• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, chúng ta đừng đôi co nữa, cậu cứ yên tâm, lần này ta sẽ làm rất chuẩn xác, ta bắt đầu đây”

“Á…”

“Cậu la cái gì, ta đã cắt đâu”.

“Không phải, công công, ông đang tóm ngón tay của tôi mà”. Nếu ta mà không kêu lên nhất định là phăng tiêu ngón tay rồi.

“A! Thật là ngại quá, lâu rồi không có ra tay, cảm giác quên mất rồi, lần này sẽ không sai đâu”. Lão thái giám lại sờ soạng trên người ta một lượt, cảm thấy một nơi thuận thuận, chắc là đúng rồi, đang định hạ đao…

“A…”

“Cậu lại la gì thế hả?”

“Ông chạm vào mũi tôi rồi.” Ông mà xoẹt một phát thì mũi ta còn ở nguyên vị trí nữa sao.

“Ui chà, sờ lại trúng mũi, sao mũi cậu giống giống cái kia thế, làm hại ta nhận nhầm”. Lại sờ sờ…….

Mũi ta giống thứ kia? Tay ông mới có vấn đề ý!!!!

“Ừm… lần này là đúng rồi, hơi hơi nhô lên, trên đầu lại có điểm nhỏ, chính là đây”.

“Dừng lại ~~~~~~~~~~~~~~ không phải đâu! Đấy là ngực ……….cơ ngực của tôi” Ta không dám nói là ngực không thì lộ ra mất.

“Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, rốt cuộc là ở chỗ nào? cậu có cái kia không thế?”

Ta có mới là lạ đấy! “Công công, tôi tự làm một mình cũng được”.

“Tự cậu làm? Cậu có chịu được đau không?”

“Càng đau thì càng nhớ rõ mối hận hôm nay, đây là do tên cẩu hoàng đế kia gây ra cho tôi, sau này tôi phải hoàn trả cho hắn gấp bội! Tôi quyết tâm gia nhập Phản thanh phục minh để trả mối hận này”.

“Tốt, có chí khí, vậy ta giao cho cậu tự làm”.

Vi công công tháo lỏng dây thừng ra cho ta, đưa con dai cho ta, ta nghĩ định dùng bộ dạng mình doạ ông ta ngất đi để trốn chạy, nhưng ông ta là người mù thì nhìn thế nào được, hơn nữa bên ngoài có nhiều người như vậy, thoát ra khỏi đây thì cũng đâu có thoát được hoàng cung rộng lớn này .

“Sao không bắt đầu đi, nhanh nhanh lên một chút”

“À, tôi biết rồi”.

“Cậu làm xong thì đưa ta sờ thử xem”.

Ặc? Ông còn muốn sờ sao? Tôi biết tìm cái gì cho ông sờ đây?

“Chít chit chit…” Tiếng kêu mấy con chuột thu hút sự chú ý của ta, đúng rồi! Dùng nó…

Ta dùng cái bao bắt lấy một con chuột to vừa phải, nhưng vẫn thấy cảm giác thật buồn nôn…

Đưa lên nhìn, là một con chuột cống, ừm…rất được…

“Sao lâu vậy, làm xong chưa?”

“A~~ nhanh thôi, tôi đang làm đây.”

Chuột ơi chuột à, ta với ngươi không oán không hận, chỉ mượn ngươi dùng một chút a, ngươi hợp tác, chúng ta cùng có lợi, bằng không chịu khổ cũng là ngươi đó, “A…”

“Sao thế?”

“Không có gì…. Tôi chuẩn bị xong ngay” Con chuột đáng ghét cứ nhích qua nhích lại khiến ta đập trúng vào tay, hic hic…

“Vậy sao còn chưa lấy cho ta sờ”.

“Vâng” Ta đem con chuột đã được xử lý đặt vào tay công công.

“Sao lại nhỏ như vậy?”

“Là nhỏ như vậy thôi” chuột có thể không nhỏ sao?

“Sao lại mềm thế?”

“Thì mềm chính là mềm thôi” Chuột có thể không mềm sao?

“Sao đầu lại nhọn như vậy?”

“Của tôi chính là đặc biệt như vậy” Đuôi con chuột có thể không nhọn sao?

“Ừm~~~~ hình như còn hơi dài dài!” lão thái giám còn sờ soạng thêm một lượt.

Ta nhìn đã thấy rất buồn nôn rồi đó ~~~ van ông đừng có hỏi nữa ~~~

“Được rồi, cậu mang thứ này đến phòng bảo bối đi”.

“Dạ dạ tôi biết rồi”

“Cậu biết phòng bảo bối ở đâu rồi hả?”

Cho dù ta có không biết thì một lão mù như ông có thể dẫn đường chắc? Không vướng víu thêm đã là tốt lắm rồi.

“Tiểu Hạ tử, dẫn đường cho cậu ta.”

Nhóc mù? Thật không ngờ trong hoàng cung này ngoài lão mù ra còn có nhóc mù.

“Vâng, thưa công công”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK