Ngược lại cậu nhóc Thịnh Dục Kiệt, từ khi mẹ bắt đầu nhận điện thoại, cậu nhóc đã không còn lòng dạ đâu mà xem TV nữa, tai nhỏ dựng thẳng hóng tiếng điện thoại. Vốn cậu nhóc đang ngồi trong lòng Tần Thi Nghi, hai mẹ con dựa sát gần nhau, đầu kia điện thoại nói gì, tất nhiên Thịnh Dục Kiệt đều nghe rõ, cậu nhóc xoay đầu, vui vẻ kinh ngạc nhìn mẹ: "Mẹ ơi, giữa trưa sẽ đi gặp ba ạ?"
Tần Thi Nghi gật đầu, vân vê khuôn mặt nhỏ của con trai: "Giờ con vừa lòng chưa?"
Thịnh Dục Kiệt mấp máy miệng nhỏ, không nói chuyện, xoay người tiếp tục xem phim hoạt hình.
Tiểu Trương đang quét tước vệ sinh, nghe đối thoại giữa hai mẹ con cũng hỏi: "Chị Tần, hôm nay muốn đi thăm ban ạ?"
Không đợi Tần Thi Nghi gật đầu, Tiểu Trương như suy tư nói: "Lần trước đến phim trường, em thấy đám người anh Lâm đều rất thích món cánh gà hấp lòng đỏ trứng. Chỉ là lần trước chuẩn bị số lượng không nhiều lắm, bọn họ mỗi người chưa ăn nổi hai miếng cánh gà đã hết sạch. Vừa vặn ngày hôm qua chị Tần cùng tiểu thiếu gia đi siêu thị mua khá nhiều cánh gà, chị có muốn em nấu nhiều thêm một chút cho bọn họ ăn không?"
Tiểu Trương biết, lần trước chị Tần đến phim trường còn quan tâm chăm sóc cả người bên cạnh anh Hoắc, đại khái vì muốn kết thiện duyên. Tuy rằng anh Hoắc và chị Tần là vợ chồng hợp pháp, nhưng anh Hoắc công việc bận rộn bay khắp trời nam biển bác, căn bản không về nhà. Chị Tần và tiểu thiếu gia đang ở đây, mà người nhà gặp mặt còn khó khăn. Thoáng so sánh liền rõ, vẫn là thời gian anh Hoắc ở chung với đoàn đội càng dài hơn.
Mặc dù thế nào, thiết lập quan hệ tốt với người bên cạnh anh Hoắc, đều không phải chuyện xấu. Giống như sự kiện chụp lén lần này, may mắn đúng dịp chị Tần đang ở Mỹ chung với anh Hoắc, có chuyện gì cũng tiện hỏi, chứ nếu gặp lúc chị Tần không ở cạnh, anh Hoắc bận rộn không liên lạc được, thấy tin tức như vậy không chừng còn hiểu lầm.
Trước kia, anh Hoắc giấu chị Tần cùng tiểu thiếu gia kín đến mức giọt nước không lọt, ngay cả đoàn đội cũng chỉ có anh Ngô biết việc này. Chị Tần không có biện pháp ra mặt, cho dù có suy nghĩ gì cũng là nằm ngoài tầm tay với. Hiện tại, cuối cùng chị Tần cũng có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh anh Hoắc, tiếp xúc với nhân viên công tác gần anh. Chỉ có điều, thời gian tiếp xúc rất hữu hạn, cơ hội để soát độ hảo cảm không nhiều lắm. Tiểu Trương lãnh tiền lương chị Tần cấp, tự nhiên muốn giúp đỡ phân ưu.
Tần Thi Nghi vừa nghe Tiểu Trương nhắc nhở, liền gật đầu nói: "Vậy phiền em, họn họ ra nước ngoài lâu như vậy, chắc hẳn rất nhớ đồ ăn Trung Quốc."
"Còn không phải sao, hôm trước nhìn dáng vẻ bọn họ ăn ngấu nghiến, em rất kinh ngạc. Có thể công tác bên cạnh anh Hoắc, hầu hết đều là tinh anh trong nghề, kết quả một đám quét sạch hình tượng. Chị Trịnh nói so sánh với đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn ở nơi này quả thật giống cơm cho lợn ăn."
"Vậy em đem hết cánh gà ngày hôm qua mua ra nấu đi. Lần tới lúc nào Tiểu Kiệt muốn ăn, chúng ta lại đi siêu thị mua là được."
Thịnh Dục Kiệt nghe vậy cũng gật đầu: "Đưa cho nhóm các chú, các dì ăn đi ạ."
Tần Thi Nghi xoa đầu con trai một phen: "Thật ngoan."
Tiểu Trương linh quang chợt lóe, lại kiến nghị: "Em thấy hình như bọn họ thật sự rất nhớ đồ ăn Trung Quốc. Hôm nào rảnh, chị Tần có thể mời bọn họ qua đây ăn bữa cơm."
Chuyện mời khách này, không phải Tần Thi Nghi chưa từng nghĩ tới. Cô có kinh nghiệm làm việc, không đơn giản chỉ trải qua giai đoạn thực tập ở tập đoàn Thịnh Thị. Từ khi bắt đầu vào đại học, nghỉ đông và nghỉ hè hiếm khi cô trở về nhà, luôn ở lại trường học thêm làm thêm, thường xuyên quan sát, cô phát hiện ngoài xã hội loại sự tình như mời khách đã thành chuyện thường ngày, thậm chí là một loại lễ nghi. Đương nhiên liên hoan cũng là biện pháp tốt giúp chúng ta nhanh chóng hoà mình, dung nhập vào tập thể.
