Thấy hai con mắt của tam sư huynh đều biến thành hình trái tim, hắn là người ta tín nhiệm nhất trong chùa này, làm chuyện gì cũng rất được việc, nhưng chỉ có một khuyết điểm duy nhất là……….quá tham tiền!
“Thần tài? Này, sao anh không tìm cách mà moi vàng từ hắn còn chạy tới đây làm gì hả?” Ta tiếp tục ngồi yên.
“Đương nhiên là rồi chứ, cậu xem!!” Hắn móc ra một thỏi vàng thật to rồi kích động nói, trên bề mặt còn phát ra ánh sáng thật mê người! Thật đúng là thỏi vàng lớn nha….ta lập tức có cảm tình với vị ‘thần tài’ này, nhất định phải đi gặp hắn xem sao, “Đưa tôi đi gặp người đó ngay lập tức!”
Ha ha……ta cũng rất có cảm tình với tiểu phương trượng, đều yêu tiền như ta, ha ha…
Đi tới trước đại phật tự, ta thấy một người mặc quần áo màu xanh lục, trên mép có râu, bụng thì phình ra, trông giống hệt một viên ngoại mập ú trong ti vi. Bên cạnh còn có người hầu tuấn tú.
“Ông là phương trượng của Lan Nhược Tự?” Người mặc quần áo màu xanh lục kia xoay người đối diện với ta, ta sợ tới mức suýt nhảy dựng lên! ‘Hắn’ lại chính là công chúa. Còn kẻ bên cạnh kia ta cũng nhận ra, là Tiểu Tiểu! Sao đang từ hoàng cung lại chuyển nhà sang đây thế này? Hoàng thượng, công chúa đều chạy tới chỗ ta là sao? Muốn làm gì đây?? “Đúng vậy, chính là lão nạp, không biết viên ngoại tới đây có việc gì?”
(Viên ngoại: 1 chức quan)
“Ha ha….nếu ông đã hỏi thẳng như thế thì ta đây cũng nói luôn, ta muốn ở đây!” Công chúa tới gần đúng lúc chạm vào tay của ta khiến ta giật mình, cái bụng là thật. Công chúa thật sự đang mang thai?? “A………Hình như không tiện cho lắm?”
“À.” Công chúa nhìn ta với vẻ khinh thường, “Tiểu Tiểu, mang tới đây!” Chỉ thấy Tiểu Tiểu lấy ra mười thỏi vàng đưa cho công chúa “Vậy thế này đã tiện chưa?” Thỏi vàng sáng chói, rực rỡ trước mắt ta.
Không được! Phải nhịn! Phải nhịn! Không thể để người khác coi thường mình được! Làm người là phải có chí khí, không thể vì tiền mà bán đứng nhân cách bản thân được. “Không…”
“Có thể, có thể, tuyệt đối có thể ở lại…”
“Quá Tham (pháp hiệu của tam sư huynh)!!” Ta chưa từng nói là sẽ đồng ý kia mà!
“Tiểu phương trượng này, cái gì cũng có thể bỏ qua được nhưng đừng bỏ qua tiền.” Tam sư huynh vừa nhận vàng, vừa nói nhỏ bên tai ta.
Đương nhiên là ta biết! Ngươi tưởng ta không muốn vàng chắc, nhưng bản tính của cô công chúa này thuộc loại siêu siêu kinh khủng, hơn nữa những suy nghĩ trong đầu không hề giống người thường một chút nào. “Anh thật sự muốn giữ lại ông ta sao?”
“Đương nhiên!” Trả lời ta không hề do dự, “Được rồi, vậy từ hôm nay trở đi, tất cả mọi việc liên quan tới ông ấy đều do anh thu xếp, thế nào?”
“Oa……tiểu phương trượng, cậu đối xử tốt với ta quá!” Nói xong dang tay ra định ôm ta, chẳng lẽ muốn hôn ta??? Ta lập tức hô to “Ngừng! Anh mau dẫn bọn họ tới phòng phía tây đi.”
“A…dạ…” Có vẻ như đã ý thức được hành vi của bản thân hơi quá phận, vẻ mặt tam sư huynh áy náy.
