Dắt tay anh bạn nhỏ, đến tận lúc ra cửa Tần Thi Nghi vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại lần cuối, chớp chớp đôi mắt đã ửng hồng, cô kiên định bước chân rời khỏi phòng bệnh.
"Cô Tần..." Bệnh viện bố trí ba y tá chăm sóc bệnh nhân phòng VIP, nên nữ y tá đưa Tân Thi Nghi xuống đây vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, chỉ sợ bệnh nhân xảy ra sơ suất gì. Lúc này thấy cô bước ra tất nhiên vô cùng nhẹ nhõm, luôn miệng dặn dò: "Cơ thể của cô còn rất yếu, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng thêm."
Tần Thi Nghi gật đầu, giọng hơi khàn khàn nói: "Nơi này... Phiền cô gọi người chú ý giúp. Thi thể buổi chiều mới đưa đi."
"Cô cứ yên tâm" Nữ y tá nở nụ cười ngọt ngào nói: "Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, ra vào đều có người trông coi, sẽ không để xảy ra sai sót."
Tần Thi Nghi mấp máy môi, không nói gì thêm, trầm mặc dắt Thịnh Dục Kiệt rời đi.
Thịnh Dục Kiệt vẫn luôn giữ im lặng. Tuy cậu nhóc thông minh, nhưng bản chất không phải đứa trẻ thích nói nhiều, cậu nhóc không biết phải làm cách nào để an ủi tinh thần suy sụp của mẹ mình, nên cứ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu thoáng nhìn mẹ một cái, nhưng sợ bị mẹ bắt gặp, tầm mắt không dám dừng lâu, vội vàng nhìn một cái rồi rời đi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện ra biểu tình rối rắm. Nữ y tá đi phía sau hai mẹ con nhìn biểu tình của cậu nhóc mà lòng ngứa ngáy, quả thực là đáng yêu quá đi mất.
Trở lại phòng bệnh VIP, nữ y tá dặn dò Tần Thi Nghi nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi. Thịnh Dục Kiệt một đường rối rắm, rốt cuộc hạ quyết tâm, lần đầu tiên không ngồi một cách quy củ mà ôm ba lô nhỏ của mình, cởi giày rồi dùng cả tay cả chân bò lên giường bệnh. Giường bệnh của phòng VIP tất nhiên không giống với giường bệnh thông thường. Mặc dù so với giường ngủ ở nhà có phần nhỏ hẹp hơn, nhưng hai mẹ con nằm chung thì vẫn thoải mái. Bởi vậy khi Tần Thi Nghi nhìn thấy hành động của Thịnh Dục Kiệt, cô không hề ngăn cản cậu nhóc. Chỉ là cậu nhóc không đặt lưng nằm xuống giường giống như cô nghĩ, mà ngồi xếp bằng bên cạnh cô, ôm ba lô nhỏ của mình tìm kiếm, cuối cùng lấy ra một quyển truyện cổ tích, không nói tiếng nào đưa tới trước mặt cô.
"Con muốn mẹ đọc cho con nghe sao?" Lúc trước Tần Thi Nghi không quá quan tâm Thịnh Dục Kiệt đọc sách gì, nên cứ nghĩ rằng đứa trẻ này còn ít tuổi như vậy nhiều lắm thì biết mấy chữ, chắc xem truyện tranh gì đó. Giờ quyển truyện cổ tích nhiều chữ như vậy chắc hẳn có chút khó xử, liền không nghĩ ngợi mà đưa tay nhận lấy.
Thịnh Dục Kiệt mở miệng định nói gì đó, lại nghe thấy mẹ mình nhắc: "Điều hòa trong phòng mở hơi lạnh, con mau vào trong chăn đi, đừng để bị cảm."
Tần Thi Nghi đã quyết định thay nguyên chủ chăm sóc tốt con trai, gánh vác trách nhiệm của người mẹ, tự nhiên cũng bắt đầu học cách chăm sóc cho con. Dù cô không có kinh nghiệm nhưng vẫn có thường thức cơ bản, biết cơ thể trẻ con yếu đuối, không thể thường xuyên ngồi điều hòa. Nhưng mùa hè quá nóng, không thể tắt điều hòa đi được, liền tính toán đổi bên cho con, tránh xa đầu gió.
Thịnh Dục Kiệt quyết định hôm nay mọi chuyện đều nghe theo mẹ, muốn dỗ mẹ vui vẻ, tất nhiên ngoan ngoãn bò vào trong chăn. Nếu là trước đây cậu nhóc chắc chắn sẽ không quen thân mật với người khác, nhưng mấy ngày nay mẹ nằm viện, hai mẹ con gần gũi hơn nhiều. Mẹ không như trước đây giống hệt thần long thấy đầu không thấy đuôi, hai mẹ con mỗi ngày ở chung, ôm ấp hôn hít suốt. Ban nãy ở phòng bệnh tầng năm, mẹ ôm cậu nhóc vào lòng ngồi lâu như vậy, cũng chả thấy có gì không quen, tất nhiên hiện tại cũng thế.
Giường nhỏ, Thịnh Dục Kiệt chui vào trong chăn, cơ thể bé nhỏ khó tránh được dựa sát vào lòng Tần Thi Nghi. Ôm anh bạn nhỏ ngoan ngoãn ấm áp, tim Tần Thi Nghi trở nên mềm mại hơn, trải nghiệm tuy hơi mới lạ, nhưng thân phận người mẹ này dường như không tệ.
Thời điểm trợ lý Ngô trở về liền nhìn thấy hình ảnh hai mẹ con nằm trên giường dựa sát vào nhau đọc truyện cổ tích. Giọng của Tam thiếu phu nhân ngọt thanh lúc kể chuyện giọng hơi đè thấp, từng câu từng chữ rõ ràng, mười phần êm tai. Khó trách tiểu thiếu gia nghe đến mê mẩn, hắn gõ cửa vào phòng mà không ai phát hiện ra. Trợ lý Ngô nghĩ như vậy, vô thức nhỏ giọng hơn, nhìn Tần Thi Nghi cười nói: "Tam thiếu phu nhân, công tác bồi thường đã thu xếp thỏa đáng. Buổi chiều thi thể của cô Dương sẽ được đưa đi hỏa táng, sau đó trực tiếp đưa trở về nhà họ Dương. Không biết Tam tiếu phu nhân có tính toán gì nữa không?"
Lúc dẫn người nhà họ Dương rời đi, trợ lý Ngô chú ý sắc mặt Tần Thi Nghi chưa hoàn toàn thả lỏng, giống như còn điều gì vướng bận. Hắn cân nhắc lần này người nhà họ Dương trở về chính là cách biệt trời nam đất bắc, Tam thiếu phu nhân có thân phận, có địa vị, dù thế nào cũng không thể cùng bọn họ liên lụy nữa. Nếu còn điều gì muốn làm thì trực tiếp hoàn thành luôn, tránh cho sau này biến thành tiếc nuối, thậm chí là tâm bệnh.
Mắt Tần Thi Nghi sáng lên, khép quyển truyện lại, lúc mở miệng hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn thấp giọng nói: "Tôi... Tôi muốn có phương thức liên lạc với gia đình họ, sau này... Có thể thăm hỏi lẫn nhau..."
Số điện thoại của ba mẹ, Tần Thi Nghi sớm thuộc lòng từ lâu. Bây giờ hỏi trợ lý Ngô vì không muốn che dấu, sau này có thể quang minh chính đại liên lạc với người nhà. Tần Thi Nghi không nghĩ đến chuyện cả đời không qua lại với người nhà nữa, cho dù không thể sống chung, cho dù phải lấy thân phận người ngoài, cô vẫn muốn bảo vệ gia đình mình an toàn.
Trợ lý Ngô hơi sửng sốt, nhưng không ngoài dự đoán. Mấy ngày qua tiếp xúc với Tam thiếu phu nhân khiến hắn gặp quá nhiều chuyện vượt xa tính toán, hắn đã sớm chết lặng. Trợ lý Ngô sảng khóai gật đầu: "Được, Tam thiếu phu nhân muốn tôi ghi ra giấy hay nhắn tin vào di động cho cô?"
Ánh mắt Tần Thi Nghi rơi xuống chiếc di động bị cô vắng vẻ mấy ngày nay đang đặt trên bàn trà. Đối với Tần Thi Nghi mà nói, mua điện thoại di động chủ yếu để liên lạc với người nhà, trừ việc này ra thì không có tác dụng khác. Chiếc điện thoại tốt nhất mà Tần Thi Nghi sử dụng mua lúc đi thực tập. Bạn cùng phòng sợ cô dùng điện thoại bàn phím cũ kĩ, vào tập đoàn chắc chắn sẽ bị người khác coi thường nên nhất quyết kéo cô đi mua điện thoại cảm ứng thông minh. Cô cắn răng mua một cái giá tám trăm tệ, lúc đó nữ nhân viên tư vấn bán điện thoại còn nói chiếc di động đó quá ít chức năng, rất nhanh sẽ bị lỗi thời, khuyên cô mua một cái khác đời mới hơn. Nhưng Tần Thi Nghi lần đầu dùng điện thoại cảm ứng thông minh, nên dù ít chức năng thì cô vẫn cảm thấy không quen lắm, trừ bỏ gọi điện thoại, nhiều lắm là dùng thêm WeChat. Đồng nghiệp trong tập đoàn cũng kết bạn với cô, lập thành nhóm WeChat, nói đây là phương tiện liên hệ.
