năng ăn bữa khuya. Hơn nữa, nguyên chủ vốn dĩ là đại tiểu thư mười ngón không dính nước dương xuân, ít nhất ông xã miễn phí biết điều này, nên sẽ hiểu câu đầu tiên của cô là khách sáo, thức thời chọn cái thứ hai, nhanh chóng tắm rửa đi ngủ một giấc đến hừng đông, bọn họ ai làm việc nấy.

Kết quả lại làm Tần Thi Nghi hoàn toàn thất vọng, Hoắc Lăng vậy mà lựa chọn bữa ăn khuya!

"Em vừa nói, anh thấy hơi đói bụng thật, vậy phiền toái em."

Tần Thi Nghi quả thực khó có thể tin, lại không thể từ chối trực tiếp, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Không phiền toái, có điều trình độ nấu nướng của em thật sự chẳng ra gì, hy vọng đến lúc đó anh đừng ghét bỏ."

Hoắc Lăng vừa định nói, nghe nói gần đây cô cảm thấy hứng thú với nấu nướng thích nghiên cứu ẩm thực, anh làm ông xã tất nhiên anh phải dùng hành động ủng hộ, thì Thịnh Dục Kiệt trong ngực anh đã lập tức bán đứng mẹ mình, tỏ vẻ mặt sùng bái nói với ba: "Mẹ nấu món mì Ý xào ăn ngon nhất ạ, đặc biệt thơm!"

Tần Thi Nghi cạn lời, thầm nghĩ con trai có thể không cần tùy thời tùy chỗ sùng bái mẹ, ngẫu nhiên khiêm tốn một chút không được sao?

Hoắc Lăng cong khóe môi, ánh mắt nhìn hai mẹ con càng dịu dàng hơn, cười tủm tỉm hỏi con trai: "Xem ra trưa nay Tiểu Kiệt và mẹ ăn mì Ý xào hả? Vậy phiền toái mẹ Tiểu Kiệt cũng làm cho anh một phần nhé!"

Đôi mắt của Hoắc Lăng không giống đôi mắt phong lưu đa tình lúc nào cũng phóng điện của Thịnh Hạo Vũ. Ánh mắt của Hoắc Lăng khi dịu dàng, không hề tạo cảm giác ngả ngớn, mà mang theo một loại năng lực giống như có thể khiến người ta chết đuối, rất nhiều fans nữ bị bại bởi đôi mắt này, nói là ăn hết cả trẻ lẫn già cũng không quá.

Tuy lòng Tần Thi Nghi lặng như nước, cũng bị hai chốn đào nguyên nhìn đến lóe lên đồng ý. Ý thức được đối phương nói gì đó, Tần Thi Nghi tiếp tục lấy cớ từ chối thì không tốt, cô cong môi, trở về phòng bếp bận rộn. Cô nghĩ thầm tốt xấu gì quyết định của mình không sai, tự tìm việc để làm so với đứng ngốc trước mặt ông xã miễn phí mạnh hơn nhiều.

Tần Thi Nghi thuần thục bật bếp nấu mì, nguyên liệu nấu ăn giữa trưa cô dùng vẫn còn thừa rất nhiều, thịt bò, ớt xanh và hành tây đều đủ cả. Cô trực tiếp cắt nhỏ hết bỏ sang một bên, mì Ý cần thời gian nhất định để chín, lúc này Tần Thi Nghi còn có dịp thất thần, nghe phòng khách thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười thanh thuý của con trai. Trong lòng Tần Thi Nghi không rõ vị gì, con trai hình như rất thích ba.

Chẳng qua Tần Thi Nghi thấy may mắn vì thời điểm Thịnh phu nhân đề nghị cô không hoàn toàn từ chối, tuy rằng cô cũng không từ chối được. Chỉ cần nhìn con trai vui vẻ, mệt mỏi không đáng là gì, huống chi trong quá trình trưởng thành của bé trai, không có ảnh hưởng của ba thật sự không tốt lắm.

Tần Thi Nghi suy nghĩ lung tung rối loạn một hồi, cuối cùng mì Ý cũng chín, thả mì vào nước đá làm lạnh, để ráo nước. Cô bắt đầu đặt chảo lên bếp. Bởi vì là phòng bếp mở nên khi xào nấu khó tránh khỏi việc mùi đồ ăn và mùi dầu mỡ bay tới phòng khách. Hai ba con dựa vào sô pha không biết đang nói gì, ngửi thấy mùi thơm, liếc nhau, Hoắc Lăng nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đi xem mẹ con nấu gì nhé?"

Hai mắt Thịnh Dục Kiệt sáng lấp lánh gật đầu, chuẩn bị trượt từ trên sô pha xuống xỏ dép, lại nhìn thấy ba đưa lưng về phía mình, quay đầu lại chỉ chỉ vào cổ nói với cậu nhóc: "Tiểu Kiệt, ngồi lên đây, ba chở con đi."

Kỳ thật tuy rằng Thịnh Dục Kiệt rất sùng bái ba, trong lòng cũng thân cận, nhưng bởi vì ngày thường ít tiếp xúc, hai ba con không là tính đặc biệt thân mật. Hôm nay Thịnh Dục Kiệt hưng phấn, chủ yếu là vì lâu lắm rồi hai ba con không gặp nhau, từ khi ba quay bộ phim này, đã hơn nửa năm chưa về nhà. Bé trai vốn dễ thân cân với ba, gần đây Thịnh Dục Kiệt lại bị mẹ ảnh hưởng, dáng vẻ ngược lại giống trẻ con hơn so với trước nhiều, nên vừa nãy mới có hành vi bổ nhào vào ngực ba làm nũng.

Thực tế hai ba con vẫn có chút mới lạ, lần đầu tiên được ba đối đãi như vậy, cậu nhóc hơi đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng vẫn túm lấy tay ba đỡ, cẩn thận bò lên lưng ba.

Thịnh Dục Kiệt vừa mới bò lên, đã bị ba cậu nhóc nhấc bổng, trực tiếp ngồi ở trên vai ba. Cậu nhóc lập tức ôm chặt lấy cổ ba mình.

Hoắc Lăng cười nói: "Ngồi vững, ba đứng lên đây."

(*) Kiêu thoát (跳脱) [Kiêu: Nhảy, vượt - Thoát: Bỏ đi/ khinh suất]: Đại khái tính cách tự do tự tại, không thích bị gò bó, trói buộc, suy nghĩ khác người, vượt giới hạn thường thức, không bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK