Có lẽ do lần đầu tiên cùng cả ba và mẹ ra cửa, Thịnh Dục Kiệt tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng hành động lại thể hiện ra sự hưng phấn hiếm thấy, mới vừa thay giày xong, anh bạn nhỏ liền gấp không chờ nổi chạy đến đứng giữa Tần Thi Nghi và Hoắc Lăng, mười phần chủ động đem tay nhỏ nhét vào trong tay lớn của ba mẹ.
Lòng bàn tay Tần Thi Nghi bất ngờ bị một bàn tay nhỏ mềm mại, mập mạp nhét vào, cô nghiêng đầu nhìn sang bên ông xã miễn phí cũng dùng tư thái đồng dạng nắm tay con trai, khiến người khác vừa nhìn liền biết bọn họ là một nhà ba người, dường như có chút thân mật quá mức.
Nghĩ đến đây, Tần Thi Nghi hơi mím môi, trong lòng khó tránh khỏi mâu thuẫn. Chỉ là khi cúi đầu nhìn thấy anh bạn nhỏ dù cố gắng nín nhưng khoé miệng vẫn không tự giác hơi cong lên. Lời cô định nói đều nghẹn lại, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, tùy ý để anh bạn nhỏ hứng thú bừng bừng nắm bọn họ.
Thôi, hiếm khi cậu nhóc vui vẻ như vậy.
Tần Thi Nghi tự an ủi chính mình, sắc mặt cứng đờ rốt cuộc cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở, Hoắc Lăng dẫn đầu nắm con trai bước vào, Tần Thi Nghi lạc sau hai ba con một bước, theo ở phía sau.
Hoắc Lăng dường như không phát hiện tâm tình bà xã anh chuyển biến, ấn thang máy xong, liền quay đầu nhìn về phía cô: "Xe ở bãi đỗ xe, hai mẹ con xuống tầng một trước chờ anh hay muốn cùng anh đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm?"
Tần Thi Nghi há miệng, chưa kịp trả lời, đã nghe thấy giọng trẻ con mang vị sữa của con trai cô nói: "Đi xuống cùng ba ạ."
Nói xong cậu nhóc còn quay đầu sang hỏi Tần Thi Nghi: "Mẹ nói có phải không ạ?"
Thịnh Dục Kiệt trái lại cũng biết hỏi ý kiến của mẹ cậu nhóc, chỉ là câu hỏi này bây giờ đã thành dư thừa. Cậu nhóc trả lời xong rồi, Tần Thi Nghi đành đem suy nghĩ của mình nuốt xuống, phụ họa nói: "Đúng vậy... Cùng đi thôi, đỡ phiền toái."
Cậu nhóc gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo chợt hiện lên tia vừa lòng. Tần Thi Nghi còn chưa hiểu rõ tâm tư anh bạn nhỏ, đã thấy cậu nhóc quay đầu lại, lẩm bẩm lầu bầu một mình, hình như gật đầu nói: "Con đoán đúng mà, mẹ muốn ở cạnh ba nhiều hơn!"
Nói là lẩm bẩm lầu bầu một mình, nhưng mà thang máy yên tĩnh, giọng cậu nhóc không tính là nhỏ, ít nhất hai đương sự đều nghe được rõ ràng.
Tần Thi Nghi lại một lần nữa bị con trai hố. Cô mệt mỏi nghĩ, rốt cuộc con trai dựa vào đâu mà đưa ra kết luận này?!
Trong không gian bịt kín lại yên tĩnh, không chỉ giọng nói lẩm bẩm lầu bầu một mình của anh bạn nhỏ phá lệ rõ ràng, mà ngay cả tiếng cười khẽ người đàn ông cực lực đè thấp, cũng đồng dạng không xót chút nào chui hết vào lỗ tai Tần Thi Nghi.
Vốn Tần Thi Nghi đã bị con trai nói đến trợn mắt há hốc mồm, bên tai lại còn nghe thấy tiếng đàn ông cười như có như không, tông giọng trầm thấp dễ nghe, phảng phất như một bữa tiệc thính giác. Nhưng mà Tần Thi Nghi không có tâm tình hưởng thụ bữa tiệc này, cô bị con trai tổn thương, sau đó lại bị ba của con trai đâm một nhát trúng tim.