Nguyên chủ vốn là người có tiền, dĩ nhiên điện thoại di động giờ đang dùng cũng thuộc loại đẳng cấp xa hoa, giá tiền một chiếc di động này ít nhất phải tương đương với tiền học và sinh hoạt phí cả kì của cô. Chức năng bảo mật hoàn hảo: Mở di động bằng vân tay, khóa bằng mật mã, thật sự quá phiền toái. Tần Thi Nghi mới phát sinh biến cố, tất nhiên không có tâm trạng tìm hiểu cách sử dụng điện thoại di động. Nhưng cố tình nguyên chủ dường như rất được hoan nghênh, nửa ngày sau khi cô tỉnh lại, vô số các loại tin nhắn, thông báo khác nhau không ngừng được gửi tới. Cuối cùng điện thoại hết pin sập nguồn, cô cũng lười sạc, vừa đúng lúc cần sự yên tĩnh.
Chẳng qua trốn tránh mãi như vậy không phải là biện pháp tốt. Cô đã tiếp nhận cơ thể này thì phải có trách nhiệm xử lý tốt các mối quan hệ cá nhân của nguyên chủ.
Tần Thi Nghi hơi chần chừ, suy nghĩ thông suốt rồi nhỏ giọng trả lời: "Vậy trực tiếp nhắn tin vào di động cho tôi đi."
"Được." Trợ lý Ngô cẩn thận hỏi thêm một câu: "Vậy có cần đưa phương thức liên lạc của Tam thiếu phu nhân cho người nhà họ Dương không?"
"Cần!" Tần Thi Nghi vội vã đáp ứng. Dứt lời mới nhận ra hình như mình quá kích động, liền lui người nằm lại vị trí cũ, cúi đầu nói: "Đưa số điện thoại của tôi cho người nhà họ Dương, bảo bọn họ sau này nếu có yêu cầu gì cứ trực tiếp liên lạc với tôi."
Ánh mắt của trợ lý Ngô loe lóe, gật đầu đồng ý, nghĩ thầm trước đây mình quả thực đã hiểu nhầm rồi, Tam thiếu phu nhân rõ ràng là người rất lương thiện, vừa bồi thường nhiều tiền như vậy rồi mà vẫn muốn chăm sóc người nhà họ Dương đến cùng, bình thường khó gặp ai có khả năng kiên nhẫn tới vậy.
Nhưng mà trợ lý Ngô cũng chỉ có thể thầm cảm khái. Vì dù Tam thiếu phu nhân tốt thì cũng không phải phu nhân của Thịnh tổng. Xử lý xong việc này hắn sẽ về tập đoàn, từ sau chắc hẳn không còn cơ hội giao tiếp với Tam thiếu phu nhân nữa.
***
Đến khoảng mười một giờ, người của Thịnh gia sẽ tới đón Thịnh Dục Kiệt về nhà ăn cơm. Tuy là phòng bệnh VIP chất lượng cao nhưng suy cho cùng vẫn không thể đầy đủ tiện nghi, thoải mái bằng ở nhà, Thịnh phu nhân xót cháu trai mình chịu khổ, cuối cùng vẫn cho người đến đưa Thịnh Dục Kiệt về dùng bữa trưa, ngủ một giấc rồi chiều mới quay lại bệnh viện.
Tần Thi Nghi không có ý kiến gì. Trẻ con nên vô tư, hồn nhiên không lo nghĩ. Cô nhớ hồi mình bằng tuổi Thịnh Dục Kiệt bây giờ, suốt ngày theo anh cả, anh hai chạy nhảy, nô đùa khắp núi đồi. Trong ký ức của cơ thể này, Thịnh Dục Kiệt từ nhỏ đã hiểu chuyện, chưa từng nghịch ngợm, gây rối. Mấy ngày nay cậu nhóc thường xuyên đến bệnh viện thăm cô, trong phòng bệnh không có bạn bè, chẳng có đồ chơi, trừ bỏ đọc sách thì không có gì khác để làm. Mặc dù Thịnh Dục Kiệt không hề nói câu nào giận dỗi, nhưng cô không muốn cậu nhóc bị bó buộc ở bệnh viện mãi.
Hôm nay Thịnh phu nhân rảnh rỗi, liền tự mình tới đón Thịnh Dục Kiệt trở về nhà, bà không vội đi ngay, mà ngồi xuống tâm sự với Tần Thi Nghi vài câu: "Mẹ nghe nói người nhà cô gái kia đã tới hoàn tất việc bồi thường, buổi chiều sẽ tiễn bọn họ trở về?"