Tần Thi Nghi nghĩ thầm, bây giờ cô mới vừa tiếp xúc với đoàn đội của Hoắc Lăng, lần đầu tiếp xúc chung quy phải thể hiện thành ý, chỉ là chưa có cơ hội tốt. Công việc của Hoắc Lăng quá bận, nhân viên công tác chắc chắn không thể bỏ mặc anh rồi ra ngoài quẩy. Huống hồ Ngô Triết không ở đây, cô bỏ qua Ngô Triết mời những người khác ăn cơm, hình như không ổn lắm, vậy nên mãi vẫn không đề nghị.
Không ngờ Tiểu Trương nói ra trước, chỗ Tiểu Trương đúng là có sẵn lý do, thấy bọn họ thèm đồ ăn Trung Quốc, nên mời bọn họ tới nhà ăn một bữa cho đỡ thèm. Chẳng qua, Tần Thi Nghi dù muốn kiếm nhân tình, cũng không muốn để Tiểu Trương bị liên luỵ.
Tần Thi Nghi nhướn mày nhìn Tiểu Trương, cười nói: "Đoàn đội bọn họ không ít người đâu, để một mình em bao thầu tất chẳng phải sẽ mệt hơn bò sao?"
"Thế thì sao chứ?" Tiểu Trương nghiêm túc nói: "Có thể làm việc bên cạnh chị Tần là may mắn của em. Chị Tần trả tiền lương cao, việc cần làm lại ít, nên đôi khi em cảm thấy rất chột dạ. Giờ vất vả lắm mới có dịp để em bận rộn. Chị Tần đừng khách khí."
Những điều Tiểu Trương nói đều là thật lòng, cô ấy thích làm việc bên cạnh chị Tần, không chỉ vì tiền lương. Hơn mươi tuổi Tiểu Trương đã ra đời làm việc, từng ăn khổ, từng chịu mệt. Sau này Tiểu Trương được chị em tốt dẫn dắt, cho vay tiền đi học tại trường đào tạo quản gia. Bởi vì các cô trẻ tuổi, nên quý tiểu thư, quý phu nhân tịch mịch (cô đơn) hay đồng ý thuê các cô. Bình thường làm việc xong, lại ngồi xuống cùng chủ nói chuyện phiếm giết thời gian, kiếm được nhiều tiền hơn so với làm việc tại nhà xưởng, ăn ở do chủ phụ trách, có thể tiết kiệm toàn bộ tiền lương.
Nhưng mà, công việc này dễ bị người khác coi thường, chỉ có đem lòng tự trọng ném xuống đất, mới có thể thản nhiên kiếm tiền.
Mấy người chủ trước kia Tiểu Trương phục vụ, trình độ đều không khác nhau lắm, dùng cách nói của chị em tốt thì đều thuộc loại nhà giàu mới nổi, một sớm phất lên từ gà rừng thành chim công nên kiêu căng ngạo mạn, thích quát mắng người bên cạnh.
Sau đó chị em tốt gặp may mắn, tình cờ tới làm việc bên cạnh Cận tiểu thư. Quan hệ của Cận tiểu thư và chị Tần không tệ, nghe nói chị Tần định đổi bảo mẫu, chị em tốt liền giới thiệu cô ấy sang đây.
Vị Cận tiểu thư chị em tốt phục vụ tính cách không tồi, các tiểu thư trong vòng đều là bạch phú mỹ có học thức, có hàm dưỡng. Đẳng cấp khác biệt hoàn toàn với mấy người chủ trước kia luôn coi khinh bảo mẫu, nên chị em tốt mới tốn tâm tư đem cô ấy giới thiệu đến bên người chị Tần.
Vì thế Tiểu Trương còn chu đáo với chị Tần bạch phú mỹ hơn bình thường, cẩn thận hầu hạ trong ngoài, không dám có ý tưởng khác. Chung quy, so với mấy người chủ trước, chị Tần tuy rằng lạnh như băng, trừ phi tâm huyết dâng trào, thì bình thường không thích phản ứng với Tiểu Trương, nhưng ít ra chị Tần không tùy tiện hạ nhục cô ấy.
Chẳng qua Tiểu Trương không ngờ rằng, hoá ra chị Tần không phải bạch phú mỹ bình thường, mà là hào môn, là loại cao cấp nhất đó!
Lần đầu tiên tiếp xúc với gia đình trong truyền thuyết - Thịnh gia, Tiểu Trương hoang mang cẩn thận từng li từng tí, loại hào môn giống Thịnh gia, có tiền chỉ là thứ yếu, nhà người ta có quyền có thế, một tay che trời, nếu không may đắc tội bọn họ...
Tiểu Trương lo lắng đề phòng, sau khi tiếp xúc mới phát hiện, càng là hào môn, đối đãi với người khác ngược lại càng thêm ôn hoà. Quý phu nhân cao quý nhã nhặn như Thịnh phu nhân, ở trước mặt các cô chưa từng đánh khúc quý phu nhân. Ngày đầu tiên gặp mặt còn lôi kéo cô ấy hỏi han mấy câu, Tiểu Trương thụ sủng nhược kinh đến mức ban đêm ngủ không yên.