Tần Thi Nghi hoàn toàn từ bỏ ý định giải thích.
Chiếu theo phản ứng của ông xã miễn phí, cứ tính là cô thật sự giải thích, đối phương chưa chắc đã chịu nghe, nói không chừng còn lấy cô làm trò vui, giống như đêm hôm qua.
Tần Thi Nghi không có sức phản kháng, chỉ có thể giả chết, giả bộ như chưa phát sinh điều gì. Không chớp mắt nhìn chằm chằm con số thang máy biến hóa.
May mà tầm này không có người, thang máy một đường thông suốt, rất nhanh đã xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Đến xe, Hoắc Lăng cầm chìa khoá hướng về phía Tần Thi Nghi vẫy vẫy, ga lăng hỏi Tần Thi Nghi có muốn tự mình lái xe, làm quen với tình hình giao thông trước hay không?
Tần Thi Nghi hơi rối rắm, tất nhiên cô không dám lái xe, di chứng tai nạn giao thông còn chưa hoàn toàn bình phục. Chính bản thân cô cũng chưa từng lái xe, nhưng loại lo lắng này lại không tiện nói thẳng với Hoắc Lăng. Cô mang tiếng sang đây giúp đỡ chăm sóc ông xã miễn phí. Thực tế không giúp được chuyện bận rộn gì, nên ít nhất cô muốn đảm bảo mình không gây thêm phiền toái cho anh? Kết quả giờ xe cô không dám lái, ra cửa chỗ nào cũng chịu hạn chế, không phải ngược lại sẽ khiến ông xã miễn phí phải phân tâm chăm sóc hai mẹ con cô sao?
Lúc này, anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt cuối cùng đã khôi phục dáng vẻ Tần Thi Nghi quen thuộc, không phá đám mẹ mình, ngược lại còn giúp đỡ mẹ giải vây: "Mẹ không lái xe, bà nội nói giờ mẹ lái xe không tốt ạ."
Trí nhớ của anh bạn nhỏ không tệ, Thịnh phu nhân chẳng qua chỉ nói một câu, cậu nhóc liền để bụng. Tần Thi Nghi nghe lời quan tâm của con trai, trong lòng ấm áp, cúi đầu sờ đầu cậu nhóc.
Hoắc Lăng nghe vậy, động tác trên tay dừng lại, tất nhiên anh hiểu con trai có ý gì, gật đầu nói: "Là anh sơ sót, vậy đừng lái. Sau này hai mẹ con muốn ra ngoài, anh bảo lái xe qua đây đón hai người."
"Vậy không ổn, lái xe của anh chắc đã được sắp xếp công việc, vạn nhất chậm trễ chuyện của anh thì phải làm sao bây giờ?" Tần Thi Nghi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy mình không thể gây thêm phiền toái cho ông xã miễn phí. Nếu anh dẫn theo lái xe sang tận Mỹ, tất nhiên có chỗ cần dùng. Nói vậy, đương nhiên lái xe không tiện chạy hai bên: "Huống hồ, em không thể mãi mãi không lái xe..."
Hoắc Lăng vốn định nói không sao, ngoại trừ lái xe, đoàn đội của anh vẫn còn người có bằng lái xe quốc tế. Vậy nên sẽ không chậm trễ chuyện gì.
Chẳng qua khi nghe thấy bà xã nói câu cuối, ngoài miệng Hoắc Lăng dừng lại. Anh lái xe nhiều năm, vẫn luôn ổn định vững chắc, an toàn chưa từng xảy ra vấn đề, càng không biết tai nạn giao thông đối với phụ nữ tạo thành bóng ma tâm lý khó xoá nhoà thế nào. Đứng ở góc độ người ngoài cuộc, bà xã anh có mâu thuẫn cảm xúc với chuyện lái xe, anh hẳn là nên thông cảm. Nhưng hiện tại bà xã anh không định trốn tránh, mà cố gắng tích cực đối mặt, có phải anh nên tỏ vẻ ủng hộ hay không?
Hoắc Lăng cân nhắc rồi nhướn mày hỏi: "Vậy Thi Nghi tính toán thế nào?"
Kỳ thật Tần Thi Nghi nói xong liền hối hận, cô căn bản chưa hạ quyết tâm. Chỉ là bây giờ bị vẻ mặt chờ mong của người nào đó nhìn, Tần Thi Nghi tạm thời không tiện lật lọng, anh bạn nhỏ cũng đang ngửa đầu không chớp mắt nhìn cô đó, chí ít không thể để anh bạn nhỏ lưu lại ấn tượng - Mẹ nói chuyện không giữ lời.
Nghĩ đến đây, Tần Thi Nghi hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Có rảnh em sẽ tìm thời gian luyện lái xe, sau này lái chậm... Chắc hẳn không thành vấn đề..."
Anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt có lẽ không nhận ra tâm lý mẹ cậu nhóc biến hóa, nhưng một màn này lại không thể gạt được đôi mắt của Hoắc Lăng. Thế giới người lớn chưa bao giờ cần nói rõ ràng, chỉ cần một ánh mắt là đã có thể đọc hiểu.
Tuy rằng ngoài miệng Hoắc Lăng không thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi hơi xúc động. Dù sao chăng nữa, trong lòng bà xã anh vẫn như cũ sợ hãi chuyện lái xe, nhưng chỉ vì không tạo thêm phiền toái cho anh, mà muốn đấu tranh với sợ hãi trong lòng. Trước kia, không tiếp xúc nhiều nên anh không phát hiện ra tính tình bà xã săn sóc như vậy. Có lẽ sau khi trải qua tai nạn giao thông lần này mới thay đổi lớn, nhưng phần săn sóc hoặc có thể nói là dụng tâm này, anh là không có cách nào phủ định.
Trong lúc nhất thời, Hoắc Lăng thế nhưng còn có chút chờ mong, anh vốn tưởng rằng tối hôm qua phát hiện bà xã thay đổi đã là toàn bộ, không ngờ rằng điều đặc sắc hơn còn ở phía sau. So với tối hôm qua, hiển nhiên phát hiện hôm nay càng khiến anh kinh hỉ hơn.
Phụ nữ sau khi trải qua biến cố, trở nên càng cứng cỏi hơn trước. Tuy rằng vừa nãy lúc nói chuyện cô còn hơi chần chờ, hoặc có thể nói là hối hận, nhưng đáy mắt lại mang theo quyết tâm có lẽ ngay cả chính cô cũng chưa phát hiện. Một phút kia, phảng phất như có một nguồn năng lượng phóng ra từ bả vai nhỏ gầy của cô, khiến Hoắc Lăng lần đầu tiên đối với một người phụ nữ có chút chờ mong. Có lẽ, anh chỉ chờ mong cô cứng cỏi hơn, để xem cuối cùng cô có thể đi đến bước nào?
Nếu như vậy, ở thời điểm bà xã cố gắng vì bản thân, làm ông xã có phải anh nên dùng hành động tỏ vẻ ủng hộ hay không?
Hoắc Lăng cong môi chờ mong, nhìn Tần Thi Nghi cười nói: "Đúng lúc hôm nay anh rảnh, không bằng anh giúp em luyện lái xe?"
Thật sự để ông xã miễn phí giúp mình luyện lái xe, Tần Thi Nghi cảm thấy khả năng xảy ra sự cố còn lớn hơn, lập tức trừng lớn mắt, cuống quít lắc đầu: "Em... Hôm nay em còn chưa chuẩn bị tốt, để, lần sau đi."
"Nói cũng phải, vậy ngày mai đi." Hoắc Lăng biết lắng nghe ý kiến phụ họa, vẻ mặt săn sóc nhìn Tần Thi Nghi: "Ngay mai chắc hẳn đã điều chỉnh được chênh lệch múi giờ, có tinh thần luyện lại xe. Nếu lùi về sau, chỉ sợ anh không thời gian giúp em."
Nhìn mặt người nào đó tỏ vẻ vì chính mình suy xét, Tần Thi Nghi thiếu chút nữa đem lời trong lòng buột miệng thốt ra, miễn cưỡng kiềm chế lại, cô cố gắng nặn ra nụ cười săn sóc, nhẹ nhàng nói: "Anh đóng phim mệt mỏi, em không thể quấy rầy anh. Không phải anh nói đoàn đội của anh có lái xe sao? Hôm nào nhờ lái xe giúp em luyện mấy vòng là được."
"Vậy không được." Hoắc Lăng nhe răng cười: "Chuyện giúp bà xã luyện lái xe, sao có thể để cho người đàn ông khác giúp?"
Tần Thi Nghi vạn lần không ngờ tới ông xã miễn phí vừa nói được vài câu liền bắt đầu đùa giỡn, sắc mặt lập tức đỏ rực. Cô không có kinh nghiệm yêu đương nên không biết làm cách nào để đáp lại lời này, chỉ có thể giống như chim cút kinh ngạc nhìn Hoắc Lăng.
Anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt khó hiểu với phản ứng của mẹ mình, cậu nhóc ngẩng khuôn mặt nhỏ, ánh mắt nghi hoặc lướt qua mẹ đang co quắp bất an, rồi chuyên sang nhìn biểu tình cười mà không nói của ba, đôi mắt to trong sáng tràn ngập tò mò.
Hoắc Lăng chú ý tới ánh mắt của con trai, cúi đầu sờ ót cậu nhóc, rồi mới mở cửa xe ghế sau. Anh bế con trai đặt vào ghế an toàn cho trẻ con đã sớm chuẩn bị tốt, cẩn thận giúp cậu nhóc cài dây an toàn. Chờ Hoắc Lăng dàn xếp cho anh bạn nhỏ xong, Tần Thi Nghi rốt cuộc phục hồi tinh thần, ý thức được mình ngây ngốc đứng ở chỗ này thật sự trông rất đần độn, cô vội vàng vòng sang chỗ ghế sau bên kia, đang muốn kéo cửa xe ngồi vào, Hoắc Lăng lại dẫn trước mở cửa xe ghế phụ, cũng không nhìn Tần Thi Nghi, mà khom lưng nói với con trai ngồi ở ghế sau: "Tiểu Kiệt, mẹ sẽ không ngồi ghế sau với con, mẹ phải ngồi phía trước nhìn đường."
Thịnh Dục Kiệt hiểu chuyện gật đầu, hướng về phía Tần Thi Nghi đang muốn ngồi vào bên cạnh cậu nhóc nói: "Mẹ ngồi ghế phụ cạnh ba đi, Tiểu Kiệt ngồi một mình không sao!"
Lời này sao nghe cứ thấy không thích hợp? Trong lòng Tần Thi Nghi khó chịu, vừa mới ngẩng đầu, liền đúng lúc nhìn thấy ông xã miễn phí đang thong dong dựa vào cửa xe nhìn cô.
Cuối cùng Tần Thi Nghi chỉ có thể lưu luyến không rời tách khỏi con trai, ngồi xuống ghế phụ. Người đàn ông lái xe chân dài tay dài, cánh tay duỗi ra có thể kéo bả vai cô qua, phạm vi hiện tại hơi thân mật khiến Tần Thi Nghi phá lệ không được tự nhiên. Cô thầm nghĩ quay đầu lại nói chuyện với con trai, giảm bớt lúng túng, thì bị anh bạn nhỏ nghiêm túc dạy bảo: "Mẹ hãy nghiêm túc nhìn đường."
Tần Thi Nghi: "..."
Từ kính chiếu hậu, Hoắc Lăng thấy bà xã nhìn con trai với biểu cảm chịu đả kích lớn, anh không nhịn được lại cong khóe môi. Trước kia sao anh không phát hiện ra biểu cảm khuôn mặt của bà xã thú vị như vậy nhỉ?
Càng ngày Hoắc Lăng càng thêm may mắn vì mình tâm huyết dâng trào, đồng ý đề nghị của mẹ, để bà xã dẫn theo con trai sang Mỹ ở cùng anh. Chung quy, anh cảm giác ngày tháng sau này sẽ có rất nhiều điều thú vị.