Còn công chúa? Nàng ta nghĩ gì thế không biết? (Oa…..tới Lan Nhược Tự là quá chính xác, có thể nhìn thấy tình sư đệ, thật quá thú vị) Còn ta thì nghĩ gì? (Ha ha…..sau này có tam sư huynh xui xẻo phụ trách công chúa, nhất định cuộc sống của hắn sẽ rất ‘phong phú đa dạng’ đây, cả đời cũng khó quên, ha ha…)
Thấy công chúa đã đi xa, ta định trở lại đặt mông ngồi chỗ cũ thì bỗng nghe thấy tiếng chảy nước miếng của tứ sư huynh, “Ào ào, ào ào…” To như vậy đấy, có thể so với thác nước ở Lư Sơn được,vị mỹ nữ đó chắc chắn không tầm thường nên mới khiến tứ sư huynh mê mẩn như thế, vừa ngắm đã thích, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, tứ sư huynh này cả khuôn mặt lẫn dáng vóc đều không thể bắt bẻ được gì, nhưng đáng tiếc nhân phẩm không tốt, là một kẻ đại củ cải háo sắc số một, thái độ với nữ nhân chỉ có thể dùng một câu để hình dung: Đã bên cạnh hắn thì nhất định sẽ mang thai.
“Quá Xuẩn, có mỹ nữ lên núi hả?”
“Gì mà lên núi, người đó đang ngồi ở chỗ cậu rồi còn gì!”
Chỗ ta? Không phải chứ, ta run rẩy quay đầu lại, á…….là tên Đông Phương Bất Bại vận y phục màu đỏ……mặt hắn không chút thay đổi, chỉ có một biểu hiện, đó là lửa giận ngùn ngụt “Ông là phương trượng?”
“Phải, phải” Ta vất vả lắm mới đối diện được với hắn, thật đáng sợ, là ai làm cho hắn tức giận thế, cho dù là ai thì kẻ đó tuyệt đối phải chết, bình tĩnh nào!!!
“Nói, xấu nữ kia ở đâu?” Bỗng nhiên hắn bóp cổ ta, trời ạ, kẻ khiến hắn tức giận lại chính là ta!!!
“Xin hãy buông tay ra đã!” Ngươi bóp chặt như thế thì ta biết nói thế nào được. Hít thở cũng khó khăn! Thấy khuôn mặt trắng bệch của ta hắn mới vụt cái thả tay xuống.
“Ui cha, mỹ nhân, mong nàng đừng cố sức tóm tiểu phương trượng như vậy”. Tứ sư huynh vọt tới trước mặt hắn, giúp ta chặn đường nhìn của hắn, bây giờ ta mới biết được hóa ra Quá Xuẩn cũng không quá ngốc như cái tên đâu, thật ra hắn đang tìm cách (Suy nghĩ của tứ sư huynh: Mỹ nhân muốn túm cũng nên túm ta đây này, sao lại đi túm cái người từ mặt mũi tới dáng vóc đều xấu xí kia chứ) [Nên biết rằng nếu hắn đang tìm cách thật sự thì ta nghĩ tuyệt đối không muốn cám ơn hắn mà ngược lại sẽ hủy hoại dung nhan của hắn cho coi]
“Ngươi! Ngươi tránh ra!” Đông Phương Bất Bại dùng mười tầng nội lực đánh bay tứ sư huynh ra ngoài! Á! Chẳng ngờ nổi tên kia còn có thể bình yên vô sự đứng dậy, mặt lại còn cười khúc khích (Được nắm tay mỹ nữ, sao ta có thể không cười được chứ, ha ha…) “Mỹ nhân à, mỹ nhân, tức giận mà cũng đẹp như thế, ta yêu nàng tới chết mất thôi!” Trời…ta thật sự là hoàn toàn bội phục tên háo sắc này! Vẻ mặt Đông Phương Bất Bại muốn xấu bao nhiêu thì có bấy nhiêu, tức giận tới đỏ cả mặt, môi hơi run rẩy, hai mắt mở trừng trừng như sắp nhảy ra ngoài! Oa!!!! Điều lợi hại nhất chính là tóc hắn đều dựng thẳng lên, trông y hệt cái vòng cổ da rắn của tứ sư huynh (Đây đương nhiên là ảo giác của ta thôi) Tứ sư huynh cười hạnh phúc, còn sung sướng hát “Mỹ nhân, mỹ nhân, ta yêu nàng như chuột yêu gạo……ta yêu nàng yêu tới chết, chết rồi vẫn còn yêu nàng, yêu yêu yêu, mỹ nhân, mỹ nhân, ta yêu nàng nàng nàng nàng, chỉ nàng mà thôi, mỹ nhân……………” Giọng nam cao quãng tám, ta có thể dám chắc mọi người trong chùa đều có thể nghe thấy tiếng hát. “Rốt cuộc ngươi là ai?” Đông Phương Bất Bại phun ra máu, đúng là nội công thâm hậu, không ngờ có thể tiếp một chưởng lâu như vậy mà mặt không thay đổi.