Sau đó chị Tần khỏi hẳn xuất viện, tính cách cũng bắt đầu thay đổi, trở nên hòa nhã dễ gần, tính tình rộng rãi, còn thích nói đùa, càng khiến cho Tiểu Trương ngoài ý muốn chính là từ trên người chị Tần, Tiểu Trương cảm thấy mình được tôn trọng.
Trước kia không phải Tiểu Trương chưa từng gặp chủ dễ sống chung, nhưng bọn họ ôn hoà đến đâu thì đối xử với bảo mẫu dùng tiền thuê về như cô ấy vẫn là đương nhiên sai bảo. Tiểu Trương đã sớm thành thói quen, giờ đi theo chị Tần, chị Tần không thích sai bảo toán loạn, có chuyện gì đều thích tự tay làm, cứ tính lúc chị Tần muốn bảo cô ấy làm gì cũng là dùng giọng ôn hoà thương lượng, dù biết rõ cô ấy sẽ không từ chối, cũng không thể từ chối, nhưng phần tôn trọng này, vẫn khiến Tiểu Trương ấm lòng.
Ở bên cạnh chị Tần, lần đầu tiên Tiểu Trương cảm thấy mình đúng là đường đường chính chính bỏ sức lao động ra kiếm tiền, công việc này không hề khác các công việc khác. Không đáng bị người ta coi như người hầu mà xem thường.
Ăn khế trả vàng (có qua có lại), Tiểu Trương tình nguyện giúp chị Tần phân ưu.
Tất nhiên Tần Thi Nghi cũng nhận ra tâm ý của Tiểu Trương, cô không nói nổi mấy lời buồn nôn, chỉ nhấp môi cười nói: "Để rảnh chị hỏi thử ý ba Tiểu Kiệt, đến lúc đó vất vả cho em."
"Không vất vả." Tiểu Trương cười tít mắt: "Bình thường em rõ rảnh, thỉnh thoảng bận một chút, còn có thể thả lỏng gân cốt."
Tần Thi Nghi cười, không tiếp lời, Tiểu Trương lại hỏi: "Hôm nay chị Tần có muốn nướng bánh quy không?"
"Lần này không nướng, tâm ý là được. Đợi đám Tiểu Hứa đến, chị sẽ mua vài cái pizza ở nhà hàng gần đây, hình như bọn họ càng thích ăn cái này hơn."
Tiểu Trương không bất ngờ, chị Tần vốn không cần phí tâm tư, trực tiếp mua đồ ăn sẵn mang đến phim trường là được, kể cả không chuẩn bị cũng không ai bới ra lỗi. Lần trước chị Tần tự mình động thủ nướng bánh quy là vì tăng điểm độ hảo cảm cho anh Hoắc, một lần hai lần là đủ, không nhất thiết phải bận rộn nhiều lần vì chuyện này.
Nghĩ vậy, Tiểu Trương kéo cây lau nhà cười nói: "Vừa khéo, em đi chuẩn bị nấu cơm trưa."
Tần Thi Nghi ngẫm nghĩ, lại gọi Tiểu Trương lại, áy náy nói: "Lần này chị sẽ không dẫn em đi theo, chị sợ ảnh hưởng không tốt."
Lần trước đưa Tiểu Trương đi cùng, do Tần Thi Nghi phòng ngừa chu đáo, sợ người khác gây phiền toái, tương đương với mang vệ sĩ theo. Nhưng cô đã gặp Elissa một lần rồi, tuy rằng chỉ thoáng qua, cô cảm thấy cô em này cũng bình thường thôi, không đến mức khiến cô phải như lâm đại địch, liền không tiện dẫn Tiểu Trương theo cùng nữa. Dù sao lần trước do Tần Thi Nghi mở miệng, nên Hoắc Lăng mới đồng ý. Lúc ấy Hoắc Lăng thoải mái đáp ứng, không đồng nghĩa với chuyện từ đó trở đi anh cam chịu để Tiểu Trương theo chân bọn họ cùng đến thăm ban.
Tần Thi Nghi có lo lắng của riêng mình, nếu cô thật sự muốn dẫn Tiểu Trương theo, lấy tính cách của Hoắc Lăng chưa chắc anh sẽ trách cô. Bản thân Hoắc Lăng ở đoàn phim cũng phải cẩn thận hành động, không có đặc quyền gì, thường xuyên để người nhà đến thăm ban đã là phá lệ, tóm lại cô không thể gây thêm phiền toái cho anh, khiến sau này anh gặp khó khăn ở đoàn phim. Tần Thi Nghi quản được mình không gây sự, cũng có thể nhìn chằm chằm con trai, nhưng cô không quản nổi người trưởng thành như Tiểu Trương, nên cô quyết định thà bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.
Vì Tiểu Trương vừa mới thể hiện sự chân thành, Tần Thi Nghi nói lời này vẫn thấy hơi băn khoăn. Dù sao Tiểu Trương cũng là fans của Hoắc Lăng, để bụng với loại chuyện thăm ban này hơn cô nhiều.
"Em hiểu mà chị Tần. Kỳ thật thăm thử một lần thôi là em đã thấy mỹ mãn thoả lòng thoả dạ lắm rồi, đâu phải ai cũng may mắn giống em đâu." Ngược lại Tiểu Trương còn thoáng hơn cả Tần Thi Nghi, cô ấy cười nói: "Có điều nếu chị Tần rảnh, phiền toái chị giúp em hỏi xin anh Hoắc mấy cái chữ ký. Em cất hai cái, còn thừa em mang về tặng cho bạn."
Tần Thi Nghi nhướn mày: "Sao em không tự hỏi xin anh ấy?"
Tiểu Trương đỏ mặt tỏ vẻ: "Cứ gặp anh Hoắc là em nói không nên lời."
"Khoa trương vậy hả?"
Tiểu Trương mãnh liệt gật đầu: "Thật luôn, đừng bảo em hỏi xin chữ ký của anh Hoắc, đối diện với anh Hoắc thôi là đầu óc em chập mạch rồi, nói chuyện còn không lưu loát, nào dám mở miệng? Duy nhất một lần em nói chuyện nhiều hơn hai câu với anh Hoắc là hôm anh Hoắc đợi chị Tần thay quần áo ra cửa, chắc do tầm tình tốt nên mới chủ động hỏi em mấy câu, bằng không em nào dám chủ động chào hỏi anh Hoắc."
Anh bạn nhỏ nghe đến đây, gật đầu tiếp lời: "Con nhớ rõ, là ba nói chuyện với dì Tiểu Trương trước."
Đối với con trai nam thần, Tiểu Trương cũng đồng dạng si mê: "Tiểu thiếu gia trí nhớ thật tốt!"
Tuy rằng Tần Thi Nghi cảm thấy Tiểu Trương có điểm khoa trương, nhưng chưa phát biểu cái gì, chỉ cười nói: "Được rồi, nếu rảnh chị sẽ giúp em hỏi anh ấy."
"Chị Tần ra mã (ngựa) bảo đảm thành công. Em sẽ chờ ngày khoe khoang trước mặt đám bạn. Anh Hoặc tự tay ký tên chính là một chữ khó cầu!" Tiểu Trương chắp tay trước ngực, hướng Tần Thi Nghi bày ra tư thế cảm ơn, rồi xách theo cây lau nhà vui sướng chạy mất.
***
Theo thường lệ là hai người Tiều Hứa và Tiểu Lâm cùng tới đón Tần Thi Nghi. Trước khi bọn xuất phát, có lẽ do Hoắc Lăng đang bận, nên trợ lý Tiểu Lâm gọi điện thoại thông báo trước.
Chờ khi bọn Tần Thi Nghi đến phim trường, lại nhìn thấy người đàn ông nào đó hai tay đút túi, tuỳ ý đứng bên ngoài.
Thịnh Dục Kiệt tinh mắt, xa xa nhìn thấy ba đang đứng chờ, cậu nhóc vội vàng hạ cửa kính xe xuống, vỗ cửa xe gọi: "Ba ơi, ba ơi, con ở đây này!"
Hoắc Lăng vẫy tay với con trai, dạo bước đi đến.
Tiểu Hứa lái xe bảo mẫu đi đón Tần Thi Nghi, không có ghế dựa an toàn, lúc ngồi trên xe Tần Thi Nghi sợ anh bạn nhỏ lộn xộn, không cẩn thận đụng vào cửa xe mở khóa, nên cô vẫn ôm anh bạn nhỏ ngồi trên đùi. Chờ xe dừng hẳn, Tần Thi Nghi mới bế anh bạn nhỏ lên, nâng mông cậu nhóc, chuẩn bị bế xuống xe.
Hoắc Lăng vòng đến bên Tần Thi Nghi, thay hai mẹ con mở cửa xe, rồi duỗi tay về phía Tần Thi Nghi: "Đưa con cho anh đi."
Tần Thi Nghi còn chưa có động tác, anh bạn nhỏ vốn đang ngoan ngoãn ôm cổ cô lại rất phối hợp ngả về phía ba, Tần Thi Nghi buông tay cho anh bạn nhỏ nhào vào ngực ba cậu nhóc. Tần Thi Nghi cấu nhẹ mông nhỏ đầy thịt của con trai, trong lòng cô khó tránh khỏi buồn bực, rõ ràng cô dụng tâm chăm con, mà sao con trai càng ngày càng thân với ba vậy chứ?
Chẳng lẽ vì xa thơm gần thối?
Hoắc Lăng thu hết động tác nhỏ của Tần Thi Nghi vào đáy mắt, anh chỉ liếc kẻ lừa gạt mông nhỏ của con trai một cái câu hồn, rồi bế con trai đứng dậy.
Tần Thi Nghi cũng nhanh nhẹn xuống xe, không cần bế con trai, tay cô có vẻ trống trải, không đành lòng nhìn hai thanh niên tay xách bao lớn bao nhỏ không xong, còn tính toán chờ lát nữa quay lại xách thêm một chuyến, Tần Thi Nghi liền nói: "Không cần chạy hai lượt, đưa hộp giữ nhiệt cho chị đi."
Hai thanh niên vội vàng lắc đầu: "Chị dâu không cần động tay, bọn em đi thêm một chuyết thôi mà, không sao."
Tần Thi Nghi không theo chân bọn họ khách sáo, trực tiếp nâng tay xách hộp đồ ăn lên, quay đầu nhìn Hoắc Lăng bế con trai, hỏi: "Không đi vào sao?"
Hoắc Lăng thu hồi tầm mắt, cong môi: "Vào đi thôi."
Hai thanh niên vì không ngăn cản được hành động của Tần Thi Nghi mà luống cuống chân tay, nghe thấy Hoắc Lăng lên tiếng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đuổi kịp bước chân vợ chồng anh.
Hoắc Lăng vừa dẫn đường, vừa nói với Tần Thi Nghi: "Trước khi bọn họ xuất phát, anh đang quay phim, nên đã bảo Tiểu Lâm gọi điện thoại cho em."
"Em cũng đoán vậy." Tần Thi Nghi cười nói: "Giờ anh quay xong rồi chứ? Có rảnh nghỉ ngơi không?"
"Nhờ phúc của em, đạo diễn nghe nói anh ra đón mẹ con em, hôm nay lại cho anh nghỉ ngơi một tiếng."
"Nên buổi tối sẽ phải tăng ca bù hả?" Bởi vì Hoắc Lăng rất có lực tương tác, mấy ngày nay hai người ít tiếp xúc, Hoắc Lăng không giống trước vừa mở đầu đã thích trêu chọc Tần Thi Nghi, nên Tần Thi Nghi dần dần thả lỏng, thái độ đối với Hoắc Lăng tùy ý hơn rất nhiều, ngẫu nhiên còn có thể nói đùa vài câu.
Ngược lại, lời này của Tần Thi Nghi không hoàn toàn là trêu chọc. Hôm qua gọi điện thoại cho Hoắc Lăng, cô mới biết tối hôm trước anh kết thúc công việc muộn hơn so với ngày thường gần một tiếng đồng hồ, đúng hôm Tần Thi Nghi cùng con trai đến đoàn phim thăm ban. Đạo diễn thả cho Hoắc Lăng một tiếng là giả. Tần Thi Nghi phản ứng thần tốc, lấy ngay chuyện này ra trêu ghẹo Hoắc Lăng.
Đương nhiên Hoắc Lăng cũng nhớ đến, ánh mắt anh chợt lóe, tươi cười đầy mặt gật đầu: "Thật thông minh." Trong giọng nói mang theo ý cười nồng đậm không hoà tan được, nghe như chứa đầy sủng nịch (chiều chuộng, nuông chiều).
Tần Thi Nghi nghe anh dùng giọng điệu dỗ con trai nói chuyện với mình, không hiểu vì sao mặt hơi nóng lên, cô quét mắt về nơi xa tính che dấu: "Vừa mới bận rộn xong, sao anh không ở trong phòng nghỉ ngơi?"
Hoắc Lăng cười khẽ: "Tất nhiên là vì anh muốn gặp các em sớm một chút, một phút cũng không thể chờ."
Ánh mắt Tần Thi Nghi chợt lóe, cô chậm rãi thu hồi tầm mắt, không biết nên trả lời thế nào, may mà có con trai ở cạnh sẽ không tẻ nhạt. Tuy rằng thoạt nhìn Thịnh Dục Kiệt rất quạnh quẽ, nhưng ba đã biểu đạt thái độ trước, anh bạn nhỏ chắc chắn sẽ không để ba thất vọng, lập tức ôm lấy cổ ba đáp lại: "Con và mẹ cũng rất muốn gặp ba."
Bởi vì con trai nói leo, Hoắc Lăng mới tạm thời buông tha Tần Thi Nghi, cúi đầu ấm giọng nói chuyện với con trai.
Tần Thi Nghi vô thức nhẹ nhàng thở ra, không hiểu vì sao rõ ràng Hoắc Lăng đã thôi trêu chọc cô, thái độ bình thường ngược lại càng khiến cô cảm thấy thiếu tự nhiên hơn cả trước.
Thở phào nhẹ nhõm, tim Tần Thi Nghi khôi phục nhịp đập bình thường, sợ đứng gần Hoắc Lăng lại cảm giác không được tự nhiên, cô còn cố ý thả chậm bước chân theo sau anh một bước, quay đầu phát hiện hai thanh niên vốn đi theo sát bọn cô, không hiểu đi đứng kiểu gì mà tự nhiên cách xa bọn cô đến tận mấy mét.
Tần Thi Nghi kỳ quái hỏi: "Hai người không theo kịp sao?"
Tiểu Lâm và Tiểu Hứa liếc nhau, trong lòng gào to "Cứu mạng!", theo kịp làm gì, ngại chưa ăn đủ cẩu lương hay gì? Ông chủ và bà xã ông chủ đi phía trước bầu không khí dịu dàng thắm thiết, bọn họ hít chưa no hay sao mà còn la liếm tới gần để cảm thụ nữa!
Khổ nỗi người lên tiếng chính là bà xã ông chủ, cho Tiểu Lâm và Tiểu Hứa thêm mười cái gan chó hai người cũng không dám phản bác, đành cố gắng vươn cổ cò đáp lời, khóc không ra nước mắt tăng nhanh bước chân đuổi kịp.
Lần này tới đoàn phim, Hoắc Lăng không cố ý dẫn Tần Thi Nghi và con trai đi gặp mặt đạo diễn cùng nhà làm phim nữa, bởi vì hiện giờ đoàn phim đang rất vội vàng, Hoắc Lăng lui ra, còn có diễn viên khác tiếp tục đóng, đạo diễn bận như con quay. Hoắc Lăng chỉ lôi kéo Tần Thi Nghi chào hỏi nhân viên công tác đi ngang qua trên đường, sau đó trực tiếp vào phòng nghỉ cá nhân của anh.