Ngày đầu tiên Hoắc Lăng lái xe đưa Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt ra cửa, chủ yếu vì dẫn hai mẹ con thăm quan một vòng, nhận biết hoàn cảnh xung quanh, nên anh lái xe rất chậm. Hoắc Lăng vừa lái xe vừa chu đáo giải thích cẩn thận cho Tần Thi Nghi, giọng đàn ông ôn hoà mà từ tính, lúc nghiêm túc rất dễ dàng dẫn Tần Thi Nghi theo tiết tấu của anh, cho xe đi một vòng quảng trường, dừng lại trước cửa siêu thị, Tần Thi Nghi mới ý thức được, bọn họ cư nhiên hài hòa ở trên xe vượt qua gần một tiếng đồng hồ.
Không sai, vì chỉ đường cho Tần Thi Nghi, đoạn đường ngắn ngủn không tới hai mươi phút lái xe. Hoắc Lăng lòng vòng một tiếng mới đến siêu thị, anh tắt máy, vừa tháo dây an toàn, vừa nghiêng đầu nói với Tần Thi Nghi đang khó tin: "Vào siêu thị trước, xem có cần mua thêm cái gì không. Lúc về anh sẽ đưa hai mẹ con em đi một con đường khác."
Tần Thi Nghi bỗng nhiên ý thức được rằng ông xã miễn phí trước mặt nhìn qua thì dịu dàng nhưng thực tế rất cường thế, tất cả phản kháng của cô đều không có bất kỳ tác dụng nào, hao hết tâm tư ngược lại dễ biến khéo thành vụng, càng dễ dàng khiến cho đối phương hoài nghi, chẳng bằng nhẫn nhục chịu đựng... À không, thuận theo tự nhiên thì tốt hơn. Dù sao bọn họ là một nhà ba người danh chính ngôn thuận, sống chung dưới một mái hiên, đi chung một chiếc xe, giờ cùng nhau đi siêu thị, cứ tính là hơi thân mật, thì cũng là chuyện kinh thiên nghĩa địa.
Tần Thi Nghi khai thông mở rộng tư tưởng thông suốt xong, lập tức tay chân lanh lẹ tháo dây an toàn, xuống xe, hướng về phía cậu nhóc đang hưởng thụ sự phục vụ của ba nói: "Bảo bối, chúng ta vào siêu thị xem có đồ ăn vặt gì ngon không? Ở nhà có lò nướng, nhưng mà không có bột mì, đợi lát nữa mua chút nguyên liệu về nướng bánh kem."
Dây an toàn được tháo ra, Thịnh Dục Kiệt mở rộng cánh tay để ba bế xuống xe, còn quay đầu dùng đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn Tần Thi Nghi, dùng sức gật đầu: "Vâng ạ!"
Hoắc Lăng khôi phục tinh thần nhìn hai mẹ con, đáy mắt nhiễm ý cười nhè nhẹ.
Lần đầu tiên đi dạo siêu thị nước ngoài, Tần Thi Nghi vẫn có chút hưng phấn, cô lôi kéo con trai dạo trái nhìn phải, không mua đồ cũng muốn sờ hai lần cho đã ghiền, giống như trẻ con tràn đầy tinh lực và lòng hiếu kỳ, so sánh với cô Thịnh Dục Kiệt còn bình tĩnh hơn.
Hoắc Lăng vẫn luôn đẩy xe mua hàng đi theo phía sau hai mẹ con, kiên nhẫn cùng hai người sờ soạng hơn nửa hàng hoá trong siêu thị. Trong xe mua hàng dần dần chồng chất một đống đồ vật lung tung rối loạn.
Đi dạo một nửa, Tần Thi Nghi nhận được một cuộc điện thoại số lạ, nhấc máy lại là giọng của Tiểu Trương: "Tam thiếu phu nhân, mọi người hiện tại đều không ở nhà sao?"
"Chúng tôi đang ở siêu thị, làm sao vậy?"
"Ờ, em muốn hỏi một chút bữa sáng mọi người ăn chưa? Em xuống dọn dẹp lúc nào thì tiện? Còn cả bữa trưa, nấu ở tầng trên rồi mang xuống hay nấu ở tầng dưới ạ?
"Em chờ một chút." Tần Thi Nghi lưỡng lự, nói với người ở đầu kia điện thoại một tiếng, rồi định quay đầu hỏi người đàn ông vẫn luôn đi ở phía sau.