Mấy ngày nay, tuy thời gian Thịnh phu nhân ngồi lại bệnh viện không lâu, nhưng mỗi ngày bà đều đến thăm cô một lần, xem như tương đối để tâm, cho nên bà biết việc này Tần Thi Nghi cũng không quá ngạc nhiên. Trong ký ức, ba anh em Thịnh gia đều rất hiếu thuận với Thịnh phu nhân. Bà quan tâm đến việc này như vậy, chắc chắn mỗi ngày sẽ có người báo cáo chi tiết tiến triển.
Thịnh phu nhân kéo tay Tần Thi Nghi, dỗ dành: "Sự việc lần này không phải do lỗi của con. Số tiền bồi thường cũng đủ cho người nhà bọn họ sống một đời yên lành. Con đừng tự trách bản thân mình quá. Việc quan trọng nhất lúc này là con phải tĩnh dưỡng thật tốt. Chờ con xuất viện, mẹ sẽ dẫn con ra nước ngoài mua sắm. Con muốn đi đâu, Pháp hay Italy (nước Ý)?"
Ngoại trừ sắc đẹp, đam mê lớn nhất của nguyên chủ chính là mua sắm. Sau khi kết hôn nguyên chủ không sống ở biệt thự Thịnh gia, mà cùng Thịnh Hạo Hàm mua một căn hộ ở trung tâm thành phố làm phòng cưới, gọi là phòng cưới chứ Thịnh Hạo Hàm thường xuyên bay đi khắp nơi, căn hộ kia về cơ bản chỉ có một mình nguyên chủ ở. Tần Thi Nghi nhớ rõ hai gian phòng cho khách ở tầng dưới đã bị nguyên chủ thuê người đập thông nhau, biến thành phòng cất quần áo. Không gian rộng trên dưới một trăm mét vuông, mà bị quần áo, giày dép, khăn mũ, túi sách và trang sức,... Nhét đến tràn đầy. Chỉ sợ có rất nhiều quần áo nguyên chủ còn chưa mặc qua lần nào.
Giờ Tần Thi Nghi đã hoán đổi linh hồn, tự nhiên không muốn thứ xa xỉ như vậy, không chút nghĩ ngợi lắc đầu từ chối: "Không cần đâu mẹ, trong nhà còn rất nhiều quần áo con chưa từng mặc qua."
Lúc này Thịnh phu nhân thật sự kinh ngạc. Mua sắm cũng không thể an ủi được con dâu, chẳng lẽ nên như lời con trai cả nói, mời bác sĩ tâm lý tới khai thông tư tưởng? Người lớn tuổi, đối với bác sĩ tâm lý ít nhiều có chút kháng cự, con dâu bà rõ ràng rất tốt, chỉ sợ vừa mời gặp bác sĩ tâm lý liền bị truyền ra thành đầu óc có vấn đề thì Thịnh gia cũng mất hết thể diện. Nhưng mà trước mắt không có biện pháp nào khả thi hơn.
Thịnh phu nhân thở dài, cũng không lộ ra sự bất đắc dĩ của mình trước mặt con dâu, chỉ vỗ vỗ tay Tần Thi Nghi nói: "Giờ con cứ dưỡng bệnh cho tốt. Chờ con ra viện, con thích đi đâu mẹ sẽ không cản con."
"Vâng ạ."
Thời điểm Thịnh phu nhân đứng dậy, nhìn thấy điện thoại di động của Tần Thi Nghi đang sạc pin ở bên cạnh, tâm trạng liền khá hơn một chút: "Di động nên sạc rồi khởi động lại máy. Mấy ngày nay Hạo Hàm không liên lạc được với con, nên cứ gọi cho mẹ suốt. Chờ di động sạc xong con gọi cho nó đi, tránh để nó lo lắng."
Tần Thi Nghi nghe thấy yêu cầu này rõ ràng phản ứng không kịp, sửng sốt một lát, liền quên mất việc thảo luận với Thịnh phu nhân chuyện không cần đưa Thịnh Dục Kiệt đến bệnh viện mỗi ngày. Thịnh phu nhân làm như không thấy sự không tình nguyện trong mắt Tần Thi Nghi, trực tiếp xoay người dắt Thịnh Dục Kiệt rời đi.
Hai đứa này kết hôn như không vậy, con có người chăm, hai vợ chồng chả cần phải bận tâm điều gì. Một đứa thì bay khắp thế giới, đứa kia thì chỉ biết ăn chơi mua sắm. Quanh năm suốt tháng không găp nhau được mấy lần, tuy nói trong cái vòng luẩn quẩn này, không phải cặp vợ chồng nào cũng ở chung, khối người sống theo kiểu mạch ai người ấy chơi. Nhưng hai nhà đều gia giáo nghiêm khắc, đã kết hôn thì nên vui vẻ chung sống. Thi Nghi là bà nhìn lớn lên, hiểu tận gốc rễ, không có khuyết điểm gì lớn. Vợ chồng son nên hoà hợp, chứ đừng giống như người xa lạ mới là điều đúng đắn nhất.