Tiểu Hứa ở ngoài chia đồ ăn cho nhân viên công tác tại đoàn phim, Tiểu Lâm đi theo Hoắc Lăng vào phòng nghỉ, nhanh nhẹn dọn hộp cơm và bát đũa xong, liền thề sống thề chết không mong làm bóng đèn, cầm một phần đồ ăn vặt thuộc về bọn họ chuồn mất hút.
Tần Thi Nghi nhớ tới lời của Tiểu Trương, vừa múc canh vừa nói với Hoắc Lăng: "Tiểu Trương nói mọi người đều rất nhớ đồ ăn Trung Quốc, hôm trước cô ấy nấu món cánh gà lòng đỏ trứng đều bị bọn họ lùa sạch không xót miếng nào, ăn đến xương cũng chẳng thừa. Em ngẫm lại thấy anh và mọi người cùng ở bên này đã vài tháng, anh vẫn không ăn nổi đồ ăn bên này, chắc hẳn mọi người cũng không khác mấy. Vậy nếu ngày nào rảnh, em muốn mời mọi người qua nhà chúng ta ăn bữa cơm ngon được không?" Nói tới đây, Tần Thi Nghi bỗng dừng một chút, không chờ Hoắc Lăng mở miệng, lại cười nói: "Chẳng qua thời gian này hình như không thích hợp lắm, nếu không cứ chờ Ngô Triết sang đây rồi lại nói."
"Còn chưa biết khi nào cậu ta mới về đâu, chờ cậu ta làm gì?" Hoắc Lăng nhận canh Tần Thi Nghi đưa, thong thả ung dung uống một ngụm, rồi mới ấm giọng nói: "Anh đã xin đạo diễn nghỉ ngày chủ nhật để cùng hai em con em đi chơi rồi. Đến lúc đó mọi người cũng được nghỉ theo, buổi tối chúng ta trở về, gọi bọn họ qua nhà cùng ăn một bữa cơm đi."
Giọng điệu của Hoắc Lăng là muốn trực tiếp chốt kèo luôn, Tần Thi Nghi không có ý kiến, gật đầu nói: "Anh quyết định là được, anh nhớ thông báo với mọi người nhé."
"Để em nói đi, anh sợ bận quá sẽ quên mất."
"Cũng đúng." Nụ cười trên gương mặt Tần Thi Nghi càng thêm sáng lạn, Hoắc Lăng không phản đối cô tiếp xúc với người bên cạnh anh. Đồng thời chứng tỏ thái độ của Hoắc Lăng đối với đối đoạn hôn nhân này về cơ bản là thống nhất với cách nhìn nhận của cô.
Vì chuyện Elissa lúc trước, trong lòng Tần Thi Nghi nhiều ít vẫn có điểm thấp thỏm. Thật ra cô không lo lắng Elissa gây nên sóng gió, nhưng không thể nghi ngờ, Hoắc Lăng là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc, xung quanh người đàn ông thành công, chưa bao giờ thiếu người đẹp sẵn sàng xà vào ngực như thiêu thân, không có Elissa, thì sẽ có người khác.
Điều khiến Tần Thi Nghi lo lắng là thái độ của Hoắc Lăng.
Nếu anh là loại công tử ăn chơi ai đến cũng không từ chối, hoặc là thiếu tự chủ gặp được ai thuận mắt là không kìm được muốn léng phéng một trận sương sớm tình duyên. Vậy chắc cô sẽ phải cân nhắc kỹ lại quyết định của mình.
Chính xác Tần Thi Nghi không định ly hôn, cô muốn xây dựng cho Thịnh Dục Kiệt một bầu không khí gia đình hạnh phúc, nhưng một gia đình hạnh phúc phải thành lập dựa trên tiền đề là cô và Hoắc Lăng tôn trọng lẫn nhau. Hai vợ chồng họ có thể không ân ái, nhưng giữa hai người phải có sự tôn trọng, hợp tác bình đẳng, đồng thời cho Thịnh Dục Kiệt cảm nhận được sự quan tâm ấm áp từ gia đình.
Nhưng nếu Hoắc Lăng thích dạo chơi nhân gian, có bà xã còn ham hố ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, vậy chứng tỏ quan niệm của anh về gia đình rất đạm bạc (đạm: nhạt, bạc: mỏng). Tần Thi Nghi không cho rằng sống chết bám chặt vào người như thế, có thể tạo cho con trai môi trường phát triển tốt đẹp, khoẻ mạnh nhất.
— Thực tế, nếu Hoắc Lăng thật sự thuộc loại người khiến cô lo lắng, vậy cô chắc chắn sẽ để anh bạn nhỏ cách xa ba ra, tránh cho anh bạn nhỏ bị tiêm nhiễm.
May mắn Hoắc Lăng không làm cô thất vọng, Tần Thi Nghi kết hợp với quan sát ngày thường và cô lén thử, cuối cùng đã hoàn toàn yên tâm.
***
Yên tĩnh ăn xong cơm trưa, Tần Thi Nghi để Hoắc Lăng nói chuyện với con trai, còn cô nhanh nhẹn dọn dẹp mặt bàn. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?" Tần Thi Nghi nghi hoặc ngẩng đầu.
Hoắc Lăng lắc đầu, duỗi tay vỗ vỗ mông anh bạn nhỏ, cậu nhóc tự giác trượt từ trên sô pha xuống, bỏ lại một câu: "Con đi mở cửa~", rồi xoạc đôi chân ngắn nhỏ chạy lon ton.