Kết quả, Tần Thi Nghi mới vừa quay đầu, thì hô hấp ấm áp của người nào đó liền lướt qua vành tai cô, giọng đàn ông dễ nghe vang lên bên tai Tần Thi Nghi: "Ai tìm em?"
"Là Tiểu Trương, cô ấy hỏi bữa trưa nấu ở tầng trên rồi mang xuống hay trực tiếp xuống nhà nấu..." Tần Thi Nghi một bên theo bản năng vuốt vành tai nóng lên, một bên hướng Hoắc Lăng chuyển đạt vấn đề Tiểu Trương hỏi.
Dù sao cũng là chung cư của Hoắc Lăng, tuy rằng Tần Thi Nghi cảm thấy Tiểu Trương nấu cơm xong, còn phải chạy từ tầng trên xuống tầng dưới đưa từng món ăn cho bọn họ thật sự hơi phiền toái, nhưng cô không tiện lướt qua chủ nhân, trực tiếp quyết định.
Hoắc Lăng nghe Tần Thi Nghi chuyển đạt, lại ở trong miệng lặp lại một lần từ "Nhà" bà xã vừa nói, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Ở tình cảnh như vậy, một từ đơn giản, cư nhiên khiến người ta liên tưởng đến sự ấm áp, thật không thể tưởng tượng.
Hoắc Lăng lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Em xem thế nào tiện thì quyết."
Xem ra ông xã miễn phí cũng không thích phiền toái, Tần Thi Nghi gật đầu, lại cầm lấy di động nói: "Em trực tiếp xuống dưới nấu cơm đi, dù sao tủ lạnh cần gì đều đủ cả, miễn phải chạy hai nơi... Đúng rồi, em biết mật mã cửa chưa?"
Đầu kia điện thoại Tiểu Trương vui sướng cười nói: "Tam thiếu phu, Ngô tiên sinh ở ngay bên cạnh, mật mã em hỏi Ngô tiên sinh là được. Chị cùng nam... Tam thiếu gia và Tiểu thiếu gia đi dạo vui vẻ. Ngô tiên sinh nói, trở về muộn cũng không sao, buổi chiều phải hai giờ Tam thiếu gia mới đến phim trường."
Từ khi đưa bữa sáng cho nam thần, được gặp nam thần sống sờ sờ, cả buổi sáng Tiểu Trương vẫn duy trì cảm xúc phấn khích, âm lượng nói chuyện so sánh với ngày thường cao hơn hai độ, nghe qua khó tránh khỏi mang theo chút trêu chọc.
Da mặt Tần Thi Nghi mỏng bị giọng điệu của Tiểu Trương làm cho sắc mặt đỏ ửng, xấu hổ trả lời: "Cái gì mà muộn với không muộn, chúng tôi mua đồ xong liền trở về." Lại cảm thấy lời mình nói chẳng hề có ý nghĩa, Tần Thi Nghi vội bỏ thêm một câu: "Đúng rồi, em dùng số điện thoại nào lạ thế?"
"Ờ, em mượn di động của Ngô tiên sinh gọi cho chị." Tiểu Trương bỗng dừng lại, đầu kia điện thoại mơ hồ truyền đến giọng nam, một lát sau, Tiểu Trương mới tiếp tục nói: "Tam thiếu phu nhân, Ngô tiên sinh bảo chị nhớ lưu số này lại, ngày thường có việc cứ trực tiếp tìm Ngô tiên sinh."
"Chị biết rồi." Tần Thi Nghi lên tiếng, đang chuẩn bị cúp điện thoại, Hoắc Lăng đứng bên cạnh bỗng thình lình nói: "Bảo Ngô Triết buổi trưa cũng xuống dưới ăn cơm đi. Đúng lúc ngày mai cậu ấy về nước, hai mẹ con em vừa sang đây, sẵn tiện bữa trưa tụ tập một lát."
Tần Thi Nghi không rõ giữa cô và người đại diện của ông xã miễn phí có cái gì tốt mà tụ tập, nhưng cô vừa mới quyết định điều chỉnh phương châm sống chung với ông xã miễn phí nên lập tức bày tỏ thái độ hiểu chuyện gật đầu: "Được."
Một chữ cũng không nhiều lời, trực tiếp chuyển đạt ý tứ của Hoắc Lăng với đầu kia điện thoại.