“Hát rất hay, đệ hâm mộ huynh lắm, Quá Xuẩn……….” Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên……thấy tình cảnh như vậy ta ngây ra, ta chưa bao giờ biết rằng võ công của hắn lại tài giỏi như thế, còn tưởng hắn chỉ có võ tán gái thôi chứ? Quá kinh ngạc, rốt cuộc Lan Nhược Tự này còn có bao nhiêu chuyện vượt xa tưởng tượng của ta nữa đây……
“Cám ơn, cám ơn mọi người đã ủng hộ, mỹ nhân. Nàng nhìn xem nhiều người ủng hộ chúng ta như vậy, chi bằng đêm nay……chúng ta bái đường thành thân đi, hí hí…” Chắp tay cảm ơn rồi hắn đi về phía Đông Phương Bất Bại.
“Đừng có mơ!” Nói xong xuất một chiêu nhưng tứ sư huynh dễ dàng tránh được, rồi sử dụng lăng ba vi bộ tới gần Đông Phương Bất Bại, điểm huyệt của hắn, Đông Phương Bất Bại nghiến răng nghiến lợi nhưng miệng không thể nói, tay không thể đánh, chân không thể đá, chỉ có thể ngã vào lòng tứ sư huynh. Tứ sư huynh hiện ra sắc mặt như một con sói hoang dã, nhìn thấy tiểu mỹ nữ mà hắn hưởng thụ thì không thể chịu được nữa, “Khoan…. khoan….. khoan……khoan đã!” ta nói xong mười chữ khoan thì thiếu chút nữa tắt thở “Gì nữa? Tiểu phương trượng?” Hắn hiện rõ vẻ mặt cực kì cực kì không thể nhịn được. “Hắn, hắn là nam……..”
“Nam???” Tứ sư huynh không tin, còn lấy tay sờ xuống dưới Đông Phương Bất Bại, “Không thể nào!” Sờ cẩn thận lại một lần nữa. “A! hừ hừ hừ hừ………Nàng thật sự là nam!” Lập tức buông tay ra, bịch…….tên Đông Phương Bất Bại ngã xuống mặt đất. “Mỹ nhân à, mỹ nhân, tại sao nàng lại là nam tử?” Tứ sư huynh vẫn luyến tiếc không muốn buông tha, nếu không Đông Phương Bất Bại có chạy đằng trời cũng không thoát được! Tứ sư huynh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mò mẫm nắm rồi kẹp…Đông Phương Bất Bại tức tới mức hôn mê bất tỉnh, cuối cùng mới chịu thả ra. “Haizzz…Quá Xuẩn, anh đưa hắn tới phòng phía nam cho tôi.” Thấy Đông Phương Bất Bại bị sư huynh đày đọa tới mức hôn mê, ta nhìn theo hai bóng người đi khuất mà lòng đầy thương cảm, thật tội nghiệp anh, Đông Phương Bất Bại.
Rốt cuộc mọi phía đều đã đầy người ở, nếu có thêm người tới chắc ta chỉ có thể cho kẻ đó vào sài phòng thôi…….
(Sài phòng: Phòng để cạo đầu cho sư)
“Tiểu phương trượng, có người tới!”
Bốp! Ta đâm thẳng vào cây cột, “Còn người sao, bảo hắn tới luôn sài phòng đi, phòng khách của bản tự hết rồi.”
“Ồ! Tiểu phương trượng thật thông minh, dù sao hắn cũng nhất định ở sài phòng mà!” Ngũ sư huynh vui vẻ vỗ tay.
Hở??? “Anh nói hắn đã ở sài phòng?”
“Đúng vậy! Hắn hô lên một câu rồi bay tới sài phòng, vậy chẳng phải hắn muốn ở sài phòng còn gì, có chuyện gì vậy?”
Hô lên một câu? Thế chẳng phải là trộm ư?
“Đưa tôi đi xem!”