Tần Thi Nghi ở phía sau nhắc nhở: "Bảo bối chậm thôi con, vừa cơm nước xong chạy dễ đau bụng lắm."
Phòng nghỉ diện tích nhỏ, Thịnh Dục Kiệt chân ngắn nhỏ cũng chỉ chạy vài bước là đến cửa. Tần Thi Nghi vừa nói dứt lời, anh bạn nhỏ đã duỗi tay cầm lấy tay nắm cửa, quay đầu lại cười với Tần Thi Nghi, tỏ vẻ con rất ngoan không hề chạy.
Tần Thi Nghi cười khẽ, Hoắc Lăng kéo cổ tay cô, Tần Thi Nghi thuận thế ngồi xuống sô pha, nhận khăn ướt anh đưa tới lau sạch tay.
Cửa, Thịnh Dục Kiệt mở cửa, ngửa đầu nhìn thấy người phụ nữ xa lạ đứng bên ngoài, anh bạn nhỏ theo bản năng lùi về sau một bước, lại bị người phụ nữ mười phần nhiệt tình ôm lấy: "Ôi chao, tiểu bảo bối đáng yêu quá, giống y hệt tiểu thiên sứ!"
Giọng nói bất đắc dĩ của đàn ông truyền đến từ đằng sau: "Anna, em tém tém lại chút, đừng doạ sợ anh bạn nhỏ đáng yêu."
Nghe thấy hai giọng nói ngoài cửa, Tần Thi Nghi và Hoắc Lăng liếc nhau, hai người vội đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa, người phụ nữ xa lạ vẫn cứ ôm Thịnh Dục Kiệt không buông, bên cạnh là một người đàn ông trông hơi quen mắt đang nói gì đó với người phụ nữ.
Chân Tần Thi Nghi không khỏi khựng lại, hình như cô biết người phụ nữ này là ai.
Người đàn ông là nhà làm phim trong đoàn phim của Hoắc Lăng. Tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, nhưng mà hôm trước Hoắc Lăng đã cố ý dẫn cô đến chào hỏi, bằng cảm giác Tần Thi Nghi vẫn có thể nhận ra. Nếu đúng như vậy, người phụ nữ chắc hẳn là bà xã của nhà làm phim.
Tần Thi Nghi không khỏi nhớ đến ngày đó lúc giới thiệu, nhà làm phim biết cô từng sống ở Edinburgh, còn cố ý nói với cô bà xã của ông ấy cũng lớn lên ở Edinburgh, và bày tỏ nếu có cơ hội sẽ giới thiệu các cô với nhau.
Lúc ấy, Tần Thi Nghi cảm thấy Hoắc Lăng kêu cô qua đây thăm ban, nói không chừng vì muốn mượn tầng quan hệ này, để tạo quan hệ tốt với nhà làm phim. Suy cho cùng Hoắc Lăng ở trong nước nổi tiếng đến đâu, thì ở Hollywood vẫn sẽ bị đẩy xuống tuyến hai, tuyến ba. Vị này là nhà làm phim lại hợp tác với đạo diễn lớn David, bất luận là thực lực hay tài nguyên, đảm bảo đều không thiếu, giao hảo với ông ấy, chung quy sẽ không sai.
Nhưng sau ngày đó, cô không thấy bọn họ có động tác gì, Tần Thi Nghi cứ tưởng do cô nghĩ nhiều, dần dần đem việc này quẳng ra sau đầu.
Không ngờ tới lần này tới.
Tần Thi Nghi không khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Lăng.
Hoắc Lăng vẫn tiếp tục ngậm nụ cười ôn hòa, duỗi tay ôm lấy vai cô, hai vợ chồng đồng thời đi về phía cửa.
Tần Thi Nghi hơi cứng đờ, nhưng vì phần lớn lực chú ý đang đặt trên người đôi vợ chồng đứng ngoài cửa, nên có thể miễn cưỡng xem nhẹ việc không quen tiếp xúc thân nhật với người khác.
Cửa, nhà làm phim Tony đang nói gì đó với bà xã, chú ý thấy bước chân của Hoắc Lăng và Tần Thi Nghi, ông ấy ngẩng đầu lên, chào hỏi bọn họ: "Đã lâu không gặp Shirley, nghe nói hôm nay cô tới thăm ban Christine. Đúng lúc Anna ở nhà buồn chán cũng tới đoàn phim, tôi liền dẫn cô ấy qua đây chào hỏi một chút, không ngờ Anna bị tiểu soái ca nhà hai người mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không cả đi nổi."
Nghe ông xã nói vậy, Anna rốt cuộc buông Thịnh Dục Kiệt ra, đứng lên, nhưng vẫn đặt tay trên vai anh bạn nhỏ, ngẩng đầu cười với Hoắc Lăng và Tần Thi Nghi, nói: "Xin lỗi, tôi thật sự quá thích cậu nhóc đáng yêu này."
Hoắc Lăng cùng Tần Thi Nghi tất nhiên bày tỏ không thành vấn đề, sau đó giới thiệu nhau làm quen một phen, rồi mới mời hai vợ chồng nhà làm phim vào phòng nghỉ.
Tần Thi Nghi vốn hơi căng thẳng, cô có thể đoán được đại khái lý do Anna qua đây. Lần trước Tony nhắc tới bà xã ông ấy sinh sống ở Mỹ nhiều năm, vô cùng nhớ thương cố hương Edinburgh. Bây giờ nghe nói "Cô" cũng lớn lên ở Edinburgh, chắc hẳn lại đây để tìm kiếm tiếng nói chung.
Chỉ là người từng sống ở Edinburgh là nguyên chủ, Tần Thi Nghi sợ để sót điều gì, nhanh chóng lướt qua ký ức nguyên chủ trải qua ở Edinburgh một lần trong đầu. Chuẩn bị xong, Tần Thi Nghi không ngờ rằng Anna không hỏi cô điều gì về cố hương, mà chủ yếu đặt hết tinh lực lên người Thịnh Dục Kiệt.
Tiếng Anh của anh bạn nhỏ cực kỳ lưu loát, mỗi năm cậu nhóc đều sang Anh nghỉ hè một thời gian, tự nhiên học được giọng Luân Đôn tao nhã đúng tiêu chuẩn. Anna sinh ra ở nước Anh nghe xong rất mừng rỡ, dứt khoát lôi kéo anh bạn nhỏ không bỏ, cùng cậu nhóc thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện.
Tuy rằng không biết một lớn một nhỏ tìm đâu ra tiếng nói chung, Tần Thi Vẫn vẫn vui vẻ nhẹ nhàng, cô cảm thấy tự hào vì con trai. Đừng nghĩ cô xuyên qua là thành thần, so bày trình độ, cô xách dép xa xa mới theo kịp con trai.
Thoắt cái đã hết một tiếng, trợ lý qua đây thông báo cho Hoắc Lăng chuẩn bị trước, sắp bắt đầu quay. Tony liền lịch sự bày tỏ bà xã ông ấy cũng có an bài khác, lúc hai vợ chồng tạm biệt, Anna còn lưu luyến không rời hết lôi kéo Thịnh Dục Kiệt, lại nhìn Tần Thi Nghi, mất mát nói: "Nhìn xem, em chỉ lo nói chuyện với Fernando đáng yêu, còn chưa hỏi thăm Shirley đâu."
Nhìn ra được Tony rất yêu chiều bà xã, nghe vậy liền dỗ: "Anh hỏi qua Christine rồi, Shirley cùng Fernando còn ở bên này một thời gian. Nếu em nhớ bọn họ, em có thể mời bọn họ đến nhà chúng ta làm khách mà."
Hẹn Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt hai ngày nữa đến nhà làm khách xong, Anna mới theo Tony dời đi.
Tiễn khách xong, Tần Thi Nghi nhìn Hoắc Lăng, thầm muốn hỏi thăm chút gì đó, lại nghĩ đến anh sắp quay, không phải thời điểm thích hợp để chuyện trò, nên chỉ có thể đem nghi vấn nuốt vào bụng, nói: "Anh chuẩn bị quay đi, em và Tiểu Kiệt trở về nhé."
Hoắc Lăng cũng không nhiều lời, chỉ dặn dò: "Ngày kia để Tiểu Hứa đưa hai mẹ con em đến nhà Anna, chắc hẳn em chưa quen đường."
"Vâng ạ." Tần Thi Nghi gật đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Em đây... Đến lúc đó có cần chuẩn bị cái gì không?"
Tần Thi Nghi hỏi như vậy, ngược lại không phải thật sự cô không biết nên chuẩn bị món quà gì, cô chỉ muốn thử dụng ý của Hoắc Lăng.
Tất nhiên Hoắc Lăng cũng hiểu rõ ý của Tần Thi Nghi, anh ấm giọng cười đáp: "Đừng căng thẳng, coi như quen thêm bạn thôi, thái độ bình thường là được."
Anh xác thực muốn chạy con đường Tony này, lần trước uống rượu coi như không tồi, nhưng dường như đối phương chưa nghĩ tới phương diện khác. Hoắc Lăng nghĩ tốt nhất cứ gia tăng ấn tượng của Tony với anh, chỉ cần ấn tượng sâu, có nhân vật thích hợp mới nhớ đến anh không phải sao?
Chỉ là bây giờ bọn họ còn ở đoàn phim, bản thân Hoắc Lăng không tiện thể hiện quá "lố", bị đạo diễn phát hiện ra anh thân tại Tào doanh tâm tại Hán cũng không tốt lắm, nên mới nghĩ tới một chiêu đường cong cứu quốc này. Nếu bà xã anh có thể trở thành bạn của Anna, cứ tính là quan hệ hời hợt, thì coi như anh và Tony vẫn có chút giao tình, quan hệ càng tiến thêm một bước chứ chẳng đùa.
Chẳng qua anh không ngờ bà xã còn chưa soát độ hảo cảm với Anna, con trai của anh đã khiến Anna "vừa gặp đã thương", thật tâm muốn mời bọn họ đến nhà làm khách. Điều này đối với Hoắc Lăng mà nói, không hề nghi ngờ là thu hoạch ngoài ý muốn. Nhưng kiêu ngạo như Hoắc Lăng, anh cũng không muốn bà xã chịu thiệt thòi để giúp anh chắp nối, cô và Anna địa vị bình đẳng, hợp nhau thì chơi, không hợp thì cứ tiếp tục duy trì quan hệ như hiện tại, không cần thiết phải vì anh mà ăn nói khép nép.
Tần Thi Nghi hiểu rõ ý của Hoắc Lăng, nên cũng yên tâm. Sau đó đến ngày hẹn, cô sửa soạn một chút, rồi mang theo con trai đến cửa làm khách.